Táng Minh
Cận Đồng khẩn trương nghĩ tới chuyện xưa, công việc trước kia của hắn là
quản phòng thu chi của một nhà giàu, phụ trách quản lý sổ sách cho lão
gia, ngoại trừ gảy bàn tính tính toán chuyện sổ sách, hắn cũng không còn bản sự nào, tuy rằng không tính giàu có, tốt xấu cũng coi như là người
có đồ trang sức, qua ngày cũng không tệ.
Nhưng là ngày lành hai năm cũng đi đến cuối, vài năm gần đây Thiểm Tây
đại nạn, dân đói khắp nơi, quan phủ không mở kho cứu tế, lại càng làm
tình hình thêm trầm trọng, càng thêm bóc lột khiến người người oán
trách, loạn binh nổi lên bốn phía, kết quả là chủ hắn cũng là một kẻ
thiếu đạo đức, đầy kho lương thực cũng không chịu cứu trợ xung quanh dân đói, không biết là đắc tội người nào, trong một đêm đột nhiên xuất hiện mấy trăm loạn dân, xâm nhập vào nhà, giết sạch cả nhà, lương thực, tiền tài mất sạch.
Hắn là phòng thu chi tiên sinh, tự nhiên cũng nằm trong nhóm bị thanh
toán, trong nhà đồng dạng bị cướp sạch, ngay cả phòng ở cũng bị loạn dân đốt trụi, may sao hắn coi như người thành thật, vẫn chưa từng làm
chuyện gì gian ác, cho nên vẫn giữ được một mạng, nhưng từ đó hắn liền
thất nghiệp, trôi giạt khắp nơi, thể nghiệm đến sự đau khổ của dân đói.
Quan phủ trấn áp không được loạn dân, mà thật ra không ít quan binh so
với loạn dân còn muốn hung ác, ban ngày tham gia quân ngũ, buổi tối làm
tặc, thấm chí ban ngày ban mặt cũng gia nhập đội ngũ cướp bóc. Thế cục
Thiểm Tây trên cơ bản là nát bét, hắn thất nghiệp liền chung quanh chạy
loạn, muốn nương nhờ họ hàng, dựa vào bằng hữu, nhưng loạn thế khiến
người người bất an, ai có thể nuôi sống hắn một nhà đây ? Sau nhiều lần
chạy nhờ vả, hắn vẫn không tìm thấy nơi nào có thể sống yên phận, hai
năm qua đi, lão bà cùng đứa nhỏ đều bị đói chết, chính hắn cũng chỉ trơ
mắt nhìn thân nhân chết đi, lại vô lực cứu bọn họ, liền ngay cả hắn cũng giống nhau, vào lúc sắp chết đói, thì may saoTiếu Thiên Kiện dẫn theo
Thiết Đầu xuất hiện trước mặt bọn họ.
Hắn vẫn nhớ rõ chuyện phát sinh ngày đó, hắn cùng Triệu Nhị Lư đám
người trà trộn cùng một chỗ, đi tới Trường Võ huyện khu vực, bọn họ đều
không nhà để về, đói đến không còn sức để đi, thật vất vả đến bên ngoài
một thôn trang, tìm được rồi một cái từ đường cũ nát, thế là cả đám đều
ngã luôn ở ngoài từ đường, muốn nghỉ ngơi một chút chờ hồi sức rồi tìm
điểm gì đó mà ăn, nhưng bọn họ chờ đến lại là một tên gia đinh vẻ mặt dữ tợn mang theo gậy gỗ, trong tay còn giữ một con chó dữ, nhìn thấy bọn
họ liền hung dữ đuổi bọn họ lập tức rời đi.
Nhưng bọn họ sớm đã không còn sức, liền không chịu rời đi từ đường, tên gia đinh kia liền nhe răng cười, vậy mà thả chó, làm chó dữ nhào đến
cắn bọn họ.
Nguyên một đám đều chạy trối chết, nhưng là đói đến tay mềm, chân
nhuyễn làm sao chạy lại chó dữ. Một tên ăn mày đồng hành liền bị chó dữ
đường trường cắn chết, mắt thấy bọn họ, ai cung đều khó thoát, bỗng xuất hiện một hậu sinh thân hình cao lớn, mang theo một vị tuổi trẻ gầy và
đen, thay bọn họ cản lại con chó.
