Kỉ Xám
“Ta cho ngươi 1 phút để chuẩn bị. Cứ làm những gì ngươi muốn
trong lúc đó.”
Solomon lên giọng. Hắn cất quyển cổ thư Lemegeton vào trong
áo choàng, rồi sau đó lại lấy ra một cái chuông vàng nhỏ cầm tay. Dawn không muốn
tin nó chỉ là một cái chuông bình thường. Nâng cao thêm cảnh giác, cậu tự niệm
một ít bùa chú để gia tăng cường lực cơ thể, cộng với lập nên một khiên chắn ma
thuật sơ cấp. Bầu trời ban đêm quả thật khiến mọi thứ khó khăn vô cùng, Dawn
nghĩ chỉ với số ma pháp sơ cấp hỗ trợ kia thôi đã rút gần một nửa pháp lực hiện
giờ của bản thân. Nếu so sánh thực lực hiện tại với kẻ thù trước mắt, cậu thậm
chí còn không có cái gọi là “cơ hội” chiến thắng.
“Đã hết giờ.” – Solomon nói. Đoạn, hắn nhảy khỏi cột đèn mà
hắn đang đứng rồi lơ lửng trên không trung, chân được quấn quanh bởi một làn
mây đen nhỏ, ngập đầy chướng khí hắc ám. – “Đừng để cuộc đấu chấm dứt nhanh quá
đấy.”
Solomon bắt đầu lắc cầm cái chuông vàng trên tay. Tiếng
chuông vang vọng ra khắp nơi xung quanh mặc dù nó chỉ là một cái chuông nhỏ.
Tên vua quỷ nghe thấy tiếng chuông liền bị kích thích mạnh, nó rống lên qua cái
mõm của mình một tiếng tru lớn. Âm thanh của âm binh sao mà đáng sợ, những linh
hồn bám theo tên vua quỷ từ địa ngục nghe thấy tiếng rống ngay lập tức bị tác động,
đám yếu thì bị tan biến thành hư vô, đám mạnh lại bị kích thích rồi bay khắp
nơi xung quanh làm càng.
Glasya-Labolas vung thanh đại đao làm từ đá địa ngục xuống mặt
đất, tạo nên một chấn động không nhỏ cứ như ra oai trước con mồi của mình. Khoảng
không mà thanh đao lao xuống giờ đã thành một bãi đất đá tan hoang, cát bụi bay
tứ phương xung quanh. Dawn có cảm giác dù là quỷ thần đi chăng nữa, có bao
nhiêu ma pháp bảo vệ bản thân cũng không thể nào đỡ thẳng được một đao của tên
vua quỷ trước mặt.
“Hãy để mọi thứ bắt đầu nào.”
Solomn lại rung chuông. Lần này, hắn rung mạnh hơn, liên hồi
hơn. Glasya-Labolas lập tức tuân lệnh, nó dùng lực chân khủng khiếp của mình nhảy
lên trên cao rồi bổ đao xuống dưới con mồi nhỏ bé. Lực tác động lần này vượt xa
cả đòn hù doạ kia, toàn bộ vật thể trong bán kính 10 mét quanh khu vực này lần
lượt bị cơn gió xoáy từ đại đao xé tan tác. Cây cối, cột đèn xung quanh không bị
cắt làm đôi thì cũng bầm dập trước áp lực cực mạnh. Trừ Solomon ra, không có
tên học sinh nào có thể sống sót được đòn đánh này.
“Gyaaa !”
Tiếng thét vang lên từ sau làn khói bụi có lẽ là minh chứng
rõ nhất cho sự tồn tại vẫn còn đó của chàng trai trẻ. Dawn vẫn bình an vô sự,
chỉ dính một ít bụi cát trên người sau khi chạy vòng qua phía sau của
Glasya-Labolas. Cậu chém ngang một nhát lên lưng kẻ thù. Máu quỷ đã đổ, một ít
rớt xuống mặt đường tan nát, một ít thì lại dính trên lưỡi thanh đại kiếm của cậu
học sinh. Chỉ tiếc là tên vua quỷ không lộ ra một cảm xúc nào, kể cả khi bị đâm
lén bởi một sinh vật mà loài quỷ địa ngục cho là hạ đẳng.
Chưa dừng lại ở đó, trước khi tên Vong linh pháp sư kịp ra lệnh,
Dawn tung ngay một chuỗi kiếm ba đòn nhắm vào chân. Từng thớ thịt của vua quỷ bị
chém tung ra, dòng máu đen bắt đầu chảy liên hồi. Tuy nhiên, vì một lí do nào
đó, kiếm của Dawn không chặt đứt được chân của con quỷ này. Là do nó quá mạnh
chăng ? Hay là cậu quá yếu kể cả khi đã được hỗ trợ bởi ma pháp cường lực ?
“Vô dụng thôi !”
Tiếng chuông lại được phát ra, con vua quỷ không lồ ngay lập
tức hành động, nó vung chân và hướng vào Dawn. Cậu giương kiếm, thành công chặn
được đòn đánh. Tuy nhiên, lực đá quá mạnh khiến cho cậu văng ra mười thước gần
đó. Lợi dụng cơ hội ngàn năm có một, tên vua quỷ quay lại phía sau, cầm đại đao
và bổ ngang một đường. Sau hai lần bổ dọc, nó đã rút kinh nghiệm rằng với một đối
phương linh hoạt, những đòn đánh có tầm bao quát rộng sẽ hiệu quả hơn một cú
đánh đơn thuần.
Vụt
Tiếng xé gió phát ra, lực gió từ cú chém của thanh đao va
vào những cây trồng ven đường, khiến cho chúng bị bổ ngang và ngã xuống rầm rập
nếu như không bị thổi bay cả rễ. Kể cả thế, không có giọt máu màu đỏ bắn ra,
cũng như xác thịt của tên học sinh trẻ còn chừa lại. Nếu thật sự là vậy, ắt hẳn
Solomon và Glasya-Labolas đã có thể cảm nhận được chúng. Sự hoài nghi bắt đầu
xuất hiện trong đầu Solomon. Ừ thì một cú chém dọc bình thường có thể dễ dàng
né được, nhưng một cú đánh hình quạt như thế này…
“Sơ hở !”
Nghe thấy tiếng nói, Solomon quay về hướng giọng nói phát
ra. Hắn thấy Dawn xuất hiện từ phía sau hệt như một tên âm binh thoát ẩn thoắt
hiện, mặc dù đòn đánh trước đó của vua quỷ đã chắc chắn không chừa một cửa
thoát thân nào. Dawn cũng đã rút kinh nghiệm với những cú chém vô tác dụng, nên
lần này, cậu ta sử dụng một hoả thuật sơ cấp bao vay thanh đại kiếm nhằm gia
tăng uy lực. Ngọn lửa cháy rực của cậu nổi bật rõ rệt trong màn đêm xung quanh.
Tốc độ ra lệnh của Solomon dù nhanh, nhưng tốc độ thu nhận và phản ứng lệnh của
tên vua quỷ lại không bắt kịp để tung ra đòn phản hồi. Dawn nhảy lên cao sau
khi dồn ma lực xuống hai chân của mình. Cậu nhắm thẳng vào đầu của con quỷ mà bổ
xuống. Hoả kiếm đi từ đầu xuống tận thân, kéo dài thành một đòn chém dọc chết
người. Từ vết thương, một suối máu quỷ đổ ập xuống dưới, Dawn cũng đã kịp tránh
né thứ nọc độc chết người đã gây bao khổ đau cho người dân của thế giới. Một
tia hy vọng dần loé lên trong thâm tâm của Dawn. Mình có thể làm được. Mình có
thể thắng. – Cậu tự nhủ.
Nhưng không…nếu Glasya-Labolas dễ dàng bị đánh bại như thế,
danh tiếng lúc sinh thời của nó là một trong những vua quỷ đáng sợ nhất ắt hẳn
không bao giờ tồn tại.
Khi Dawn vẫn còn hứng khởi trước thành công của đòn đánh,
cánh tay quỷ của Glasya-Labolas lao ra, chụp lấy cậu ta một cách thô bạo. Không
kìm được lực, nó bóp chặt lấy Dawn, khiến cậu thổ huyết ra ngoài, dòng máu đỏ
chảy đầy trên bàn tay xám xịt to tướng của tên vua quỷ. Nếu không nhờ vào khiên
chắn ma pháp được niệm quanh người kiềm hãm bớt sát thương, Dawn ắt hẳn đã tan
xương nát thịt.
“Thật khá khen cho ngươi. Từ trước tới giờ ta chưa hề thấy một
tên học sinh nào có thể gây nên sát thương cỡ đó cho một vua quỷ cả. Đây là tiềm
lực đến từ mối nhân duyên của “người đó” ư ?” – Solomon nói – “Nhưng xem ra,
ngươi vẫn chỉ là một người dùng kiếm hơn là một kiếm sĩ. Nếu như ngươi khá hơn,
ắt hẳn chiến thắng đã thuộc về ngươi rồi.”
Đoạn, Solomon chỉ tay về phía vết thương mà Dawn gây ra cho
Glasya-Labolas khi nãy. Vết chém bổ dọc bị lửa ma thuật đốt cháy bắt đầu dần phục
hồi, các tế bào cơ thể của tên quỷ đang làm việc cật lực vô cùng, các lớp mô liền
lại, máu bắt đầu tụ hội và dần hoạt động như cũ, theo sau là những thớ thịt da
bên ngoài được ghép vào nhau. Chẳng mấy chốc, tên vua quỷ đã trở lại nguyên trạng,
hệt như chưa từng lãnh nhận mớ sát thương kia.
“Aghh”
Dawn nói một tiếng nhưng không thành lời, cánh tay quỷ đang
dần tăng thêm lực bóp khi sức lực của Glasya-Labolas được hồi phục. Có lẽ, thứ
mà cậu ta định mở miệng…là một dấu hiệu tỏ rõ sự thất vọng trước công sức bị bỏ
phí của bản thân.
