Mình nói thế này mong các bạn chưa đọc PVPV thông cảm nhé.
PVPV mà các bạn hâm mộ đa phần đều đã đọc đến 192 cả rồi.Vì thế ở đây
tôi chỉ post từ 193 trở đi mà thôi nên những ai xin link 1 --> 192
thì đợi up sau hoặc google.com.
Oành!"
Một tiếng nổ vang lên phá vỡ không khí tĩnh mịch giằng co giữa hai bên.
Không ai không ngạc nhiên nhìn về hướng bờ sông dưới chân núi.
Chỉ thấy một chiếc chiến thuyền ở bên trái bốc cháy, ngập chìm trong khói lửa.
"Oành!"
Cách xa nửa dặm, một chiếc thuyền khác gần bờ bên phải cũng phát ra tiếng nổ, khói lửa nghi ngút.
Thanh âm la hét, chạy trốn từ xa truyền lại.
Chẳng lẽ chỉ trong thời gian ngắn Nộ Giao Bang đã có thể tổ chức lại thế công, phản kích Nộ Giao đảo?
Những ánh đèn rực rỡ trên bờ chiếu xuống mặt hồ cho thấy không có chiếc thuyền nào xâm nhập.
"Oanh oanh oanh!"
Lại có ba chiếc thuyền khác bốc cháy, đều là ở vị trí khác nhau, trong đó một chiếc lửa cháy bốc cao lan sang cả mấy
chiếc khác ở lân cận.
Trên bờ vang tiếng chém giết vang trời.
Chân phu nhân hô lên: “Hồ Tiết đại nhân xin hãy xuống dưới chủ
trì đại cục, chuyện ở đây cứ giao cho nô gia xử lý đi!”
Hồ Tiết từ trong kinh hoàng tỉnh lại, dẫn theo thủ hạ nhanh
chóng rút đi. Chỉ còn lại đám cao thủ của Chân phu nhân cùng
hơn một nghìn võ sĩ Ngõa Thích và Mông Cổ, vẫn đang vây kín ở phía dưới.
Địch Vũ Thời biết địch nhân sắp tiến công liền thấp giọng nói:
"Tuyệt không phải là người của chúng ta, bất quá đây lại lạ
một cợ hội hiếm có. Chúng ta tận lực trì hoãn Chân phu nhân
cùng người của cô ta một lúc, khiến bọn họ không thể chi viện
cho Hồ Tiết.”
Thích Trường Chinh gật đầu nói: "Chắc cũng không phải là người
của nghĩa phụ Càn La ta mới nhận, nếu không không thể tới nhanh như vậy.”
Cảm giác của hai người giống như đột nhiên không còn gì ẩn
nấp, chuyện gì cũng đều bị địch nhân nhìn thấy rõ ràng.
Không cần phải nói cũng biết Chân phu nhân nhân thời gian nói chuyên đã sai người làm bao cát ngăn dòng nước lại, đem dẫn đi nơi
khác. Năng lực ứng biến của nữ nhân này quả là vô cùng lợi
hại.
Địch Vũ Thời nhanh chóng tiến sâu vào bên trong động, mang theo
yên vụ hỏa tiễn, hét lớn: “Trường Chinh, cậu hãy ngăn bọn họ
một lúc.”
Thích Trường Chinh theo mệnh lệnh ra đứng chắn nơi cửa động.
Tên bắn đầy trời.
Với đao pháp của Thích Trường Chinh cũng không ngăn nổi cường
cung kình tiễn liên miên bất tuyệt như nước chảy mây trôi. Đặc
biệt là những mũi tên do cơ nỗ bắn ra, ngoại kình vô cùng lăng
lệ.
Thế công của địch nhân chia làm hai hướng cao thấp phối hợp, thật vô cùng kín kẽ.
