Tiêu Dao Du
Mây đen bao phủ khắp bầu trời, từng ánh chớp lập lòe chiếu
sáng cả thiên không. Gió lạnh từ phương bắc thổi về, mang theo một luồng khí lạnh
bao trùm khắp Vũ Lăng Sơn. Gió gào thét, sấm chợp loạn vũ trên bầu trời. Từng
ánh chớp chưa đầy năng lượng, như xé rách trời cao. La Sát Cô thu công, khẽ mở
mắt . Nàng nhìn thoáng xung quanh, cảnh vật lúc này cũng nhìn không rõ ràng nữa.
Trong đôi mắt nàng lóe lên tia bi thương, nhìn về phía xa xa. Tựa hồ đang nhớ lại
một quá khứ nào đó.
Một giọt lệ khẽ lăng trên má. " Lý Vân ! Huynh ở đâu ?!
" Nàng khẽ thở dài một hơi, thầm nhũ " Mười năm, chắc hắn cũng không
còn tại nhân gian nữa rồi ! " La Sát Cô khẽ lắc đầu, chống tay đứng dậy.
Lúc này ngoài trời đã bắt đầu mưa. Mưa trắng xóa khắp nơi, mang theo luồn âm ẩm
của đất. La Sát Cô tựa người vào thân cây, nhằm che chắn đỡ khỏi bị nước mưa bắn
vào.
Mưa đã trôi qua hai canh giờ rồi, nhưng vẫn không có dấu hiệu
dừng lại. La Sát Cô vẫn đứng đó, nhắm mắt dưỡng thần. Bỗng nhiên, bầu trời tựa
như nứt toạc ra vậy. Một tia chớp sáng ngời, chói lòa xé rách nửa bầu trời. Tia
chớp hùng vĩ, mang theo tiếng sấm gầm gào dữ tợn .
" Ầm ! Ầm ! Ầm ! " Âm thanh vang vọng, làm cho La
Sát Cô giật mình, mở to đôi mắt phượng, ngắm nhìn trời cao. Trên bầu trời đen kịt
kia, tựa như bị tia sét xé toác ra làm hai mảnh, một phiến đá từ trên không lao
xuống với tốc độ cực nhanh, phía sau bắn ra từng luồng lửa đỏ, cực kỳ mãnh liệt.
La Sát Cô kinh ngạc mở to mắt, tựa hộ không tin nổi vào mắt mình nữa. Phiến
thiên thạch kia chớp mắt liền va đập vào dãy Vũ Lăng Sơn
" ẦM ! " Sóng địa chấn mãnh liệt, rung chuyển nền
đất. Mãnh thú trong rừng bị dọa cho hoảng sợ, nháo nhào gầm rú, chạy loạn lên.
La Sát Cô cũng bị dọa cho sắc mặt trắng bệch, đứng còn không vững. Vốn dĩ nàng
bị nội thương không nhẹ, tuy rằng trải qua một đoạn thời gian điều khí, nhưng
cũng chỉ hồi phục phần nào nội lực mà thôi. Còn nội thương cơ bản chưa khỏi.
Bây giờ bị địa chấn lẫn âm thanh tác động mạnh như thế, La Sát Cô liền cảm thấy
chân khí nhộn nhạo, nhịn không được phun ra một ngụm máu.
" Uy lực của thiên địa cực kỳ đáng sợ ! " La Sát
Cô lầm bầm vài câu, sau đó đưa mắt nhìn qua chỗ va chạm lúc nãy. Thiên thạch
kia sau khi va chạm với sườn Vũ Lăng Sơn thì bùng phát lên ngọn lửa dữ dội, chớp
mắt liền thiêu hủy một vùng xung quanh đó. Thú rừng bị dọa chạy tứ tán, có vài
con xui xẻo chạy không kịp cũng bị nướng chín . Trời vẫn mưa, nhưng cũng không
dập tắt được ngọn lửa này ngay được.
La Sát Cô hiếu kỳ, chống tay đứng dậy, từ từ bước lại gần.
Lòng hiếu kỳ của nữ nhân rất mạnh, nếu như không xem cho rõ, chắc chắn không thể
rời đi . Huống hồ La Sát Cô trong người mang theo tuyệt học của Bách Hoa Cung,
nên tâm lý cũng không e sợ lắm.