“Ngươi cũng nên vui một tí, Dawn Ohrot. Những kẻ cùng đẳng cấp
với ngươi gây nên được sát thương cỡ này cho một vua quỷ chỉ đếm trên đầu ngón
tay thôi. Ít ra, hãy mang sự tự hào ấy mà đi vào cõi chết, nó sẽ an ủi ngươi phần
nào.” – Solomon nở một nụ cười nhẹ, nhưng với bóng tối dày đặc che đi danh tính
của hắn, không ai có thể thấy rõ cảm xúc đó cả. – “Nhưng ngươi đừng lo, ta sẽ
giữ lời hứa với ngươi. Nên ngươi hãy yên tâm mà đi vào cõi chín suối.”
“Có điều, làm thế nào mà ngươi thoát khỏi đòn đánh khi nãy của
Glasya-Labolas vậy ?”
“Ưrghh…”
Cánh tay của Glasya-Labolas càng ngày càng thắt chặt Dawn lại.
Dù cho khiên chắn ma thuật của cậu đã giảm bớt đa số sát thương, nhưng vẫn có một
phần truyền vào trong người cậu. Với Dawn hiện giờ, bị xe tông có khi lại dễ chịu
hơn nếu như so với tình trạng cậu đang gặp phải. Từng mảnh xương bị ép lại, từng
mớ thịt như muốn vỡ tung ra. Hai tay của cậu đã bị khoá chặt. Dawn không thể
làm được gì để giải cứu bản thân trong lúc này.
“Mà thôi, chuyện đó có lẽ không còn quan trọng nữa.”
Solomon nói ra lời kết. Hắn ta cầm cái chuông vàng lên, chuẩn
bị ra lệnh kết liễu. Nhưng…
PHẬP PHẬP PHẬP PHẬP
Bốn mũi thương đá không biết từ đâu xuất hiện, chúng lao tới,
đâm thẳng vào cánh tay của tên vua quỷ. Mỗi ngọn thương có bán kính ngang ngửa
một cái cột nhà tầm trung. Với bốn mũi thương to tướng như thế, những cơ bắp,
dây thần kinh bị nó gây tổn hại phần nào đã khiến cho cánh tay của con quỷ lỏng
ra, tạo cơ hội cho người bị nó bóp chặt được giải thoát. Solomon ngay lập tức
điều động lệnh mới, ép con quỷ nhắm vào Dawn do cậu ta gần nhất. Đó là một lựa
chọn không ngoan của tên Vong linh pháp sư. Có điều, trong khoảng khắc Solomon
dùng sự tập trung của mình để tính toán nước đi kế tiếp và ra lệnh, con mồi của
hắn ta đã lợi dụng cơ hội đó và biến mất đi từ khi nào. Sự cảnh giác của hắn được
nâng lên cao độ. Với suy nghĩ của hắn, Solomon không thấy việc một học sinh
bình thường biến mất trong nháy mắt là một thứ hợp logic, ắt hẳn, Dawn đã sử dụng
mánh lới nào đó.
KENG
Lớp lá chắn sáu cạnh bao quanh Solomon bắt đầu được hiện rõ
khi một mũi kiếm lao vào tấn công trực diện hắn ta. Solomon quay đầu lên phía
trên để nhìn ngắm dung nhan kẻ trước đó vẫn còn đứng chực dưới đất.
“Ra là thế…”
Solomon lên tiếng, hắn ta đưa tay phải ra, dùng ngay một
phép thuật tấn công sơ cấp hệ bóng tối không cần niệm chú. Dawn đưa kiếm lên và
đỡ lấy Hắc hoả cầu lao tới mình. Chấn động khiến cậu văng xa tới một nơi gần đó
và ngã gục xuống. Cố gắng phản công sau khi bị thương tích nặng như thế cũng
hơi quá mức. – Dawn nghĩ.
“Ra là thế ra là thế !” – Solomon lên giọng. – “Mặc dù ta đã
cấm ngươi sử dụng Tàng Thư Kiếm, nhưng nghĩ rằng ngươi tự trữ bản thân vào
trong đó rồi phát ra ngoài xuống vị trí ngươi muốn…Như thế chẳng khác nào một
phép dịch chuyển nhanh cấp cao cả. Ta khá khen cho sự sáng tạo của ngươi đấy.”
Khá khen ? Bên trong nơi đó chỉ là một khoảng chân không vô
tận, sự tồn tại của không khí hầu như là không có. Nếu như Dawn không may mắn
tìm được cách thoát thân khi bắt đầu vận dụng ý tưởng này, ắt hẳn cậu đã chết
ngạt trong khoảng không riêng của mình. Đó, công nhận là một ý tưởng điên rồ, kể
cả khi so sánh với sự điên rồ thường ngày của Dawn. Sự tuyệt vọng trước một đối
thủ đáng gờm phần nào đã thúc đẩy cậu ta thực thi một thứ chỉ mang tính giả
thuyết, và thành công trong lần thử nghiệm đầu tiên. Thật khó có thể biết liệu
Dawn Ohrot là người được thần may mắn phù hộ hay nguyền rủa.
“Ngươi cấm ta rút vũ khí ra khỏi Tàng Thư Kiếm. Để có chút
ưu thế, ta đã làm những gì mình phải làm thôi. Ta nghĩ…ta vẫn chưa phạm luật của
ngươi nhỉ ?”
Dawn chậm rãi trả lời Solomon, hơi thở hổn hển của cậu có lẽ
là minh chứng cho sự thiếu không khí khi sử dụng Tàng Thư Kiếm vì mục đích điên
rồ kể trên. Kèm theo vết thương lãnh nhận từ Glasya-Labolas khi nãy, ắt hẳn
Dawn hiện giờ không hề thấy dễ chịu gì.
“Tạm thời gạt ngươi qua một bên. Vấn đề là tên khách không mời
này…” – Solomon chuyển hướng về phía khác. Một ít oán linh đi theo
Glasya-Labolas bắt đầu bay về hướng của hắn ta, loé sáng vài cái cứ hệt như
đang cố giao tiếp với vị vong linh pháp sư này. Đoạn, hắn ta đưa một tay ra, niệm
thầm pháp chú. Những linh hồn đó bắt đầu có biểu hiện lạ. Hắn ta chỉ tay về
phía khoảng rừng cây phía tây. Ngay lập tức, một số oán linh bay lên cao, hướng
về nơi mà Solomon chỉ dẫn rồi lao xuống dưới, tự biến bản thân chúng thành những
quả bom di động uy lực. Nơi đó giờ đã thành bình địa bởi những linh hồn xấu số
bị hắn ta điều khiển.
“Sử dụng linh hồn để tấn công ư ? Thật là một phong cách chiến
đấu lạ kì. Xem ra Vong linh pháp sư các ngươi vẫn còn nhiều mánh khoé bí ẩn chứ
không phải những tên tự kỉ với xương xẩu trong quan niệm ngày nay.”
Giọng nói đó phát ra ngay cạnh Dawn. Trời quá tối, thương
tích khiến cho thị giác của Dawn kém hơn mọi ngày, cậu không nhìn thấy gương mặt
của kẻ lạ, nhưng giọng nói đó lại lộ rõ danh tính của hắn ta cho Dawn biết. Người
đầu tiên mà Dawn kết bạn. Người đã giúp cậu vào giành lại hy vọng để vào được
trường Daat.
“Ngươi là…Aster ?” – Solomon lên tiếng hỏi.
“Phải. Đó chính là ta. Aster ibn Hayyan.” – Aster – mang
trên mình bộ áo khoác Poncho - chĩa súng về phía tên Vong linh pháp sư. Trong
ánh mắt nâu của cậu ta, ngọn lửa hy vọng được lộ ra rõ rệt. Cậu nở một nụ cười
lạnh lẽo. Trước mặt cậu là sinh vật đã gián tiếp gây nên bệnh tật cho em gái của
mình, và cũng là manh mối duy nhất để tạo ra thuốc giải. Với Aster, không vui mừng
mới là lạ.
“Nếu thế, ta nghĩ thứ ta vừa tiêu diệt ắt hẳn phải là Golem
của ngươi ? Ta nói đúng không ?” – Solomon nói ra suy đoán của hắn ta. Trúng phải
tim đen, Aster chớp mắt một cái. Như thế đủ cho tên đối diện biết được giả thuyết
của mình là đúng. Suy cho cùng, người bình thường không thể nào phóng được liên
hồi 4 mũi thương đá làm từ mặt đường như khi nãy, trừ phi tên đó là một lực sĩ
có tiếng.
ĐOÀNG !
Chẳng nói chẳng rằng, Aster nã một phát đạn. Pháp trận nhỏ
hình sao năm cánh trước nòng súng của cậu ta cho thấy đây là Đảo Nguyên Đạn. Nó
nhắm về phía tên Vong linh pháp sư đang bay lơ lửng ở trên. Tuy nhiên, Solomon
vẫn là một pháp sư hùng mạnh. Lớp ma pháp bảo vệ quanh hắn một lần nữa lại xuất
hiện, chặn lấy tác động vật lý của viên đạn, và do lá chắn này không thuộc một
nguyên tố nhất định nào trong Ngũ hành, pháp thuật bên trong viên đạn cũng
không làm gì được nó.
“Chậc.”
“Đây là Đảo Nguyên Đạn danh tiếng à ? Thật đáng tiếc, nhưng
với ta và tên quỷ đây. Thành quả nghiên cứu mà ngươi tự hào chỉ là một trò đùa
trẻ con mà thôi.” – Solomon lên tiếng châm chọc. – “Có điều, ta ngạc nhiên hơn
về sự hiện diện của ngươi. Xung quanh khu vực này là một kết giới cao cấp mà ta
đã thiết lập. Ta đảm bảo không có ai có thể nhận ra cuộc chiến tại đây.
Nhưng…sao ngươi lại có thể vào được ?”
“Ngươi có thể che giấu hình ảnh trong đây tuỳ thích. Ngươi
có thể che giấu âm thanh trong đây tuỳ thích. Nhưng…dù ngươi có dùng thứ bùa
phép nào đi chăng nữa, ngươi vẫn không thể nào giấu được một thứ đã tồn tại
trong cuộc sống của ta đến những 10 năm ròng: Mùi máu quỷ !” – Aster trả lời.