Thích Trường Chinh qua cũng biết kẻ đến chính là Hoa Trát
Ngao, Sơn Tra Nhạc, Do Tàn Địch, Cường Vọng Sinh bốn tên ác nhân. Biết rằng nếu để cho chúng lọt vào trong động thì hai người
bọn hắn đừng mong sống sót vì thế quát lớn, Thiên Binh bảo đao phóng ra như sấm vang chấp giật nhắm hướng Đồng Tôn Sơn Tra
Nhạc đang mượn dây thừng tiến tới.
Sơn Tra Nhạc bị hai tên tiểu tử này đùa cho một trận, trong
lòng sẵn tức tối, kích khởi hung tính thấy vậy liền cười
lớn, vung bát đồng đánh tới Thích Trường Chinh, đồng thời mượn thế phi dây tung cước đá về phía Thiên Binh bảo đao. Chiêu số
trong công có thủ, có thể thấy hắn tài cao mật lớn đến chừng
nào.
Hoa Trát Ngao cũng từ thang dây xuống, chỉ chậm hơn Sơn Tra Nhạc một chút. Người còn chưa tới đã lăng không vỗ ra một chưởng,
kình phong điên cuồng đánh về phía Thích Thường Chinh đang định
xông ra chém giết, phối hợp với thế công của Sơn Tra Nhạc.
Do Tàn Địch cùng Cường Vọng Sinh vừa xuống đã chia nhau ra
đánh về vách đá bên cửa động, ý đồ mở rộng lối vào cửa
động chật hẹp để hai người có thể so vai tiến vào cùng một
lúc.
Thế công của địch nhân như lôi đình vạn quân, hòng khiến cho bọn hắn không thể chống đỡ được.
Thích Trường Chinh lâm nguy bất loạn, nhanh chóng lách người,
tránh khỏi một chưởng một cước của hai tên ác nhân. Thiên Binh
bảo đao xảy ra biến hóa vi diệu. “Choang” một tiếng đánh lên
bát đồng của Sơn Tra Nhạc.
Sơn Tra Nhạc thủy chung vẫn đang ở trên không, không có điểm
tựa, thân thể chấn động, bật ngược trở ra ngoài động.
Ngay lúc đó bạch quang chợt lóe lên, một chiếc rìu từ trên tay Địch Vũ Thời ném ra đánh lên đầu sợi dây thừng của Sơn Tra
Nhạc. Hắn không ngờ được đối phương còn có một chiêu như vậy,
la thảm một tiếng rơi xuống bên dưới. Được hơn mười trượng mới
đề khí phi thân, bám vào được vách đá những cũng tạm thời
không chi viện được cho bên trên.
Hoa Trát Ngao không ngờ rằng đột nhiên thế hợp công lại đánh
mất, chỉ thấy cửa động mở rộng, Thích Trường Chinh vốn ngăn
tại cửa động đã lao sang một bên, Thiên Binh bảo đao phản thủ
đâm về hướng “Ngốc ưng” Do Tàn Địch đang bám trên vách cửa
động, cười lớn: “Để lão Thích ta xem xem tên gia hỏa nhà ngươi
có bao nhiêu tiến bộ.”
Hoa Trát Ngao đương nhiên có thể nhân cơ hội để xông vào trong
động, nhưng không hiểu sao địch nhân lại cho mình một cơ hội
tiện nghi như thế? Đang suy nghĩ thì một bóng xám trong tay Địch Vũ Thời đang nấp ở bên trong động hỏa quang bạo hiện, một cỗ
hỏa tiễn mang theo một làn khói đen kịt lao vun vút về phía
mặt của Hoa Trát Ngao.
Hoa Trát Ngao cả kinh, vội lắc mình sang một bên. Tuy tránh khỏi hỏa tiễn, nhưng cũng đã rời xa khỏi cửa động.
Bọn chúng vốn phối hợp chặt chẽ như áo trời nhưng hai người
Địch Vũ Thời và Thích Trường Chinh một võ một văn, phối hợp
càng kín kẽ hơn, không cách nào phá giải.
