Tiêu Dao Du
Vũ Lăng Sơn trải qua đợt thiên kiếp kinh hoàng, một mảnh rừng
to lớn bị kiếp lôi phá nát. Vô số võ lâm nhân sĩ cũng tới điều tra, nhưng cũng không
có ai phát hiện ra một manh mối nào cả. Cho dù vết tích của thiên thạch vỡ vụn
cũng không có. Vì thế, tất cả liền chán nản rời đi, bỏ lại Vũ Lăng Sơn nằm im
lìm, tựa hồ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Trong sơn động, La Sát Cô cả người dựa vào tường, gật gà gật
gưỡng thiêm thiếp ngủ. Đã mười ngày đêm nàng trông chừng Lý Vân. Hiện giờ thì
tình trạng của hắn chuyển biến tốt lắm, tuy rằng còn mê man, nhưng sức khỏe
đang hồi phục. Nàng đoán chừng vài ba ngày nữa thì hắn có thể tỉnh dậy.
Bên ngoài, chim chóc hót véo von, tạo nên khúc ca mùa xuân.
Nắng vàng nhẹ rơi trên những giọt sương mai, phản chiếu sắc màu rực rỡ. La Sát
Cô bước chân ra ngoài cửa động, hít một hơi không khí trong lành, mỉm cười.
Nàng từ khi xuất đạo tới nay, chưa bao giờ trải qua những khoảnh khắc yên tĩnh
như vậy. Từ nhỏ La Sát Cô đã sớm thành cô nhi, cha mẹ đều qua đời vì kẻ thù
truy sát, bản thân nàng may mắn được sư phụ cứu về nuôi dưỡng, truyền dạy võ
công.
Lại nói Bách Hoa cung vốn là một tổ chức thế lực của người
Đông Doanh, với hai tuyệt học uy chấn giang hồ là " Di Hoa Tiếp Mộc"
và " Dưỡng Nhan Bí Quyết " . Đồ đệ của Bách Hoa cung người nào cũng sắc
nước hương trời, đủ làm cho bao đấng anh hùng phải chịu quỳ gối dưới chân nàng.
Bách Hoa cung từ khi thành lập, lấy tôn chỉ thân thiện, hòa nhã, nên rất được
võ lâm trung nguyên đáp ứng. Nhưng từ đời cung chủ thứ năm, Bách Hoa Cung đã dần
dần lộ rõ dã tâm của mình, sai khiến các nữ đồ đệ hoành hoành trung nguyên, mục
đích khống chế cả võ lâm.
Nhưng sau đó, vì một biến cố lớn lao, toàn thể võ lâm trung
nguyên đã sáng tỏ mối họa này, nên mọi người liền liên thủ lại, chống lại kế hoạch
của Bách Hoa cung chủ. Bách Hoa cung người cô, sức mỏng, nên chẳng bao lâu liền
bị anh hùng hào kiệt khắp nơi san bằng. Bách Hoa Cung chủ bỏ chạy thoát thân. Kể
từ đó, Bách Hoa cung chỉ còn trong lịch sử mà thôi. Sư Phụ của La Sát Cô vốn là
đại đệ tử của Bách Hoa cung chủ năm đó, bà tuy rằng không có nuôi mộng báo thù,
nhưng lệnh sư khó cãi. Vì thế, bà liền phiêu bạt giang hồ, du sơn ngoạn thủy,
những tranh chấp trong võ lâm bà cũng không để mắt tới.
Nhưng một lần vô tình, thấy một toán hắc y nhân chặn giết một
cặp vợ chồng nọ, bà liền động lòng trắc ẩn, ra tay tương cứu. Cặp vợ chồng nọ
lúc đó như ngọn đèn sắp tắt, chỉ kịp nhờ bà nuôi nấng đứa con của mình, sau khi
nói xong, hai người liền nắm tay nhau quy thiên. Từ đó, bà bắt đầu nuôi dạy đứa
nhỏ khôn lớn, đặt cho nàng một cái tên : " Liễu Hàn Yên " , sau này
còn truyền tuyệt kỹ bản môn " Di Hoa Tiếp Ngọc " và " Dưỡng Nhan
Bí Quyết " cho nàng.
Sau khi sư phụ qua đời, cũng có truyền lại di ngôn tổ sư cho
Liễu Hàn Yên, dặn dò nàng tìm cách phục thù cho Bách Hoa Cung. Liễu Hàn Yên sau
khi chôn cất sư phụ xong xuôi, cũng không biết đi nơi nào để hoàn thành di ngôn
sư tổ cả. Liễu Hàn Yên ngơ ngác, mang theo trường kiếm phiêu bạt giang hồ.
