“Tao tưởng Ngân gia chỉ phải một đứa bám lấy mày, sao đây lại
có những hai?” Hắc Phi đưa mắt nhìn hai cô gái phía trước, nghi hoặc hỏi thằng
quý tử.
Hắc Phong thấy ông già đang hiều lầm, liền tiến sát đến lão
nhỏ giọng giải thích: “Đâu có, người bên trái là Ngân Nhi, còn người đứng bên
phải là bạn thân nàng, tên Như Ngọc, con cũng không rõ là con cái nhà ai.”
Thấy thằng con nói vậy, Hắc lão gia liền đưa mắt đánh giá
Như Ngọc một lượt, lúc sau lão nói: “Bạn thân của con bé đó... Chắc là con gái
rượu của lão già họ Đông Phương.”
“Hả!” Hắc Phong ngây người. Đông Phương, cái họ này gợi cho
hắn nhớ tới lão già đã gây cho mình biết bao khốn đốn trong bữa tiệc tại nhà
hàng Đông Hải. Vậy hóa ra nhi nữ mà lão nói là đây? Sao khi đó không nghĩ ra nhỉ?
Làm tốn bao nhiêu chất xám của bổn đại gia chỉ để giải thích cho phu nhân xinh
đẹp. Nhưng sao bố già còn biết rõ hơn cả mình thế này?
“Về cái phương diện mỹ nữ, con quả thật vô cùng khâm phục,
không có mỹ nữ nào mà bố già không biết cả.” Hắc Phong bĩu môi khinh khỉnh liếc
nhìn bố già.
Lại bị “kháy bẩn”, Hắc lão gia vô cùng bực mình gõ mạnh vào
đầu thằng con mình một cái. Nói: “Thằng ngu, mày có biết thế nào là tìm hiểu
thông tin về địch nhân không hả? Chứ không mày nghĩ tao lại có hứng thú với mấy
con nhóc còn ít tuổi hơn cả con mình à? Tao đâu có biến thái đến mức độ đó. Thế
quan hệ giữa mày với con bé họ Ngân tới đâu rồi?”
Hắc Phong gãi cằm gật gù, tự tin nói: “Yêu rồi, yêu rồi...
Nàng đã thật lòng yêu con rồi.”
“Bội phục, bội phục... Ba mày cũng bội phục mày rồi.”Lão mập
lập tức giơ ngón cái về phía Hắc Phong. Nhưng dường như nhớ tới cái gì đó, lão
lại hỏi: “Nhưng hôm qua mày còn nói với tao là chỉ giả vờ thôi mà, sao có một
buổi sáng mà đã từ giả thành thật rồi? Xử rồi à? Nhanh thế?”
Thấy bố già từ một đoán ra mười, hắn vội vàng giải thích:
“Chưa chưa, nhưng chắc 9 phần mười rồi. Chỉ cần tối nay nữa thôi, con dang rộng
vòng tay, tiến tới một cái, đảm bảo nàng sẽ tự động ngã vào lòng.”
Thật vậy, ngay từ cái hôn tối qua, cùng với câu nói đó của
nàng, nó vô cùng chân thật. Hắc Phong dám chắc vị Ngân tiểu thư này đã bị chinh
phục bởi cái gọi là “quân tử” của mình rồi. Vậy là tình cảm giữa hai chỉ thiếu
một bước xác định quan hệ nữa mà thôi. Còn nếu đó mà là giả thì chỉ có thể
trách sao nàng diễn quá xuất sắc, giống từ vẻ ngoài cho đến nội tâm. ngay cả hắn
cũng không thể nhận ra.
“Ờ được, vậy tối nay mày không cần phải về nhà. Cứ đi làm
tròn cái con số 10 đó cho tao.” Hắc lão gia vỗ phành phạch vào vai Hắc Phong. Ý
tưởng lớn gặp nhau, cả hai không nhịn được lại nhìn nhau cười khằng khặc.
Hứa Sinh bên kia trông bộ dạng dâm côn vừa gật gù vừa vuốt
râu gãi cằm của hai cha con nhà nọ, thấy vô cùng chướng mắt. Y liền đến bên Hắc
Phi, đưa cho lão cái khăn tay, nói: “Hắc bá bá dùng cái này lau nước miếng đi.
