Edit: A Tử
Mười năm rồi! Cô ấy năm nay
hẳn là đã qua hai mươi tuổi rồi. Nguyên lai đã tách ra được mười năm rồi sao? Vì sao biết rõ cô ấy đã quên mình, còn đi tiếp cận cô ấy? Chỉ vì
cô ấy từng khi cô ấy rời đi đã từng nắm lấy tay của mình mà khóc sao?
Bởi vì cô ấy lúc ấy kêu khóc nói không muốn rời đi, cô ấy không muốn rời chị gái của mình cùng hắn, khóc lớn bảo hắn và Mạt Nhi nhất định phải
đi tìm cô?
Còn nhớ rõ khi đó ‘ cô ấy ’ vừa bị nhận
nuôi, nụ cười trên mặt của Mạt Nhi liền không còn nữa, thường xuyên khóc tự nói với chính mình là cô cảm thấy ‘ cô ấy ’ đang đau lòng, chẳng lẽ đây là thứ mà người ta hay nói cảm ứng tâm linh của những cặp song sinh sao?
Thẳng đến
một ngày Mạt Nhi một mình ngồi trên xích đu thì đột nhiên đầu đau mãnh
liệt, sau đó hôn mê, đến khi cô ấy tỉnh lại lần nữa thì cái gọi là cảm
ứng tâm linh kia lại không còn nữa.
Thời gian tính ra cũng chính là khi đó ‘ cô ấy ’ bởi vì tai nạn xe cộ mà mất đi trí nhớ, quên mất tất cả mọi
chuyện ở cô nhi viện, quên mất người chị mà cô ấy yêu nhất, còn có lời
thề sẽ làm kỵ sĩ cho hai chị em cô ấy của hắn.
Sau đó Mạt Nhi cũng được nhận nuôi, chỉ
còn hắn cô độc một mình, cô độc ở cô nhi viện hai năm thì được tộc
trưởng gia tộc Lý thị nhận nuôi bồi dưỡng trở thành người nối nghiệp!
Khi hắn rốt cục có năng lực đi tìm kiếm
các cô, thì vào thời điểm tìm được Mạt Nhi ở Anh quốc, chỉ thấy nụ cười
ôn nhu của cô ấy cũng như năm đó nhưng nó lại xuất hiện ở trên một tấm
bia mộ đang nằm trên đất lạnh băng kia, cô gái từng từng cười ôn nhu
đối với chính mình nói, muốn hắn hổ trợ tìm kiếm em gái nay đã hoàn toàn tan biến mất! bất kể như thế nào, nếu cô ấy bây giờ là hạnh phúc , như
vậy hắn sẽ lấy việc bảo vệ hạnh phúc của cô làm hạnh phúc đi!
Cô gái tóc dài nhìn người thanh niên
đang ngồi trên sofa trầm tư bởi vì một câu nói của mình, cô hơi thở dài
tiêu sái ra khõi phòng, quen biết hắn đã tám năm rồi, từ khi biết hắn
cho đến bây giờ nhìn hắn một mình cố gắng làm cho chính mình trở nên
mạnh mẻ, nhưng vào thời điểm hắn tìm được hai chị em kia thì một người
đã chết còn một người thì mất trí nhớ!
(A Tử: chẳng bit sao tới đây nó chuyển đoạn… @@)
Nguyệt Nguyệt logout đi ra ngoài ăn, sau khi cơm nước xong trở lại phòng ngủ, nhìn thời gian thì thấy mới hơn
năm giờ, vòng vo vài vòng thì phát hiện mình rỗi rãnh không có việc gì,
cảm giác không online game liền trong lòng cảm thấy hốt hoảng, mà nhẫn
nại nửa ngày cũng không hề có tác dụng, tự an ủi nghĩ là chính mình
online để nhìn xem thôi, tuyệt đối tuyệt đối không phải trầm mê game.
