Vạn Nẻo Hồng Trần
Trên một
con đường vắng vẻ rộng rãi của Vân thành, một già một trẻ đang đi cạnh nhau,
phong thái đều rất trầm ổn, nhàn nhã. Tất nhiên đây là Vân Đình cùng Nhạc Vân rồi.
“Tiểu huynh
đệ, không ngờ ngươi tuổi còn trẻ mà thân pháp lại tinh diệu như vậy.” Vân Đình
vừa đi vừa cảm thán.
“Vân lão
chê cười, vãn bối học nghệ chưa tinh vẫn còn nhiều thiếu sót.” Nhạc Vân đáp.
“Không thể
nói như vậy được. Tuy ngươi vừa bước vào Hoàng Chân Cảnh nhưng công pháp ngươi
tu luyện rất cao thâm. Nói không chừng sau này có thể vang danh Đông Châu, áp đảo
quần hùng.” Vân Đình khen ngợi.
“Vang danh
Đông Châu? Áp đảo quần hùng? Vãn bối không nghĩ xa như thế. Nguyện ước của vãn bối
đời này là vân du tứ hải, tiêu diêu tự tại.” Nhạc Vân thành thật nói.
“Ha hả, từ
xưa đến nay kẻ có thể tiêu diêu tự tại phải là kẻ có thần thông hơn người, nếu
không làm sao có thể chống chọi với những hiểm ác trên cõi đời.” Vân lão đầy tiếu
ý nhìn Nhạc Vân nói.
“Không phải
dọa người như vậy chứ?” Nhạc Vân ngây ngô hỏi.
“Ha hả, xem
ra ngươi kiến thức bất phàm nhưng lịch duyệt chưa sâu, chưa hiểu thế nào là hiểm
ác chốn giang hồ. Hơn nữa giới tu sĩ lại càng chứa đựng nhiều điều nguy hiểm, rồi
sau này ngươi sẽ nhận ra thôi.” Vân lão quan tâm nói.
“Cám ơn Vân
lão chỉ bảo.” Nhạc Vân cảm kích.
“Không có
gì, trước sau ngươi cũng hiểu ra những điều này.” Vân lão lắc lắc đầu.
“Chuyện ta
nói với ngươi, ngươi thấy thế nào?” Vân lão lại hỏi.
“Vãn bối sẽ
suy nghĩ kỹ” Nhạc Vân đáp.
“Được, ta sẽ
đợi câu trả lời của ngươi.” Vân lão gật đầu.
“À, nha đầu
kia có lẽ sẽ phiền ngươi nhiều. Ngươi cũng đừng trách nó, từ nhỏ ta vốn nuông
chiều nó nên lớn rồi mà vẫn còn ham chơi lắm.” Vân lão cười cười nói.
“Vãn bối sẽ
để ý.” Nhạc Vân cười nói.
“Để ý nhiều
chút là được.” Vân lão chuyển mình rời khỏi nhưng để lại bên tai Nhạc Vân một
câu như thế.
“Để ý nhiều
chút là được…Đây là ý gì?” Nhạc Vân mờ mịt nhìn theo bóng lưng Vân lão.
…
Nửa giờ trước.
“Tiểu huynh
đệ, có thể đứng lại nói chuyện một chút không?” Giọng nói già nua vang lên bên
tai Nhạc Vân.
Nhạc Vân
nhìn sang nhận ra Vân Đình thì trong lòng kêu khổ. Sau đó hắn lập tức dùng Tiêu
Dao Thần Bộ muốn nhanh chóng thoát đi.
“A, thân
pháp có chút dễ nhìn.” Vân Đình thấy thân pháp của Nhạc Vân thì đôi mắt khẽ chớp.
“Tiểu huynh
đệ, làm sao lại chạy nhanh như thế?” Vân Đình lại xuất hiện bên cạnh Nhạc Vân,
chòm râu bạc của lão phất phơ trong gió khiến khuôn mặt lão lại càng có vẻ xuất
trần.
