Kỉ Xám
Lại một ngày học mệt mỏi nữa chuẩn bị đến. Hiện giờ vẫn chưa
vào tiết đầu, cô giáo của bộ môn kế có thói quen đi trễ khá là nhiều, thật ngạc
nhiên khi cô ta vẫn chưa bị đuổi việc khỏi trường. Đám học sinh trong lớp bây
giờ đang làm việc riêng, không nói chuyện thì cũng cầm Aphone 5 ra vọc hoặc
chơi Angry Pigs. Một ngày như mọi ngày. Không có gì tiến triển, không có gì mới
hoặc biến động nào cả. Thứ gì là thứ mà con người chúng ta mong ước hơn ? Một
cuộc sống đầy nghịch biến nhưng thú vị, hoặc một cuộc đời bất biến nhưng bình
an và cũng nhàm chán ? Mỗi người có mỗi câu trả lời khác nhau, nhưng hầu như
quy tắc chung của mọi người đều là nhìn lại sự lựa chọn mình đã bỏ rơi sau khi
dấn thân sang cuộc sống mới.
Dawn vẫn chưa có câu trả lời cho bản thân mình. Cuộc sống
nào tốt hơn ? Bình yên hay biến động ?
Chưa kịp suy nghĩ bâng quơ để giết thời gian, khoảng 5 phút
sau, cô giáo của bộ môn Nguyên tố học mới xuất hiện. Dawn đã nghỉ học hơn một
tuần nên không biết cô ta tên gì, chỉ biết rằng cô giáo tóc đỏ này có dáng người
khá đẹp, kính cận dày cộm và hơi…ngờ nghệch, vụng về một tí. Và đây là một giáo
viên dạy học tại ngôi trường quân sự hàng đầu Đế quốc…
“Được rồi các em, ngày trước chúng ta đã hiểu biết một chút
về cách vận hành của các Nguyên Tố. Hôm nay chúng ta sẽ cùng nhau tìm hiểu xem
Nguyên Tố Khởi Nguyên của các em là gì nhé ?”
Sau khi chỉnh trang lại tư thế, cô giáo tóc đỏ lên tiếng và ổn
định lại lớp. Tiếp theo, cô lấy ra một quả cầu pha lê trong suốt, đặt trên một
chiếc gối nhỏ màu tím và để lên bàn dạy học. Đây là…
“Từng em một hãy tới đây và đặt tay của mình lên quả cầu
này. Nó sẽ cảm nhận Nguyên Tố Khởi Nguyên của các em và hiện rõ kết quả cho các
em thấy.” – Cô giáo nói – “Các em cẩn thận nhé, cái này là dụng cụ học tập của
trường đấy, và nó rất là mắc…nên cô mong các em cẩn thận giùm một chút, chứ cô
không có tiền đền cho trường đâu…”
Cả lớp hiện rõ lên một ánh mắt đang muốn thét lên rằng:
Chính cô mới là người cần phải cẩn thận đấy !
Khác với mọi lần, những người lên trên để thử nghiệm Nguyên
tố Khởi Nguyên không phải theo thứ tự ABC hay theo thứ tự bàn, chính xác hơn là
ngược lại thứ tự bàn: những người ở đằng sau lên trên thử nghiệm trước, cuối
cùng mới tới những người ngồi đầu. Do tranh giành chỗ ngồi huyền thoại ở cuối
nên Aster có vinh dự được mời lên trên thử nghiệm đầu tiên. Aster hơi run rẩy một
tí, cứ như sợ rằng quả cầu sẽ ăn tươi nuốt sống mình vậy. Sự bí ẩn của vật dụng
này trừ những ai có tri thức nhiều về dụng cụ ma thuật, thì không người nào
trong lớp này đều biết cả, nên họ chăm chú ngắm nhìn rất nhiều khi con chuột bạch,
à không, chuột nâu thí nghiệm bắt đầu chạy thử món đồ mới lạ này.
Ngay khi Aster chạm bàn tay lên quả cầu, hắn ta nghiến răng
một cái, tay của Aster hơi hơi run run, cứ như sinh lực của hắn bị quả cầu kia
hút sâu vào vậy. Sau khoảng vài giây, quả cầu trong suốt kia từ từ đục lại
thành một màu…nâu cánh gián ? À không chỉ thế, còn có một chút bụi đất, gió cát
thổi xung quanh bên trong. Rất là sinh động – Dawn nghĩ. Mọi người trong lớp
cũng dần có hứng thú với món đồ chơi lạ hiếm gặp này.
“Ra là thế. Nguyên tố Khởi nguyên của em là Thổ đấy em
Hayyan.” – Cô giáo nói.
“Chắc chuyện này có liên hệ gì với quê của em ở phía Nam.”
Phải rồi, Aster sống ở hoang mạc – Dawn nhớ lại lời kể của
Aster về cuộc đời của hắn. Chẳng nhẽ nơi ở có tác động đến nguyên tố bẩm sinh của
một người à ? Suy nghĩ đó hơi vô căn cứ, nên ngay lập tức cậu xoá bỏ nó ra ngỏi
bộ nhớ của mình ngay.
“Chỗ em sống không có liên hệ với những gì em được sinh ra
đâu. Aster. Em vẫn là em, dù có sống ở nơi đâu cũng thế thôi.”
“Vâng ạ…em cũng nghĩ như vậy.” – Aster gãi đầu, sau đó về chỗ,
nhường phần cho một tên khác chen chúc lên thử nghiệm. Sau khi tay của Aster
thoát khỏi quả cầu, nó trở nên trong suốt lại như cũ, như chưa hề có ai chạm
vào để cho kẻ tiếp theo và tiếp theo nữa lên sử dụng.
Khoảng 10 phút sau, số học sinh trong lớp thử nghiệm cũng đã
gần một nữa. Người thì mưa gió bão bùng – Phong, kẻ thì Sấm chớp giật giật –
Lôi. Cậu lớp trưởng Sol cũng lên thử, và khác với tên gọi của cậu, những gì bên
trong quả cầu bị hoá thành một lớp băng trắng lạnh lẽo, đâu đó hiện hữu một vài
bông hoa tuyết bay lơ lửng xung quanh - Băng. Có vẻ như mọi người đa số đều sở
hữu các nguyên tố cơ bản, thực ra vẫn còn nhiều nguyên tố lạ lẫm khác nhưng vẫn
được coi là chính thống, tuy nhiên chưa có ai trong lớp sở hữu một thứ như vậy
cả.
Tới lượt của Dawn…
Dawn đứng dậy, đi tới và chạm vào quả cầu. Tay của chàng
trai trẻ có cảm giác hơi tê tê một tí khi đặt lên quả cầu kia, theo sau là một
chút nhột nhột. Cứ như chạm vào một quả cầu điện vậy – Dawn nghĩ, chỉ khác là
tóc của cậu không phồng phồng lên vì điện thôi.
Dawn sử dụng Hoả thuật và Phong thuật khá là nhiều, nên cậu
nghĩ mình sẽ có được một trong hai nguyên tố đó. Hoặc đặc biệt hơn, có lẽ cả
hai ? Một nguyên tố kết hợp dù hiếm nhưng không phải là không có, người ta gọi
chúng là Dị Nguyên Tố. Có điều…thứ mà quả cầu kia hiện lên cho Dawn, bảo là Dị
Nguyên Tố cũng không thể nói lên sự khác lạ, quái đản của nó.
