Cả tuần sau, Hiếu mới chịu bắt chuyện với tôi và hai đứa lại
ngồi chung bàn học. Hiếu kể cho tôi nghe về cuộc sống thử với người vợ “hờ”. Mọi
thứ nhạt nhẽo và vô vị hơn bất cứ thứ gì trên đời. Ngoài chuyện chăn gối để thỏa
mãn nhu cầu sinh lý, thì Hiếu và cô bạn gái chẳng thể hiểu đối phương đang nghĩ
gì, cần gì. Hiếu mất tự do với bạn bè, không thoải mái trong lối sống phóng
khoáng của tuổi thanh niên. Hiếu đổ lỗi hoàn toàn tại người vợ “hờ” của mình đã
gây ra. Nhưng Hiếu cười, có cơm ăn, quần áo chẳng phải giặt, việc dọn dẹp nhà cửa
cũng không phải đụng chân tay; vấn đề tài chính lại có phần dư dả hơn so với những
tháng ngày trước là phải chờ mỏi mắt mới thấy bố mẹ dưới quê gửi tiền vào tài
khoản. Vậy là việc sống thử của Hiếu, tiêu cực cũng nhiều, mà tích cực còn nhiều
hơn.
Cậu ấy dặn tôi:
-Yêu ai thì giữ lấy mình, đừng như Hiếu. Hiếu quý Đan nên
nói thẳng cho nhanh. Chỉ thiệt cho con gái thôi. Chứ cánh đàn ông, không cô này
thì cô khác. Còn con gái, chỉ có một lần thôi đấy. Mà giả sử chẳng cần cái lần
đầu tiên đấy đi, thì hẳn người đàn ông ấy phải cao thượng lắm. Mà kiếm được cái
thằng đàn ông cao thượng ở cái thời buổi này để nó thứ tha cho cả một đời là
khó lắm à nha.
- Ừm! Hiếu quan trọng chuyện giữa con gái và đàn bà, vậy sao
còn làm thế? Không lẽ sau này, người vợ mà Hiếu muốn cưới phải …?
- Phải… giống Đan. – Hiếu nhìn tôi, cười lấp liếm. Còn tôi
thì trừng mắt nhìn hắn vì ngạc nhiên. - Thực ra nếu nói không, thì cũng chẳng
phải; nếu nói có, cũng không hẳn là sai. Nhưng giữ được mình, là điều tốt hơn tất
cả. Mà đã là điều tốt hơn tất cả thì thằng đàn ông nào chẳng thích. Đan thấy Hiếu
nói đúng không?
Đã có lúc, tôi đặt mình vào Linh, vào Hiếu. Họ chung chăn,
chung gối, chung cả nồi cơm là vì tình yêu hay chỉ qua đường, hoặc còn nhiều lý
do nữa, chẳng hạn như là tài chính, chi tiêu. Tôi hỏi lại chính mình, tôi cũng
đang vì lí do gì nữa? Nam của tôi không nhà, không cửa, không xe hay điện thoại
đắt tiền. Nam của tôi còn phải đang ở nhờ phòng trọ bằng cái gian bếp với vài
thứ đồ dùng lặt vặt, cái thiếu, cái hư hỏng, chật chội và nóng bức. Tôi không
xin tiền của người yêu để sống; tôi càng không dựa dẫm vào người yêu để nay ăn
nhà hàng này, mai tới hiệu quần áo kia sắm sửa. Vậy là, tôi và Nam không sống bằng
vật chất, mà là tình yêu thật, không giả tạo, dối gian vì được che đậy bằng cái
bóng đen của đồng tiền hay những nhãn mác hàng hiệu danh tiếng.
Tôi thấy tự hào, xen lẫn niềm hạnh phúc hơn Linh và Hiếu vì
đã có một tình yêu đơn giản, chân thành. Tôi cảm nhận được tình yêu đấy mộc mạc,
chân quê, mùi thơm thoáng dịu dàng như cỏ dại hòa quyện với gió hay trong lành
như những giọt mưa rơi. Không nặng nề bởi tiền bạc, không ngào ngạt, quá nồng nặc
bởi những mùi hương của nước hoa hay những bó bông hồng đỏ thắm. Cũng vì, tôi
là con gái quê lên thành thị - chưa bao giờ và sẽ không bao giờ, tôi quên điều
đó.
- Thế Hiếu định sống như thế đến bao giờ?