“Hỏng rồi,
không nhìn thấu tu vi của lão. Vận xui của ta đến rồi sao?” Nhạc Vân lòng kêu
khổ.
“Chạy” Nhạc
Vân lần nữa điên cuồng vận chuyển chân nguyên, Tiêu Dao Thần Bộ thi triển đến mức
tận cùng. Một màn quỷ dị xuất hiện trước mặt Vân Đình. Chỉ thấy thân hình Nhạc
Vân chợt mờ đi, rồi cả thân hình hắn như thể thuấn di đạp lên từng phương vị
khác nhau lúc ẩn lúc hiện lao nhanh về phía trước.
“Công pháp
thật cao minh.” Vân Đình cảm thán.
“Hôm nay ta
muốn xem xem ngươi rốt cuộc là ai?” Vân Đình nói xong quần áo trên người chợt
lay động như gió cuốn. Sau đó cả thân hình lão như tựa vào từng luồng gió đêm
đang thổi, đuổi sát theo Nhạc Vân.
“Phong linh
căn, thì ra lão cũng là phong linh căn.” Nhận ra sự thay đổi bất thường của
linh khí xung quanh người Vân Đình, Nhạc Vân trong lòng khẽ kêu một tiếng.
“Tiểu huynh
đệ, thân pháp quỷ dị bất phàm khiến lão đêm nay được mở rộng tầm mắt.” Giọng
nói trầm ấm của Vân Đình vang lên bên tai Nhạc Vân.
“Vân tiền bối,
ta và tiền bối không thù không oán vì sao lại đuổi theo ta không rời?” Nhạc Vân
có chút kham không nổi vì chân nguyên tiêu hao quá nhanh.
“Ngươi trêu
chọc cháu gái ta nên ta chỉ đến xem mặt ngươi một chút thôi.” Vân Đình cười cười
đáp.
“Trêu chọc
cháu gái lão sao?” Nhạc Vân có khổ trong lòng mà không biết sao giải thích.
“Vân tiền bối,
đây vốn là hiểu lầm, xin tiền bối nghe vãn bối có đôi lời giải thích.” Nhạc Vân
đành phải tìm cách kéo dài thời gian. Lúc này chân nguyên hắn sắp cạn không còn
đủ sức thi triển Tiêu Dao Thần Bộ.
“Được, cùng
ta đến gò núi kia.” Vân Đình nhẹ giọng. Thì ra trong lúc đuổi bắt cả hai người
đã vượt xa khỏi Vân thành mấy chục dặm. Lúc này cả hai đang ở một vùng đồi núi
trùng điệp bên ngoài Vân thành.
Đặt chân
lên một gò núi nhỏ khá rộng rãi, hai người đứng đối diện nhau chừng mươi trượng.
Từng làn gió đêm nhẹ thổi làm cành lá xào xạc trong đêm tối. Sao sáng đầy trời
không đủ chiếu sáng nhân gian dưới mặt đất. Lúc này cả hai bằng vào nhãn lực
hơn người mới nhận rõ mặt nhau.
“Vãn bối Nhạc
Vân, ra mắt Vân tiền bối.” Nhạc Vân là người đầu tiên lên tiếng.
“Nhạc Vân…”
Vân Đình nghe thế thì khẽ lẩm bẩm như nhớ đến điều gì đó.
“Được,
ngươi bình tĩnh như vậy chứng tỏ là người ngay thẳng.” Vân lão không mặn không
nhạt nói.
“Ta tên Vân
Đình, gia chủ đời trước của Vân gia.” Vân Đình cũng lên tiếng giới thiệu.
“Ngươi cũng
thật kỳ lạ, gặp phải cường địch nhưng tâm không loạn. Chả lẽ ngươi cho rằng ta
không có chút ác ý nào với ngươi sao?” Vân Đình có chút thưởng thức Nhạc Vân.