Lúc hỏa tiễn mang theo nùng yên đâm vào vách đá phía dưới thì Thích Trường Chinh cùng liên hoàn khấu của Do Tàn Địch cũng
đã giao kích. “Choang” một tiếng, Do Tàn Địch toàn thân chấn
động, suýt chút nữa rơi khỏi vách động, lần này hắn là người chịu thiệt vì đang bám ở vách đá , không thi triển được toàn
lực.
Thích Trường Chinh còn chưa ra khỏi động, đao thế biến hóa, đao ảnh đầy trời bổ về phía Do Tàn Địch đang còn chưa kịp định
thần.
Cườn Vọng Sinh lúc này cũng đã nhanh chóng lẻn vào trong
động, đanh định đánh lén Thích Trường Chinh thì hai cỗ hỏa
tiễn mang theo khói đen nghi ngút lao tới.
Nếu ở nơi rộng rãi bằng phẳng, cho dù hỏa tiễn mang theo hỏa
dược có nhanh đến cỡ nào đi nữa, hắn muốn tránh né hay đón
đỡ đều dễ như trở bàn tay. Nhưng ở trong cửa động chập hẹp,
một bên khác là Thích Trường Chinh, thêm nữa thời gian địch nhân phóng hỏa tiễn lại nhằm lúc mình đặt chân còn chưa vững, mặc dù tức đến nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng đành bất đắc dĩ nhảy xuống dưới, tránh khỏi hỏa tiễn đang lao tới.
Cùng lúc đó, Do Tàn Địch cũng đu người leo lên phía trên, tạm thời tránh khỏi thế công của địch nhân.
Hoa Trát Ngao đang ở giữa không trung, nào dám đón tiếp, hú lên một tràng, đu lây leo lên phía trên, đao Thích Trường Chinh lập
tức truy theo.
Sợi dây thừng của Hoa Trát Ngao bị đao chém làm hai đoạn, hắn
nếu muốn dùng sợi dây này để tiến công thì chỉ còn cách bám
trên đỉnh động mà đánh xuống.
Yên vụ hảa tiến trong tay Địch Vũ Thời bắn ra như liên châu,
nhắm về phía địch nhân đang bao vậy bọn hắn ở phía dưới vách
đá.
Những mũi tên lửa này đều được tẩm dầu hỏa, gặp phải cây
cối lấp tức bốc cháy đồng thời tỏa ra nùng yên dày đặc khiến người cay mũi chảy nước mắt. Chỉ một lúc trong động cùng cả
một sơn cốc tràn ngập khói lửa. Tại địa phương cây cối râm rạp như ở đây, lửa một khi đã bén thì không thể nào khống chế.
“Oành oành!”
Từ xa vẫn không ngừng vọng lại tiếng nổ cùng thanh âm phát ra
từ những chiếc chiến thuyền bốc cháy, càng tăng thêm phần hỗn
loạn.
Hoa Trát Ngao và Do Tàn Địch còn đứng gần cửa động đượng
nhiên không sợ bị khói dày che mắt, nhưng trong làn khói đen kịt vẫn rất khó quan sát, lại chẳng biết địch nhân còn có loại
thủ đoạn nào nữa nên cũng không dám sinh cường đi vào.
Thế lửa ở bên dưới ngày càng mãnh liệt, bọn Trúc Tẩu buộc
lòng phải lui xuống. Nếu không phải đám thủ hạ này từng trải
qua những đợt huyến luyện nghiêm ngặt thì e rằng trong tình
huống này không biết chết bao nhiêu người.
Khói đen từ từ che phủ cả sơn cốc, ngay cả Chân phu nhân cùng
đám thuộc hạ đứng trên đỉnh vách đá cũng bị ảnh hưởng.
Lúc này Cường Vọng Sinh và Sơn Tra Nhạc cũng đã leo lên.
Tiếng gió vang lên.
Hoa Trát Ngao kêu lên bất hảo xông vào trong động thì đã chẳng còn thấy bóng dáng của hai người.