Cháu đứng từ xa không nghe rõ nhưng liếc một cái là biết hai người đang nói đến
chuyện gì. Hắc hắc.”
“Hắc hắc, thằng này thật là.. hắc hắc.” Bị bắt đúng mạch, Hắc
lão gia ngượng ngùng, vừa cười vừa giật lấy chiếc khăn của Hứa Sinh lau lau.
“Nếu không còn việc gì nữa thì con đi trước đây, bố già cứ ở
lại mà cười.” Nhìn hai tên béo quay một già một trẻ lại bắt đầu cười khằng khặc.
Hắc Phong nổi hết cả da gà.
“Có có, bố mày đã đến tận đây đương nhiên là có việc. Đứng
đây đợi ba một chút.”
Nói xong Hắc lão gia liền trở lại vẻ mặt uy nghiêm, lạch bạch
bước tới trước mặt hai vị mỹ nữ, lão nặn ra một nụ cười hiền hòa nói: “Chắc hai
cháu là con gái của Ngân gia và Đông Phương gia? Ta là ba của Hắc Phong, tên Hắc
Phi. Chào hai cháu.”
“A..Người là ba của Hắc công tử?” Đông Phương Như Ngọc kinh
ngạc thốt lên, không thể ngờ đây là ba của Hắc Phong người nổi tiếng toàn TQ,
trông họ hoàn toàn không có điểm gì giống nhau cả. Nếu nói là ba của tên mập
kia hơn thì còn tin được.
Ngân Nhi không nói gì, nàng thoáng cau mày, đây là người đã
làm Ngân gia khốn đốn, đương nhiên nàng không thể có hảo cảm.
Hắc lão gia trông thấy biểu hiện đó của nàng, lão cũng không
để bụng, vẫn treo nụ cười hòa ái trên môi, nói: “Đúng vậy, các cháu cứ gọi ta
là Hắc bá phụ là được rồi, rất cảm ơn hai cháu đã giúp đỡ con trai ta trong thời
gian vừa qua.” Lão bắt tay với hai cô gái trước mặt. Sau đó lại nói với Ngân
Nhi: “Cháu là Ngân Nhi? Ta đã nghe Phong nhi nói rất nhiều về cháu. Đúng là rất
xinh đẹp.”
“Vâng, thưa Hắc bá phụ.” Tuy rằng nàng không ưa vị Hắc lão
gia này, nhưng dù sao đó cũng là ba của Hắc Phong, ít nhiều nàng cũng không nên
thất lễ.
“Chắc cháu vẫn còn tức giận ta vì chuyện giữa hai nhà. Đừng
lo, hiện giờ quan hệ giữa cháu và Phong nhi là thế nào rồi chứ. Ta cũng không
muốn vì chuyện giữa hai nhà mà ảnh hưởng tới tình cảm của hai đứa. Vài ngày nữa
khi đã thu xếp xong việc ở đây, ta cũng sẽ tới gặp ba cháu nói chuyện để giải tỏa
hết mọi hiểu lầm. Nếu ba cháu cho phép, có khi ta cũng sẽ tính luôn tới việc
cho hai đứa chung sống với nhau. Haha”
Lập tức toàn bộ ánh mắt những người có mặt tại đương trường
trợn tròn nhìn Hắc lão đầu.
Hắc Phong thì không ngừng thán phục, bố già nhà mình quả thật
vô cùng gian xảo. Liền lợi dụng thời cơ lựa gió bẻ măng, rút ruột Ngân gia. Quà
của địch nhân dâng đến liền không chần chừ bỏ vào túi. Tuy có hơi mạo hiểm chút
nhưng quả thật vô cùng thâm độc a. Đúng là hiểu rất rõ câu con gái sinh ngoại
gia mà... Nhưng mà thế này thì lại khổ cho tiểu Băng rồi... ài
Đông Phương Như Ngọc vội lấy tay che miệng, kinh ngạc không
thôi. Hết nhìn Ngân Nhi lại quay sang nhìn Hắc Phong. Họ có tình cảm với nhau?