Lão nào biết Nhạc Vân vốn tu luyện Tiêu Dao Định Thần Thuật, một môn công pháp
tĩnh thần vô cùng huyền diệu.
“Là vãn bối
biết tiền bối vốn là người tốt.” Nhạc Vân đáp.
“Ngươi biết
ta sao?” Vân Đình cười hỏi lại.
“Không có,
đó chỉ là cảm nhận của vãn bối.” Nhạc Vân đáp. Thật ra hắn đã được Trần Vũ kể về
Vân lão từ thưở còn ở Nam Giang thành nên lúc này hắn mới bình tĩnh như vậy.
“Ha hả, tiểu
tử vô tri. Nếu hôm nay không phải là ta thì ngươi làm thế nào thoát nạn?” Vân
Đình đầy tiếu ý nhìn Nhạc Vân hỏi.
“Đã là phúc
thì không phải họa, là họa thì không tránh được.” Nhạc Vân đáp.
“Hay! Không
biết là ai có thể dạy dỗ ra một người như ngươi.” Vân Đình giọng nói có chút
thích thú.
“Gia sư đã
sớm về cõi tiên.” Nhạc Vân giọng có chút buồn.
“Ài, ta xem
gia sư của ngươi nếu thấy được ngươi như thế này cũng an lòng yên nghỉ.” Vân
Đình hiền hòa nói.
“Được rồi,
ngươi muốn giải thích điều gì hãy mau nói ta nghe.” Vân Đình tiếp giọng.
“Vân tiền bối
có biết vì sao Vân tiểu thư lại truy đuổi vãn bối?” Nhạc Vân khẽ hỏi.
“Là vì một
cây trâm đi.” Vân Đình đáp.
“Tiền bối
có từng xem qua cây trâm đó?” Nhạc Vân hỏi.
“Đã từng.”
Vân Đình đáp.
“Mời Vân tiền
bối xem.” Nhạc Vân nói xong liền đẩy một luồng nhu kình mang theo Hỗn Nguyên
Trâm đến trước mặt Vân Đình.
“Pặp” ngón
tay Vân Đình khẽ kẹp lấy cây trâm ngọc sau đó ánh mắt lão đảo qua cây trâm vài
lần.
“Trả ngươi”
Vân Đình đẩy cây trâm về phía Nhạc Vân.
“Cám ơn Vân
tiền bối.” Nhạc Vân nói.
“Ai, xem ra
nha đầu kia lại không chịu phân rõ trắng đen rồi.” Vân Đình cười nói.
“Cũng không
thể trách Vân tiểu thư được, trên đời vốn nhiều thứ rất giống nhau.” Nhạc Vân
nhẹ nói.
“Tiểu tử,
ta xem tâm tình ngươi rất rộng rãi, nếu ngươi không chê có thể đến Vân gia ta
làm việc.” Vân Đình đề nghị.
“Cái này…”
Nhạc Vân ngập ngừng.
“Thế nào? Lẽ
nào ngươi cho rằng Vân gia thành phủ không đủ tốt?” Vân Đình vuốt chòm râu cười
cười.
“Ách, không
phải thế. Chỉ là vãn bối đang làm việc ở tiệm của Phương lão bản. Thêm nữa thời
gian tới vãn bối phải đi xa một chuyến.” Nhạc Vân đáp.
“À, ra thế.
Xem ra ngươi cũng là người bận rộn.” Vân Đình có chút thâm ý nhìn Nhạc Vân.
“Được rồi
chúng ta trở về thôi.” Vân Đình cười.
“Ân” Nhạc
Vân gật đầu đáp ứng.
“Ngươi dùng
lại thân pháp lúc nãy được chứ?” Vân Đình hỏi.
“Được” Nhạc
Vân đáp ứng rồi thi triển Tiêu Dao Thần Bộ nhằm hướng Vân thành lướt đi.