Bọn họ hoảng sợ nhìn tuổi trẻ hậu sinh một cước liền đá con chó lật
nhào, ngay sau đó phi thân nhào lên, gắt gao siết chặt cổ con chó, ngay
trước mắt bọn họ, sinh sôi dùng tay bóp chết chích chó dữ.
Người hậu sinh ngoài ý muốn xuất hiện mới cứu được tính mạng mấy người
họ, nhưng sự tình chưa xong, không đợi bọn họ vài người quỳ xuống đối
với hậu sinh cảm ơn, tên ác nô mang theo cây gậy rất nhanh liền đuổi lại đây, vừa thấy có người giết chết chó của hắn, liền giận dữ mắng: " Tên
to cao kia, cư nhiên ngay cả chó yêu của lão gia chúng ta cũng dám đánh
chết, ta xem người thật sự là chán sống rồi. Muốn chết xem gậy!" Nói
xong liền giơ gậy hướng về vị hậu sinh kia đánh xuống.
Ngay lúc Cận Đồng cùng vài người bọn họ vì người hậu sinh này lo lắng,
lại chỉ thấy hắn rút ra một thanh đao được bọc vải trên lưng, không nói
hai lời, một đao chém ra, liền đem ác nô chém ngã đương trường, tiếp
theo bổ một đao chấm dứt ác nô tánh mạng, sau đó, một cước đem ác nô thi thể đá vào rãnh nước bên đường.
Vị hậu sinh này, tựa hồ cũng rất đói bụng, mang con chó rời đi thôn
trang, tìm chỗ không người, lập tức dùng đao lột da con chó, hán tử gầy
đen lại tìm đến một ít củi đốt, ngay tại chỗ liền đem chích cẩu đặt lên
lửa nướng.
Cái mùi thịt chó nướng, chỉ sợ cả đời này Cận Đồng đều quên không được, đã vài ngày chưa có miếng nào vào bụng, hắn cùng vài người lưu dân, tuy rằng sợ hãi người tuổi trẻ này nhưng lại chịu không nổi bản năng cầu
sinh, xem thấy vị hậu sinh giết một con chó lớn, xuất thủ cứu bọn họ, vì thế bọn họ liền nhắm mắt theo đuôi phía sau hai người tuổi trẻ, dù cho
lòng run sợ. Khi ngửi thấy mùi thịt chó nướng sau, cả đám chỉ dám ngồi
xa xa nhìn lại, liên tiếp nuốt nước miếng.
Tuy rằng bọn họ đã muốn đói điên rồi, nhưng bởi vì vị hậu sinh kia vừa
rồi biểu hiện tàn nhẫn, làm cho bọn họ không dám từ vị hậu sinh này cướp lấy thịt cẩu, thầm nghĩ bọn họ ăn xong cũng chừa lại cho bọn hắn một ít cơm thừa rượu cặn.
Hậu sinh kia từ đầu đến cuối không có nói chuyện, luôn để ý con chó
đang nướng, cho đến khi nướng chín sau, liền cùng mặt đen hán tử ăn từng miếng lớn.
Mấy người Cận Đồng nhìn bọn họ hai người ăn nhanh, lại chỉ có thể rớt
nước miếng nhìn, tư vị này thật sự so với chết còn khó chịu.
Đến khi người tuổi trẻ kia quay đầu lạnh lùng liếc bọn họ một cái, đứng dậy mang theo thịt chó đi đến trước mặt bọn họ hỏi: " Các ngươi muốn ăn sao?"
Vì thế bọn Cận Đồng lập tức quỳ xuống, dập đầu bang bang, khẩn cầu vị
hậu sinh có thể cho bọn họ một khối thịt chó, có thể cứu sống mấy người
tánh mạng, nhưng vị hậu sinh lại lạnh lùng nói với bọn họ: " Muốn ăn
thịt chó. Có thể! Nhưng các người về sau liền làm thủ hả của ta!"
Điều kiện này rất đơn giản, lúc trước hắn trượng nghĩa cứu giúp, bây
giờ thì thịt chó dụ hoặc, về phần hậu sinh này muốn bọn họ làm gì, Cận
Phu Tử nhìn ra, đám người này đã không coi là vấn đề. Vì thế từ nay về
sau, bọn họ liền đi theo bên người vị hậu sinh cao lớn, trở thành thủ hạ của hắn, mà người hậu sinh cao lớn cứu bọn họ, chính là trước mắt Thủ
Lĩnh Tiếu Thiên Kiện.