“Đây là…Không thể nào ?”
Lời cô giáo thốt lên kéo Dawn ra khỏi dòng suy nghĩ lan man
của mình. Cậu nhìn xuống dưới quả cầu, không có ngọn lửa nào cháy phùng phùng ở
trong, hoặc một cơn cuồng phong quậy phá nào cả. Bên trong quả cầu là một màu
đen kịt, không còn chút ánh sáng còn tồn tại, chúng bị màu đen âm u kia nuốt chửng.
Vài giây sau, bên trong màn đêm mù mịt ấy, một số con mắt đỏ như máu được mở ra
không hiểu vì sao, chúng dị hợm vô cùng. Đây là…
“Hắc nguyên tố…” – Dawn lẩm bẩm.
------
“Thế thì sao nào ?”
Ayin thả khói phù phù từ tẩu thuốc sắt trên môi. Vẫn là căn
phòng hiệu trưởng bừa bộn, nhưng lần này, khách của Ayin không phải học sinh mà
là một giáo viên non trẻ. Có vẻ như cậu bé mà Ayin mời tới đây nhập học đang có
một chút vấn đề với Nguyên Tố Khởi Nguyên của mình.
“Em đã nói với cô là thế rồi. Hắc nguyên tố là một thứ nguy
hiểm. Nếu chuyện chúng ta có một học sinh sở hữu Hắc nguyên tố lộ ra, thì những
tên ở Bộ giáo dục sẽ gây đủ chuyện phiền nhiễu nữa.”
“Bộ giáo dục lúc nào chẳng gây mấy chuyện phiền nhiễu !” –
Ayin trả lời, cô lại nhả thuốc – “Thế chẳng nhẽ cô muốn tôi đuổi học thằng bé
đó đi để giữ thể diện cho trường à ?”
“Em nào muốn như vậy…nhưng…” – Cô giáo trẻ lẩm bẩm – “Giữ một
người có Hắc nguyên tố tại trường, có thể sẽ gây nên ảnh hưởng xấu đến các học
sinh khác…”
Ayin cảm thấy nhức đầu về quan niệm này. Ừ thì trong Kỉ Bóng
Tối, những kẻ dùng Hắc thuật chống lại cái thiện vốn không hề ít, nhưng Kỉ Bóng
Tối đã qua rồi, chẳng nhẽ cứ dùng Hắc thuật là phải ác độc, xấu xa à ? Kể cả
Ayin cũng biết dùng Hắc thuật, nhưng cô không dùng nó để hại người khác bao giờ.
Thế gian này thật lắm kẻ khờ khạo…
“Cô nên bình tĩnh lại một tí đi nào. Nhân chi sơ, tính bản
thiện. Đâu phải cứ có Hắc nguyên tố là xấu. Cậu ta có làm điều gì sai trái bao
giờ đâu nào.”
“Cậu ta đã đánh vào mặt đệ tử yêu dấu của cô !”
“Ờ thì cái này xấu thật…” – Ayin gãi đầu, quên mất vụ lộn xộn
ở trên từng xảy ra. Hết đánh Chủ tịch hội đồng học sinh, giờ lại có được Hắc
nguyên tố. Còn bao nhiêu rắc rối mà Dawn Ohrot chưa đem tới đây ?
“Tóm lại, cô cứ từ từ một tí. Hãy cho cậu ta một ít thời
gian. Và đừng quên câu cửa miệng của học viện chúng ta.”
“Chỉ những kẻ có tài năng thật sự mới có thể bước vào đây,
những chuyện khác không quan trọng…” – Cô giáo tóc đỏ lẩm bẩm – “Vâng…em hiểu.”
------
Trở lại câu chuyện của Dawn. Sau vụ việc ở tiết học Nguyên tố,
cậu bị bạn bè trong lớp xa lánh khá là nhiều, chẳng tốt lành hơn những ngày đầu
tiên của cậu tại đây. Nói là tiếp tục thân quen có lẽ chỉ còn có Aster và Sol,
Aster do là bạn cùng phòng, Sol thì có thể là nghĩa vụ của lớp trưởng. Nhưng
dùng “thân quen” có lẽ vẫn còn nói quá, cùng lắm là nói chuyện hai ba câu,
ngoài ra thì không còn gì cả. Mọi chuyện càng ngày càng tệ hại…Tin đồn về chàng
trai trẻ sử dụng Hắc nguyên tố càng ngày càng lan rộng ra, trở thành một
scandal tệ hại mà không ai mong muốn cả. Nói Dawn giống như một dịch bệnh không
hề sai, ai ai cũng muốn tránh xa cả.
Bỏ qua chuyện đó, cuộc sống học đường vẫn tiếp diễn như thường
lệ. Bây giờ là tiết học thực hành của thầy Luria. Lẽ ra mọi người được phép
mang vũ khí trong những tiết như thế này, nhưng hôm nay lạ lùng hơn, ông thầy mắt
hí với mái tóc xám xịt nói mọi người không cần đem theo gì cả, tay không cũng
được. Tiết thực hành hôm nay được học ở một dãy nhà khác. Gọi là dãy nhà thật
ra cũng không phải, nó chỉ là một toà nhà rất là lớn, như một phòng thể dục vậy,
nhưng kín đáo hơn. Nơi này có tên gọi là khu Thực tập thực tế ảo.
Ông thầy mang cả lớp vào trong một căn phòng lớn. Theo sơ đồ
mặt cắt thì nơi này gồm hai phân khu, một khu nhỏ để quản lý, điều khiển và nghỉ
ngơi – là nơi mà cả lớp đang đứng. Phân khu còn lại là vùng luyện tập, cũng là
nơi mà công nghệ Thực tế ảo được áp dụng. Tại phòng quản lý, xung quanh có rất
nhiều nút bấm, bảng điều khiển và một tấm kính to tướng. Cạnh đó là một cánh cửa
sắt to tướng để vào phân khu tập luyện, và cũng là lối ra duy nhất một khi đã
vào trong. Luria rút một chiếc chìa khoá sắt ra, cắm vào một dạng khoá nào đó
trên bàng điều khiển điện tử. Cánh cửa sắt giờ đã có thể được mở. Trước khi cho
cả lớp vào trong, ông dặn các học sinh nên lập nên các nhóm riêng lẻ để chuẩn bị
cho giờ học hôm nay.
“Ê Dawn, lập thành một nhóm không ?” – Trong lúc mọi người
đang bàn tán nên hợp tác với ai, Aster lên tiếng, hắn vẫy tay tới Dawn và chạy
lại gần cậu. Nhưng trước khi hắn tới được chỗ Dawn, một học sinh khác trong lớp
đã nắm lấy tay hắn và kéo vào nhóm của tên đó, mặc kệ cho Aster nói gì.
“Nhóm của chúng tôi còn thiếu một người, cậu vào không Dawn
?”
Một giọng nói tốt bụng khác được vang lên, lần này là cậu lớp
trưởng Sol. Nhưng chẳng khác gì tình trạng của Aster, Sol bị một số người trong
nhóm cậu ta phàn nàn, họ thậm chí còn bắt ép một thành viên từ nhóm khác vào
nhóm họ để cho “đủ” người, mặc kệ cả lớp trưởng của họ. Chẳng mấy chốc, mọi
thành viên trong lớp đã có nhóm để mà làm việc, trừ một nhóm được tập hợp bởi
các thành viên thừa mứa, nhưng kể cả thế, Dawn vẫn không được chào mừng. Chàng
trai trẻ bây giờ đã là một người “cá biệt của cá biệt”.