“Ồ thế à. Ta thật không nghĩ rằng lại có người vào được đây
nhờ vào khứu giác đấy. Xem ra ta lại có thêm một thứ cần phải rút kinh nghiệm.”
– Solomon xoa cằm và nói. - “Dù sao chúng ta cũng đã tốn nhiều thời gian rồi.
Aster, nếu ngươi quý trọng mạng sống của mình thì hãy tránh xa khỏi nơi này.
Đây là trận đấu giữa vua quỷ đây và Dawn. Nếu ngươi can thiệp, ta sẽ không đảm
bảo cho cái mạng của ngươi được bình an trở về đâu.”
“Ngươi thật là tốt bụng so với một tên Vong linh pháp sư.
Nhưng tiếc rằng ta không có thời gian cho những thứ nhảm nhí như thế !” – Aster
chĩa súng về phía Glasya-Labolas và nói lớn – “Mục tiêu của cả đời ta đang đứng
ở trước mắt. Không lý nào ta lại phải cong đuôi bỏ chạy khỏi cơ hội ngàn năm có
một này !”
“Vậy à ? Ngươi rất mạnh miệng so với một tên nhãi 16 tuổi.
Cũng không khác gì tên kiếm sĩ kia. Xem ra những tên lẻo mép làm bạn cũng chẳng
tệ chút nào.” – Solomon lên giọng giễu cợt.
“Khích bọn ta nếu ngươi muốn. Ta sẽ không để cơn giận làm lu
mờ lí trí bản thân đâu.” – Aster trả lời. Sau đó, cậu rút từ túi ra một cái bọc
đen và quẳng nó ra ngoài. Chiếc bọc được mở tung ra, để lộ rất nhiều bộ phận cơ
khí rơi vãi xung quanh. Aster bắt đầu niệm chú, những bộ phận ở dưới đất được
ma thuật nhất bổng lên cao, chẳng mấy chốc tất cả đã được hội đủ. Aster nhập
tay của cậu ta lại, những phần rời rạc liền lắp vào nhau, khớp này với khớp
kia. Những thứ tưởng chừng như sắt vụng giờ đã tạo thành một khẩu đại liên
mini. Cậu cầm nó bằng tay trái, trong khi tay phải vẫn còn đó khẩu “thần công cầm
tay” Lục đạo.
“Aster, đừng can thiệp ! Đây là chuyện mà mình khơi mào,
không phải là vấn đề của cậu !” – Dawn dùng kiếm của mình làm trụ để cố gắng đứng
dậy. Thân thể cậu đã đỡ hơn hẳn sau khi dùng một ít ma pháp hồi phục. Nếu không
cố quá sức, cậu có thể đánh nhau khoảng hơn 10 phút nữa trước khi gục ngã.
“Không, ngược lại đấy Dawn. Đây là vấn đề riêng của mình. Nó
là lí do cho mọi thứ mình làm, mọi thứ mình học, mọi thứ mình chuẩn bị. Sự gia
nhập của mình vào trường này…Tất cả đều vì con quái vật trước mắt mình. Chính cậu
mới là người không nên can thiệp.” – Aster nói. – “Bởi vì cậu là bạn mình, thế
nên, mình không thể để cậu giúp được. Trách nhiệm giải quyết định mệnh này…là
nghĩa vụ của chỉ mình mình mà thôi !”
“Thật là cảm động. Tiếc là ta không thích phí thời gian nên
hai ngươi kéo nhau xuống Địa ngục mà trò chuyện tâm tình đi nhé.”
Solomon bắt đầu lắc chuông, tiếng chuông nguyện hồn ngay lập
tức truyền lệnh đến Glasya-Labolas. Tuân lời chủ nhân, nó nhanh chóng vung đao
xuống, nhắm vào phía hai cậu học sinh trẻ mà tấn công. Lại một lần nữa, nó tạo
ra một lổ hổng to tướng, nhưng hai người kia đã tránh né kịp thời, có điều…là ở
hai hướng khác nhau. Giờ quyết định tấn công ai thuộc về vị chủ nhân của nó.
Leng Keng Leng Keng~
Tiếng chuông phát lệnh cho Glasya-Labolas lao về phía Dawn.
Tên vua quỷ rống lên một cái, oán linh xung quanh hắn tụ hội lại và bao quanh
thanh đại đao, giúp cường hoá uy lực cho thứ vũ khí quá khổ này. Glasya-Labolas
tạt ngang, tạt dọc, con quỷ này bắt đầu tấn công liên hồi, không cho kẻ đối diện
một chút sơ hở nào để né đòn.
“Phong kiếm !”
Nhận thấy tránh né không còn là giải pháp hữu hiệu, Dawn chỉ
còn lựa chọn duy nhất là đỡ đòn. Nếu so sánh “lực” giữa người và quỷ, ắt hẳn
Glasya-Labolas sẽ mạnh hơn cậu gấp bội lần. Dawn quyết định mượn một ít sức mạnh
từ gió để rút ngắn khoảng cách đó. Cậu niệm một chú ngữ ngắn, những cơn gió
xung quanh dần dần tụ lại thanh đại kiếm như một chiếc vỏ làm từ bão tố. Đợi
cho đòn tấn công chí mạng của Glasya-Labolas lao xuống, Dawn vung kiếm, cơ bắp
cậu bắt đầu vận dụng hết toàn bộ sức lực mà nó có thể dùng.
ẦM !
Hai thanh kiếm, một rèn từ bàn tay của con người, một làm ra
bởi những bậc thầy ma quỷ, bắt đầu va chạm. Sức mạnh của tên kiếm sĩ và vua quỷ
tạo nên một chấn động lớn xung quanh. Những con gió mà Dawn tụ hội bị phát tán
ra ngoài, mất phương hướng và lao tới cắt hết những thứ gần đó rồi tan biến. Về
phần Dawn, như một phép màu, cậu vẫn còn sống sót sau trận so kiếm. Có điều, cơ
bắp của cậu vận dụng quá nhiều sức lực, kể cả với phép hồi phục, tay của Dawn vẫn
còn tê tê, không còn cảm giác gì nữa. Việc cậu còn giữ được thanh kiếm trên tay
có khi cũng là một loại phép màu. Còn về tên vua quỷ, nó vẫn như vậy, một số
cơn gió của Dawn khiến nó bị thương không ít thì nhiều, nhưng khả năng tự tái tạo
của nó cũng không tầm thường chút nào, chẳng mấy chốc số lượng thương tích trên
người con quỷ đã trở về con số không.
“Chết tiệt…”
Dawn rủa thầm. Với sự cơ động bị giới hạn lại do mất khả
năng điều khiển tay phải, Dawn gần như cận kề cái chết. Giờ chỉ cần có lệnh,
Glasya-Labolas sẽ sẵn sàng diệt nhanh Dawn ngay.
ĐOÀNG ĐOÀNG ĐOÀNG ĐOÀNG ĐOÀNG ĐOÀNG
Tiếng súng từ phía sau vang ra liên hồi. 6 nhát súng 45 li,
lao đi với tốc độ xé gió 400 mét một giây hướng về phía Glasya-Labolas. 6 phần
trên cơ thể của con quỷ bị lực bắn mạnh vô cùng phá tan ra thành nhiều mảnh. Có
điều, bán kính sát thương mà những viên đạn gây ra không đủ rộng, chỉ cỡ 10cm
là cao. Nếu như rộng hơn và Aster có thể bắn nhiều hơn, ắt hẳn cậu ta sẽ bị
Solomon coi là mối nguy hại cho Glasya-Labolas, nhưng như thế này vẫn chưa đủ.
“Thật là tệ. Nếu như hai ngươi hợp tác với nhau, mọi chuyện
ít ra sẽ thú vị hơn đấy. Chứ với những gì ta thấy, cả hai người bọn ngươi đều
không phải là đối thủ của Glasya-Labolas.” – Solomon nói lớn – “Nhưng ta cũng sẽ
không phí phạm thêm thời gian. Glasya-Labolas, tiêu diệt ngay Dawn Ohrot cho
ta.”
Glasya-Labolas tiếp tục cử động, có điều, con mồi trước mặt
của nó đã biến mất. Kể cả Solomon cũng bất ngờ, nhưng khi nhớ lại những gì mà
mình chứng kiến lúc nãy, hắn ta quay về phía sau của tên vua quỷ và thấy rõ
Dawn đang chạy tới chỗ của Aster.
“Lại dịch chuyển bằng Tàng Thư Kiếm à.” – Solomon cười nhẹ.
– “Không quan trọng, cả hai tụ lại càng khiến mọi việc dễ dàng hơn.
Glasya-Labolas, ta ra lệnh cho ngươi: tiêu diệt cùng lúc cả hai tên hỗn xược đó
!”
“Giờ sao đây Aster ? Cả hai chúng ta không ai có thể đánh lẻ
được rồi đấy ?” – Dawn lên tiếng sau khi tới nơi mà Aster đang đứng, cậu cùng
lúc đó cũng đang sử dụng một ít phép thuật trị liệu lên tay phải của mình.
“Chậc” – Aster tặc lưỡi, miễn cưỡng chấp nhận sự thật trước
mắt. Trong lúc đầu cậu cố gắng lập ra một kế sách nào đó, khẩu đại liên của
Aster vẫn đang nã đạn liên hồi lên người tên vua quỷ, khiến cho tốc độ tiếp cận
của nó dần chậm lại. – “Thật khó tin, nhưng công nhận, lúc này chúng ta cần phải
hợp tác.”
“Ô hô. Chuyện gì xảy ra với Aster ngoan cố lạnh lùng của mấy
ngày nay thế ?” – Dawn cười nhẹ trong khi hơi thở của cậu vẫn đang loạn cả lên
do đuối sức.
“Đây không phải là lúc giỡn ! Đừng nói là cứu người, hai cái
mạng của chúng ta còn chưa chắc có giữ được hay không này !” – Aster giận dữ trả
lời – “Mình có một kế hoạch. Bây giờ, mình sẽ vào trong rừng Parousia chuẩn bị
chiến trận. Nhiệm vụ của cậu là từ từ dẫn con quỷ này vào trong đó, mình sẽ để
lại một ít trợ giúp ven đường. Đến khi đó cố chạy nhanh vào trong để mình phổ
biến đoạn hai của kế hoạch tác chiến.”