Hàn Bách nhịn không được đuổi theo, kêu lên: "Tiểu thư, khoan hãy dừng bước."
Hư Dạ Nguyệt dừng lại, song thủ vòng trước ngực, miệng mang
theo nụ cười chiến thắng đáp: “Có rắm thì mau đánh!”
Hàn Bách nghĩ không ra một mỹ nhân cao quý như nàng lại biết nói ra những từ ngữ không văn nhã giống Phạm Lương Cực, thoáng kinh ngạc rồi gãi đầu nói: “Chúng ta đừng tái đấu khí nữa được
không? Như vậy chỉ tự hành hạ mình. Sáng mai chúng ta tâm bình
khí hòa gặp nhau lần nữa được không?”
Hư Dạ Nguyệt mỉm cười nói: "Ngươi đêm nay đi tầm hoa vấn liễu, tối hôm
qua lại đến nhà ta ăn trộm, hai đêm không ngủ, ngày mai còn có tinh
thần sao?"
Hàn Bách nghe nàng nói chuyện có chuyển biến lớn, vui mừng nói: "Đêm nay ta sao còn dám đi phong lưu khoái hoạt, sau này cũng không đi nữa."
Hàn Bách đuổi theo phía sau nàng, không bao lâu đi đến một nơi
sáng như ban ngày. Dọc hai bên những con phố ở Tần Hoài, thanh
lâu mọc lên chi chít, người đến kẻ đi, vô cùng náo nhiệt.
Hư Dạ Nguyệt cứ xem như bên cạnh không có Hàn Bách, bước đi văn nhã trong bộ dáng nam trang tuấn tú phong lưu làm thu hút tất
cả ánh mắt của nam nữ trên đường.
Hàn Bách chạy đến cạnh nàng, sánh vai mà đi, thấp giọng nói: “Nàng quen thuộc ở đây hơn ta, nơi này đồ ăn của quán nào là
ngon nhất vây?”
Hư Dạ Nguyệt đang muốn trả lời hắn thì một đám công tử ca đâm
đầu đi tới, vừa thấy Hư Dạ Nguyệt, mắt đã sáng lên bu quanh
lấy nàng.
Có tên hỏi: "Dạ nguyệt tiểu thư đã đi đâu vậy?"
Hư Dạ Nguyệt liếc Hàn Bách đang bị ghẻ lạnh một bên sau đó mỉm cười với sáu, bảy tên thanh niên mặc hoa phục sang trọng, khí
chất cao quý nói: “Bọn ngươi cũng không phải là người tốt, lại đến thanh lâu chơi bời phá phách rồi.”
Đám công tử không ngừng phủ nhận, nhốn nháo cả một góc.
Trong đó có một tên nói: “Cứ cho là bọn ta đi đến thanh lâu,
cũng chỉ là kiếm một chỗ tụ tập uống rượu ngâm thơ. Nếu
Nguyệt tiểu thư không chê thì cùng đi với bọn ta.” Tiếp đó hậm
hực liếc Hàn Bách nói: “Bằng hữu của nàng cũng có thể đi
cùng.”
Hư Dạ nguyệt hai mắt sáng lên, quay qua Hàn Bách nói: “Thật
không phải, hiện tại ta có tiết mục khác phải làm, không bồi
tiếp được người nhàn rỗi như Chuyên sứ đại nhân. Xin ngài hãy
trở về với mấy vị phu nhân đi.” Tiếp theo mỉm cười nói: “Đại
nhân nếu muốn đến thanh lâu, tốt nhất đừng nên đi đến chỗ hiện
tại ta định đi đó.”
Đám công tử thấy Hư Dạ Nguyệt đồng ý, mừng rỡ kéo theo nàng cao hứng rời đi.