Lại nói, Liễu Hàn Yên sau vài năm phiêu bạt, cũng đã nhìn thấu
tình đời bạc bẽo, đổi trắng thay đen. Cái gì chính phái, cái gì tà phái, hóa ra
cũng là một đám người vì lợi ích của nhau mà thôi. Nàng không theo phe nào cả, một
mình độc lai độc vãng, thấy chuyện chướng mắt thì ra tay can thiệp mà thôi.
Liễu Hàn Yên vắt chân ngồi trên cành tùng, trên tay cầm một
đóa hoa xinh đẹp, đùa nghịch một hồi, thầm nghĩ : Coi như Dương gia bảo khố
không thể tìm thấy rồi. Dương gia tướng cũng coi như một công thần Tống triều,
vậy mà lại bị kẻ gian hãm hại. Bất quá, nghe mấy tên giang thần ấy sau khi lục
soát Dương phủ, cũng không tìm thấy bảo tàng họ Dương, chắc hẳn được giấu nơi
nào rồi !
Liễu Hàn Yên cũng không phải hạng người ham tài, nhưng nàng
nghe nói Dương Gia có lưu truyền một bộ kiếm phổ của Bách Hoa Cung " Vô Ảnh
Kiếm " . Bây giờ nàng muốn thu hồi về, không muốn kẻ gian học được kiếm phổ
này, gây họa cho võ lâm.
Liễu Hàn Yên bắt đầu suy tính. Bên trong động, hai mắt Lý
Vân khẽ máy động, sau đó từ từ mở ra. Cặp mắt với con ngươi đen tuyền, đờ đẫn
nhìn trần động khẩu, cũng không biết đang nghĩ gì nữa.
Liễu Hàn Yên phi thân xuống đất, đi vào trong động khẩu,
phát hiện Lý Vân rốt cuộc cũng tỉnh lại, vui mừng nói : " Tiền bối !
" Vẻ mặt không khỏi lộ nét vui mừng chân thành. Bất quá ánh mắt Lý Vân lúc
này kỳ quái, tựa hồ mang theo vẻ khó hiểu, nhìn nàng chằm chằm.
Liễu Hàn Yên bước lại gần, ngồi xuống kế bên Lý Vân, thấy hắn
nghi vấn như vậy, liền mỉm cười đáp : " Tiền bối ! Tiểu nữ họ Liễu, danh
xưng Hàn Yên. Mấy hôm trước được tiền bối ra tay luyện kiếm, tiểu nữ cảm kích
vô cùng ! " Nàng nói xong liền đứng dậy, cúi người bái tạ
Lý Vân liền hoảng sợ, há miệng muốn nói gì đó, nhưng sau
cùng cũng không thốt nên được. Ánh mắt mờ mịt nhìn Liễu Hàn Yên, tựa hồ như
không hiểu nàng nói gì vậy ! Liễu Hàn Yên nghi vấn, nhìn hắn hỏi
- Tiền bối ! Tiền bối có chỗ nào khó chịu sao ?
Lý Vân lắc lắc đầu, ý nói không phải
- Tiền bối muốn uống nước ?
Lý Vẫn cũng lắc đầu.
- Tiền bối đói bụng sao ?
Trả lời nàng là cái lắc đầu
- ....
Liễu Hàn Yên hỏi một hơi một hồi, trên trán toát cả mồ hôi,
gương mặt ửng hồng, mị nhãn hung hăng nhìn Lý Vân,nghiến răng nói :
- Thế tiền bối muốn gì ?!
Lý Vân cười ngây ngô, khe khẽ nói : " Ta .... ta ... là
ai ? " Nói xong liền mở to mắt lộ vẻ chờ mong, nhìn Liễu Hàn Yên. Liễu Hàn
Yên ngỡ người một tiếng, thầm nghĩ : Người này, không lẽ bị sét đánh thành ngốc
tử rồi sao ? Ngay cả tên mình cũng không nhớ !
Liễu Hàn Yên mỉm cười, nói : " Tiểu nữ cũng không biết,
nhưng chỉ thấy tiền bối nghịch thiên, phá tan tám đạo thiên lôi. Chắc hẳn là một
nhân vật nổi danh ! "
" Ách ! " Lý Vân khó tin nhìn nàng, cũng không hiểu
rõ nàng nói cái gì nữa. Hắn bây giờ đầu óc rối loạn thành một mảnh. Lý Vẫn cố gắng
hồi tưởng, thì đầu óc giống như quả tạ đánh lên vậy, xẩy xẩm cả mặt mày, chỉ
trong chốc lát liền ngất đi.