“Cậu đừng có bỏ của chạy lấy người đó !” – Dawn bước lên
phía trước vài bước khi Glasya-Labolas bắt đầu tới gần cả hai, khoảng cách còn
15 mét. Dù miệng Dawn nói như vậy, nhưng cậu biết chuyện này quan trọng như thế
nào so với Aster. Cậu ta sẽ không bỏ chạy vì hèn nhát đâu.
“Hừ…Cậu cũng liệu mà giữ mạng.” – Aster nói, sau đó, cậu ta
quay lưng lại, chuẩn bị chạy khỏi nơi này. – “Mình là mình không thích những
tên đọc lén thư từ của người khác đâu…”
“Ô, bị phát hiện rồi à. Xin lỗi nhé.” – Dawn nói.
“Hừm…” – Aster quay lại phía sau, chuẩn bị rút lui. – “Cậu
chắc đang giữ một vật quan trọng của mình, mình sẽ đến lấy lại sau. Từ giờ tới
đó, cố mà giữ nó cho kĩ đấy !”
“Ha ha. Đã rõ” – Dawn cười nhẹ. Một cảm giác thoái mái nhưng
ngắn ngủi xuất hiện trong tim của Dawn. Nó cứ như những lần nói chuyện với
Aster khi cậu ta chưa bị tuyệt vọng nhấn chìm. Dawn phần nào cảm thấy mình vừa
được tiếp thêm chút sức mạnh. Với cậu, chỉ thế là đủ.
Không phí thêm thời gian, Aster chạy nhanh ra khỏi nơi này với
khẩu đại liên trên tay. Trong khi đó, Glasya-Labolas và Solomon đã tiếp cận được
Dawn. Lúc này, tên vua quỷ được lệnh chiến đấu thả cửa, đòn đánh của nó không
còn máy móc như các câu lệnh đơn giản trước đó mà Solomon ban ra, bây giờ, nó
đã có thể đánh nhiều chuỗi đòn liên hoàn, đến từ nhiều phía và tất cả đều là những
đòn chí mạng. Với cách biệt về sức lực, trừ kế sách chạy trốn và né đòn ra,
Dawn không nghĩ thêm thứ gì tốt hơn cả. Dồn hết toàn bộ ma lực còn sót lại, cậu
gia cố thêm cơ bắp của đôi chân rồi lùi cách đó một khoảng.
“Nào nào, nếu ngươi là kiếm sĩ thực thụ, tại sao không so kiếm
với đối thủ trước mặt mà lại cong đuôi chạy trốn thế ?”
Solomon lại giở chiêu khích tướng, nhưng lúc này, Dawn chỉ
thấy thương hại hắn bởi vì khích tướng lúc này không có tác dụng với cậu. Nỗi sợ
chết của cậu ắt hẳn sẽ cao hơn cơn khát danh dự của một kiếm sĩ trừ quỷ. Dawn vẫn
không lao tới, cậu tiếp tục lùi dần về sau nhưng tiếp tục giữ khoảng cách, mục
đích là kéo nó tới rừng Parousia sau khi câu đủ giờ cho Aster chuẩn bị địa thế
chiến đấu. Dựa theo hướng mà Aster chạy thoát, cậu ta chọn đường dẫn tới khu vực
cơ sở hạ tầng của trường. Đó vốn là đường vòng dẫn tới thành phố bên ngoài,
nhưng đường ngắn nhất lại xuyên qua khu kí túc xá – nơi mà đa số học sinh đang ở,
băng qua những khu nhà không người sẽ an toàn hơn.
Dawn nhảy lên một chiếc cột đèn ven đường rồi bắt đầu dùng sức
để nhảy thay vì chạy nhằm tiết kiệm sức lẫn thời gian. Đôi chân được tăng cường
lực bật khiến cho cậu như một con cóc linh hoạt, chẳng mấy chốc cậu đã tạo được
một khoảng cách an toàn giữa mình và Glasya-Labolas. Solomon thấy thế cũng
không làm ngơ, hắn ta ra lệnh cho Glasya-Labolas đuổi theo. Từ một trận đấu, giờ
đây, nó đã trở thành một cuộc săn giữa thợ săn và con mồi, nhưng liệu ai mới là
thợ săn con mồi thật sự ? Một vua quỷ mạnh mẽ, đáng sợ nhưng chỉ có sức mạnh cơ
bắp ? Hoặc một kiếm sĩ tầm thường nhưng đang dẫn kẻ thù trước mắt tới cái bẫy định
sẵn ?
ẦM
Dawn nhảy qua một rào chắn nối tiếp khu vực này với khu cơ sở
hạ tầng. Tiếng động kia thật không khó đoán là do tên vua quỷ gây ra. Dùng đại
đao của mình, nó tung một kiếm đánh nát cả phần tường kiên cố khi đuổi theo con
mồi. May rằng Solomon đã lập ra một lớp kết giới di động kịp thời, nên không có
một ai để ý mớ lộn xộn này cả. Điều đó là một bất lợi cho Dawn, hay là may mắn
chăng ?
“Lại đây con quỷ to xác kia !”
Dawn nghĩ lời nói của mình sẽ không xuyên thẳng vào não con
quái vật, nhưng ít ra, tên Solomon lại có thể hiểu. Xác định được vị trí của
Dawn, ngay lập tức, Solomon tiếp tục ra lệnh. Dawn bắt đầu dẫn Glasya-Labolas
xuống dưới sân bóng đá. Con quỷ kia thấy thế cũng chạy theo, tay vung đao loạn
xạ. Sân đất bên dưới bị xới tung hết cả lên, một số mảnh vụng trong đó bị con
quỷ dùng làm vũ khí tấn công từ xa. Nhưng may thay, nếu chỉ là đất thông thường,
kiếm của Dawn có thể trụ vững được. Cậu tung kiếm, chém bay đi ba mảnh đất được
ném tới và cũng né kịp những mảng bụi sót lại nhằm tránh cho chúng bay vào mắt.
Nhưng trong khoảng thời gian Dawn phí phạm, Solomon đã lợi dụng và điều ngay
Glasya-Labolas lao tới. Nó tung thẳng một nhát đao theo hình cánh quạt về phía
Dawn. Nhận thấy nguy hiểm, Dawn lập tức chuẩn bị Tàng Thư Kiếm để chạy trốn ra
ngoài rìa sân cỏ.
“Hộc…hộc…Nguy hiểm thật.”
Dawn thở hổn hển sau khi trốn thoát thành công. Xác định
xong vị trí thả, Dawn nhào vào trong Tàng Thư Kiếm. Vấn đề ở chỗ cậu chưa quen
lắm việc tìm kiếm vị trí định sẵn từ chính bên trong Tàng Thư Kiếm, cũng như
thiếu kinh nghiệm mở cổng ra ngoài. Mỗi lần sử dụng như thế, Dawn lại phải nín
thở một hơi, trong khi phổi của cậu chỉ ngang cỡ những người bình thường, cỡ
hơn một phút là đã không chịu nổi. Đây là lần thứ ba cậu sử dụng, Dawn thề rằng
trừ phi khẩn cấp lắm mới cho phép bản thân trốn thoát bằng cách này.
Trong khi Dawn cố bắt lại nhịp thở, Glasya-Labolas đã rút ngắn
bớt khoảng cách xa xôi mà Tàng Thư Kiếm tạo ra. Gượng bản thân dậy, Dawn vừa lấy
hơi vừa tiếp tục chạy trốn. Tim cậu đập loạn nhịp vì vận động không ngừng. Những
lúc này đây, Dawn ước gì mình cố gắng hơn trong giờ tập chạy của bộ môn Thể dục.
Khoảng vài phút sau, cuộc rượt đuổi đã kéo dài ra ngoài
thành phố. Từ dọc đường bắt đầu xuất hiện một ít Golem đất cầm cung được Aster
chuẩn bị sẵn, một là để đánh dấu cho đường đi của Dawn, còn lại nhằm hỗ trợ chặn
đứng Glasya-Labolas. Hướng mà cậu dụ tên vua quỷ đó tới là công viên thành phố,
tại nơi này có một quãng đường rộng hướng tới rừng Parousia. Như thế, tầm kiếm
của Glasya-Labolas sẽ không gây ảnh hưởng nhiều đến những ngôi nhà toạ lạc
quanh đây. Kể cả vậy, không có gì là chắc chắn cả…
Dawn nhảy ngang qua khỏi bồn nước cậu đã gặp vào ngày đầu
tiên đến đây. Một chỗ kỉ niệm, đó là lúc mà cậu tuyệt vọng vì không tìm được
nơi tuyển sinh vào trường, và cũng là lần đầu cậu gặp Aster trong hoàn cảnh kì
cục vô cùng. Nhưng chẳng mấy chốc, nơi đó đã trở thành một mớ đá hỗn độn khi ăn
phải đại đao của Glasya-Labolas. Nó bắt đầu xới tung mọi thứ lên. Các cung thủ
Golem làm từ đất được Aster bố trí xung quanh bắt đầu tấn công Glasya-Labolas,
nhưng với thân hình đồ sộ của nó, những đòn tấn công ấy ngoại trừ gây phiền nhiễu
ra đều không có sát thương rõ rệt nào. Kể cả thế, đó chỉ là một đòn nghi binh
cho Thuỷ Golem của Aster từ phía bồn nước khi nãy lao tới, mớ bầy nhầy mang
hình dạng của một con Slime bắt đầu giữ chặt Glasya-Labolas lại nhằm kéo dài thời
gian cho Dawn.
“Được lắm Aster !”
Dawn nhận xét trước những cái bẫy tinh vi mà Aster đặt ven
đường, điều đó khiến cậu đặt nhiều hy vọng hơn vào trong “trận địa” mà Aster
đang chuẩn bị. Trong khi Thuỷ Golem quấy rối câu giờ, Dawn rời nhanh khỏi khu vực
và chạy về hướng dẫn tới cổng thành.