“Thật không
đơn giản.” Vân Đình lẩm bẩm một câu rồi thân hình cũng nhanh chóng lướt đi trên
mặt đất sóng vai cùng Nhạc Vân.
“Ngự phong
thuật của tiền bối thật cao thâm.” Nhạc Vân giọng nói có chút hâm mộ.
“Ngươi cũng
sớm đạt được bản lĩnh này thôi.” Vân Đình hiền hậu nói.
“Vãn bối
còn phải cố gắng nhiều.” Nhạc Vân thoáng cười.
“Thân pháp
ngươi sử dụng tên là gì?” Vân Đình hỏi.
“Tiêu Dao
Thần Bộ” Nhạc Vân đáp.
“Tiểu tử,
ngươi sao thành thật quá vậy? Người khác dò hỏi lai lịch, ngươi có thể nói ra
rõ ràng như thế sao?” Vân Đình có chút buồn cười hướng Nhạc Vân bên cạnh nói.
“Là vãn bối
biết Vân tiền bối không phải kẻ ác tâm” Nhạc Vân chân thành nói.
“Hi vọng mắt
nhìn người của ngươi luôn chính xác” Vân Đình khẽ lắc lắc đầu cảm thán.
Cứ thế cả
hai người một già, một trẻ sánh vai nhau lướt đi trong gió nhằm hướng Vân thành
trở về. Trên đường về hai người lại trò chuyện về rất nhiều thứ, ngay cả Nhạc
Vân cũng không ngờ tới hôm nay mình lại trò chuyện vui vẻ với Vân lão như vậy.
…
Hiện tại.
Trước cửa
tiệm của Phương lão, một cô gái mặc lục y xinh đẹp đang ngồi tựa lưng trên chiếc
ghế dài trước cửa tiệm. Bên cạnh là một lão già đang ngồi trên một chiếc ghế
khác, miệng đang phì phò tẩu thuốc.
“Nha đầu,
ngươi khuya thế còn không chịu về nhà?” Phương lão thở ra một làn khói thuốc cười
hỏi.
“Ta còn đợi
gia gia bắt tên trộm kia về làm sao có thể đi được.” Vân Tuyết nhếch miệng cười
nói.
“Ai, tiểu tử
kia trộm gì của ngươi mà khiến ngươi chạy tới tận đây?” Phương lão tò mò hỏi.
“Hắn? Hắn
trộm đi Tiểu Bạch của ta. Ra vào thành phủ như sân sau nhà hắn.” Vân Tuyết
nhanh nhẩu đáp.
“Ách, hắn
có thần thông như thế sao? Mấy lão bất tử nhà các ngươi chẳng lẽ chạy đi đâu hết
rồi?” Phương lão ngạc nhiên hỏi.
“Cái này…”
Nghe Phương lão nói thế Vân Tuyết cũng không biết trả lời thế nào. Bởi Vân gia
thành phủ từ xưa đến nay chưa có ai dám tự tiện đột nhập xông vào nói gì đến trộm
cắp. Tuy nhiên nàng vẫn hậm hực nói: “Ta chắc chắn là hắn trộm đi Tiểu Bạch”
“Tiểu Bạch
là ai?” Phương lão lại càng tò mò.
“Là cây
trâm cài của ta.” Vân Tuyết đáp.
“Ách, có gì
nhầm lẫn không? Trộm gì không trộm lại đi trộm trâm cài?” Phương lão bỗng cười
lớn.
“Phương lão
bá không tin ta sao? Ta có bao giờ nói dối chưa?” Vân Tuyết giọng có chút hờn dỗi.
“Được rồi,
được rồi, để chút nữa ta xem tiểu tử kia rốt cuộc trộm của Vân nhị tiểu thư thứ
gì?” Phương lão giọng đầy tiếu ý.
“Không thèm
nói với lão bá nữa” Vân Tuyết nói xong nhắm mắt lại tĩnh thần.