Từ khi theo Tiếu Thiên Kiện, Tiếu Thiên Kiện liền mang theo bọn họ bắt
đầu làm giặc, theo Trường Võ huyện một đường đi tới, bọn họ từng cướp
vài nhà phú hộ ven đường, cũng nhiều lần thu hoạch một ít lương thực
tiền tài, có thể sống, mặc dù làm tặc.
Bất quá Cận Đồng cùng đám người Triệu Nhị Lư bất đồng, Cận Đồng cũng
không thể làm được giống như bọn hắn, đi chém người, hắn trời sinh nhát
gan, mặc dù thời thế bức bách, nhưng vẫn không thể gặp máu, hắn cả đời
chỉ dùng bút tính toán sổ sách, muốn hắn làm việc này, vô luận thế nào,
hắn đều không làm nổi. Vì thế, mỗi khi làm việc thời điểm, Cận Đồng đã
sợ tới mức lạnh rung đầu, thậm chí tè cả ra quần, chỉ có thể núp ở rất
xa phía sau, kết quả này khiến mọi người đều xem thường hắn, cảm thấy
hắn chẳng qua là cái phế vật mà thôi, đi theo bọn hắn chỉ có thể ăn
không ngồi rồi.
Nếu không phải Tiếu Thiên Kiện, phỏng chừng đã bị đám người này sớm
đuổi đi, đói chết ở ven đường, Cận Đồng cũng giận chính mình yếu đuối,
hắn rất muốn trở nên tàn nhẫn, cường hãn một ít, nhưng mặc hắn cố gắng
làm sao,lúc hắn đi chém người, hắn vẫn trước sau như một, sợ đến tè cả
ra quần, không làm được gì.
Cho nên hắn thật tự ti, tự ti đến cực điểm, cẩm thấy mình thật là vô
dụng, thực không xứng đi theo kiếm cơm ăn, bất quá không biết vì sao
Tiếu Thiên Kiện lại vẫn giữ lại hắn, cũng không bắt buộc hắn đi theo đả
đả sát sát, rõ ràng cho hắn phụ trách phân phối thức ăn mỗi ngày, hoặc
là bảo quản vật phẩm cướp được, tạm thời còn phụ trách nấu cơm, dù sao
cũng coi như có điểm hữu dụng.
Khoảng thời gian đi theo Tiếu Thiên Kiện, Cận Phu Tử dùng bổn sự nhìn
người trước kia của hắn, nhưng lại không cách nào nhìn thấu Tiếu Thiên
Kiện lại lịch, bởi vì bộ râu của Tiếu Thiên Kiện, cùng người thườngi rất khác biệt, nhìn thì giống một hòa thượng hoặc là lạt ma, nhưng hòa
thường cùng lạt ma sao lại làm loại việc này? Mà nhìn thân thể hắn, có
đôi khi Cận Phu Tử cảm thấy Tiếu Thiên Kiện có thể từng tham gia quân
ngũ, nếu không sao có thế sát phạt quyết đoán.
NHưng Tiếu Thiên Kiện cho tới bây giờ đối với chính mình xuất thân đều
ngậm miệng không đề cập tới, mọi người chỉ có thể âm thầm đoán, không ai biết Tiếu Thiên Kiện là người ở địa phương nào, càng không có người
biết hắn trước kia làm cái gì, mà Tiếu Thiên Kiện trên người thủy chung
khoác một tầng thần bí sắc thái, hơn nữa hắn xử sự công bình, đối đãi
thủ hạ cũng thập phần không sai, thân hình cao lớn, làm việc quyết đoán, cho nên đám người này, thật ra rất là kính sợ hắn.
Vừa nghĩ lại, hôm nay bọn họ muốn đi làm đại sự, Cận Đồng lại bắt đầu
nhịn không được, hơi run run lên, gậy gỗ trong tay hắn bị mồ hôi làm cho ẩm thấp, hai chân trở nên bủn rủn vô lực, trầm trọng như mang đá.
Đột nhiên một bàn tay vỗ lên vai hắn, đang cao độ khẩn trương Cận Đồng
thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nhưng lập tứcthấy được khuôn mặt góc cạnh
rõ ràng, là Tiếu Thiên Kiện.
