Khi Tử Nhược đang tưởng phải nện cho mấy con ruồi này một trận
thì giọng nói của tên bốn mắt vang lên:
“Câm miệng! Tất cả lui xuống ở đây không có chuyện của các
ngươi”
Quát tháo mấy thằng đàn em xong hắn quay ra tươi cười nói với
Kỳ Huyên:
“Em thấy đấy vị tiểu đệ này nói chuyện thất lỗ mãng! Anh cảm
thấy một quý cô xinh đẹp như em đi với hắn không hợp………”
“Được rồi! Cám ơn anh đã quan tâm, nhưng tôi muốn ngồi cùng
ai đo là quyền của tôi! Anh không phiền chứ”
Bị Kỳ Huyên lạnh lùng ngắt lời khuôn mặt của hắn hơi cứng ngắc
lại nhưng rất nhanh giả vờ thân sĩ phun ra một câu:
“A! Thật có lỗi! Không làm phiền hai vị nữa”
Trở về ghế sopha cạnh mấy thằng tiểu đệ vẻ mặt của hắn vặn vẹo
dữ tợn lại, ánh mắt bắn ra tia oán độc nhìn hai người Tử Nhược đầu mi cuối mắt.
Bên cạnh hắn một tên tiểu đệ đàu trọc lốc mắt híp hùng hổ nói:
“Đại ca! Sao lúc nãy không để bọn em cho thằng oắt kia một
trận? Chỉ cần anh nói một câu chúng em lập tức cho nó đi làm mồi cho cá”
“Hừ chúng mài thì biết gì! Nhìn xe con nhỏ xe kia đi thì
cũng phải có chút bối cảnh. Tuy Đinh gia chúng ta không sợ nhưng cũng không muốn
gây rắc rối không đánh có trước mặt công chúng hiều chứ”- Lam Minh nở nụ cười
âm hiểm trầm giọng nói với tên đầu chọc.
Nhìn thấy nụ cười âm hiểm kết hợp câu nói của Lam Minh tên
đàn em lập tức giở ra sở trường dò hình bắt ý của mình:
“Đại ca cứ tin tưởng Hầu Phỉ này!”
“Tốt! Tốt! Hàu Phỉ ngươi thật có tương lai, chứ làm tốt việc
này tất có trọng thưởng”
“Dạ! dạ! em lập tức thu xếp xin đại ca yên tâm”- cuống quýt
dạ vâng vài tiếng sau đó hắn nhanh chóng đi ra quán, trong lòng đắc ý như mở cờ.
Nhìn tên Hầu Phỉ vôi vàng đi ra quán ba, Lam Minh nở ra nụ
cười ti tiện lẩm bẩm:”Hừ! Thằng ranh con! Từ khi ta làm Nhị gia chủ chưa đứa
nào dám ăn nói với ta như vậy. Ta sẽ chơi con bồ trước mặt mặt mài xem mài còn
to mồm như vậy được nữa không! Hắc! Hắc!.....Không phải thanh cao lắm sao! Ta sẽ
chơi ngươi đến khi cầu xin dưới gấu quần ta”. Ti bỉ cười vài tiếng nhìn Kỳ
Huyên, trong lòng hắn nói muốn bao nhiêu thoải mái có bấy nhiêu.
Trong lúc Lam Minh còn đang YY thì Tử Nhược đang nói với Kỳ
Huyên:
Ngươi uống nhiều như thế không vận công ép rượu ra! Không sợ
khi say ta giở trò với ngươi sao”- Tử Nhược ra vẻ hù dọa nói
“Hắc! Hắc! Ghen ghét sao! Ta chính là không sợ ngươi đấy”
“Hừ! ai thèm ăn dấm chua của của ngươi! Nói thật nhé, ngươi
không để ý cái tên Lam Minh kia à?”
“Uống say vậy! đến lúc có chuyện gì đừng bảo ta chiếu cố
ngươi”
“Ngươi sợ sao! Dị năng cấp ba như ngươi để cô nương chân yếu
tay mềm như ta một mình như vậy, thật chê cười a!”
“ta và ngươi thân quen sao?” Trợn mắt nói với Kỳ Huyên còn
trong lòng hắn thầm tưởng:” Ngươi mà liễu yếu đào tơ à! Ngươi yếu thì ta là cái
gì đây”
“…………………………….”
Mãi đến 11h30 hai người mới ra khỏi quán bar đi đến bãi đỗ
xe. Nó hai người đi có vẻ không chuẩn lắm vì bây giờ Tử Nhược đang đỡ nàng thì
đúng hơn. Thực ra dị năng giả đã học qua mật công* có uống bao nhiêu cũng không
thể nào say được vì họ có thể ép rượu ra ngoài cơ thể nhưng nàng cứ khăng khăng
khăng không muốn ép ra mà uông nhiều như vậy không say bí tỉ mới là chuyện lạ.