(A Tử: Nguyệt nhi thật sự sa vào game
ời, cầu chúa phù hộ, cái cảm giác kia là cảm giác của ng bắt đầu… *che
miệng k nói tiếp nữa*)
Chờ Nguyệt Nguyệt mình thôi miên chính
mình xong thì online game, thì phát hiện kênh nói chuyện riêng lóe sáng
không ngừng, cô liền nhanh tay mở ra nhìn nhìn, phát hiện ‘Kiều Khí Công Chúa’ mất tích hai ngày nay, nàng đã quay về nên mật cho cô, hỏi cô
đang làm cái gì? Kết quả vừa mật qua, ‘Kiều Khí Công Chúa’ quay về nói
mình đã phát tài:
: “Tỷ tỷ, mau
nhanh tới cửa Minh Nhân Cốc ở Hãn La Bình nguyên đi, nhanh nhanh nào!
Thuận tiện mua hồng dược cùng lam dược càng nhiều càng tốt.”
: “A? Làm cái gì đi a?”
: “Nhanh chút lại đây đi, trong thời gian tỷ tới đây, trên đường sẽ từ từ nói!”
Thấy nàng kêu gắp như vậy Nguyệt Nguyệt
cũng không dám nhiều lời, chạy nhanh đến Tiết Tam nương mua một bao lớn
hồng dược cùng lam dược, thuận tiện còn mua một ít phù duy chuyển, nhìn
tiền trong túi như nước chảy ra, Nguyệt Nguyệt nước mắt chạy vội ~!
Cô dường như chỉ biết tiêu tiền chứ không biết kiếm tiền a, như thế nào tiền lại càng càng ít, mà không thấy nó dư ra.
Chờ Nguyệt Nguyệt vội vàng đuổi tới Hãn La Bình nguyên, phát hiện chỉ có ‘Kiều Khí Công Chúa’ nha đầu kia chỉ
có một mình, cô buồn bực mở miệng hỏi: “Vội vả như vậy kêu tỷ đến là có chuyện gì a? Hơn nữa làm sao lại chỉ có một mình muội như vậy?”
‘Kiều Khí Công Chúa’ trực tiếp phát ra
một lời mời tổ đội, sau đó sốt ruột chạy đi, còn vừa chạy vừa hô: “Đi
mau, chúng ta vừa chạy vừa nói, anh của muôội và mọi người đang ở
trong Minh Nhân Cốc chờ chúng ta.”
“Đại luyện?”
“Ân ~ bọn họ gần đây có chút việc không có biện pháp luyện cấp, cho nên tìm người khắp nơi giúp bọn họ luyện cấp.”
“Muội chờ một chút a, đừng có nóng vội!” Nguyệt Nguyệt thấy nàng chạy như vậy cũng không hay lắm, nên vừa chạy
theo vừa đưa tay vào túi lấy ra ‘ Hỏa Phượng ’ mà đại thần đã cho mình, cô kích hoạt nó để sử dụng rồi nhìn chính mình ngồi trên lưng con
đại điểu rất giống với đại thần, ách —— vì sao nói là rất giống, mà
không phải giống nhau đâu? Bởi vì Nguyệt Nguyệt vừa phát hiện con chim
của mình là hùng điểu bất quá ngẫm lại cũng đúng a, người ta không phải
đã kêu chúng nó là ‘ Hỏa Phượng ’ ư, phượng là trống còn hoàng là mái đấy thôi?
(A Tử: hùng điểu =>con chim to lớn oai hùng, đại điểu=> con chim lớn.)
‘Kiều Khí Công Chúa’ nhìn thấy Nguyệt
Nguyệt xuất ra tọa kỵ, đôi mắt liền mãnh liệt trừng cô, cho đến khi
Nguyệt Nguyệt phát ra lời mời ngồi chung tọa kỵ thì nàng mới hoàn hồn,
nàng mới kịp phản ứng, trong lòng thầm nghĩ, Nguyệt Nguyệt rốt cuộc là
có thân phận gì? Vì sao ngay cả tọa kỵ hệ thống còn chưa mở ra thì
nàng cũng có?