Lúc La Sát Cô đi tới thì ngọn lửa xung quanh đã được dập tắt
hoàn toàn. Xung quang vẫn còn lãng vãng hơi khói, nhưng rất nhanh liền bị mưa
làm cho tắt lịm. La Sát Cô dừng lại, hiếu kỳ nhìn thiên thạch ở đằng kia. Bề
ngoài khối thiên thạch trông rất gồ gề, xấu xí, nằm trơ trọi giữa đống tro tàn.
La Sát Cô bước lại gần, vung chưởng đẩy tàn tro qua một bên, bước tới gần khối
thiên thạch.
- Quả nhiên là thiên thạch. ! La Sát Cô trên mặt lộ vẻ mừng
rỡ. Phải nói thiên thạch đa phần đều là huyền thiết tạo nên, cứng chắc vô bì. Nếu
như có thể chế luyện thành binh khí, thì chắc chắn nó sẽ là tuyệt thế thần
binh. Cũng như năm đó Kiếm Ma Độc Cô Bại Thiên vây, ông vô tình bắt gặp một khối
thiên thạch rơi xuống, đem khối thiên thạch này khai thác ra được một số lớn
huyền thiết. Sau đó đem đúc thành thanh Huyền Thiết Trọng Kiếm uy chấn giang hồ.
La Sát Cô càng nghĩ càng vui vẻ, không nhịn được cười lên một tiếng.
- Ha ha. Coi như hôm nay ông trời có mắt, để cho ta được
thiên thạch này.
La Sát Cô vui vẻ, bước nhanh về phía trước. Trong mắt không
dấu nổi vẻ vui sướng cũng như tham muốn. Nàng bước nhanh về phía thiên thạch,
đưa tay sờ lên bề mặt xù xì của nó.
- Lạnh ! Cực kỳ lạnh. La Sát Cô khẽ rụt tay về, hoảng hốt
nhìn khối thiên thạch, cứ như nhìn phải quái vật vậy. Bởi lẽ ngay lúc nàng vừa
chạm vào, thì bàn tay cảm nhận một cảm giác lạnh thấu xương, quả thực là kỳ
quái. La Sát Cô nhíu nhíu mày, sau đó khẻ đưa tay vươn tới bề mặt thiên thạch.
- Quái nhỉ ! Chẳng lẽ ta bị ảo giác sao ?! La Sát Cô nghi vấn,
bây giờ bề mặt thiên thạch so với tảng đá thông thường cũng không khác nhau gì
mấy. Âm ẩm, nhưng cũng không có cảm giác lạnh lẽo như lúc nãy. La Sát Cô thầm
nhủ bản thân mình bị ảo giác mà thôi, sau đó nàng liền cao hứng, rút nhuyễn kiếm
trong tay áo ra, chém một nhát lên thiên thạch.
- Coong !
Thiên thạch tóe lửa, nhưng cũng không để lại một vết nứt nào
cả. La Sát Cô hơi ngỡ người, sau đó ngầm vận công lực còn sót lại, vung kiếm
chém lên thiên thạch lần nữa.
- Coong !
Lần nãy cũng thế, thiên thạch cứ trơ lỳ ra đó, tựa hồ đối với
vết chém của La Sát Cô tựa hồ là mũi đốt vậy. Một kiếm này tuy rằng chỉ còn hai
thành công lực, nhưng so với thường nhân cũng mạnh hơn đôi chút. Vậy mà chém
lên thiên thạch cũng không tạo thành dấu vết gì cả. La Sát Cô hơi nản lòng, thu
lại nhuyễn kiếm, bắt đầu suy nghĩ cách vận chuyển khối thiên thạch này. Nàng
không muốn đồ ăn tới miệng lại bị kẻ khác giành mất.
La Sát Cô khẽ đi đi lại lại vài vòng, sau đó cũng không tìm
thấy cách nào tốt cả, đành ủe oải đi tới gốc cổ thụ gần đó nghỉ ngơi. Bên ngoài
mưa đã tạnh từ lâu, ánh nắng dần dần chiếu xuống Vũ Lăng Sơn, huyễn hóa một cầu
vồng bảy sắc rực rỡ, vắt ngang bầu trời.
" Rắc ! Rắc ! Rắc ! "
Âm thanh vụn vỡ vang lên, thiên thạch khẽ run lắc một vài
cái, phía trên bề mặt xù xì của nó từ từ xuất hiện vết nứt, sau đó lan dần khắp
xung quanh.