Rốt cuộc, Dawn vẫn chỉ còn lại một mình. Một mình…và chỉ một
mình.
------
Sau khi chuẩn bị xong, Luria cho phép các học sinh vào trong
khu Thực tế ảo. Hiện giờ bên trong là một màu đen thăm thẳm, chỉ cho đến khi
không còn học sinh nào ở bên ngoài và cánh cửa sắt được đóng chặt lại, Luria mới
khởi động hệ thống bên trong và thiết lập môi trường Thực tế ảo.
Một vài ánh sáng xanh xoẹt qua để phân tích địa thế, sau đó
chúng tạo nên những tuỳ chỉnh mà Luria chọn ở bên ngoài. Khoảng vài giây kế, mọi
người có thể cảm thấy sự khác biệt ở mặt đất bên dưới, cũng như không khí xung
quanh. Và sau đó, mọi thứ sáng dần lên. Nơi cả bọn đang ở là một khu rừng già
nguyên sinh ! Hiện giờ đa số các học viên đang đứng trên một ngọn núi cao, từ
xa xa có thể thấy được cả đường chân trời, núi non trùng trùng điệp điệp, bên
dưới là một cánh rừng già bí ẩn chầu chực những sinh linh, quái vật kì bí được
cấu thành bởi các dữ liệu máy tính.
“Hôm nay chúng ta sẽ thực hành vận dụng Pháp thuật. Mọi thứ
xung quanh tuy là được tạo dựng, nhưng các em vẫn có thể vận dụng phép thuật
Nguyên tố để tấn công kẻ thù. Mục đích của bài học hôm nay là nhuần nhuyễn cách
dùng phép thuật một cách cơ bản, nên sẽ không có vũ khí hay dụng cụ phụ trợ cho
các em. Thế nên, hãy cố gắng nhé các trò.” – Giọng nói của Luria bên ngoài được
phát vào trong. – “Mục tiêu của mỗi nhóm trong tiết học ngày hôm nay là tiêu diệt
20 con Yêu tinh ảo, đừng lo lắng, chúng chỉ là sinh vật ảo, nên dù các em có bị
thương thì sẽ không chết đâu mà lo.”
Thực tế ảo, nghe có vẻ thú vị đấy – Dawn nghĩ, nhưng việc
mình bị mọi người phân biệt đối xử và xa cách đã giết chết cái hứng thú đó.
Ngay khi thầy Luria phát lệnh điều động, tất cả các nhóm đã
tản ra nhanh gọn, tìm kiếm lũ yêu tinh ảo để mà tiêu diệt. Dawn cũng bất đắc dĩ
mà làm theo, trong khi thâm tâm cậu thì chuẩn bị sẵn cho một điểm F do không
hoàn thành được chỉ tiêu của bài học. Yêu tinh vốn rất ranh ma, cầm kiếm tiêu
diệt cũng đã khó, huống chi chỉ sử dụng phép thuật bằng tay thông thường. Một
nhóm người có thể làm được, nhưng một cá thể thì gần như là không.
Dawn đã đi rừng khá nhiều khi còn bé, nên cậu nắm được địa
hình nơi này khá nhanh. Các vũ khí bên trong Tàng Thư Kiếm không phải là thứ mà
cậu mua hoặc sưu tập rồi bỏ vào trong, chúng là công sức 10 năm ròng làm lụng của
cậu. Để rèn kiếm, cậu cần nguyên vật liệu, để chúng có những khả năng kì bí, cậu
cần những nguyên vật liệu dị thường hơn. Chúng đòi hỏi những chuyến phiêu lưu
vào rừng sâu nước độc. Từ những cuộc du ngoạn chung với các Phiêu lưu giả, Dawn
đã có thể vào rừng một mình tìm kiếm nguyên liệu, nên kinh nghiệm đi rừng là
không thiếu.
Nước là cái nôi nuôi dưỡng của mọi thứ, nên kể cả khi yêu
tinh nổi tiếng là ở dơ, chúng vẫn sống không xa thì cũng gần nguồn nước để mà tồn
tại. Nhờ kinh nghiệm đó, nên Dawn đã gặp sẵn hai con yêu tinh ngay khi ra tới
được một con sông.
“Thật là khó khăn nhỉ…” – Dawn lẩm bẩm. Nếu chỉ có hai con,
thì chỉ cần tay cầm kiếm, Dawn sẽ không mấy khó khăn để mà tiêu diệt cả hai.
Nhưng bây giờ cậu tay không tất sắt, và mục tiêu là phải sử dụng phép thuật để
tiêu diệt chúng. Dùng Tàng Thư Kiếm tại đây không phải là một lựa chọn.
Trong lúc cậu còn bận suy nghĩ chiến thuật, một con yêu tinh
đã lao lên. Lũ yêu tinh xanh này tuy nhỏ người nhưng lại rất ranh ma, dù không
có khả năng tư duy như con người, chúng lại rất biết cách lợi dụng sơ hở của kẻ
khác để dùng hàm răng sắc nhọn cùng cặp vuốt chết người mà tấn công con mồi.
Tiếc là nó vẫn chưa kịp chứng minh được sự nguy hiểm được
nêu ở trên thì đã bị một Hoả cầu không biết từ đâu lao ra và đốt cháy thành
tro. Nói thành tro cũng không đúng lắm, chúng chỉ tiêu biến đi thành những dòng
lệnh do vốn là một sinh vật thực tế ảo.
Quan trọng hơn…Dawn không phải là người dùng Hoả cầu khi
nãy.
“Mình không ngờ cậu thông minh như vậy đấy Aster, không ai
nghĩ rằng đi theo tên cá biệt lại dẫn bọn mình đến ngay ổ yêu tinh như thế
này.” – Một giọng nam sinh vang lên, theo sau là một ít tiếng động ồn ào. Dawn
quay về phía bụi rậm gần đó và thấy một nhóm học sinh đang nấp ở trong. Đó là
nhóm của Aster !
“Xin lỗi nhé Dawn. Tụi này không biết kiếm Yêu tinh tại đâu.
Tớ lại nghĩ rằng cậu biết, thế nên cả lũ đã theo đuôi cậu. ” – Từ trong bụi rậm,
tên Aster đứng dậy và nói. Cậu ta dường như đã được bổ nhiệm làm trưởng nhóm,
và đã hoàn thành nó một cách suất sắc khi dẫn cả nhóm đến mục tiêu cần tìm. Dù
nói là thân quen, nhưng thực tình trong suốt hơn một tuần, Dawn chưa hề hiểu được
hơn 5% suy nghĩ của chàng trai phương Nam này. Những gì cậu ta thể hiện bên
ngoài vẫn chỉ là phần nổi của một tảng băng chìm. Có vẻ như cậu không thể đánh
giá thấp tên tóc nâu kia rồi.
“Xin với chả lỗi ! Mấy cậu kéo đến đây hết thì còn đâu yêu
tinh cho tôi diệt nữa !” – Dawn nói lớn. Nhờ vào giọng nói của cậu, đám yêu
tinh quanh đó bị kích động và chúng xuất hiện ngày càng đông.
“Không còn thời gian cãi nhau nữa. Lên nào anh em !” – Một
tên trong nhóm của Aster nói lớn, kéo theo một đám học sinh chạy ra khỏi bụi rậm
mà nhào vào xáp la cà với đám yêu tinh kia.