Tiếu Thiên Kiện ngồi xuống bên người Cận Đồng, với hắn nói:" Cận Đồng,
tối hôm nay, người sẽ không cùng chúng ta đi vào. Chúng ta còn có ít đồ
không thể mang theo người, đánh mất cũng không được,buổi tối ngươi liền ở tại đây, phụ trách trông giữ mấy thứ này. Còn có con ngựa kia, ta cột
trong khe rãnh, người cũng chăm sóc một chút, chờ chúng ta đi ra là
được. Nếu các huynh đệ hừng đông còn không ra, ngươi liền mang theo mấy
thứ này, tự mình đi thôi."
Cận Đồng vốn đang khẩn trương, nghe xong như được đại xá, cảm thấy cả
người thả lỏng, xụi lơ xuống, hắn thậm chí cũng có một cảm giác muốn lão lệ tung hoành, Thủ Lĩnh an bài, hắn biết, đây là vì chiếu cố hắn, cho
nên lập tức quỳ xuống, cấp Tiếu Thiên Kiên dập đầu, cơ hồ dùng nghẹn
ngào thanh âm đáp : " Tiểu nhân vô năng, khắp nơi muốn nhờ Thủ Lĩnh
chiếu cố, thỉnh Thủ Lĩnh yên tâm, tiểu nhân nhất định sẽ chăm sóc mấy
thứ này, chờ Thủ Lĩnh trở về. Tiểu nhân biết chính mình vô dụng, không
thể giúp Thủ Lĩnh, nhưng tiểu nhân biết tri ân báo đáp, về sau mệnh của
tiểu nhân chính là của Thủ Lĩnh!"
Triệu Nhị Lư dùng ánh mắt khinh bỉ lướt thoáng qua Cận Đồng, hắn thật
sự nghĩ không rõ, nhiều dân đói như vậy, Tiếu Thiên Kiện tùy tiện chọn
một cái, đều so với phế vật Cận Đồng tốt hơn rất nhiều, tại sao cố tình
muốn giữ lại tên vô dụng ăn không, uống không đây.
Bất quá hăn cũng không dám lắm miệng, chính mình tìm một khối đá sỏi,
ngồi xuống mài trong tay thanh xúc rơm ba mũi, làm nó càng thêm sắc bén một chút.
Tiếu Thiên Kiện thản nhiên nâng Cận Đồng dậy, không nói thêm gì, tuy
rằng hắn bắt đầu cũng thực chán ghét tính cách yếu đuối của Cận Đồng,
thậm chí cũng từng có ý đuổi hắn đi, đỡ phải nuôi một kẻ ăn không ngồi
rồi, loạn thế vốn là cường giả sinh tồn, người như Cận Đồng, không diệt
tự đổ.
Nhưng khi hắn biết Cận Đồng nghề nghiệp trước kia, lại thay đổi thái
độ, chiếu cố Cận Đồng rất nhiều, bởi vì hắn biết, đội ngũ của mình không thể thiếu nhân vật như Cận Đồng, trước mặt bọn hắn thật nghèo, nhưng
hắn tin tưởng, bằng vào bản sự của hắn, sớm hay muộn sẽ làm lên, mà Cận
Đồng lại khó được là người biết chữ, lại biết tính toán sổ sách, Ma Tước tuy nhỏ nhưng là ngủ tạng câu toàn ( đều đủ), đội ngủ cho dù nhỏ cũng
cần phải có một người như vậy tồn tại, giúp đỡ hắn để ý một số việc liên quan số sách phương diện.
Hơn nữa, qua thời gian quan sát, hắn phát hiện Cận Phu Tử tuy rằng tính cách thập phần yếu đuối, nhưng cũng rất thành thực, tại thế đạo này,
người như vậy coi như đáng quý, tâm địa thiện lương, hẳn là một người
đáng giá tín nhiệm, về sau quản lý hậu cần không thể thiếu được người
như vậy. Nếu về sau lại đi tìm, không bằng trước bồi dưỡng một người
trung với hắn, cho nên hắn mới có thể chiếu cố Cận Đồng, nếu không, hắn
cũng không cần tỏ thái độ, những người khác đã sớm đem Cận Đồng đuổi ra
đội ngũ.