Siêu Cấp Bán Đấu Giá
Phương gia là thế gia đại tộc, tài sản hơn trăm ức, phần lớn thành viên gia
tộc ra vào đều có xe sang trọng. Nhưng gia sản của Phương Thận đã bị xâm chiếm, những người kia chỉ chia cho hắn lượng hoa hồng ít ỏi sống qua
ngày. Vì thế mà không mua nổi xe, hắn cũng không có cái tất yếu kia của
Phương gia.
*1 ức = 1 trăm triệu
Xe taxi dừng tại trước cửa tập đoàn Phương thị.
Nhìn thấy xe taxi, tên bảo vệ đứng cách đó không
xa liền nhíu mày. Hắn định đi lên, nhưng khi thấy người bước xuống xe
thì thần sắc khẽ thay đổi, sau đó lui trở về chỗ cũ.
“Thận thiếu gia.” Hai gã đứng tiếp khách chạy tới cửa lớn, mở cửa cho Phương Thận đi vào.
Dù sao cũng là con cháu Phương gia, tuy không được coi trọng nhưng cũng không phải là người mà bọn hắn có thể đắc tội.
Sau khi Phương Thận đi vào thang máy, một chiếc điện thoại ở đại sảnh liền đánh tiếng vào văn phòng trợ lý giám đốc.
“Lâm trợ lý, hắn đã đến.”
Thang máy dừng ở tầng 19.
“Thận thiếu gia, mời đi theo ta.” Một thư ký xinh
đẹp đã sớm nhận được tin tức, nàng lập tức chạy ra chào đón. Nàng đưa
Phương Thận đi vào một gian phòng khách, sau khi đưa lên một ly trà thơm mới áy náy lui ra ngoài.
“Muốn lừa ta sao?” Đợi cả buổi, cũng không thấy
người nào đến, Phương Thận lập tức hiểu ra. Đối phương có ý lừa gạt mình rồi, loại thủ đoạn này lúc trước dùng còn có hiệu quả, hiện tại đối với hắn mà nói thì không còn tác dụng gì nữa.
“Ha ha, Thận thiếu gia đến rồi, thật sự có lỗi.
Vừa rồi ta bận xử lý nghiệp vụ của tập đoàn nên không thể lập tức tới
đây.” Lâm Chi Vinh đẩy cửa đi vào, trong tay hắn cầm một chồng văn bản
tài liệu, trên mặt hiện vẻ tươi cười không chút thành ý nào.
“Nhị bá ta ở đâu?” Phương Thận không thèm nhìn hắn một cái nói.
Tổng giám đốc tập đoàn Phương thị là nhị bá của
Phương Thận, Phương Kiến Nam. Hơn bảy phần gia sản của Phương Thận đều
bị hắn chiếm đoạt mất. Vốn nghĩ rằng sẽ là nhị bá tới gặp, nào ngờ cuối
cùng người được cử đến lại là một con chó.
“Việc này, Phương tổng không tiện ra mặt. Dù sao
thì việc xấu trong nhà cũng không thể bêu ra ngoài được.” Lâm Chi Vinh
đẩy kính mắt, hắn thản nhiên nói: “Lần này gọi ngươi đến, không phải hỏi quyết định cuối cùng của ngươi. Thận thiếu gia, trước tiên ngươi xem
qua cái này một chút đi đã.”
Lâm Chi Vinh đặt hai phần văn bản tài liệu lên bàn trước mặt Phương Thận, trong mắt hắn hiện lên vài phần lạnh lẽo.
Ánh mắt Phương Thận quét nhanh qua hai phần văn
kiện trên bàn một lần, cho dù là với tâm tính của Phương Thận hôm nay
thì hắn cũng phải toàn thân phát run.
Đây là hai phần xét nghiệm thân thế, hai cái phân
biệt chính là huyết dịch của hai huynh đệ — hắn và Phương Chi Hành. Kết
quả đối lập với ADN của Phương Kiến Thâm lưu lại trước kia, từ đó đưa ra kết luận hai huynh đệ hắn không phải con trai của Phương Kiến Thâm.
“Nhị bá tốt, Phương gia tốt.” Phương Thận không nghĩ rằng bọn hắn có thể công khai làm một việc bỉ ổi như thế.
Muốn đoạt được tài sản của Phương Thận, biện pháp
tốt nhất đương nhiên là chứng minh Phương Thận cùng Phương Chi Hành
không có bất cứ quan hệ nào với Phương gia. Phương Kiến Thâm không để
lại di chúc, nếu Phương Thận cùng Phương Chi Hành đã không phải là con
của gã thì đương nhiên bọn họ không có tư cách kế thừa tài sản của gã.