“Hừ. Đừng có chạy trốn như một thằng hèn nữa được không,
Dawn Ohrot ! Con trai của một nữ Anh hùng vĩ đại mà lại như thế à ?”
Solomon nói lớn sau khi hắn ta dần mất đi kiên nhẫn. Hắn đưa
tay ra, một ma ấn bắt đầu được vẽ lên khoảng không trước mặt hắn. Hắn ta niệm một
chú ngữ ngắn rồi dồn năng lượng bóng tối vào đòn đánh của mình. Từ ma ấn, một
tia sáng đen nhỏ phát ra, đâm thủng Thuỷ Golem của Aster. Với kết cấu làm từ nước,
Glasya-Labolas không có khả năng tiêu diệt tận gốc con Golem này, nhưng Solomon
đã giải quyết được vấn đề đó. Bây giờ, mục tiêu của tên vua quỷ đã hướng trở lại
Dawn.
“Ta biết ta yếu đuối. Ta biết ta chỉ là con trai của một nữ
anh hùng, nhưng ta vẫn là ta. Và khi ta đã là ta, thì ta muốn là gì thì kệ xác
ta ! Là một thằng hèn cũng được !”
Dawn nói lớn. Sau đó, cậu không thèm để ý thêm gì tới
Solomon mà tiếp tục cong đuôi bỏ chạy. Solomon dần dần run rẩy, hắn ta cố gắng
kiềm chế cơn giận vì bị coi thường trong thâm tâm. Không còn chơi đùa gì nữa,
bây giờ, hắn chỉ muốn thấy Dawn bị xé xác ra theo cách tàn độc nhất mà thôi.
“Còn chờ gì nữa hả Glasya-Labolas ! Đuổi theo nó !”
Solomon lắc chuông ra lệnh. Hiện tại, đôi cánh điểu sư từ
phía sau lưng của Glasya-Labolas trước đó vẫn bất động bắt đầu rung chuyển. Những
chiếc lông vũ xám của nó bay ra khắp nơi khi cặp cánh điểu sư được giang rộng
ra ngoài. Các cơn gió bắt đầu thổi mạnh hơn khi tên vua quỷ đập cánh, khiến cây
cối xung quanh xào xạc không ngừng.
Về phần Dawn, cậu đã chạy tới được cổng thành. Hiện giờ, cặp
cửa sắt to tướng ngăn cách nơi này với thế giới bên ngoài đã được mở toang ra,
còn bên dưới, ven tường thành thì có một hai anh lính tuần tra bị đánh ngất xỉu.
Hai toà tháp canh ngự trị ngay cạnh cổng thành dù vẫn còn ánh đèn bên trên
nhưng không có dấu hiệu của một người túc trực nào.
“Đây ắt hẳn là tác phẩm của Aster.”
Phán ra một câu nhận xét, Dawn ngay lập tức không chần chừ,
chạy thẳng ra khỏi cổng. Nhưng chưa kịp vội mừng, từ trên cao, một vật thể to
tướng rơi từ trời xuống. Cặp chân điểu sư của nó tạo nên một chấn động to đùng
làm rung cả mặt đất ngay khi đáp cánh. Glasya-Labolas hiện đang đứng sừng sững
trước mặt Dawn như một cơn ác mộng sống bằng xương bằng thịt.
“Oi oi…ngươi biết bay à ? Ăn gian thế !!!!”
“Vậy ngươi nghĩ đôi cánh của Glasya-Labolas chỉ để trưng làm
kiểng à ?”
Từ phía sau của Dawn, Solomon dần dần bay tới trên cái cân đẩu
vân làm từ mây đen của hắn ta. Hắn cười thầm một nụ cười của kẻ chiến thắng.
Trong tình thế này, chuột thật sự đã sa vào rọ. Với Glasya-Labolas và Solomon ở
phía sau, trừ phi sử dụng Tàng Thư Kiếm để thoát thân, Dawn hoàn toàn không còn
giải pháp nào khác. Solomon cũng không phải tên ngu, hắn ta đã chỉ sẵn một ngón
tay về phía Dawn, nếu cậu manh động, một phép thuật không cần niệm chú sẽ bắn
thẳng vào đầu cậu ngay.
“Hừ…”
ẦM !
Trong lúc Dawn hậm hực cố tìm cách thoát thân, đột nhiên,
hai toà tháp canh cạnh đó tự dưng rã ra, tạo thành hai nắm đấm lao tới và đánh
vào mặt Glasya-Labolas. Sự bất ngờ khiến cả nó lẫn Solomon xoay sở không kịp.
Hai toà tháp bắt đầu đứng dậy khỏi chỗ ban đầu, để lộ danh tính là hai con
Golem được nguỵ trang cẩn thận. Solomon giờ đang đứng trơ ra trên không vì bất
ngờ, không chỉ do tính chớp nhoáng của sự việc, mà còn vì khả năng giả kim của
cậu học sinh trẻ mà hắn không mấy chú ý. Slime, đám cung thủ, giờ lại còn hai
toà tháp canh…tất cả dường như đều được chuẩn bị và suy tính kĩ, kèm theo đó là
khả năng biến những thứ ấy thành vũ khí chết người. Solomon nghe nói ngành giả
kim thuật chỉ toàn những lũ tự kỉ trong phòng thí nghiệm, nhưng với kinh nhiệm
mới này, ắt hẳn hắn ta sẽ phải dè chừng hơn với những kẻ tự xưng là giả kim thuật
sư.
“Lại thêm một thứ mà ta phải rút kinh nghiệm. Khá lắm, giả
kim thuật gia trẻ.”
Dawn lúc này đã biến mất từ khi nào, cũng không khó đoán, cậu
ta chẳng dại gì ở lại đây thêm một phút giây. Lợi dụng sơ hở của Solomon cũng
như với sự trợ giúp của hai tên Golem, Dawn tạo ra một cổng không gian nhỏ dẫn
tới Tàng Thư Kiếm và nhảy ngay vào đó, dịch chuyển tới một khoảng không cách xa
nơi này vài chục mét. Sau khi lấy lại hơi, cậu chạy sâu vào rừng để tiếp cận với
Aster và thực thi phần hai của kế hoạch.
Rừng Parousia.
Solomon vẫn tiếp tục bay lơ lửng trên không, trong khi
Glasya-Labolas đi cạnh hắn, lăm le đại đao trên tay. Những mũi tên đất khi nãy
mà Glasya-Labolas lãnh nhận đang dần bị thịt da của nó đẩy phăng ra ngoài. Tiến
trình hồi phục đã hoàn tất, Glasya-Labolas sẵn sàng lãnh nhận thêm những thương
tích mới, mà chắc chắn nó sẽ được nhận. Đó cũng là lí do mà Solomon mặc kệ và lờ
đi kế hoạch quá dỗi hiển nhiên của đám học sinh trẻ kia. Hắn ta muốn thấy cái bẫy
mà bầy chuột nhắt dành cho mèo mun sẽ như thế nào. Sự tò mò đã thúc đẩy Solomon
vào con đường của một tên ngốc, mà hắn cũng chẳng quan tâm gì lắm, thắng hay bại
trong cuộc đấu này với hắn đều không có ý nghĩa nào. Thế nên, hắn mới có thể
thoải mái như vậy.
Những linh hồn hắn gửi đi do thám bắt đầu bay trở về, xuyên
qua những hàng cây xung quanh mà tiến về hướng chủ nhân. Thứ ngôn ngữ chúng
dùng chỉ có các Vong linh pháp sư như Solomon là hiểu được. Đám linh hồn báo
cáo về hai tính hiệu sống ở một cái hồ gần đó. Cũng không khó để cho Solomon
đoán được đó là ai.
“Đi nào, Glasya-Labolas. Con mồi của ngươi đang đứng chờ
chúng ta đấy.”
Glasya-Labolas không có phản ứng, chỉ đến khi Solomon lắc
chuông, nó mới nhấc chân lên và bắt đầu di chuyển.
Đi được thêm 10 mét, chân của Glasya-Labolas chạm phải một
thứ gì đó. Nhưng nó không có cảm xúc và phản ứng để nhận biết được chuyện này,
cũng như tư duy để báo lại cho kẻ triệu hồi nó. Nhưng có lẽ, dù nói hay không,
Glasya-Labolas vẫn không làm gì được thứ sắp xảy đến.
ĐÙNG !
Từ chỗ mà Glasya-Labolas đạp phải, một vụ nổ nhỏ phát ra,
xoá tan đi vài cái cây xung quanh trong cơn chấn động của nó. Toàn thân
Glasya-Labolas bị thiêu rụi, nhưng nó vẫn đứng vững, tuy nhiên, da thịt bên
ngoài thì đã bị cháy xém đi không ít thì nhiều. Còn về Solomon, lớp lá chắn ma
thuật xung quanh hắn vẫn đang làm tốt vai trò của chúng.
“Mìn ma thuật à ? Khá hơn ta tưởng.”
Solomon nhận xét về thứ mìn mà Aster sử dụng. Nó dường như
là một bản sao từ loại mìn chuyên dụng mà quân đội loài người đã dùng trong chiến
tranh chống lại Ma tộc, biết bao nhiêu quân sĩ Ma tộc đã hy sinh chỉ vì chạm phải
loại bẫy được kích hoạt khi bị tác dụng lực lên trên thân. Sau khi đối phương
dính bẫy, một Hoả thuật trung cấp sẽ được phóng thích và những gì nó chạm tới đều
bị thiêu đốt.
“Lên nào Glasya-Labolas.”
Solomon tiếp tục bay về phía trước, hắn rung chuông ra lệnh
cho tên vua quỷ. Nó bắt đầu đi theo chủ nhân của mình. Những lớp da thịt cháy rụi
bên ngoài bắt đầu bị cơ chế tái tạo loại bỏ, bay ra ngoài rồi trở thành tro bụi.