Phương lão
thấy thế thì mỉm cười nghĩ thầm: “Ai, không biết Nhạc tiểu tử làm gì mà khiến
nha đầu này giận dỗi như vậy?”
“Phương
lão, Vân tiểu thư.” Tiếng nói của Nhạc Vân vang lên bên tai hai người.
“Ồ, về rồi
hả? Ta tưởng ngươi cao chạy xa bay rồi?” Phương lão phì phò tẩu thuốc nói.
“Khiến
Phương lão chê cười” Nhạc Vân gãi gãi đầu.
“Tiểu tặc,
cuối cùng cũng bị gia gia ta bắt đem về hả.” Vân Tuyết giọng nói có chút hả hê.
“Vân Tuyết
cô nương, chỉ là hiểu lầm mà thôi.” Nhạc Vân cười khổ.
“Gia gia ta
ở đâu, sao không đi cùng ngươi.” Vân Tuyết không nhìn thấy Vân Đình liền hỏi.
“Vân tiền bối
đã về trước” Nhạc Vân đáp.
“Hừ, thế
ngươi có thể giao ra Tiểu Bạch rồi chứ?” Vân Tuyết hỏi.
“Vân tiểu
thư, mọi chuyện vốn là hiểu lầm. Ta đã giải thích với Vân tiền bối rồi.” Nhạc
Vân nói.
“Nói dối,
ngươi rõ ràng cầm trong tay Tiểu Bạch. Không biết vì sao ngươi có thể gạt được
gia gia ta nhưng đừng hòng gạt được ta.” Vân Tuyết sẵn giọng.
“Mau trả Tiểu
Bạch lại cho ta.” Vân Tuyết lớn giọng.
“Có gì từ từ
nói, có gì từ từ nói” Phương lão lên tiếng.
“Hôm nay
ngươi không trả lại Tiểu Bạch cho ta thì đừng mong yên ổn sống ở Vân thành.” Giọng
nói của Vân Tuyết lúc này có chút đe dọa.
Nhìn biểu
hiện của Vân Tuyết, Phương lão cũng phải giật mình. Lão không hiểu vì sao một
cô gái luôn vui vẻ hoạt bát như Vân Tuyết hôm nay chỉ vì một cây trâm ngọc mà
thay đổi như thế.
“Vân cô
nương xem đây có phải là thứ cô muốn tìm không?” Nhạc Vân thấy biểu tình của
Vân Tuyết như thế thì ném nhẹ Hỗn Nguyên Trâm đến chỗ Vân Tuyết.
Vân Tuyết
nhanh chóng đón lấy cây trâm ngọc.
“Đúng là Tiểu
Bạch rồi.” Vân Tuyết lẩm bẩm.
“Vân cô
nương xem lại đi” Nhạc Vân khẽ nói.
Vân Tuyết
nghe thế thì “hừ” một tiếng rồi dùng chút kình lực tác động vào cây trâm. Chỉ
thấy sau đó khuôn mặt nàng biến đổi.
“Sao lại
như vậy, ngươi đã làm gì Tiểu Bạch?” Giọng nói Vân Tuyết có chút thất thần.
Thì ra khi
nàng dùng kình lực tác động, cây trâm bỗng biến đổi hình thái. Lúc này cây trâm
nhỏ bị bẻ cong như một thứ đồ vật vừa nặn xong từ bùn đất.
“Vân cô
nương, đây vốn là di vật của gia gia ta để lại, không phải Tiểu Bạch của cô
nương.” Nhạc Vân nói.
“Ngươi lừa
ta.” Bỗng Vân Tuyết chỉ vào mặt Nhạc Vân nói lớn.
“Vân cô
nương, ta…” Nhạc Vân không biết phải trả lời thế nào.
“Các người
đều lừa ta…” Vân Tuyết giọng nói lúc này như sắp khóc vậy.