" Tiền bối ! Người làm sao vậy ! " Liễu Hàn Yên vội
quýnh lên, tiến tới nắm lấy cánh tay của hắn, sau đó thở phào một hơi. "
Chắc hắn bị thiên lôi đánh làm cho thần trí mơ hồ luôn rồi ! " Liễu Hàn
Yên kéo tay Lý Vân cho ngay ngắn, sau đó đứng dậy bước ra ngoài.
Mười ngày sau !
- Cô nói ta là tiền bối, mà tiền bối là gì thế ? Lý Vân nghi
hoặc hỏi Liễu Hàn Yên, nàng cũng cười khổ đáp : " Tiền bối là danh xưng những
người lớn tuổi, trong giang hồ thì tiền bối chỉ những người có địa vị, danh
vong cực cao, hoặc là những người có võ công cái thế "
- Ồ ! Lý Vân kinh ngạc thốt, mấy ngày nay Lý Vân đã tỉnh táo
lại, tuy rằng không nhớ rõ trước kia mình là ai, nhưng Lý Vân học tập rất
nhanh, ngày nào cũng bám theo Liễu Hàn Yên hỏi thăm đủ thứ chuyện, Nào là kiếm,
nào là võ lâm, ..v..v Tóm lại hắn hỏi làm cho Liễu Hàn Yên bị xoay mòng mòng, đầu
óc nàng cũng choáng váng cả luôn.
Liễu Hàn Yên thấy hắn còn muốn hỏi nữa, trong lòng nhất thời
hoảng sợ, đứng dậy nói : " Huynh mau mau thu dọn đồ đạc, chúng ta lên đường
thôi ! "
Lý Vân gật đầu, đứng dậy xách theo tay nải, tay cầm trường
kiếm bước nhanh theo sau nàng, cất giọng hỏi : " Liễu tỷ à, vậy bây giờ
chúng ta đi đâu ?! "
Qua mấy ngày nay, Liễu Hàn Yên cũng nhận thấy tâm trí người
này có vấn đề, biến thành một tên ngu ngốc. Nàng cũng lười gọi hắn là tiền bối
này nọ nữa, cứ mặc kệ hắn gọi gì thì gọi, nàng cũng không còn quan tâm lắm. Vốn
dĩ nàng muốn một mình rời, nhưng thấy thân thế hắn còn yếu ớt, lại ở trong rừng
rậm. Nếu như chẳng may gặp mãnh hổ thì coi như toi đời. Liễu Hàn Yên quyết tâm,
sau khi mình tới tiểu trấn, liền ly khai người này .
- Ừ ! Gần đây có một tiểu trấn nhỏ ! Ta dẫn ngươi tới đó ta
túc tạm vài ngày vậy ! Liễu Hàn Yên nói, chân bước đi nhanh hơn.
Lý Vẫn chạy vội theo nàng, :" Tỷ tỷ à, vậy sau này
chúng ta có ra giang hồ không ? "
Liễu Hàn Yên quay đầu nhìn hắn, cười lạnh đáp : " Huynh
à, không thể ! "
- Sao vậy ? Ta có thể bảo vệ tỷ mà ! Lý Vân ủy khuất nói, hắn
sợ nàng bỏ hắn mà đi
- Ngươi không biết võ công, đi theo chỉ vướng bận tay chân
mà thôi ! Liễu Hàn Yên thản nhiên nói, bước chân không chậm lại chút nào cả.
Lý Vân hơi ngỡ người, cước bộ có chút chậm đi, sau đó vội chạy
theo la to : " Tỷ tỷ dạy cho đệ, đệ bảo đảm sẽ học thành mà ! ... "
Liễu Hàn Yên bước nhanh vào sơn đạo, hai người một nói, một
đi, phút chốc đã mất hút không thấy thân ảnh. Sơn đạo xào xạc lá vàng rơi, thi
thoàng vang lên vài tiếng hổ gầm, náo loạn cả một vùng .
Hai người hướng phía nam mà đi, chớp mắt đã đi được bốn ngày
đường. Trên đường, Lý Vân không ngừng học hỏi, chàng mỗi lần thắc mắc không hiểu
liền đem vấn đề ấy hỏi cho ra lẽ. Liễu Hàn Yên ban đầu còn kiên nhẫn giải thích
cặn kẽ cho Lý Vân, dần dần sau đó cũng không còn kiên nhẫn nữa, nên chỉ giải
thích qua loa vào câu rồi cất bước rời đi, mặc cho Lý Vân thắc mắc, nàng nữa
câu cũng không nói tiếp. Cứ thế, hai người kẻ đi người nói, bộ dạng trông rất
là hoạt kê.
Phía trước còn khoàng trăm dặm nữa là tới Trương gia khẩu,
đi vào địa giới nơi này là được xem như chính thức bước chân vào trung nguyên.