Chẳng mấy chốc, Glasya-Labolas lại trở về hình dạng cũ. Với suy tính đó trong đầu,
người đặt bẫy đã không dừng lại chỉ với một quả mìn đơn giản. Trong 5 phút kế
tiếp, Glasya-Labolas liên tục bị tấn công bởi mìn, những cái bẫy dùng dây để
kích hoạt lựu đạn, và các đợt tấn công của nhiều bầy Golem từ tứ phương. Nhưng
tất cả vẫn chỉ là vô dụng, thậm chí không cần sự trợ giúp của Solomon,
Glasya-Labolas vẫn có thể tiến tới hồ Shekhinah với thân thể còn nguyên vẹn. Liệu
khả năng tái tạo của tên vua quỷ này thật sự có điểm dừng ?
“Nào nào, các ngươi liệu còn trò gì hay ho hơn nữa không ?
Hãy cho ta thưởng thức sự chống cự vô dụng của các ngưoi !”
Một khi tới được vị trí quyết định, Solomon nói ra một câu
khích tướng. Sự trông đợi của hắn với chiến thắng của hai tên học sinh có lẽ đã
biến mất. Solomon cũng bắt đầu mệt mỏi với trò mèo vờn chuột này, hắn quyết định
kết thúc trận đấu một cách nhanh chóng. Nếu như đám học sinh kia còn chạy trốn
nữa, hắn sẽ không ngần ngại giết chúng một cách nhanh gọn lẹ.
BENG !
Trong khi Solomon vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ và sát ý,
một tiếng thuỷ tinh vỡ vang ra. Đôi mắt hắn đã quen dần với bóng tối của Ma giới,
nên hắn có thể thấy rõ hai cái ống nghiệm bị vỡ ra ở phía mặt đất trước hắn.
Solomon không rõ vị trí của kẻ ném chúng là ở đâu, và hắn cũng không có cơ hội
để xác địch. Hai thứ dung dịch trong ống, một xanh lam, một đỏ rực hoà quyện
vào nhau, tạo ra một phản ứng hoá học kỳ lạ. Chúng tạo thành một vụ nổ lớn,
nhưng dường như vụ nổ này không gây nguy hiểm gì, nó chỉ tạo ra một làn khói mờ
ảo, dày đặc bay lơ lưng khắp nơi xung quanh. Kể cả phép thuật gia tăng nhãn lực
của Solomon cũng không nhìn xuyên được lớp khói này.
“Hừ. Cũng khá đấy chứ.”
Tự lẩm bẩm vài câu khen tặng đối thủ, Solomon bắt đầu chờ đợi.
Nếu như sử dụng khói, ắt hẳn đợt phản công của lũ học sinh kia không sớm thì muộn
cũng sẽ bắt đầu. Solomon đang trông chờ xem hai tên nhóc đó sẽ kháng cự giành
quyền sống như thế nào. Hắn ta chuẩn bị sẵn cái chuông vàng, chuẩn bị cho những
giây phút cuối cùng của trận đầu.
Một phút bắt đầu trôi, sau khi kiên nhẫn chờ đợi, Solomon
nghe thấy tiếng súng vọng ra từ hướng ở gần thành hồ, kèm theo đó là một bóng
người cầm đại liên. Những viên đạn ma thuật xé tan những đám khói chặn đường
chúng và gim thẳng vào người Glasya-Labolas. Chúng vẫn như vậy, không có tác dụng
sát thương rõ rệt nào lên Glasya-Labolas trừ việc làm chậm bước tiến của nó.
Solomon cũng không nương tay, hắn ta ra lệnh giết nhanh diệt gọn cho tên chúa
quỷ. Nó rống to lên rồi tung một nhát chém ngang hướng về bóng người phía trước.
Lực chém của con quỷ tạo thành một hồi gió mạnh bạo, thổi bay đi một phần khói
phía trước. Bóng đen kia cũng linh hoạt vô cùng, khi cảm nhận được đòn tấn công
từ bóng quỷ đồ sộ, hắn cũng nhảy bật lại phía sau về tránh đòn.
“Ngươi…ngươi là…!”
Khi tiếng súng phát ra, Solomon nghĩ rằng người tấn công lúc
này là tên Aster. Theo suy đoán của Solomon, một khi Aster thu hút sự chú ý của
hắn và Glasya-Labolas, Dawn sẽ lao ra và tung một đòn chí mạng vào tên vua quỷ.
Đó…là suy tính ban đầu…Nhưng trước mặt Solomon, tên cầm khẩu
đại liên…lại chính là Dawn !
“Tên Aster đâu rồi ?” – Solomon không còn giữ được bình
tĩnh, hắn thốt lên một cái rồi quay tới quay lui để tìm kiếm tên học sinh tóc
nâu. Đầu hắn thì suy đoán liên tục, cố gắng tìm kiếm một giải thích logic cho
hành động đổi vai này.
“Trên đây này !”
Giọng của Aster vang ra từ một cành cây gần đó. Solomon chuyển
sự chú ý của mình ngay lập tức sang tên nhóc tóc nâu. Cảm xúc của hắn từ bàng
hoàn dần dần chuyển thành giận dữ…Một khi hắn thấy thứ mà Aster đang cầm trên
tay, với một kẻ thích đặt ra trò chơi sinh tử cho kẻ khác, cơn giận của hắn ta
không hề khó hiểu chút nào.
Trên hai tay của Aster hiện giờ có ba ống tiêm cỡ trung, mỗi
ống trong đó…chứa một thứ dung dịch đen đặc. Đó…chính là số tiền cược cho sòng
bạc sinh tử này: Máu của Glasya-Labolas.
“Ngươi…suy tính chuyện này ngay từ đâu à ?”
“Đánh bại một vua quỷ với trình độ của bọn ta hiện giờ quả
thật là không tưởng. Vì vậy, phải, ta đã suy tính chuyện này một khi cảm thấy
không có cửa thắng.” – Aster nói, đoạn, cậu cất ba ống tiêm vừa thu được vào
trong một chiếc túi chứa ma thuật làm lạnh để bảo quản. – “Ta nghe được từ một
số Triệu hồi sư ở quê hương ta rằng: Sinh vật triệu hồi nếu chưa thuần hoá thì
rất khó chỉ bảo, vì vậy, các phép thuật kiềm hãm lí trí và đôi khi cả sức mạnh
đã được đặt ra để dễ bề điều khiển sinh vật triệu hồi. Sau khi quan sát, ta thấy
ngươi đã lấy đi không chỉ lí trí mà còn thêm cảm giác đau đớn của con quỷ, biến
nó thành một cỗ máy giết chóc. Thế nên, lợi dụng yếu tố đó cùng làn khói ma thuật,
ta đã lén rút máu từ Glasya-Labolas.”
“Ngươi…” – Solomon lẩm bẩm trong cơn giận.
“Giờ bọn ta không còn lí do để giữ sức nữa. Lên hết mình đi,
Dawn !!!” – Aster nói lớn về phía Dawn.
“ĐÃ RÕ !”
Sau khi thốt lên với hưng phấn trong lòng, Dawn vất ngay khẩu
đại liên sang một bên và bắt đầu triệu hồi kho vũ khí của mình. Những bức tường
ánh sáng xuất hiện ở phía sau Dawn, trên đó chứa đủ loại vũ khí, đao kiếm, giáo
má…chất lượng của chúng đều ở mức tốt nhất có thể, được rèn bởi chính học trò
và cũng là con trai của Thợ chế tác huyền thoại Medeia Ohrot.
“Salamander ! Endovelicus !”
Dawn thốt lớn tên hai thanh kiếm mà cậu sắp sử dụng. Từ Tàng
Thư Kiếm, một thanh kiếm đỏ rực, bốc đầy lửa xuất hiện trên tay phải. Còn lại,
một thanh kiếm mới lạ cũng bay theo ra ngoài, nó làm từ bạc Mithril có khả năng
trừ tà cực mạnh, ngoài ra còn được niệm thêm vài chú ngữ có tác dụng phát sáng.
Đối đầu với đại yêu ma, đây chính là thứ mà một kiếm sĩ cần nhất.
“Ta là Dawn Ohrot, học viên năm nhất của lớp 1-D ! Ngươi chọn
nhầm người để mà chọc rồi !!!”
Dawn lại lớn giọng, cậu nở một nụ cười tự tin trên môi. Có lẽ
là do niềm vui sướng được trả đủ cả vốn lẫn lời với tên vua quỷ kia ư ?
Dawn cầm cả hai thanh và nhảy lên trên cao. Lửa bắt đầu tụ hội
trên Salamander, còn Endovelicus lại phát quang liên tục. Solomon ngay lập tức
ra lệnh cho Glasya-Labolas phản công. Đại đao của nó vung lên chặn Dawn lại,
nhưng lúc này, Dawn không còn là tên kiếm sĩ nửa mùa khi nãy nữa, bây giờ cậu
là Dawn…Dawn – người dùng kiếm. Sức mạnh của cậu được phát huy mạnh nhất khi sử
dụng Tàng Thư Kiếm, điều đó được chứng minh rõ khi Salamander cắt đôi cả thanh
đại đao của Glasya-Labolas bằng nhiệt năng khủng khiếp ngang cỡ dung nham. Cậu
tiếp tục lao tới tên vua quỷ, bắt đầu một chuỗi đòn tấn công dứt điểm. Hoả kiếm
và Quang kiếm liên tục bổ vào thân con quỷ, liên hồi, mạch lạc, không hề dừng lại,
không có một chút nhân từ nào. Máu quỷ bay khắp xung quanh, một ít dính thẳng
lên mặt Dawn, nhưng cậu ta không hề dừng lại, cậu không cho phép đôi tay cậu được
nghỉ ngơi cho đến khi nào chắc chắn rằng kẻ thù trước mặt đã thật sự chết.
“Thập tự kiếm !”
Dawn vận ma thuật vào hai thanh kiếm, tung một đường kiếm
mang hình thập tự khắc thẳng vào thân Glasya-Labolas. Nó vẫn đứng vững như trước,
có điều, không có dấu hiệu nào cho thấy nó còn “sống”. Thân thể nó không bị
cháy xém thì cũng bị cắt phăng đi. Ở giữa bụng con quỷ bây giờ là một đống thịt
máu hỗn độn chồng chéo lên nhau, nhìn tởm vô cùng.
“Thắng…rồi à…?”