Loại thủ đoạn này, căn bản chính là đuổi Phương Thận cùng Phương Chi Hành ra khỏi cửa.
Thật độc ác!
Nếu như tội lỗi của bản thân bị phơi bày, Phương
Thận cũng không quan tâm. Nhưng sự việc này lại quan hệ đến danh dự cha
mẹ đã mất của hắn, chuyện này làm cho Phương Thận không thể tiếp nhận
được, một tia tình nghĩa cuối cùng trong lòng đối với Phương gia cũng
không còn nữa.
“Tuy ngươi không phải con cháu Phương gia, nhưng
Phương tổng có nói, dù sao cũng là chú cháu hơn hai mươi năm, cho dù
không phải là người thân cũng có lưu lại chút tình nghĩa.” Lâm Chi Vinh
đưa phần văn bản tài liệu còn lại đến trước mặt Phương Thận, hắn mang
theo thái độ của người trên cao nhìn xuống: “Đây là mấy phần tài sản
dưới trăm vạn, ngươi có thể chọn lấy một cái. Từ nay về sau, huynh đệ
các ngươi không còn quan hệ gì với Phương gia.”
Tài sản trăm vạn so với tài sản 1 tỷ, đây là chênh lệch loại gì chứ.
Lâm Chi Vinh chăm chú nhìn ánh mắt Phương Thận,
hắn muốn thấy sự bối rối, sợ hãi, tức giận cùng thần sắc ủy khuất trong
ánh mắt thiếu gia cao cao tại thượng ngày xưa. Nhưng hắn đã phải thất
vọng rồi, tất cả những điều trên, hắn đều không thấy một cái nào.
“Bốp.” Phương Thận đứng dậy, một cái tát dính lên
mặt Lâm Chi Vinh, đánh cho hai mắt kính của hắn cũng phải bay rớt ra
ngoài. Da mặt trắng nõn lập tức đỏ lên một mảng lớn.
“Cái tát này chính là đánh cho cha mẹ ta.” Phương
Thận lạnh lùng nói: “Ngươi cùng lắm cũng chỉ là một con chó của Phương
gia, chó mà cũng dám cắn chủ của mình.”
Mặt mũi Lâm Chi Vinh tràn đầy lửa giận, hắn cũng
không dám phát tác. Không phải hắn sợ Phương Thận. Trong mắt hắn, Phương Thận đã bị đuổi ra khỏi cửa, sau này hắn có thể tùy ý uốn nắn gã. Nhưng một tát này lại lấy danh nghĩa Phương Kiến Thâm, hắn không chiếm được
lý. Phương Thận coi như là chủ nhân của hắn, đứng trước mặt người khác
Phương Thận cũng muốn bảo vệ danh dự của đệ đệ gã.
Cho dù như thế thì Lâm Chi Vinh cũng không thể
nuốt trôi cục tức này được, hắn đã quyết định, sau này nhất định phải
trả lại mối thù này.
“Phương gia Lâm Hải, rất cao quý sao? Sau này dù
các ngươi có mang kiệu lớn tám người khiêng đến mời, ta cũng không quay
về.” Phương Thận cắn răng nói.
“Cút.” Một cước đá vào Lâm Chi Vinh bên cạnh, Phương Thận không thèm nhìn lại những văn kiện kia, hắn xoay người rời đi.
Vốn Phương Thận còn muốn gặp mặt nhị bá kia, không nghĩ tới đến cả thủ đoạn này đối phương cũng làm ra được. Phương Thận
đã hiểu, hắn biết có đến gặp mặt cũng chỉ rước nhục vào thân.
Tài sản mà phụ thân mình khổ sở kiếm được, hắn
nhất định phải đoạt lại. Nhưng Phương Thận biết với thực lực của hắn bây giờ thì cho dù có kiện đến lão gia tử, cố gắng mấy cũng không giữ lại
được. Hơn nữa đối phương đã dám làm ra thủ đoạn này thì không thể nói
trước được sau đó còn có cái gì đón chờ hắn.
Tất cả đều là hư vô, chỉ có thực lực của bản thân mới quan trọng nhất, có thực lực thì không ai có thể cướp được đồ đạc của hắn.
“Phì.” Hộc ra một ngụm máu, mặt mũi Lâm Chi Vinh đầy vẻ tàn độc, một tát một đạp này hắn đã ghi nhớ.