Nhạc Vân thấy
biểu tình của Vân Tuyết thì lòng dạ rối bời. Mặc dù đang trong Tiêu Dao tâm cảnh
nhưng tâm thần hắn vẫn bị dao động. Hắn cũng không ngờ được Hỗn Nguyên Trâm lại
quan trọng với Vân Tuyết như vậy.
“Vân cô
nương…xin lỗi” Nhạc Vân chợt thốt lên một câu như vậy.
“Xin lỗi…ngươi
nói lời đó có ích gì? Đây, trả ngươi.” Vân Tuyết ném Hỗn Nguyên Trâm lúc này đã
bị bẻ cong về phía Nhạc Vân. Sau đó nàng quay người chạy vội vào dòng người
đông đúc phía xa của khu chợ đêm.
“Vân cô
nương…” Nhạc Vân khẽ gọi theo nhưng âm thanh của hắn bị át đi bởi tiếng ồn ào của
người qua lại. Hắn thẫn thờ đứng nhìn bóng nàng khuất dần trong biển người trước
mặt.
“Xin lỗi…”
Nhạc Vân lẩm bẩm rồi thân hình lướt vội vào bên trong cửa tiệm.
Phương lão
lúc này vẫn ngồi trên ghế phì phò tẩu thuốc, chỉ thấy lão thở ra vài hơi khói mỏng
rồi lắc lắc đầu cười lẩm bẩm: “Ai, thật đúng là trẻ con.”
Ở một không
gian khác.
“Nha đầu,
làm gì mà ấm ức vậy? Ngay cả gia gia mà ngươi cũng giận sao?” Vân Đình cười hiền
hòa hỏi.
“Gia gia,
sao hôm nay người không làm chủ cho con?” Vân Tuyết nũng nịu nói.
“Ai, Tiểu
Tuyết, cây trâm đó vốn không phải là của con. Trước đây cũng vậy, sau này cũng
vậy.” Vân Đình nghiêm giọng nói.
“Gia gia, ý
người là sao?” Vân Tuyết không hiểu hỏi.
“Con đã từng
nghe qua Định Thần Trâm?” Vân Đình giọng có chút e dè.
“Định Thần
Trâm? Một trong các chí bảo của tà phái sao?” Vân Tuyết ngạc nhiên.
“Đúng vậy,
ta nghi ngờ Tiểu Bạch lâu nay con nắm giữ chính là Định Thần Trâm.” Vân Đình
nheo nheo mắt nói.
“Nói như vậy
cây trâm trong tay tên trộm kia đúng là Tiểu Bạch?” Vân Tuyết mừng rỡ.
“Có thể coi
như vậy…mặc dù lúc này nó đã biến đổi hình thái khác xưa.” Vân Đình nhạt giọng.
“Con phải lấy
lại Tiểu Bạch” Vân Tuyết chuyển người định rời đi.
“Con suy
nghĩ cho kỹ, giữa Tiểu Bạch của con và an nguy của Vân gia, con nên biết phân nặng
nhẹ.” Vân Đình nghiêm giọng.
Vân Tuyết
nghe thế thì thân hình chững lại. Nàng đâu phải người không hiểu chuyện, chỉ là
Tiểu Bạch ở bên nàng thời gian lâu khiến nàng có cảm giác không rời được mà
thôi. Ngay cả chính nàng cũng không hiểu được vì sao bản thân mình lại yêu quý
cây trâm ngọc kia đến vậy.
“Gia gia,
không có cách nào lấy lại Tiểu Bạch sao?” Vân Tuyết hỏi.
“Cách thì
có nhưng ta sợ sẽ dẫn đến một trận phong ba cho Vân thành.” Vân Đình khẽ than
nhẹ.
“Tại sao?”
Vân Tuyết thắc mắc.
“Bởi vì chỉ
cần Định Thần Trâm xuất hiện thì các chí bảo khác của tà phái sẽ lộ diện. Lúc
đó chỉ sợ Đông Châu lại xảy ra một màn hạo kiếp.” Vân Đình nhìn lên bầu trời đầy
sao cảm thán.