Mệt mỏi, Dawn khụm xuống. Hai tay cậu như muốn rã rời ra, cậu
buông cặp kiếm xuống đất, cố gắng lấy lại cảm giác của đôi tay sau khi vận hết
toàn bộ sức lực còn lại của mình. Hơi thở lại bắt đầu hổn hển, nhưng trong đó
chứa có một chút tự hào và cảm giác khuây khoả, thoải mái. Từ đằng xa, Aster chỉ
nở một nụ cười nhẹ trước chiến thắng của người bạn. Còn Solomon ? Thật khó để
biết được hắn đang nghĩ gì.
Leng keng ~
“ẶC !”
Những tưởng tên vua quỷ đã chết từ khi nào, nhưng con quái vật
vẫn còn cử động ! Không thể nào ! – Cảm giác đó lộ rõ trên gương mặt của Dawn
khi cánh tay của con quái vật lao về phía cậu và bóp chặt cậu lại thêm lần nữa.
Trong một phút giây sau khi bị bắt, ánh mắt của Dawn hướng về phía vết thương của
Glasya-Labolas: Nó đang phục hồi liên tục không ngừng nghỉ !
“Chỉ có thế thôi mà cũng dám nghĩ rằng mình hạ được một vua
quỷ à ? Thật ngây thơ.” – Solomon lạnh lùng lên giọng. – “Trước nỗ lực bất
thành của ngươi, ta chỉ muốn ban cho ngươi một ân huệ nhỏ: Trừ phi ngươi tiêu
diện hoàn toàn Glasya-Labolas hoặc sử dụng những bùa chú nguyền rủa ngăn chặn
tái sinh, Glasya-Labolas sẽ mãi mãi tồn tại.”
“Dawn !” – Aster đứng từ xa cũng bắt đầu hành động, cậu rút
Lục Đạo ra và bắn một Đảo Nguyên Đạn về phía lưng của Glasya-Labolas. – “Như thế
sẽ giải quyết được vấn đề.”
Nhưng không…kể cả khi viên đạn trúng đích và kích hoạt thành
công, không có một biến đổi nào xuất hiện trong thân thể của Glasya-Labolas cả.
“Cái…cái gì ? Tại sao ? Tại sao lại không có tác dụng ???”
“Chẳng phải ta đã nói với ngươi à ? Đảo Nguyên Đạn của ngươi
chỉ là trò trẻ con đối với bọn ta.” – Solomon nói – “Ngũ hành thuật là thứ cấu
thành nên vạn vật trong thế giới này, vậy, ngươi nghĩ Glasya-Labolas đến từ đâu
? Tên giả kim thuật trẻ tuổi ?”
“Ngươi…” – Aster nghiến răng trong giận dữ, cậu giương súng
ra, bắn một loạt đạn phép vào Solomon, nhưng khiên chắn của hắn không dễ gì bị
phá vỡ như vậy. Aster tiếp tục bắn cho tới khi nào nguồn ma lực yếu ớt của cậu
cạn kiệt hẳn, không còn tấn công kẻ thù trước mắt được nữa.
“Cứ tiếp tục đứng đó mà xem bạn ngươi bị bóp nát tới chết
đi, tên vô dụng.” – Solomon lạnh lùng nói. Hắn ta bắt đầu lắc chuông, ban ra
câu lệnh cuối cùng.
“KHÔNG NHANH VẬY ĐÂU !”
Một giọng nói lớn vang vọng khắp cả khu rừng được phát ra,
thu hút sự chú ý của Solomon lẫn Aster. Từ trên không trung, một vầng sáng màu
hồng lai đỏ lao thẳng xuống, đâm thủng lấy cánh tay quỷ đang giữ chặt Dawn lại,
khiến nó đứt rời ra và thả chàng trai trẻ xuống mặt đất. Theo sau đó là một chuỗi
các phép thuật Quang hệ khác từ trên trời lao xuống như vũ bão, liên tục tấn
công đối thủ không ngừng nghỉ. Vết thương cũ chưa lành kịp, vết thương mới đã
xuất hiện liên tiếp. Và có một điều kỳ lạ bắt đầu xảy ra: Glasya-Labolas lần đầu
tiên lộ rõ cảm xúc ! Không đợi lệnh của Solomon, nó lùi lại vài bước trong sợ
hãi, cứ như nó vừa gặp phải một đối thủ mà kể cả khi không còn lí trí, nó vẫn
không cho phép bản thân gặp lại kẻ đó vậy.
Từ đằng xa, ở giữa hồ Shekhinah, một nữ pháp sư trong bộ váy
ngủ dài màu tím đứng hiên ngang trên mặt nước, tay vẫn còn cầm ống thuốc hút đặc
trưng. Đoạn, cô ta hít một hơi để cho tinh thần thư thái hơn nhằm chuẩn bị cho
đợt tấn công kế tiếp.
“Trò Hayyan, nhanh chân kéo trò Ohrot ra khỏi đây mau !”
Trong đầu của Aster xuất hiện một giọng nói tâm linh, thúc đẩy
cậu ra tay giải cứu người bạn đang bị thương ở dưới. Trước ấn tượng về uy lực của
pháp sư bí ẩn, cậu quên mất mình đang đứng đơ ra, quên đi mất bạn mình. Nhanh
chân, Aster nhảy xuống mặt đất rồi kéo Dawn ra khỏi vùng chiến. May mắn cho cả
hai, sự chú ý của Solomon hiện giờ đang đổ dồn về sự xuất hiện của vị pháp sư
hùng mạnh đang đứng hiên ngang ở giữa hồ Shekhinah. Di chuyển trên mặt nước, với
nữ pháp sư người Elf đây, chỉ là một trò cỏn con nhỏ nhoi mà cô ta có thể làm
được.
“Ayin…Ein Sof !” – Solomon lẩm bẩm cái tên của kẻ vừa can
thiệp vào công chuyện của hắn.
“Ô hô, rất hân hạnh khi một kẻ như ngươi biết quý danh của
ta.”
Từ đằng xa, Ayin trả lời bằng cách nói chuyện qua tâm linh với
tên Vong linh pháp sư. Dù vậy, cô không phải là loại người thích nhiều chuyện.
Học sinh của cô cần được giúp đỡ, Ayin chỉ cần biết vậy là đủ.
Rút một hơi thuốc nữa, Ayin nhả khói ra ngoài. Nhưng làn
khói thuốc không bay đi vội, nó tụ hội ở trước mặt Ayin, mang hình dạng biểu đồ
của Thất đẩu bội tinh - con đường dẫn tới sao Bắc đẩu Polaris. Ayin tập trung
ma lực của mình, lớp khói đó tan biến đi, để lại một ma ấn pháp thuật thật sự.
Nước xung quanh bị xáo động, gió bắt đầu thổi. Mọi sinh vật quanh rừng đang ngủ
say cũng phải thức dậy mà bỏ chạy toán loạn trước dòng ma lực khủng khiếp được
tập trung một cách điên khùng như thế này.
“Ả kia ! Ngươi tính biến nơi này thành bình địa hay sao mà lại
sử dụng thứ phép thuật mạnh đến thế vậy ???” – Solomon mất đi vẻ bình tĩnh của
hắn, nhanh chóng buông lời nhận xét một khi hắn biết đoán được thứ Ayin sắp sử
dụng.
“Xin lỗi, nhưng đã lâu rồi ta chưa được đánh đấm và thể hiện,
nên ta có hơi…bị kích động một tí khi nhớ lại cảm giác thân thuộc này. Ta cũng
nên cảm ơn ngươi vì đã tạo ra một dịp cho ta thi thố tài nghệ !” – Nở một nụ cười
phấn khởi, Ayin trả lời Solomon qua tâm linh. – “Nào ! Vong linh pháp sư ! Hãy
xem xem ngươi giỏi như thế nào nhé !!! Polaris - Bắc đẩu Tinh Vân !!!”
Ayin thét lớn tên của ma pháp mình sử dụng. Ma ấn trên không
trung của cô bắt đầu quay, chẳng mấy chốc đã đạt đến vận tốc siêu thanh. Ayin
búng tay một cái, sau đó, ma ấn của cô phát ra một vòng xoáy ánh sáng huỷ diệt
chói loá và lao về phía Glasya-Labolas. Hệt như một lưỡi đao của thần thánh vừa
được sử dụng, nước xung quanh bị cắt đứt, đất đá tan biến đi thành tro bụi. Đừng
nói chỉ có Glasya-Labolas, một hàng dọc rừng cây phía sau lưng con quỷ bị tan
biến đi sau khi luồng sáng khủng khiếp ấy đi ngang qua và hướng thẳng lên bầu
trời. Không còn thứ gì tồn tại trên đường đi của nó sau khi kết thúc, cả
Glasya-Labolas, cả Solomon…Tất cả những ai chứng kiến được đòn đánh này đều có
chung một nhận xét: dù có là quỷ thần cũng chưa chắc sống sót toàn vẹn nếu phải
đối đầu với Ayin.
“Polaris, Bắc đẩu tinh vân…nghĩ rằng ta có cơ may được chứng
kiến đòn đánh đã quét tan pháo đài Golgotha ra khỏi bản đồ Ma giới cũ…với ta âu
cũng là một danh dự.”
“Ô hô…Vẫn còn sống được cơ à ? Khá khen cho ngươi ?”
Từ khoảng không giữa hồ, gần với chỗ của Ayin, một ngọn lửa
bóng tối bùng lên, sau đó, Solomon xuất hiện, vẫn trên đứng cái cân đẩu vân của
hắn ta. Không có thương tích nào trên người hắn, nội thương lẫn ngoại thương.
Nhưng có khi chỉ mình Ayin biết toàn bộ lớp lá chắn của hắn ta đã tiêu biến hoàn
toàn, kèm theo kha khá ma lực được hắn dùng để gia cố chúng.
“Lãnh trọn một đòn của ta mà vẫn sống. Triệu hồi một vua quỷ
ngay tại ngôi trường của ta mà không bị phát hiện. Diệt nhanh đội gìn giữ an
ninh tinh nhuệ mà ta đã dày công tuyển chọn. Kể cả kết giới bảo vệ do ta thiết
lập quanh trường cũng không thể phát hiện được ngươi. Ngươi mạnh hơn ta nghĩ gấp
nhiều lần. Nói đi, Vong linh pháp sư, ngươi thật ra là ai ?”