Sau khi ra khỏi phòng khách, Lâm Chi Vinh đi vào văn phòng tổng giám đốc, hắn lập tức khom người xuống: “Phương tổng.”
“Hắn đi rồi hả?” Nhị bá của Phương Thận, Phương
Kiến Nam ngẩng đầu lên, hai mắt gã nhìn chằm chằm vào Lâm Chi Vinh: “Dấu bàn tay trên mặt ngươi, là do hắn đánh phải không?”
“Vâng.” Lâm Chi Vinh không dám nhiều lời.
“Nỗi nhục này ngươi nhận lấy, nhưng ta sẽ không quên công của ngươi đâu.” Phương Kiến Nam nói.
Sau khi biết Phương Thận không đi đến bất kỳ chỗ
tài sản nào, Phương Kiến Nam hơi nhíu mày, nhưng rất nhanh đã thu liễm
lại hắn hỏi một chuyện khác: “Hắn đến chỗ lão gia sao?”
“Ta đã hỏi qua, hắn không đến đó.” Sau khi đi ra
ngoài, Lâm Chi Vinh đã lấy điện thoại di động ra gọi, hắn nói hết ra tất cả những điều đó.
“Coi như hắn mạng lớn.” Thanh khí chợt lóe lên
trong mắt Phương Kiến Nam, hắn đã bố trí không ít sau đó, cần phải
nghiêm túc hoàn thành việc này. Thế nhưng Phương Thận lại không đến chỗ
lão gia kể lể, khóc lóc cầu cứu, việc này làm cho tất cả những kế hoạch
của hắn bày ra đều vô dụng.
“Đúng rồi, ngươi tạm thời đừng đi tìm Phương Thận
gây phiền toái, sau này lão gia mà biết chắc chắn sẽ nổi giận. Nhưng lão gia vốn lại không coi trọng Phương Thận, cùng lắm thì lúc đó cũng sự đã rồi, danh tiếng càng lớn chắc chắn càng không muốn có lời ong tiếng
ve.” Phương Kiến Nam nghĩ, hắn lại nói tiếp: “Về phần sau này, tự ngươi
xem xét rồi xử lý.”
“Vâng, đa tạ chủ tịch.” Lâm Chi Vinh vui mừng ra
mặt, hắn sờ lên dấu bàn tay trên mặt mình, trong mắt hắn hiện lên một
tia âm độc.
Ra khỏi tập đoàn Phương thị, Phương Thận lấy điện thoại ra gọi.
“Quả nhiên là lão gia bị bệnh.” Nếu như Phương lão gia còn tỉnh táo..., sự tình bỉ ổi như vậy chắc chắn không thể lừa được người, bọn người Phương Kiến Nam căn bản cũng không dám làm như thế.
Nhưng mà một khi lão gia bị bệnh, những người này lập tức rục rịch, cho
dù lão gia có sống qua một kiếp này, đến lúc đó ván đã đóng thuyền thì
cũng không thể cứu vãn được nữa rồi.
Hơn nữa, trong ấn tượng của Phương Thận, gia gia
kia của hắn rất lạnh lùng, trong trí nhớ của hắn thì chưa bao giờ có
hình ảnh ôn nhu về ông. Trước kia qua hệ của Phương Kiến Thâm cùng lão
gia cũng không tốt, quan niệm của hai người hoàn toàn bất đồng. Sau khi
vợ chồng Phương Kiến Thâm mất đi, Phương lão gia càng chẳng quan tâm đến huynh đệ bọn hắn, chỉ sợ cho dù có biết sự thật thì ông cũng chưa chắc
sẽ ra mặt.
Làm người vẫn nên dựa vào chính bản thân mình.
Lắc đầu, Phương Thận vứt bỏ tạp niệm, hắn giơ tay bắt taxi.
Quay về Đại Học Lâm Hải, Phương Thận chui vào phòng ngủ của mình, lao lên giường, hắn chìm đắm vào giấc ngủ say.
Thời gian một ngày ngắn ngủi, hắn đã trải qua rất
nhiều sự tình, nhất là cảm thụ kinh nghiệm của linh hồn dị giới kia, tất cả làm cho tinh thần hắn lao lực cực độ.
Trong lúc ngủ mơ, từng sợi trí nhớ không ngừng
cuồn cuộn, thế giới rộng lớn mạnh mẽ kia, nhân sinh ầm ầm dậy sóng trước mắt hắn. Phương Thận dường như đã trở thành linh hồn này vậy, ở thế
giới xa lạ kia hắn đang chìm ngập trong chinh chiến chém giết...