La Sát Cô hoảng sợ nhìn thiên thạch, sau đó cũng không vô
nghĩa, nhanh chân lùi lại ra xa.
" Rắc ! Rắc ! Rắc ! .... "
Âm thanh nứt gãy càng lúc càng mãnh liệt hơn, vết nứt lúc
này đã dày đặc khắp nơi.
" Ầm ! "
Một thanh âm khai thiên phá thạch mà ra, từng mảnh vụn thiên
thạch bắn ra tung tóe khắp nơi, cắm phập vào thân cây cổ thụ. Có vài cây nhỏ
không chịu được chấn động mạnh, bị thiên thạnh cắt ngang , ngả đổ rầm rầm.
Mãnh thú xung quanh lại bị tiếng động này dọa sợ một trận,
cuống cuống chạy đi mất dạng. La Sát Cô may mắn nhanh chân lùi lại, nấp ở đằng
sau gốc cổ thụ gần đó. Nàng cũng bị thanh âm làm cho chấn kinh, một lúc sau mới
từ từ ngẩng đầu nhìn lại chỗ thiên thạch lúc nãy.
Bất quá sau khi La Sát Cô nhìn thấy thì mặt ửng đỏ như gấc,
ngượng ngùng quay đầu lại. Vốn dĩ sau khi thiên thạch nổ tung, thì bên trong xuất
hiên một tảng băng lớn, bao phủ lấy một người thanh niên ngủ say bên trong đó.
Toàn thân người này cực kỳ tinh xảo, tựa như pha lê tạo thành vậy. Mày kiếm,
mũi cao, mái tóc màu bạch kim, toàn thân cơ bắp săn chắc. Nhưng trên gương mặt
thoán hiện nét bi thương, hai tay vẫn nắm chặt, mày kiếm chau lại, tựa hồ gặp
phải sự việc đau buồn nào đó.
La Sát Cô cố gắng đè nén sự ngượng ngùng của bản thân xuống,
khẽ quay đầu lại nhìn mảnh băng thạch đó. Mảnh băng thạch tuy rằng không lớn
như tảng thiên thạch lúc nãy, nhưng cũng vừa đủ bao bọc lấy thân hình thanh
niên nọ lại. Thanh niên nọ giống như lâm vào một giấc ngủ say, nằm im không
nhúc nhích,
La Sát Cô dẹp bỏ ngại ngùng bản thân, bước tới trước tảng
băng thạch. Bây giờ nàng liền hiểu vì sao lúc ban đầu chạm vào thiên thạch, liền
có cảm giác lạnh lẽo thấu xương như vậy. Bởi lẽ thiên thạch kia chính là vỏ bọc
của khối băng thạch này. La Sát Cô buồng bực nghĩ : " Cữ ngỡ sẽ được huyền
thiết, ai ngờ được tảng băng với một tên chết từ đời nào rồi. Hừ, làm uổng công
bổn cung chạy tới đây ! " La Sát Cô oán hận, sau đó quay người rời đi.
Nhưng nàng chỉ bước vài bước, bỗng nhiên trong đầu linh
quang chợt lóe lên vài cái, sau đó quay đầu nhìn lại tảng băng thạch, khóe miệng
khẽ lộ nụ cười.
Chỉ thấy nàng rút ra nhuyễn kiếm, vận toàn thân nội lực còn
sót lại, chém một nhát về tảng băng kia.
" Rắc ! " Tảng băng bị nhuyễn kiếm của nàng chém
trúng liền lộ ra vết nứt nhỏ, sau đó lan dần ra xung quang, hơi lạnh phả ra,
khiến cho nước mưa còn đọng trên mặt đất liền bị đóng thành băng cứng.
La Sát Cô liền vui vẻ, cười hắc hắc. Vốn dĩ nàng quay lại chỉ
để thử nghiệm một chút, xem thử băng thạch này có cứng như thiên thạch lúc nãy
không. Hóa ra , tảng băng này cũng không phải đồ tốt gì, cũng không phải băng
thiên tuyệt địa trong truyền thuyết gì gì đó. La Sát Cô lúc này đắc ý, quay người
rời đi.
Băng thạch phút chốc nát vụng, bóng người thanh niên bên
trong liền rơi xuống.