“Ta là ta thôi, nữ Đại pháp sư. Tên của ta là Solomon, tôi tớ
trung thành của Chúa tể Hắc ám, chỉ thế thôi, không hơn, không kém.” – Solomon
lịch sự trả lời. – “Với sự hiện diện của ngươi, kể cả khi bầu trời đêm vẫn hiện
diện, ta nghĩ bản thân mình không có cửa thắng. Thế nên, xin từ biệt.”
Lại một lần nữa, ngọn lửa bóng tối xuất hiện, nhưng lần này,
nó vây quanh Solomon và thiêu rụi hắn ta. Chẳng mấy chốc, Solomon đã biến mất,
không còn sự hiện diện nào xung quanh nữa.
“Kết thúc…rồi à ?” - Ở trên bờ, Aster lẩm bẩm. Tình trạng của
Dawn cũng đã đỡ hơn, cậu ta dần gượng dậy sau khi chịu thương tích không nhỏ.
Các ma pháp chữa trị chỉ là giải pháp tạm thời, cậu cần gặp bác sĩ ngay lập tức.
Đoạn, một luồng sáng nhỏ dịu nhẹ bao quanh Dawn, nhưng ngay
lập tức, nó phát quang mạnh hơn, liên hồi rồi dừng lại. Chẳng mấy chốc, toàn bộ
vết thương của Dawn đã lành hẳn, thậm chí còn không để lại một vết sẹo nào trên
thân. Bây giờ cậu ta chỉ cần một khoảng thời gian hồi sức ngắn là có thể bình
phục hoàn toàn.
“Đây là…?” – Dawn lẩm bẩm sau khi cảm giác dễ chịu đi qua.
“Highness Heal…kỹ năng phục hồi cao cấp của người chữa
thương thuộc nhóm Lục Đại Anh Hùng.” – Ayin hiện giờ đang đứng cạnh Aster, khiến
cho cậu ta bất ngờ vô cùng bởi sự thoắt ẩn thoát hiện của nữ hiệu trưởng. –
“Trò đứng dậy được không ? Trò Ohrot ?”
“Cô…Ayin ? Cô đã giúp đỡ bọn em à ?” – Dawn cố gắng gượng dậy
với sự giúp sức của Aster. – “Cảm ơn cô…”
Chát !
Qúa bất ngờ, Ayin tung ngay một cái tát chát chua ở ngay má
của Dawn. Không dừng lại, kể cả Aster cũng bị Ayin tát tương tự. Bờ má của cả
hai phồng rộp đỏ hẳn lên. Dawn và Aster đứng trơ ra đó, tự hỏi Ayin làm thế là
có ý gì ?
“Hai trò có biết suy nghĩ không hả ???” – Ayin giận dữ lên
giọng. Gương mặt chán chường thường ngày của cô được thay thế bởi vẻ mặt tức giận
vô cùng. Đôi mắt của cô tỏ rỏ ngọn lửa giận hờn trong lòng, giận vì sự khinh suất
của lũ học sinh, nhưng trong đó, ẩn sau ngọn lửa ấy là một chút lo lắng, thót
tim khi nhìn thấy sự tàn tạ và liều kĩnh của hai cậu học sinh trẻ. – “Cả hai
nghĩ gì mà lại dây dưa với một Vua quỷ ? Các trò nghĩ mình tài giỏi lắm à ? Nếu
như tôi không xuất hiện giúp đỡ, hai trò có còn đứng đây mà cười đùa được không
? Nếu hai trò chết đi, tôi biết nói gì với những người đang chờ hai trò ở nhà ?
Hai trò muốn vậy lắm à ?”
“Cô Ayin…” – Aster lẩm bẩm thậm một câu, còn Dawn lại nói
không nên lời được. Theo sau cả hai là sự im lặng, chỉ bị phá vỡ cho đến khi
Dawn và Aster đồng thanh lên tiếng. – “Xin lỗi cô…”
“Hầy…thiệt tình mà…”
Đoạn, Ayin bất ngờ ôm cả hai đứa vào lòng. Cả hai cảm nhận
rõ hơi ấm được truyền từ người cô ta, khiến cho người cả hai cũng ấm theo.
Không khí lạnh bên ngoài dường như không còn tồn tại trong tình huống hiện giờ.
Dawn và Aster, hai người có cảm giác như vừa được mẹ đẻ của mình ôm vào lòng vậy.
Ấm áp, hạnh phúc…những thứ mà không ai muốn rời xa…Aster cố kìm lấy cảm xúc của
mình lại, nhưng không được, và một giọt nước mắt chảy ra trên bờ má của cậu ta.
Aster nhớ mẹ của cậu.
“Hai đứa bình an vô sự là tốt rồi…” – Ayin nói vào tai hai cậu
học sinh. – “Nhưng cả hai hãy hứa với cô: Đừng bao giờ làm những việc liều
lĩnh, bất khả thi như thế nữa.”
“Vâng ạ…”
------
Đêm hôm đó, Dawn được chuyển vào trong trạm xá để dưỡng sức.
Aster đã trao cho Ayin mẫu máu cậu thu được. Những nhân viên an ninh ngã xuống
đã có một đám ma riêng ở ngoài rìa thành phố. Các cơ sở hạ tầng bị
Glasya-Labolas phá hoại cũng đã được Ayin nhanh chóng điều người sửa chữa. Trời
đã sáng, một ngày mới nữa đã tới gần, nhưng chưa chắc có một ai trừ Aster biết
được đêm hôm qua đã có chuyện gì xảy ra tại đây.
Cậu đang đứng giữa dòng học sinh tất bật tới trường, Aster
nhìn lên trời, cảm nhận lấy luồng ánh nắng dịu nhẹ chạm lên da mình. Trong một
khoảnh khắc, Aster nhớ lại cái nóng quê nhà, nụ cười của cô em gái nhỏ, những
trận đánh nhau của các phiêu lưu giả, và người cha của mình.
“Vậy là kết thúc rồi à…”
Aster tự lẩm bẩm. Mọi chuyện đêm qua cứ như là một giấc mơ,
nhưng nó là sự thực, cậu đã tìm ra sự cứu rỗi cho em gái Mary của mình. Dù tốn
thời gian, nhưng Ayin đảm bảo việc tìm ra thuốc chữa không còn là vấn đề bất khả
thi nữa. Aster cảm thấy nhẹ nhõm một phần.
“Yo…”
Từ sau lưng Aster, một giọng nói yếu ớt vọng ra. Aster quay
lưng lại, đập vào mắt cậu là tên bạn cùng phòng với mái tóc trắng và đôi mắt đỏ.
Cổ và thân cậu ta lúc này quấn đầy băng trị thương, trong khi tay lại cầm cặp
sách. Nếu là Dawn thường ngày mà Aster biết, ắt hẳn cậu ta đã nằm đờ ở ký túc
xá mà không chịu đi học rồi.
“Hôm nay bộ trời mưa hay sao mà một người như cậu lại xách
mông đi học vậy ?”
“Oi oi…tự dưng hôm nay cậu nói chuyện lạ vậy ? Giờ nghĩ lại,
vẻ lạnh lùng của cậu mấy hôm trước cũng oai phong lẫm liệt lắm chứ, trở nên bá
vơ như cũ liệu có ổn không đó ?” – Dawn cười và bảo – “Nếu cậu cứ tiếp tục là
“cậu” của mấy ngày trước, đảm bảo không lâu sau sẽ có khối cô xếp hàng ròng
ròng để gặp cậu cho mà xem.”
“Đứng có đùa nữa được không !”
Aster đấm nhẹ một cái vào khớp tay của Dawn, khiến cậu ta la
ó không ngừng vì chịu đau kém.
“Ừ thì mấy ngày nay mình có cư xử hơi lạ. Nhưng đó là quá khứ
rồi ! Qúa khứ, hiểu chưa ?” – Aster nói – “Giờ xem lại, vô tư thế này…vẫn là tốt
nhất. Phải.”
Aster nở một nụ cười về hướng mặt trời ở trên cao, cậu có cảm
giác như vừa trút bỏ được một gánh nặng trong lòng.
“Có vẻ như mọi chuyện ổn thoả rồi nhỉ. Mình không dám nói
đây là một đoạn kết tốt đẹp, nhưng mọi thứ đáng lẽ đã có thể tệ hơn rồi.” –
Dawn cũng cười theo trước sự trở lại của Aster mà cậu biết. Đoạn, cậu lục túi
quần và lấy ra một món đồ. – “Đây này, Aster. Mình đã giữ đúng lời hứa.”
Aster quay trở lại về phía Dawn, cậu cầm lấy thứ mà Dawn
trao cho mình. Sợi dây chuyền mang hình của Mary…nó vẫn lành lặn như cũ. Aster
cảm thấy muốn khóc, cậu muốn được gặp lại Mary và nói ra tin vui ngay lúc này.
Nhưng cậu cố kiềm nén cảm giác đó lại. Mọi chuyện đã qua rồi…Aster không còn lí
do để mà khóc nữa.
“Ừm…cảm ơn cậu.” – Aster nói – “Và mình cũng nợ cậu một thứ,
Dawn ạ. Xin lỗi cậu, vì sự ích kỉ của mình mà cậu bị vướng vào mớ rắc rối này.”
“…Hì. Biết ơn vậy là tốt.” – Dawn trả lời. Đoạn, cậu ta gãi
đầu, chuẩn bị phá vỡ bầu không khí bằng một bí mật rất ư là khó chịu. – “Nếu vậy
thì cậu tha thứ cho mình chuyện kế nhé…mình lỡ để mấy con chó cảnh của bà quản
lý kí túc xá ăn mất tập ghi chép của cậu rồi…haha.”
“Cái gì ? Dawn !”
Từ đằng xa, một nàng miêu nữ tóc đen đứng quan sát cuộc trò
chuyện từ nãy tới giờ, đoạn, cô nở một nụ cười nhẹ trước cái cách hài hước mà
chương chuyện này kết thúc rồi vẫy đuôi bỏ đi.
Vậy là một ngày mới lại đến….