- Anh Hải buông Đan ra, kẻo ai nhìn thấy rồi nói lại cho Diệu
Linh. Chị ấy sẽ lại hiểu lầm như hôm trước mất.
- Một lúc nữa. Anh cần có em, để anh thấy lòng mình bình yên
hơn.
Anh Hải cúi xuống nhìn tôi, ánh mắt có sự thỉnh cầu nài nỉ đến
tội nghiệp. Tôi thấy anh yếu đuối, không táo bạo, không nghiêm nghị như mọi
ngày.
- Phải chăng, anh và Linh đã xảy ra chuyện gì?
- Đừng nhắc đến Linh, anh rất mệt mỏi. Coi như anh xin em một
lúc thôi, được không Di Đan?
Tôi không biết phải gật đầu hay từ chối, khi trong lòng tôi
cũng như đang nổi sóng, ngổn ngang trăm bề.
- Em cũng đang rất mệt mỏi, anh Hải à.
- Chưa bao giờ và sẽ không bao giờ anh từ chối bờ vai của
mình dành cho em.
Tôi càng không hiểu chuyện gì đã xảy ra, hoặc là tôi đang cố
tình không hiểu.
- Khi buồn hay căng thẳng em thường ra sông Sài Gòn ngồi, đầu
óc rất thoải mái.
- Vậy tối nay, anh mời em ăn tối ngay ở bến cảng Sài Gòn
nhé. Anh sẽ rất vui nếu em đồng ý. À ý anh là, anh muốn nghe em nói về việc
mình làm và cảm giác khi ngồi ở đó thế nào ấy mà.
- Anh sẽ gọi Linh đi cùng chứ?
- Linh đi sắm đồ với bạn, chắc chắn sẽ vào bar, nên phải rạng
sáng mới về và ngủ đến trưa ngày hôm sau. Em thừa hiểu chuyện đó mà. Anh đã quá
mệt mỏi và cực kì chán nản về điều đó.
- Em sẽ nói chuyện với Linh, em tin mọi đổ vỡ trong chuyện
tình cảm của anh sẽ được hàn gắn.
Anh không trả lời, từ từ cúi đầu xuống phía tôi, tôi thoáng
giật mình bởi vòng tay anh siết chặt và ôm lấy cơ thể tôi mãnh liệt hơn. Và tôi
thừa hiểu, đôi môi anh đang thèm muốn điều gì. Tôi đưa hai ngón tay của mình đặt
lên môi anh:” Đừng”, rồi vùng người đứng dậy.
Chúng tôi ra đến bến cảng Sài Gòn gần bảy giờ tối.
Những rặng liễu ủ rũ trải dài, lay lay trong gió chiều khiến
lòng tôi như khựng lại, buồn hoang hoải.
Những cặp đôi tình nhân hẹn hò ngồi ngay trên ghế đá, hướng
cái nhìn về phía xa xôi, nơi cảnh hoàng hôn nhuộm một màu đỏ ối cả một vùng trời
phía Tây. Và nào ai biết tương lai của họ sẽ thế nào? Giống như tôi đây, cánh hạc
đã bay đi thật rồi…
Những đứa trẻ xúng xinh trong bộ đồ, chơi trò chạy đuổi bắt
nhau, nói cười ríu rít, vòi vĩnh mẹ cha mua chiếc que kem bông đường hay quả
bóng bay đủ màu, đủ kích cỡ. Tuổi thơ của tôi cũng từng hồn nhiên, vô tư, thánh
thiện như thế. Tuổi thơ của tôi cũng từng chạy hàng cây số trên những bờ đê,
hai bên là ruộng ngô xanh mướt một màu, và giương cao cánh diều giấy. Diều càng
lên cao càng cuộn mình vào lòng gió, tiếng cười lanh lảnh ngân vang trải dài
theo con đê làng.
Tôi cũng không đếm kĩ có bao nhiêu chiếc thuyền lớn đang đậu
ở đây. Chúng đều được trang trí đèn điện đến cầu kì và lung linh theo nhiều
hình dạng khác nhau, bừng sáng cả một góc sông Sài Gòn. Tôi chọn chiếc tàu bé
nhất, ở gần cuối dãy và muốn ngồi ở đó ăn bữa tối. Anh Hải hỏi sao không chọn
chiếc khác, còn rất nhiều chiếc tàu đẹp và rộng hơn. Tôi bảo rằng:” Em luôn phải
nhớ mình là ai giữa thành phố hoa lệ này”. Anh nắm bàn tay tôi, siết mạnh rồi
cùng sánh vai nhau đi lên lầu ba của chiếc tàu. Tôi chỉ kịp nghe câu trả lời của
anh hòa quyện với gió:” Anh yêu em bởi những gì chân quê, giản dị như thế!”.