“Aster !!! tên phản bội !!!!”
------
Nhờ cuộc chiến phép thuật ở bờ sông, nhiều nhóm không tìm được
yêu tinh bị thu hút lại và nhập cuộc, mỗi người ai nấy đều cố gắng tiêu diệt được
càng nhiều yêu tinh càng tốt. Chẳng mấy chốc mà cả lớp 1-D đã ở đây hết, trong
khi Dawn chật vật chưa tiêu diệt nổi một con.
“Hoả quyền !” – Vận dụng kiến thức về sử dụng phép thuật lên
vũ khí, Dawn bọc nắm đấm của mình quanh lửa và tung đấm. Cậu lao vào và đánh
trúng một con yêu tinh “may mắn” chưa bị đám học sinh nào đó tiêu diệt. Kết quả
là một điểm cho Aster, nhưng tay cậu thì lại bị bỏng nhẹ do không biết cách điều
khiển chiêu thức mới mẻ này. Thường thì cậu có thanh kiếm thân quen của mình
làm trung gian, nên đó không phải là vấn đề lớn. Chỉ cho đến khi tay không tất
sắt như thế này…
“Thiệt tình…” – Dawn ngồi xuống, mệt mỏi. Cậu chẳng muốn làm
gì hết nữa cả. Có làm được, có được điểm cao lúc này thì nghĩa lí gì nữa… -
Dawn nghĩ.
Chàng trai trẻ chỉ tiếp tục nhìn mọi người tiêu diệt dần dần
hết yêu tinh. Cậu ghen tị những nụ cười vui vẻ khi hợp tác cùng nhau, niềm vui
của những người đồng lòng làm một việc gì đó, và hoàn thành một việc gì đó. Đó
là một điều mà Dawn luôn hằng ước ao.
Mọi chuyện lúc nào chẳng như vậy… - Dawn nghĩ lại về cuộc đời
của mình. 10 năm trời, bạn thân thiết nhất của cậu chỉ là những đốm sáng biết
bay. 10 năm trời, cậu dành toàn bộ tuổi thơ của mình trong lò rèn. 10 năm trời,
những chuyến du ngoạn vào rừng sâu của Dawn trừ những lần đầu thì đều chỉ có
mình cậu ta.
Dawn không còn làm ngơ được sự thật lúc này nữa…cậu cô đơn,
và sẽ tiếp tục như vậy. Chàng trai trẻ nên nguyền rủa ai đây ? Huyết thống từ
người cha đã cho cậu mái tóc trắng dị hợm và ánh mắt đỏ ghê tởm ? Hay ma lực
thường hưởng từ mẹ đã trao cho cậu một Nguyên Tố Khởi Nguyên đã từng nhấn chìm
Thế giới vào cuộc chiến loạn lạc kéo dài 1000 năm với Ma tộc ? Hay số phận nghiệt
ngã đã đem cậu vào trong tình cảnh này ?
Dù cậu có nguyền rủa ai, thì chẳng có gì sẽ thay đổi cả…
Ánh mặt trời dần chuyển thành màu đỏ của chiều tà, báo hiệu
cho tiết học sắp kết thúc. Mọi người lúc này cũng đang ngồi xuống nghỉ ngơi cho
đỡ mệt mỏi sau khi săn hết yêu tinh. Thế là hết…Dawn nghĩ. Có thể cậu hơi bi
quan, nhưng lúc này đây, Dawn lạc quan không nổi. Dawn đứng dậy, phủi chiếc quần
đen học sinh khỏi bụi bặm xung quanh, chuẩn bị ra về.
Đột nhiên…
!!
Tim của Dawn thắt lại. Dawn trừng mắt. Cậu cảm nhận được điều
gì đó, một thứ gì đó rất đáng sợ sắp hiện diện. Xung quanh, mọi nơi…bầu không
khí quanh cậu tràn ngập sát khí !
Chưa kịp phản ứng, có một tiếng động xé gió đến từ hướng nào
không rõ, chàng trai trẻ vừa bị tấn công. Thứ vũ khí được dùng để đánh cậu ta
là một cây chuỳ khổng lồ, với phần đầu rỗng, còn toàn thân thì gai góc đầy
mình. Dường như đòn đánh vào kẻ xấu số được đến từ phần đầu, nên Dawn may mắn
giữ được mạng, nhưng toàn thân lẫn lục phủ ngũ tạng của cậu vừa có cảm giác bị
xoay vòng vòng như một chiếc tàu lượn cao tốc. Nếu thật như thế, chắc Dawn bỏ mạng
luôn rồi. Bây giờ…cậu đang thở hổn hển sau thương tích không nhỏ ấy.
Thật lạ lùng… - Dawn nghĩ. Những vết thương mà lũ yêu tinh
gây ra cho các học sinh tại đây chỉ gây cảm giác tê tê nhè nhẹ, nhưng không hề
có cảm giác đau đau hệt như những gì mà Dawn đang trải nghiệm. Trừ khi…cái thứ
vừa tấn công cậu là thật, không phải là sinh vật thực tế ảo…
Dawn quay người lại, nhìn ngắm dung nhan của thứ bốc đầy sát
khí kia. Nó là một thứ to xác, cao lớn tới cỡ 3 mét. Cả người nó được bọc trong
một làn da mang màu đỏ thẫm của máu. Nó giống người, nhưng không phải người. Nó
có sừng trên đầu và răng nhọn như cá mập. Với vẻ độc ác hiện rõ trong ánh mắt
quái đản của nó và cây thiết chuỳ mà nó cầm, không cần phải là học giả về quái
vật chuyên nghiệp cũng đoán biết được nó là một con Chằn tinh !
“Đằng kia là…” – Một học sinh đã để ý thấy con Chằn tinh đó.
Tự nhủ rằng nó chỉ là một sinh vật Thực tế ảo, cậu ta rủ mọi người tiêu diệt
nó. Dawn ngay lập tức phủ ngay suy nghĩ ngây ngô đó.
“Đừng tới đây ! Nó là thật đấy !” – Dawn ráng dùng hết sức lực
còn lại mà hét lớn. Nhưng sau sự kiện ở lớp Nguyên tố học, dường như lời nói của
cậu không còn chút trọng lượng nào trong tai mọi người. Họ vẫn hiếu chiến lao tới,
coi con Chằn tinh kia như một con “trùm phụ” để ăn thêm điểm.
Từ đằng xa, một số Hoả cầu và Băng đạn đã lao tới và tông thẳng
vào con Chằn tinh, nhưng nó chẳng mảy may gì suy chuyển. Để đối phó với đám học
sinh xuẩn ngốc, con Chằn tinh chỉ cần vung tay. Những kẻ xui xẻo đi đầu bị nắm
đấm to tướng với tốc độ của một đầu đạn pháo đấm trúng, đẩy theo những người
may mắn hơn văng ra đằng sau. Máu đã đổ, vẫn chưa tới mức có người chết, nhưng
thật sự lúc này đây, cả lũ mới biết rằng lời nói của Dawn là thật. Con chằn
tinh kia không phải là sản phẩm của công nghệ, nó đúng là một thứ bằng xương bằng
thịt !
Bỏ qua đám học sinh tép riu, con Chằn tinh nhìn về phía
Dawn, nhìn ngắm cậu ta cứ như một con mồi ngon lành không thể nào không có.