Hai người Thích Trường Chinh vượt qua vách đá trước vốn do
Cường Vọng Sinh trấn thủ, chạy vào trong một rừng tùng ở trên
đỉnh núi, không đi về phía bờ hồ mà ngược lại hướng về phía
Nộ Giao điện trên ngọn Nộ Giao phong nơi lúc này không ai để ý
tới, trở lại bí đạo chạy ra phía bến thuyền.
Lại thêm một đội thuyền thủy sư đang neo ở phía khác của Nộ
Giao đảo lục tục kéo tới chi viện, cũng chính là nguyên nhân
dẫn đến cảnh bị đánh lén trước mắt. Do quá tập trung vào
việc làm sao để phong tỏa đường tháo lui của Thích, Địch hai
người mà để lọt địch nhân tiến vào đánh lén, mới xảy ra tình thế như bây giờ.
"Choang!"
Tiếng binh khí giao kích cùng tiếng kêu la thảm thiết liên tục vang lên.
Hai người toàn lực chạy trốn, đến lúc này cũng đã nhìn thấy Phong Hành Liệt tay cầm Trượng Nhị Hồng Thương, dẫn theo hơn
chục cao thủ thân mặc đồ bơi đứng trên đỉnh nhà thuyền trông
xuống từng đoàn lính thủy sư đang điên cuồng lao về phía bọn
họ.
Những người đi theo Phong Hành Liệt đều mặt mày dữ tợn, nhưng
dũng mãnh vô bì, võ công lại cao cường giết cho đám binh lính
tơi bời hoa lá, nằm la liệt khắp nơi. Có điều bên phía Hồ Tiết binh lực hùng hậu, thế công của bọn Phong hành Liệt cũng không thể duy trì được bao lâu.
Thích Trường Chinh chỉ trong giây lát đã nhìn ra động cơ sau
lưng khiến Phong Hành Liệt hành động nóng nảy như thế, hét lên: “Hành Liệt! Nhu Tinh chết rồi sao?”
Phong Hành Liệt vừa gạt bay một tên địch nhân, nghe thấy thế
chấn động quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy hai
ngườiThích Trường Chinh cùng Địch Vũ Thời đang lăng không lao
đến, vừa buồn lại vừa vui, ảm đạm đáp: “Chết rồi! Nhu Tinh
quả thật đã chết!” Hồng thương quét ngang, ba tên địch nhân
trúng thương xương gãy thịt bay, ngã xuống nước, nơi đó sớm đã
bị máu nhuộm hồng một mảnh.
Thích, Địch hai người hết lực, đạp lên trên đầu hai tên quan
binh đang ngơ ngác không biết chuyện gì xảy ra, hoán khí bay đến chỗ cách bọn người Phong Hành Liệt tầm năm trượng, rơi vào
trong đám quan binh, ra tay cuồng sát..
Thích Trường Chinh lòng đầy bi phẫn, đao bất lưu tình, thẳng
tay đồ sát, địch nhân từng tên từng tên chết ngay đương trường.
Không bao lâu song phương cùng hội họp tại một chỗ.
Nếu có thêm Tần Mộng Dao ở bên cạnh nữa thì lại quá tốt.
Chỉ cần nàng bên cạnh thì cũng đủ thỏa mãn rồi, không dám cầu mong điều gì khác.
Tiên tử nàng rốt cuộc đã đi đâu? Với con người thích nghiên
cứu tu dưỡng tâm linh như nàng, đối với lão nhân mình gặp hôm
qua nhất định sẽ rất có hứng thú. Hắc! Mình xem ra cũng suy
nghĩ nhiều rồi, bằng vào mối uyên nguyên của nàng cùng đám
ảnh tử thái giám kia, nhất định sẽ biết sự tồn tại của con
người này.
Sức ảnh hưởng của nàng so với mình không biết cao hơn bao nhiêu!
Bất tri bất giác lại bước đến cầu Tần Hoài, trong lòng lại nghĩ tới Lãng Phiên Vân.
Đại ca rõ ràng đã tới Kinh sư, nhưng sao còn chưa liên lạc với
bọn hắn, hắn đang cần người chỉ điểm để có thể ứng phó với
cục diện vô cùng phức tạp trước mắt ở Kinh sư.