Nguyệt Nguyệt ngồi trên ‘ Hỏa Phượng ’
liền mở bản đồ Minh Nhân Cốc ra xem phương hướng, chuyên tâm khống chế
tọa kỵ điều khiển phương hướng cho nó bay đi, miễn cho ở trước mặt ‘Kiều Khí Công Chúa’ lạc đường sẽ bị mất mặt.
Ngồi ở phía sau Nguyệt Nguyệt ‘Kiều Khí
Công Chúa’ suy nghĩ làm cách nào mở miệng hỏi chuyện về cái tọa lỵ này,
cuối cùng nàng vẫn là trực tiếp mở miệng hỏi: “Tỷ tỷ, vì sao tỷ có tọa
kỵ a?”
Nguyệt Nguyệt đang chuyên tâm nhìn bản
đồ trong Minh Nhân Cốc, đột nhiên bị hỏi vấn đề kia cô ngây ngốc một
chút sau mới hồi đáp: “đây là người khác đưa cho tỷ, tỷ làm gì có bản
lỉnh có được vật này nha.” Sau khi nói xong Nguyệt Nguyệt còn tự giễu
cười cười.
Đột nhiên ‘Kiều Khí Công Chúa’ mở miệng
nói: “Tỷ tỷ trước mang theo muội bay qua đó đi, muội đi uống ly sữa đã, mới thức dậy liền online game .”
“Mới thức dậy? Muội năm giờ chiều mới rời giường, muội ngày hôm qua làm sao a?”
“Ách —— chỗ này của muội hiện tại mới chín giờ sáng.”
“Muội đang ở nước ngoài sao?”
”Tỷ tỷ!”
“A?”
“Muội vẫn chưa nói, kỳ thật muội là người Anh nha.”
Nguyệt Nguyệt kinh hô: “Vậy trung văn của muội làm sao lại giỏi thế?”
“Nhà của bọn muội mọi người điều dùng trung văn, còn đọc các truyền thuyết của trung quốc bằng trung văn a.”
“Thật không nghĩ tới muội lại là người Anh, vậy tỷ và.”
“Vì vậy tỷ không cần lo lắng ~! qua một thời gian ngắn nữa muội sẽ quay về trung quốc với bà nội, bà nội của
muội là người trung quốc vì tuổi tác hiện tại đã lớn nên muốn về quê nhà nghĩ dưỡng chính vì thế muội muốn cùng đi với bà.”
“Tỷ học ở thành phố B, đến lúc đó nếu có cơ hội thì tới chổ tỷ chơi nha.”
“Ân, nhất định sẽ là như vậy, muội đi
rửa mặt rồi uống một ly sữa đã, chờ chờ muội một chút.” Sau khi nói xong Aigenisi Tome rời máy tính chạy đi rửa mặt chải đầu.
Anh quốc so với trung quốc do chênh lệch múi giờ nên bây giờ vẫn còn là sáng sớm, Elvis.Tome đang ở trong vườn
hoa cùng bà nội mình yêu nhất tản bộ, trong túi quần đích điện thoại đột nhiên vang lên, hắn nhìn dãy số một chút, là của thư ký của hắn Phan
Thần gọi tới, theo lý thuyết hắn nên biết trong khoảng thời gian hắn
cùng bà nội tản bộ thì thời gian này không thể quấy rầy, trừ phi là có
chuyện khó giải quyết. Chẳng lẽ là chuyện hắn muốn đi điều tra đã có tin tức sao?
Elvis thật có lỗi nhìn bà nội của mình
nói :”Bà nội hật có lỗi, con có chút chuyện phải đi xử lý, không thể
cùng bà nội dạo hoa viên rồi, con đưa bà đi về trước?” Bà Tome nhìn
mặt đứa bé này, nghĩ đến sau cái chết của Mạt Nhi mọi người điều quan
tâm bà sợ bà suy nghĩ lung tung nên điều tranh thủ thời gian ở cạnh bà.