Trong một giây nào đó, Dawn nghĩ rằng nó đến đây để giết cậu, và chỉ cậu, không
có một ngoại lệ nào. Nhưng cũng trong một giây khác, khi nhìn vào con ngươi của
tên Chằn, cậu có cảm giác nó sẽ không để cho cậu chết dễ dàng. Điều đó được chứng
minh bởi đòn đánh đầu của nó, nó đã hoàn toàn có thể giết được Dawn nếu biết lợi
dụng, nhưng con Chằn đã không làm vậy. Dawn không biết nó sẽ thử nghiệm những
trò chơi quái đản gì với cậu, và cậu cũng không hề muốn nghĩ tới điều đó ! Dawn
muốn chạy, nhưng toàn thân của chàng trai trẻ đều bị tê liệt hệt như có sấm sét
đánh vào. Những bộ phận còn cử động được có lẽ là hai cánh tay, không nói cũng
biết rằng Dawn đang cố lết thân thể mình sang một góc khuất để lẩn trốn, trước
khi con chằn tinh đó đến. Những người ở ngoài nhìn vào cảnh tượng nào đều thấy
đó là điều không thể…con Chằn tinh nhanh hơn, to hơn, khoẻ hơn, so với một kẻ
thương tích đầy mình như Dawn thì là một đôi đũa lệch với một khoảng cách không
nhỏ. Dawn coi như tàn đời – Số học sinh ngoài kia đa phần nghĩ vậy. Cứ để cậu
ta làm mồi, còn bọn mình chạy thoát – một người trong số họ bàn tán. Tuy nhiên,
vẫn còn một bộ phận không vô tâm như vậy, có người thì đợi thầy Luria từ bên
ngoài vào trong và ra tay cứu giúp, một số lại muốn lao vào cứu Dawn ngay,
nhưng sợ sệt không nghĩ rằng bản thân có thể chống lại chằn tinh trong khi
không có vũ khí.
Dù cả lớp suy nghĩ gì đi nữa, thì họ đều không thể chặn con
Chằn đang dần dần tiếp cận Dawn. Chạy đi…Chạy đi…Ngươi có thể chạy, nhưng ngươi
không thể trốn. – Không ai có thể hiểu rõ Chằn tinh có tư duy hay không, tuy
nhiên, suy nghĩ trên hiện lên rõ rệt qua nụ cười nham nhở của nó. Từng cơn lết
của Dawn không bằng một sải chân ngắn của con Chằn, chưa tới 4 bước, nó đã tiếp
cận được con mồi xấu số của mình.
“Argghhhhhhh !!!”
Dawn thét lên đau đớn khi bàn tay to tướng của con chằn tinh
kia nhặt cậu lên ép chặt lại. Toàn thân đã thương tích đầy mình, nay lại bị ép
chặt từ từ thành tương, không tan xương thì cũng nát thịt. Nhìn sơ qua cũng thấy
đây là cái chết đau đớn chẳng người nào trên thế gian ham muốn cả. Dawn xem như
tàn đời.
Còn những học sinh kia đang làm gì ? Đứng nhìn…và đứng nhìn.
Kể cả khi trước mặt họ có một học sinh đang gặp nguy hiểm, nhưng có sao đâu, cậu
ta là một kẻ dùng được Hắc thuật mà, nếu chết thật thì nào có ai khóc thương ?
Nhưng nếu chúng ta gọi họ là những công dân chân chính của
xã hội, thì cái gì là “Thiện” ? Cái gì là “Ác” ? Công lý sẽ mãi mãi chỉ là một
diễn viên hài ?
Không có ai thấy chết mà không cứu lại dám gọi bản thân là
thánh thiện cả.
“Thả Dawn ra ngay !!!!”
Giọng nói đó…là Sol ! – Dawn nhận ra ngay bóng người vừa lao
tới và linh hoạt trèo lên cánh tay đang nắm giữ Dawn. Ngay lập tức, chàng lớp
tưởng tóc vàng đeo mắt kính chạm vào cánh tay của con chằn tinh, và nó hoá
thành băng cục. Cơn lạnh đã làm tê cứng đi da thịt và các dây thần kinh của con
chằn, óc của nó không truyền tiếp thêm mệnh lệnh cho cánh tay kia bóp chặt Dawn
được nữa. Tam thời Dawn đã an toàn, nhưng thương tích kèm theo vẫn không thuyên
giảm, thậm chí còn tệ hơn.
Nhưng con chằn tinh kia vẫn còn một tay cầm chuỳ. Nó dùng vũ
khí và đâm về phía con chuột vàng đang leo trèo trên cánh tay to tướng của nó.
Dáng người nhỏ nhoi so với con chằn tinh là một lợi thế của Sol, cậu ta né
nhanh sang một bên, tiện tay đáp lên đầu con chằn và dùng Băng thuật làm tê liệt
đôi mắt của nó. Trước sự tiêu biến của thị giác, con Chằn trở nên điên cuồng
hơn, nó quơ chuỳ tứ tung, khiến cho Sol trong sợ hãi cũng phải đáp đất mà né
tránh. Cây chuỳ của nó quá nguy hiểm – Sol nghĩ.
May mắn thay, Sol không chỉ hành động một mình. Trong lúc
con Chằn dừng lại một tí để cố gắng xác định vị trí kẻ thù, một bóng người
không phải Sol ngay lập tức lao tới. Hắn ta lao tới…ngay cây chuỳ, niệm lên một
chú thuật khi hai tay chạm vào đầu thanh chuỳ. Sau khi phép thuật được thi triển,
những chiếc gai trên thanh chuỳ liền biến mất, thay vào đó là trọng lượng của
cây chuỳ được gia tăng đáng kể. Nói là phép thuật thì không đúng, với khả năng
thay đổi kết cấu như vậy, chính xác hơn phải gọi đó là Thuật giả kim. Chỉ có một
người theo học thuật đó trong lớp 1-D…đó là Aster !
Hành động quả cảm của cả hai tác động không nhỏ tới nhóm người
ở dưới. Theo sau Aster và Sol là hai thú nhân hùng hổ lao tới. Họ không khác gì
Dawn, bị phân biệt đối xử do sự hoang dại bẩm sinh của họ, kể cả khi đã là đồng
minh trong hơn 1000 năm chống lại ma tộc. Nhưng dù bị phân biệt đối xử không có
nghĩa họ phải phân biệt đối xử những kẻ khác họ ! Một người sói lao tới, dùng
hàm răng sắc nhọn kèm theo móng vuốt liên tục cào cấu và tấn công cánh tay nắm
giữ Dawn. Người gấu còn lại thì hùng hổ dùng quyền tấn công liên tục vào ngực của
con Chằn, nhằm kéo dài thời gian cho Lang nhân thực thi quá trình giải cứu. Phải
tốn một lúc sau, cánh tay bị hoá băng của con Chằn mới thả Dawn ra, đồng thời
ngay lập tức Hùng nhân cũng bị cây chuỳ không gai của con Chằn đánh bại. Nhiệm
vụ tạm thời xong, Lang nhân thì cầm Dawn, còn Hùng nhân được Aster và Sol mang
về trong khi con chằn cố gắng tháo bỏ lớp băng che chắn thị giác của nó.