Trương gia khẩu là vùng biên giới giữa quan ngoại và trung thổ, nơi đây tụ tập
rất nhiều thương nhân giao dịch mua bán, cũng là nơi giao lưu văn hóa giữa các
dân tộc với nhau. Lý Vân và Liêu Hàn Yên mỗi người một ngựa, đi song song tiến
về phía trước. Xung quanh, các thương đội di chuyển sầm uất. Lý Vân lần đâu
tiên thấy các cô gái người dân tộc, đầu đội khăn trắng, che kín mặt mũi. Chàng
cũng lấy làm kỳ dị, tò mò nhìn chằm chằm người nọ. Bất quá Liễu Hàn Yên thấy thế
liền khẽ nhíu mày, đưa tay vỗ vai hắn một cái, nói nhỏ
- Các cô gái này là người dân tộc, huynh nhìn như thế là vô
lễ với họ đó !
- Ồ! Tiểu đệ thấy cô ả mặt mũi kín bít, trang phục cổ quái
nên hơi tò mò một chút. Lý Vân quay sang nàng cười nói.
Liễu Hàn Yên cũng gật gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, sau đó hai người
song hành đi về phía trước. Cách bọn họ không xa, có tám người nữ tử, toàn thân
trang phục trắng như tuyết, mỗi người cưỡi trên lưng một con lạc đà, nhìn dòng
người qua lại.
" Không biết thiếu chủ đã tới chưa ? " Một cô gái
cất giọng nói ngọt ngào hỏi.
Một nữ tữ khác, dáng vẽ tựa hồ là chị cả của tám người nữ tử
này, quay đầu lại nhìn cô gái nọ, nói : " Tỷ không chắc lắm, nhưng chúng
ta phải kiếm một món quà để tặng cho thiếu chủ ! Nếu không, tỷ chỉ sợ sẽ bị
trách phạt ! "
" Đúng vậy ! Bất quá dạo này bọn thủ hạ của Thiên Thủ
Nhân Đồ Bành Liên Hổ xuất hiện không ít, chúng ta muốn ra tay cũng có chút khó
khăn ! "
Một nữ nhân khác cười nhạt một tiếng, tựa hồ không xem Bành
Liên Hổ ra gì, nói : " Thất muội đừng đem uy danh chúng ta hạ thấp chứ !
Bành Liên Hổ nếu ra mặt thì còn có thế gây khó dễ, chứ đám lâu là ngu xuẩn ấy,
gặp một tên giết một tên là xong ! "
Cô gái được gọi là Thất muội khẻ gật đầu, sau đó tám người
cũng không tranh luận gì nữa.
Mặt trời từ từ lặn về tây nhường cho màn đêm phủ xuống. Liễu
Hàn Yên cùng Lý Vân bước tới trước một quán trọ. Bên trong quán đèn đuốc sáng
trưng, tấp nập người ra kẻ vào. Đa phần là thương nhân, cùng vài ba vị khách
giang hồ tới trụ ngụ qua đêm. Liễu Hàn Yên cùng Lý Vân bước vào quán, đưa dây
cương cho tiểu hỏa kế dắt ngựa tới chuồng cho ăn cỏ. Hai người sóng vai bước
vào trong quán.
Người trong quán thấy xuất hiện một cặp nam thanh nữ tú. Người
nam có gương mặt hiền hòa, nổi bật với mái tóc bạc trắng, bên hông giắt một
thanh trường kiếm, trông có vẻ lãng tử lắm. Người nữ có khuôn mặt xinh đẹp, làn
da trắng mịn, ánh mắt lạnh lùng quét ngang mọi người trong quán, ẩn ẩn còn mang
theo một tia hàn ý bức người, làm cho đám khách thương không ai dám nhìn nàng
lâu cả.
Liễu Hàn Yên thấy bên trong góc còn trống một bộ bàn ghế, liền
đi về phía đó ngồi xuống. Tiểu nhị nhanh chân chạy tới, cất giọng hỏi :
- Nhị vị khách quan muốn dùng chi ?
- Cho ta mười cân thịt bò, môt đĩa đồ xào cùng một đĩa bánh
bao ! Liễu Hàn Yên cất giọng nói lạnh lùng nói. Tiểu nhị nghe vậy liền chạy vội
vào trong. Lý Vân khẻ mỉm cười, hắn biết, Liễu tỷ bề ngoài tuy rằng lạnh lẽo
nhưng nội tâm rất ấm áp. Hắn ở với nàng lâu như vậy, cũng quá hiểu rõ tính nết
của nàng .
Liễu Hàn Yên thấy hắn nhìn mình mỉm cười, liền trừng mắt liếc
hắn một cái, sau đó cũng không nói gì nữa.