Tôi nheo mắt, khìn khịt mũi như con mèo bị hen, rồi nở một nụ cười đáp trả.
Trong nụ cười ấy, chẳng có một biểu đạt gì gọi là một câu trả lời qua ánh mắt bờ
môi cả.
Có trăng, có sông, có cả nhạc cung đình, không gian đủ lãng
mạn để chúng tôi có thể cười đùa, tâm sự, nhưng ngược lại, anh ít nói, và tôi
cũng gần như im lặng. Không muốn nhắc về Linh, Nam lại càng không, còn giữa hai
chúng tôi thì không biết nên bắt đầu như thế nào. Tôi hiểu anh cần một người biết
lo toan, vun vén tổ ấm của mình. Còn tôi thì so sánh hai anh em trai họ, tôi cần
người đàn ông có trách nhiệm, từng trải và cứng rắn, có thể là chỗ dựa cho mình
lúc khó khăn. Đôi khi, tôi đã suy nghĩ quá nặng nề về mặt vật chất ở cái tuổi
hai mươi này. Tôi già dặn và toan tính, chỉ còn thiếu:” mình xảo quyệt” nữa
thôi.
Những món ăn được các chị phục vụ nhà hàng bắt đầu bày la liệt
ra trước mặt chúng tôi. Màu sắc bắt mắt đầy sứt hút. Mùi thơm ngào ngạt, nghi
ngút khói. Thực ra, thời gian làm thêm tại nhà hàng hay tiệc cưới khiến tôi
không còn xa lạ với chúng nữa, không còn giống con bé lọ lem lề đường hay cô
nhóc mới từ dưới quê lên, mà nhìn chúng với vẻ thòm thèm và chết khát. Tôi
không cảm thấy đói. Tôi chỉ uống bia.
- Họ rất đẹp đôi.
- Em cũng nghĩ vậy. – Tôi nhìn họ, rất rất ghen tỵ.
- Anh có thể đưa em ra đó, được chứ?
Tôi gật đầu. Trước mặt tôi, có rất nhiều đôi tình nhân tay
trong tay: các chàng mặc quần jean, áo phông đứng sau vòng tay qua eo người
phía trước, các nàng đẹp lạ và nụ cười rạng rỡ trong chiếc đầm hoa mỏng, bay
tung trong chiều gió lộng. Họ giống như những cặp đôi trên chuyến tàu Itanic,
ngọt ngào, nồng nàn lẫn đắm say. Con tàu lướt nhẹ trên mặt sóng, đi qua hết các
quận trong thành phố giáp với sông Sài Gòn, bầu trời sao lấp lánh, vầng trăng
tròn trịa tỏa thứ ánh sáng lành, phủ khắp nơi nơi.
Cảm giác của tôi khi ở bên anh rất khác với cảm giác khi ở gần
Nam. Tôi thấy lòng mình như nghiêng đi, không thể làm gì để nó vững vàng lại
như trước.
Đôi môi anh lướt nhẹ trên vành tai tôi, bàn tay khẽ luồn vào
mái tóc, vuốt dọc cho đến tận chân tóc mới thôi. Chiếc mũi cao hà hít rất sâu,
đôi mắt dịu dàng khẽ gọi tên “Đàm Di Đan” như người đang chìm trong giấc mộng.
Tôi không hiểu bản thân mình, tôi hoàn toàn có thể đẩy anh ra, và chối từ tất cả
những hành động đó. Trái hẳn, tôi lại quay người về phía anh, vẫn trong vòng
tay cứng rắn ấy, bờ môi cứng đờ, lạnh toát lẫn run rẩy của mình được anh xoa dịu
và sưởi ấm như mềm lại, cuốn theo.
- Anh rất thích em!
Tôi im lặng.
- Trên người em, mái tóc em phả ra thứ mùi thơm rất lạ.
Tôi vẫn lặng im.
Đêm, tôi không về phòng trọ, anh cũng không về nhà hay qua
phòng trọ của Diệu Linh.