Bước xuống cầu, lại nhớ đến Hư Dạ Nguyệt, trong lòng nhói đau, tâm tro ý lạnh.
Thôi!
Mặc kệ Quỷ Vương đối với mình có bao nhiêu kỳ vọng đi nữa,
xem ra mình cùng với kiều nữ thông minh lanh lợi, cá tính đặc
biệt kia thật sự không có bao nhiêu duyên phận. Bây giờ nhân lúc
còn sớm mà dừng tay, mới là thượng sách.
Nghĩ vậy liền hạ quyết tâm, quyết định từ nay về sau sẽ không gặp lại nàng nữa.
Chuyện đời luôn không như ý!
Tự mình cũng nên thu tâm dưỡng tính, hảo hảo bồi tiếp ba vị mỹ tỷ tỷ thì hơn.
Ngay cả Bạch Phương Hoa cũng không nên nghĩ đến nữa. Nàng cũng
chỉ mang đến cho người ta một loại cảm giác thật giả khó phân
mà thôi.
Ngươi không để ý đến nàng sao? Ông trời lại khéo trêu ngươi.
Chuyện Hàn Bách bằng việc đoán trúng câu đố được ước hẹn
cùng Hư Dạ Nguyệt hiện tại trở thành đề tài bàn tán sôi nổi
của cả kinh thành đã đề cao địa vị cùng thân phận văn nhân nhã sĩ của Hàn Bách. Diệp Tố Đông thấy vị Chuyên sứ này lại
thẳng thắn như thế, một chút cũng không che dấu chuyện mình
với Hư Dạ Nguyệt xuất sư bất lợi, hiển nhiên đã xem mình là
bằng hữu, pha chút cảm động, thân thiết nói: “Vậy Chuyên sứ
cũng không cần quay về Mạc Sầu hồ, ba vị phu nhân cùng thị vệ
trưởng đều đã đi đến Tả gia lão hạng, xem việc sửa sang lại
ngõ Tả gia để sớm mở cửa khai trương.” Rồi hạ giọng nói:
“Hoàng thượng đối với ngài thật tốt hết chỗ nói, đích thân
hạ lệnh xuống tất cả bộ phận liên quan để bọn họ phụ trách
toàn bộ chuyện bảo an và cung ứng vật liệu làm rượu, còn cho
khoái mã truyền thư lệnh cho quan địa phương mỗi ngày lại đem
nước suối của Tiên Ẩm tuyền mang lên kinh, chuyện này đã trở
thành giai thoại trong toàn thành rồi đó.”
Dừng lại một chút rồi nói: "Bây giờ không có người nào không
thiết tha chờ ngày cửa hiệu mở cửa khai trương, nghe nói tửu
nghệ của quý phu nhân còn hơn cả Tửu Thần Tả Bá Nhan năm xưa,
ngay cả tôi cũng hi vọng có thể sớm đến ngày đó đây.”
Hàn Bách vỗ ngực nói: “Bằng hữu như Diệp thống lĩnh, ta nhất định sai người tặng ngài một… Haha! Như vậy vẫn không được, hay là vậy! Ta sẽ đích than mang tặng ngài một vò, được không?
Diệp Tố Đông mừng rỡ cảm tạ.
Ngay lúc đó phía sau liền nhường ra một con ngựa để cho Hàn Bách cưỡi lên.
Hàn Bách nhớ đến Khôi nhi, lòng thầm nghĩ sáng sớm mai nhất
định phải cưỡi nó ra ngoài thành, hảo hảo động viên an ủi tên
gia hỏa tình thâm nghĩa trọng này mới được.
Diệp Tố Đông đột nhiên nói: “Thời gian còn sớm, không biết
Chuyên sứ có hứng thú đi xem xem ‘Tiết Minh Ngọc’có phải là
Tiết Minh Ngọc hay không?