“Mọi người có sao không ?” – Một nữ nhân trong lớp lên tiếng,
những người bị thương được đưa sang một bên, theo sau là những kẻ biết chút ít
về thuật trị thương chạy tới cữu chữa. Tạm thời chỉ có Dawn và Hùng nhân là có
thương tích, nếu không tính những người trước đó bị đánh bại khi lao tới con Chằn.
Nhân mạng hiện giờ còn có thể chiến đấu cũng lên tới khoảng 30 người, một con số
không tệ, nhưng vấn đề phát sinh là vũ khí…Không ai có thể đánh bại một con Chằn
mà không có tất sắt nào trong tay.
“Nó dai thật đấy…” – Sol nói với nhóm người đứng ra chịu
trách nhiệm lập kế hoạch tác chiến. Một số học sinh khác đã chấp nhận nhiệm vụ
quấy rối con chằn để có chút thời gian mỏng manh mà bàn bạc này, không thể nào
bỏ phí được. – “Chúng ta cần vũ khí, không thể thắng nó bằng sức lực với phép
thuật đơn thuần được.”
“Nhưng vũ khí ở đâu ? Chúng ta để hết vũ khí ở nhà hết cả rồi…”
– Aster trả lời Sol.
“Tôi không biết, nhưng chúng ta cần vũ khí để mà đánh gục
con chằn tinh kia. Không thì cả lũ sẽ toi mạng hết.” – Sol nói tiếp. – “Có trời
mới biết khi nào lão Luria vào được đây để mà cứu cả lũ…
“Vũ khí à…” – Dawn lẩm bẩm khi cậu đang được một số nữ sinh
chăm sóc. Ngay lập tức, sự chú ý của các học sinh chịu trách nhiệm lập kế hoạch
tác chiến quay về phía cậu ta.
Vũ khí…thứ đó thì Dawn không hề thiếu. Nhưng liệu cậu có nên
dùng nó không ? Khi mọi người đã phân biệt đối xử với cậu chỉ vì cậu “có thể”
dùng được Hắc thuật, giờ cậu sắp dùng Hắc thuật thật sự, liệu mọi thứ sẽ trở
nên tồi tệ hơn trước nếu như cả lũ sống sót qua trận đánh này ? Liệu những người
quanh cậu có đáng được cứu, và tốt nhất nên cho cả lũ chết dưới con Chằn tinh
này ? Đâu là lựa chọn phù hợp nhất ?
“Sol…Aster.” – Dawn nói với cả hai – “Tôi biết một nơi chứa
vũ khí. Nó ở gần ở ngay đây. Nhưng để có được chúng, tôi cần phải sử dụng Hắc
thuật…”
“…” – Aster và Sol, cũng như mọi người cùng im lặng một lúc.
Thật sự, mọi sinh linh trên Đế quốc đã được dạy từ khi lọt lòng rằng cần căm
ghét bóng tối, và phải hướng về ánh sáng. Đó là kinh nghiệm mà mọi chủng loài của
ánh sáng đã đúc kết kể từ khi sống sót qua Kỉ bóng tối. Nhưng bây giờ, tính mạng
của cả lũ đang gặp nguy hiểm thật sự, và cứu cánh duy nhất của cả đám là thứ Hắc
thuật mà Dawn nói. Câu trả lời nào là thứ mà họ cần nhất ?
“Làm đi Dawn.” – Không phải Sol, cũng chẳng phải Aster. Đó
là giọng của một học sinh lạ lẫm trong lớp. – “Tôi không hề ghét bỏ cậu gì. Dù
cậu hơi lười biếng trong lớp, nhưng tôi chưa bao giờ tin rằng cậu là kẻ xấu. Chỉ
là sau khi chuyện ở tiết học Nguyên tố xảy ra, nếu thân thiết với cậu quá, mọi
người cũng sẽ phân biệt đối xử với tôi, tôi sợ bị lâm vào tình cảnh đó…Nhưng
bây giờ đây, chuyện đó không còn quan trọng nữa ! Chẳng phải cả Tam đại bộ tộc
cũng đã từ bỏ hiềm khích mà liên kết với nhau để chống lại Ma tộc đó ư ?”
“Cậu dùng ví dụ hơi mang tính vĩ mô và khó hiểu, nhưng tôi
cũng đồng tình với cậu ta, bây giờ không phải là lúc để cãi nhau nữa mà cần phải
tập trung vào vấn đề chính cần được giải quyết.” – Một nữ sinh trong nhóm nói.
“Tôi cũng đồng ý. Tôi là tôi ghét con quỷ này lắm rồi.” – Vị
Hùng nhân khi nãy cứu Dawn đứng dậy và ôm vai trả lời. Theo sau đều là các ý kiến
tích cực khác nữa. Dawn vẫn còn khá ngờ ngợ, không rõ đó là lời nói thật lòng của
họ, hoặc họ chỉ cố ép bản thân nói như vậy để bảo vệ cái mạng của họ.
“Dù tôi ghét mấy bữa ăn mà cậu nấu, nhưng thật lòng, tôi
không có ác ý gì với cậu đâu.”
“Tôi vẫn còn nhớ những giây phút con trai chúng ta giành giật
giờ tắm với lũ con gái trong ký túc xá, cậu đã chiến đấu rất anh dũng để chống
lại đám bà la sát. Đó là khí thế của một người đàn ông đích thực ! Tôi tin vào
cậu !”
“Cậu còn nợ tôi tiền, nên cả hai chúng ta không thể nào chết
được !”
Vâng…mọi thứ càng ngày lạc đề…
Liệu cậu có thể tin những người này ? Ai dám nói chắc rằng họ
thật sự không làm vậy bởi vì lo cho mạng sống của chính bản thân ? Con người,
không, mọi sinh vật có tư duy, đều là những sinh linh cơ hội. Chỉ cần được sống,
họ sẽ sẵn sàng làm mọi thứ, kể cả khi đâm lén anh em, cha mẹ của mình, người
yêu mình…Liệu niềm tin vào họ có thể được khôi phục ? Âu cũng là một canh bạc
mà Dawn phải lao vào, vì tính mạng của cậu bây giờ đang nằm yên trong xấp tiền
đặt cược như mọi người thôi.
“Sol ? Aster ?” – Dawn hỏi cả hai người.
“Ừ…Làm đi Dawn.” – Sol nói – “Cậu đã cho tôi sự dũng cảm để
đối mặt với Luna. Giờ đây tôi không còn sợ trời sợ đất gì nữa, có chết để bảo vệ
cậu khỏi Bộ giáo dục hay các Đại pháp sư, tôi cũng yên lòng cam chịu.”
“Cậu biết câu trả lời của tôi rồi đấy, bạn cùng phòng.” –
Aster lên tiếng – “Chẳng phải cậu còn mượn tập của tôi mà vẫn chưa chép xong à
? Sau vụ này thì hãy về giải quyết nhanh đi để tôi lấy lại tập mà học bài.”
“He he…Đã hiểu...” – Dawn nói – “Nếu tôi bị Bộ giáo dục bắt
thì mấy cậu chịu trách nhiệm giùm nhé !”
“Kéo tôi dậy giùm…” – Cậu nhờ Sol và Aster kéo dậy. Chân của
Dawn sau khi được chữa trị bằng phép thuật đã có thể đứng lại được, nhưng không
vững. Như thế là quá đủ, số sức lực và ma lực còn lại là quá đủ cho cậu thực
thi phép thuật này rồi. Phần còn lại…là của mọi người.