Hai người chỉ mới gặp nhau có mấy hôm thôi mà. Thật không thể nào tin được,
nàng vội kéo Ngân Nhi qua một bên hỏi: “Chuyện này là thật chứ? Cậu và Hắc
Phong đang yêu? Hắn đã có vợ rồi mà.”
Mặt Ngân Nhi đỏ bừng, nàng khẽ liếc nhìn Hắc Phong ở phía
xa. “Đúng vậy, mình không quan tâm tới chuyện anh ấy đã có vợ. Mình yêu Hắc
Phong.” Thật ra nàng chỉ có thể nói vậy, dù sao chuyện đó cũng là chuyện riêng
của Ngân gia, không tiện cho người khác biết là tình cảm giữa nàng với Hắc
Phong chỉ là giả. Nhưng tại sao khi nghe Hắc lão gia lại đề cập đến chuyện sống
chung mình lại thấy vui mừng? Chẳng lẽ mình thật sự có tình cảm với Hắc Phong?
Đông Phương Như Ngọc ở bên như bị sét đánh, nàng không dám
tin câu này lại từ chính mồm bạn của mình nói ra. Lâu nay biết bao công tử hào
hoa, con nhà quyền quý sẵn sàng quỳ gối trước mặt nàng, nhưng nàng không chấp
nhận một ai. Vậy mà bây giờ lại chấp nhận yêu một người đã có gia đình. Thật là
quá khó tin.
“Sao cậu lại yêu hắn ta? Hai người bắt đầu quan hệ từ bao giờ?
Ngươi mới gặp hắn ta được ba ngày. Như thế cũng gọi là yêu sao?”
Ở bên kia, thằng lợn cũng sán lại Hắc Phong, vẻ mặt mười phần
ghen tức, giọng hằm hè nói: “Thằng chó này, mày đã có vợ mà lại còn đòi sống
chung với con gái người ta. Không sợ vợ mày cắt à? Đừng có đùa quá đáng nha.”
“Cái này anh mày lo được.” Hắc Phong dửng dưng đáp lại thằng
bạn.
“Thế mày chuẩn bị cưới nàng bên trái, còn nàng bên phải thì
sao?” Hứa Sinh lộ ra vẻ mặt chờ mong.
“Nếu thích thì cứ việc. Tao với nàng ta chỉ là quen biết,
nhưng nếu nàng đã có tình ý với tao mà không chấp nhận mày thì lúc đó chỉ có thể
trách tại sao mày xấu dzai hơn tao thôi. Hắc hắc”
“Mẹ mày.” Thằng Lợn không nhịn được buột miệng chửi, rồi y
nói tiếp: “Được, tao đã quyết rồi. không cưới được nàng ta, tao thề không bước
chân về Hồng Kông nửa bước.”
“Chút về tao sẽ tìm giúp mày một ngôi nhà thật đẹp, để mày sống
nốt quãng đời còn ở đây. Hắc hắc”
“....”
Đúng lúc này Hắc lão gia đứng một bên bắt đầu lên tiếng: “Hiện
giờ cũng đã muộn rồi, ta mời các cháu tới nhà hàng Đông Hải dùng bữa.”
Lão vừa nói xong, Hắc Phong ở bên mặt biến sắc, vội kéo lão
lại nói nhỏ: “Bố già này, sao bố lại chọn Đông Hải? Chẳng may có tiểu Băng ở đó
thì sao?”
“Yên tâm đi, Lệ Báo đang ở nhà trò chuyện cùng Băng nhi rồi,
mà cũng là cái chuyện của mày đấy.”
“Nhạc phụ đại nhân cũng đã đến?” Hắc Phong hơi hoảng.
“Ờ, nhưng vì sự việc lần này có phần nghiêm trọng, nên tạm
thời hắn không xuất đầu lộ diên, chỉ du dú ở trong nhà.”
Nói xong lão bước lên chiếc xe sang trọng của mình. Hắc
Phong chần chừ một lúc rồi cũng cùng Ngân Nhi ra lấy xe rồi tới đó. Còn Đông
Phương Như Ngọc? Xe của Hắc Phong chỉ có hai chỗ, vậy nên nàng đành hậm hực đi
cùng “phu quân tương lai”, Mr. Pig cao quý.