Kỳ thật từ lúc Mạt Nhi có chuyện, bà có
cảm giác khoảng thời gian kia bà thật không thể kiên cường nổi, càng
ngày càng cảm thấy đời người không ổn định, nên làm cho bà càng ngày
càng tưởng niệm tổ quốc của mình, cho nên bọn họ quyết định qua một thời gian ngắn nữa sẽ cùng bà về lại tổ quốc, điều này làm cho bà thật sự
cảm thấy phi thường vui vẻ.
Mạt Nhi là cháu gái của một người bạn
thân của bà, khi bà biết được bạn tốt của mình cả nhà cư nhiên chỉ còn
lại có hai đứa cháu gái song sinh này, bà liền nhanh chóng phái người
đến cô nhi viện, nhưng thật không ngờ là người em gái đã được người ta
nhận nuôi, nhiều năm như vậy gia tộc Tome của bà luôn luôn tìm kiếm
người em gái kia, chính là tìm lâu như vậy vẫn không hề tin tức.
Cho đến khi Mạt Nhi vì cứu Aigenisi mà
chết, bà thật cảm thấy hổ thẹn với bạn thân của mình. hi vọng lần này
sau khi về nước lại có thể phái thêm người đi tìm kiếm em gái của Mạt
Nhi.
Bà trấn an tươi cười nhìn Elvis nói: “Bà không sao, con đi đi! Bà còn muốn ở trong này trong chốc lát, một lát
nữa bà sẽ chính mình trở về .”
Elvis nhìn nhìn bà, lo lắng muốn đưa bà
đi tản bộ xong thì mới trở về có được không? Nhưng là điện thoại lại một lần lại một lần nữa vang lên, hắn không có biện pháp cầm điện thoại trở về thư phòng rồi mới nhận điện thoại.
Điện thoại vang lên Phan Thần nghiêm túc tmang theo thanh âm dồn dập nói: “Tổng tài! người mà ngài nhờ ta điều
tra ta đã tra được rồi, nhưng là điều tra ra một ít chuyện nữa.”
Elvis nghe được Phan Thần nói như thế, còn tưởng rằng Từ Nguyệt Nguyệt này có vấn đề gì, hắn nhíu mi hỏi: “Chuyện gì?”
Bên kia Phan Thần mang theo một tia vội vàng nói: “Từ Nguyệt Nguyệt, là em gái song sinh của Mạt Nhi.”
“Ngươi nói cái gì?” Elvis không hiểu
được lời của Phan Thần nói Từ Nguyệt Nguyệt là ai, nhưng lại nghe được
câu sau của hắn là cô gái kia là em gái song sinh của Mạt Nhi.
“Ta nói người mà ngài phái ta đi điều
tra là Lam Nguyệt lệ, cũng chính là Từ Nguyệt Nguyệt, cô ấy là em gái
song sinh của Mạt Nhi mà năm đó được người khác nhận nuôi.”
“Ngươi xác định không có sai lầm chứ?”
Elvis đối với cái tin tức này có điểm không thể tin tưởng, chính mình
giúp Mạt Nhi tìm em gái hết mười năm, lại là Lam Nguyệt Lệ gần đây mới
xuất hiện.
“Tổng tài nếu ngày thấy được ảnh chụp
của Từ Nguyệt Nguyệt thì sẽ không nghi ngờ nữa, cô ấy cùng chị gái của
mình rất giống nhau, bất quá có một chút chuyện ta không biết nên nói
thế nào… “
“Bất quá cái gì? Đừng có dông dài !” Elvis gấp gáp hỏi.
“Cô ấy… mười năm trước xảy ra tai nạn xe cộ, nên cô ấy đã quên tất cả mọi chuyện trước đây cả chuyện cô ấy có
người chị gái song sinh là Mạt Nhi.”
“Ngươi nói cô ấy mất ký ức?” Elvis nghe tin tức xong rồi lặng người!