Bắt chéo tay thành một chữ X lớn, Dawn nhắm mắt lại. Trong
tiềm thức, cậu bắt đầu tạo ra một cầu nối hướng tới quá khứ, tới khoảng không
gian lạ lẫm kia. Dawn mở nhẹ mắt ra. Hai tay cậu phá khỏi thế cũ, ngay lập tức
hướng cả hai ập xuống mặt đất. Hành động đó khiến mọi người tưởng cậu gục ngã,
nhưng Dawn không tốn một giây mà nhanh chóng bác bỏ khả năng đó. Sau khi những
chuẩn bị cần thiết đã được hoàn tất, Dawn nói lớn:
“Giải ấn ! Tàng Thư Kiếm !”
Từ phía dưới, một vòng phép khổng lồ xuất hiện, bao trùm
xung quanh các học sinh lớp 1-D. Cũng từ phía mặt đất, vô vàn các tia sáng nhỏ
mọc lên, rồi từ từ tan biến mất, để lại các vũ khí thuộc vô số chủng loại, đủ
các nguyên tố và tính chất khác nhau xung quanh các học sinh trẻ tuổi. Đao, kiếm,
kích với cả cung, súng đạn, gậy gộc…Đây là kho vũ khí mà Dawn nói tới…quá khứ của
chính cậu ta…Tàng Thư Kiếm !
Mọi người thuộc lớp 1-D trừ Dawn đều thất thần trước Hắc thuật
này. Không phải là sự choáng ngợp của mớ vũ khí, mà là vẻ hiền diệu của một Hắc
thuật. Qủa thật, họ không nghĩ là các Hắc Thuật khét tiếng nguy hiểm lại có một
thứ trông có vẻ vô hại như thế. Tàng Thư Kiếm chỉ là một kho chứa vũ khí, không
hơn, không kém. Bỏ qua chuyện đó, mọi người nhanh chóng chọn ngay cho mình một
loại vũ khí riêng biệt, hiệu quả nhất để chuẩn bị cho con Chằn tinh trước mặt
khi nó cảm nhận được luồng ma thuật vừa được tụ hội lại gần đó. Mất mắt, nhưng
các giác quan của con Chằn đã được cải thiện sau khoảng thời gian trì trệ làm
quen mà đám học sinh tạo ra cho nó. Bây giờ, tai, mũi và khả năng cảm thụ ma
thuật là quá đủ để thay thế cho đôi mắt bị hoá băng của con quỷ đỏ này. Một trận
chiến mới đang chuẩn bị bắt đầu.
Khởi đầu thế phản công là hai học sinh thú nhân, một người cầm
kích, một người cầm rìu. Để đánh chặn, con chằn tinh vung cây chuỳ bị biến dạng
về phía cả hai, nhưng hai người thú này nhanh hơn, do một người mang dòng máu của
báo, người còn lại là Lang nhân khi nãy, nên cả hai dễ dàng né được đòn đánh.
Lang nhân cầm kích tung thẳng một nhát đâm xé gió vào ngực của con chằn, nhưng
nó vẫn đứng nhăn ra đó nhờ vào lớp da dày như da trâu. Tuy nhiên, đòn rìu tiếp
theo của người báo thì không nhẹ nhàng như thế, cây chuỳ của con chằn tinh bị
gã người báo phá nát, theo sau là một đòn chém ngang ngay bụng. Máu xanh của
con chằn tinh phụt ra, nhưng nó vẫn chưa bị hạ gục. Không phải tự nhiên mà Chằn
tinh được các học giả sắp xếp vào loại Quái vật Trung cấp. Nhưng liệu cấp độ có
quan trọng vào lúc này không ? Khi bao quanh con Chằn giờ đây là 30 học sinh,
30 chiến binh hạng D lành nghề, mỗi người cầm 30 thứ vũ khí khác biệt trên tay
với chất lượng ngang ngửa các thợ rèn có tiếng trên toàn Thế giới. Trước đó,
con Chằn có thể ăn hiếp lớp 1-D nhờ vào lợi dụng việc mọi người không có một tất
sắt trong tay, nhưng tình thế đã bị đảo lộn, bây giờ, chính con Chằn mới là thứ
sẽ bị ăn hiếp.
“Mày chọn nhầm lớp để mà chọc rồi chằn tinh!” – Sol nói lớn
– “Xông lên anh em lớp 1-D !!!”
“Rõ !!! Theo sau lớp trưởng !!!”
Dẫn đầu đợt phản công là Sol. Cậu ta dùng thân pháp nhanh nhẹn
khi nãy của mình, nhảy lên cánh tay vốn đã bị đông cứng trước đó của con chằn
tinh và chặt đứt nó bằng thanh băng kiếm mà cậu “mượn” từ Dawn. Thanh kiếm này
mang nguyên tố băng, một khi chém vào băng thì cứ phải gọi là “chém sắt như
chém bùn”. Con chằn tinh bị đứt mất một tay, nó kêu la đau đớn, máu chảy không
ngớt. Trong lúc bận than khóc trước cánh tay bị mất, nó đã để lộ ra nhiều sơ hở
chết người.
Không cho con chằn cơ hội phản công, toàn bộ những học sinh
khác của lớp 1-D lao tới, dùng vũ khí mượn tạm từ Dawn để tấn công tới tấp, dồn
dập không ngừng nghỉ. Đao, Kiếm, Thương, Rìu, Thuẫn…Đủ mọi chủng loại vũ khí
đang được da thịt của con Chằn nêm nếm. Sự đoàn kết của các học sinh trẻ đã vượt
qua được cách biệt về khả năng bẩm sinh. Bên ngoài, những người cầm súng, quyền
trượng phép thì sử dụng vũ khí của mình đánh chặn từ xa. Gần đó, những chàng
trai, cô gái trẻ dũng mãnh cầm vũ khí xong vào, không chém cũng đâm, không đánh
chay thì cũng có yểm thêm một ít ma thuật. Con chằn tinh hoàn toàn bị những học
sinh trẻ tuổi áp đảo !
Phải tốn một lúc, Luria mới mở được cánh cửa sắt bị đóng chặt
và lao vào giải cứu các học sinh, nhưng dù nói giải cứu, tới khi ông ta vào được
ở trong, con chằn đã tắt thở, còn các học sinh của ông thì đang khoác vai chàng
trai trẻ Dawn trên xác con chằn để cùng nhau chụp ảnh đăng lên FateBook.
------
Bây giờ là khoảng 8 giờ tối, mọi người thuộc lớp 1-D đang ở
trong nhà tắm nước nóng thuộc Kí túc xá của các học viên bình dân, dĩ nhiên là
trừ đám con gái.
Dường như các học viên 1-D đang cảm thấy có lỗi khi phân biệt
đối xử với Dawn, nên đám con gái đã nhường cho đám con trai phần tắm trước, còn
những học sinh chính khoá thậm chí còn tham gia tắm chung với đám bình dân. Một
kết thúc có hậu cho một vấn đề rắc rối của đời học sinh.