Dù sao dị năng giả cũng là con người chả phải thần tiên.
11h30 là thời điểm của những cư dân sống về đêm nên bãi xe
đông hơn trước rất nhiều thế nhưng cũng không làm khó được hắn. Rất nhanh tìm
được chiếc lamborghini màu hồng, hắn đỡ Kỳ Huyên ngồi vào ghế phụ còn mình thì
sang ghế chính vừa khởi động xe ra khỏi bãi đỗ vừa lắc đầu than:” Đồ Cứng đầu!
Khuyên mãi mà không được! Biết nhà ngươi ở đâu mà đưa ngươi về a”
Đi được một lúc trên gương mặt nét cười âm trầm của hắn ngày
càng đậm quan sát chiếc Ford Transit mười hai chỗ màu đen. Hắn để ý chiếc xe
này đã đi theo hắn ngay từ khi hắn rời khỏi bãi đỗ đên giờ. Trong lòng hắn đoán
chừng bọn này là đàn em của tên bốn mắt vì cái kiểu theo dõi lộ liễu thế này đến
trẻ con cũng nhận ra được.
Cố tình đi long vòng dẫn bọn chúng đến bến thyền gần đấy sau
đó hắn tắt máy dừng xe lại đợi bọn chúng đến gần.
“Hầu ca! Hắn dừng xe lại đằng trước rồi! Dường như hắn cố
tình dẫn chúng ta đến đây thì phải”
“ Sợ cái mẹ gì! Mấy thằng công tử bột cậy mình có chút võ vẽ
mà ra vẻ cũng không phải không thiếu. Cho nó vài gậy là mềm như bún ấy
mà!............................Chúng mài xuống xử nó đi! Bắt con bé kia, nhưng
nhớ đừng làm gì nó đấy! Động vào hàng của Nhị gia chúng mài tự biết hậu quả!”
“Thôi! Xuống đi tao lấy điện thoại thông báo cho Nhị gia một
tiếng.”
Hầu tử ra lệnh xong móc điện thoại bấm số định gọi cho tên
Lam Minh thì đúng lúc này một tiếng như có vật nặng đập vào cửa xe.
“Đùng! Roạt…..Roạt”
Cửa chiếc xe Ford Transit bị kéo bay ra, xuất hiện trong tầm
mắt chúng là một thanh niên nét mặt âm trầm đang chống tay hời hợt nhìn bọn
chúng.
“Là thằng bốn mắt cho bọn mày đến à?”
Nghe giọng nói âm hàn của Tử Nhược cùng với cảnh kéo bay cái
cửa xe lúc nãy làm tên Tóc vàng bên cạnh Hầu Phỉ run run giọng nói:
“Hầu…. Hâ..Hầu ca! bây bây giờ ……….chúng ta làm gì? Thằng
này ….cũng không phải quả hông mềm a” – Cố nuốt ngụm nước bọt cái ực hắn dận ra
một câu.
Trên trán Hầu Phỉ bây giờ cũng đầy mồ hôi lạnh, trong lòng
thầm nhủ “đá trúng phải thiết bản” rồi a. Xem bộ dạng thằng này chắc cũng phải
là cao thủ võ công.
Mí mắt hắn hơi giật giật lên quát:
“Mẹ! Sợ cái *** gì! Cho dù có vài cái võ công gà cũng làm được
gì! Lên! Chúng ta đông người vậy sợ cái *** gì hắn”
“ Ài ta khuyên các ngươi một câu. Nên Ngoan ngoãn trước khi
ta hết kiên nhẫn”
Nhìn ánh mắt âm hàn của Tử Nhược khiến mạt bọn chúng xanh
mét cuối cùng có kẻ không nhịn được vung mã tấu lên Kêu gào chém đến.
Nhìn lưỡi mã tấu sắp chém đến bả vai mình, miệng Tử Nhược
hơi nhếch lên kinh thường, từ từ đưa tay lên chặn trước người.
“C…rắc…Rắc!”- Tiếng xương bị bóp vỡ vang lên trong sự im lặng
một cách đáng sợ.
Cầm cổ tay đã bị phế đi của tên vừa lao lên, Tử Nhược giật
thêm một cái khiến tên kia lại gần sau đó khuyến mại một cước vào ức khiến hắn
lăn lộn vài cái rồi ngắt đi rồi mỉm cười dữ tợn nói:
“ Chúng mài lựa chọn bị tra tấn đấy nhé! Đừng trách tao độc
ác”