- Hiếu chẳng biết nữa. Việc sống thử thì nó như người đi chợ
ý mà. Thích thì tự dọn đến để chung nồi nấu cơm, chung giường, chung chăn gối để
ngủ. Mà khi đã chán ngấy rồi, mệt mỏi quá rồi, thì chắc người ta cũng tự tìm
cách tách ra khỏi cái thế giới “vợ chồng trẻ con” đấy để giải thoát cho mình
thôi.
- Nói thế nghĩa là Hiếu tự nhận mình vẫn chưa lớn nhé.
- Nói nhỏ Đan nghe. – Hiếu cười, ngả đầu nằm xuống bàn học,
quay mặt về hướng tôi.- Tập làm người lớn thôi. Hì. Nói thật nhé, tuổi mình nè,
thằng nào ra ngoài đường chẳng huênh hoang cái mặt ra vẻ ta đây to lớn lắm; chứ
thực ra lớn như gà công nghiệp vậy thôi, chứ đã suy nghĩ gì nhiều đâu. Về nhà,
vẫn rúc đầu vào ngực mẹ ý chứ. Mà hôm trước, đám bạn Hiếu qua phòng trọ chơi,
ăn uống, nhậu nhẹt để mình con nhỏ đó nấu nướng, dọn dẹp nhìn cũng thấy tội lắm.
Nhưng mà giờ nỡ vậy rồi, Hiếu nói nó về nhà đi mà kiểu gì nó cũng không nghe à.
- Bạn ý bỏ nhà qua phòng trọ ở chung với Hiếu hả? – Tôi sửng
sốt.
- Thì gia đình con nhỏ này người Sài Gòn luôn mà. Nhớ chuyện
ngày trước Hiếu kể cho Đan nghe không? Con gái bây giờ ngu lắm, dại lắm. Ở nhà,
có ô-sin hầu cơm tận miệng, mở van nước ấm tới tận người để đi tắm mà không
thích. Thích bỏ nhà đi chui vào cái hẻm trọ hôi hám, chật chội. Hóa ra, tiểu
thư Sài Gòn cũng chẳng kiêu căng, hay vênh mặt làm cao quá đâu, Đan nhỉ.
- Bạn âý yêu Hiếu thật đó. Liệu liệu mà sống sao cho xứng
đáng với tình cảm của người ta đi. Đừng có bạc bẽo, phải tội lắm.
- Hiếu biết cô ấy yêu mình thật lòng, nhưng chuyện tình cảm
là thiên về cảm xúc. Chẳng lẽ, cạn cảm xúc mà lí trí vẫn cứ phải bắt bí mình
làm điều ngược lại sao?Nhưng từ giở trở đi, Hiếu sẽ cố gắng và thay đổi cách cư
xử của mình. – Giọng của Hiếu bình tĩnh và rất chân thành.
- Tớ rất mong các cậu được hạnh phúc.
Hiếu nói đúng cũng có, mà sai cũng nhiều. Nhưng hình
như:”Con gái bây giờ nhiều đứa ngu lắm, dại lắm” là đúng hoàn toàn thì phải.
Lát sau, Hiếu và một số học sinh nam khác trong lớp cùng thu
dọn sách vở và bỏ ngang tiết học. Thầy giáo bộ môn đang giảng bài cũng buộc phải
dừng lại. Thầy gỡ tròng kính ra, để viên phấn lên bàn và giọng đầy trách móc:”
Từ giờ trở đi, anh chị nào không muốn học thì ở nhà ngay từ đầu giùm tôi. Đừng
có mang cái bộ mặt còn ngái ngủ hay bận những bộ đồ lôi thôi đến lớp. Người thì
nằm bò ra bàn ngủ, người thì mân mê con dế nhắn tin, người lại không coi tôi ra
cái gì, vô vô ra ra không khác gì một cái chợ. Cuối kì, anh chị nào mà có rớt
môn học này thì cũng đừng trách tôi đắt đỏ trong việc cho điểm số”. Rồi cả lớp
lại nhao nhao lên:” Hôm nay, thầy điểm danh đi ạ. Bạn nào có mặt được hai điểm
cộng vào cột điểm chuyên cần nha thầy…”
Tôi chỉ còn biết gọi với:” Ngày kia nhớ đến kiểm tra môn học
này đúng giờ nhé!”. Hiếu cười nhoẻn:” Ừ. Phiền Di Đan điểm danh giúp Hiếu hôm
nay luôn”.
Tôi thở dài. Hướng cái nhìn ra cửa sổ về phía con đường lớn
của thành phố. Cuộc sống hằng ngày mang theo thứ khói bụi bặm ngàn năm vẫn
không đổi, và dòng người vẫn ùn ùn đổ ra đường hứng những lớp nắng vàng óng ả của
thần mặt trời vĩ đại trên cao kia.