“Dù nói vậy chứ…” – Chưa kịp bình luận sự việc, Dawn đã bị một
thao nước lạnh tát ngay vào mặt. Dù đã được các bác sĩ cao cấp lẫn chính Ayin
chữa trị, thương tích của Dawn không phải là thứ một sớm một chiều có thể lành
lại, nên bị tạt nước lạnh bất ngờ như thế dĩ nhiên là đau đớn vô cùng. Tới lúc
bình yên như thế này rồi, thì chẳng ai còn quan tâm tới Dawn nữa. Khung cảnh
xung quanh hiện giờ náo nhiệt vô cùng. Đám con trai, dù quý tộc hay bình dân,
ai nấy cũng có máu quậy phá và thích thú khi tắm chung với nhau. Có thể nói đó
là tuổi trẻ chăng ? Kể cả tên Sol vốn lịch sự có tiếng cũng bị Aster tạt nước
nóng vào người, khiến cậu ta điên lên và bơi đua rượt theo tên Aster.
“Mấy người đến đây để an ủi tôi hay là chọc tức tôi vậy !!!”
– Dawn nói lớn. Những người kia, dĩ nhiên, mặc kệ cái tên dùng Hắc thuật đó mà
tiếp tục quậy, đó là chuyện của hôm trước rồi, không ai còn phân biệt đối xử cậu
ta nữa, thế nên cần gì phải quan tâm tiếp chứ.
Một ngày nữa đang bắt đầu kết thúc, để lại thêm những hạt giống
hy vọng mới vào tương lai tốt đẹp hơn. Liệu chúng ta có thể nói Dawn đã thắng
cược và lấy lại được cuộc sống yên bình của mình ?
------
Hiện tại là 10 giờ tối, lớp 1-D đã dùng bữa tại kí túc xá
bình dân, thật hiếm thấy vì học sinh chính thức trong lớp 1-D vốn không hề ít.
Hôm nay quả thật là một ngày kì lạ - Dawn nghĩ.
Nhưng bỏ qua những suy nghĩ tích cực đó qua một bên, có một
người mà Dawn cần tính sổ. Dù vẫn còn bị thương, nhưng Dawn vẫn tự tin mình có
thể bảo vệ được chính mình. Khoác áo kháng phép lên người, dắt kiếm ngay hông,
Dawn ra ngoài kí túc xá tìm kiếm kẻ chủ mưu cho chuyện xảy ra vào ngày hôm nay.
“Ô…Cậu Ohrot. Luật của ký túc xá là không có học sinh nào được
phép ra ngoài sau 10 giờ tối mà ?”
Từ đằng xa, có tiếng nói phát ra, kèm theo âm thanh của giày
dép chậm rãi bước dần tới. Khung cảnh phía trước khí túc xá là một khoảng không
đen thăm thẳm. Ánh đèn đường hôm nay không hiểu sao lại có vấn đề, thật kì lạ.
Nhưng Dawn nhận ra người này kể cả khi không cần ánh sáng…Thật không thể nào nhầm
lẫn được, người đã đưa Dawn vào Aster vào trong học viện Daat, và giờ đây lại
là kẻ lập nên âm mưu ám sát cậu ta.
“Issac Luria…tại sao ông lại làm như thế ?” – Dawn nói.
“Cậu đang nói cái gì thế ? Cậu Ohrot ?” – Luria hỏi.
“Tôi đã hỏi cô hiệu trưởng Ayin. Trước mỗi giờ thực hành
trong phòng Thực tế ảo, giáo viên phụ trách có nghĩa vụ kiểm tra bên trong trước
khi đưa học viên vào học. Nếu như ông đã kiểm tra căn phòng đó, tại sao lại có
chằn tinh ở bên trong ?”
“Cậu nói lạ nhỉ. Sau khi kiểm tra, tôi phải đến lớp để gọi
các cậu tới học mà. Chúng ta đã đi cùng nhau tới phòng Thực tế ảo. Cậu không nhớ
à ? Có lẽ lúc đó kẻ gian đã đột nhập vào và đặt chằn tinh tại đó.” – Luria vẫn
ngẩn ngơ trả lời.
“Ayin cũng nói rằng chìa khoá vào trong chỉ có hai chìa, một
chìa do giáo viên có tiết cần dùng phòng đó giữ, chìa còn lại là của lao công.
Tôi đã đi hỏi lao công, và ông ta hoàn toàn có chứng cứ ngoại phạm. Chìa của
ông ta không có dấu hiệu bị lấy cắp. Thế…cho tôi hỏi tại sao ? Luria ? Tại sao
ông lại muốn giết tôi ? Kể cả khi ông biết sẽ liên luỵ tới các học sinh khác ?”
“Tại sao à ? Tại sao à ? Tôi không biết.” – Luria lẩm bẩm –
“Chính xác hơn, Luria không biết. Hắn ta không hề có ý định giết ngươi, hắn chỉ
xui xẻo là kẻ do ta chọn làm con rối để thực thi kế hoạch mà thôi.”
Dawn vẫn chưa hiểu Luria đang nói cái gì thì ngay khi hắn ta
dứt lời, Luria khuỵ xuống. Cậu gọi ngay ra một thanh Quang kiếm từ trong kho vũ
khí của mình và rọi sáng tới chỗ mà hắn ta vừa đứng.
Luria bây giờ…chỉ là một xác chết.
“Vong linh pháp sư !” – Dawn quay về phía sau của mình ngay
khi cậu nhận thấy một ít chướng khí ở sau lưng. Hiện giờ, đứng trên cổng của kí
túc xá là một thầy phù thuỷ mảnh khảnh áo đen ăn vận kín mít, với một chiếc mũ
vành đen không kém che kín đi dung nhan của hắn ta.
“Ngươi là ai !” – Dawn nói lớn, thủ sẵn hai thanh kiếm để
phòng thân – “Và ngươi muốn gì !”
“Phép lịch sự trong cách hỏi của ngươi ở đâu thế ? Tới tuổi
này rồi mà không biết hét vào mặt người khác là bất lịch sự à ?” – Gã hắc pháp
sư đùa cợt – “Tên của ta là Solomon…không hơn, không kém.”
Solomon…Dawn chưa từng nghe thấy một cái tên nào như vậy. Hắn
ta không xưng họ, chẳng nhẽ Solomon là một Người không họ ? Những kẻ như thế đa
số đều bị lưu đày sang Ma tộc từ Kỉ Bóng Tối. Như thế nghĩa là…
“Tại sao ngươi lại đến đây ? Tại sao ngươi lại giết thầy
Luria ? Ông ta đâu có tội tình gì.”
“Để thử ngươi thôi, Dawn ạ…” – Solomon nói, miệng lưỡi tiếp
tục đùa cợt – “Ngươi rất là đặc biệt, ngươi có nhận thấy thế không ? Một kẻ như
ngươi sẽ là thứ vũ khí vô giá cho bất cứ ai sở hữu được ngươi. Chỉ đáng tiếc rằng
Ma tộc không cần ngươi, nên ta cất công tới đây để quyết định xem ngươi nên sống
hay là nên chết.”
Gã này…hắn nói cái quái gì vậy ? – Dawn nghĩ. Cậu vẫn thủ thế
và không ngừng đưa mắt ra khỏi kẻ thù.
“Hôm nay ta không muốn phải động tay động chân gì nhiều. Coi
như là ngươi tốt số, chúng ta sẽ gặp lại nhau vào một ngày khác. Từ giờ tới đó,
hãy coi chừng sau lưng của ngươi nhé, Dawn Ohrot, con trai của nữ anh hùng huyền
thoại Medeia.”
Một con gió đen thổi vào người Solomon, hắn ta ngay sau đó bị
cuốn theo cơn gió và biến mất hoàn toàn, để lại một Dawn vẫn còn đang ngơ ngác
không biết cái quái gì đang xảy ra và sẽ xảy ra