Vạn Nẻo Hồng Trần
“Ồ, công tử
chọn miếng ngọc bội này quả là có mắt nhìn.” Tên bán hàng tuổi xấp xỉ Nhạc Vân
niềm nở nói.
“Miếng ngọc
bội này vốn được làm từ một tấm hàn ngọc ngàn năm vô cùng tinh khiết. Đeo nó
bên mình hè có thể chống nóng, đông có thể chống lạnh. Hơn nữa với tu giả rất
có ích bởi nó giúp tu giả thu hút một chút linh khí. Đây vốn là một trong những
mặt hàng tốt nhất của cửa tiệm.” Tên bán hàng giới thiệu.
“Không phải
thế chứ, ta thấy miếng ngọc bội này đơn giản nên chọn đại cũng ra được hàng tốt
nhất tiệm sao?” Nhạc Vân trong đầu có chút tự cười bản thân mình.
“Xoạt..” một
túi nguyên thạch được vất tới chỗ của tên bán hàng.
“Thừa bao
nhiêu ngươi cứ đưa đến cửa hàng của Vân gia, ta còn có việc.” Vân Tình ném túi
nguyên thạch xong bước đi.
“Được, Vân
tiểu thư.” Tên bán hàng dường như đã quen với tác phong của Vân Tình nên nhanh
chóng đáp.
“Vân cô
nương, sao tự nhiên lại tặng quà cho ta thế này?” Nhạc Vân đi theo sau hỏi.
“Ngươi cứ
đi theo ta một lát là được” Vân Tình không mặn không nhạt nói.
Nhạc Vân
nghe thế đành đi theo, dẫu sao lúc này hắn cũng đang muốn dạo một vòng quanh
khu chợ.
Hai người
đi vòng vo một lúc rồi bước tới một quầy bán vũ khí cho tu giả.
“Ngươi chọn
một món bất kỳ đi.” Vân Tình lại nói.
Nhạc Vân lần
này không hỏi nữa nhìn vào quầy hàng bán đủ loại đồ dùng cho tu giả sau đó hắn
chọn một cây đoản kiếm dài cỡ hai bàn tay rồi đi ra ngoài chờ Vân Tình.
“Ngươi học
cũng nhanh nhỉ?” Vân Tình trả tiền xong đi ra nói một câu.
“Ta không
biết vì sao cô nương lại tặng cho ta nhiều đồ thế này nhưng cô nương đã có lòng
ta không nhận thì thật là thất lễ.” Nhạc Vân mỉm cười đáp.
“Ngươi
không nghe qua câu vô công bất thụ lộc sao?” Vân Tình thoáng nhếch môi hỏi.
“Cái này
thì đến lúc cuối cùng hãy xem. Nếu ta không có điều gì khiến Vân cô nương để ý
đến thì đã không có buổi đi dạo này.” Nhạc Vân điềm nhiên đáp. Lúc này đầu hắn
rõ ràng trên người mình có thứ gì đó khiến Vân Tình để ý.
“Cứ cho là
ngươi thông minh.” Vân Tình đáp rồi bước tiếp về phía trước.
“Vân cô
nương, xin hỏi cô nương là thế nào với Vân Tuyết tiểu thư?” Nhạc Vân tò mò hỏi.
“Ngươi nhận
biết Vân Tuyết muội muội.” Vân Tình hỏi, giọng nói có vẻ cũng không quan tâm lắm.
Nghe Vân
Tình đáp thế Nhạc Vân cuối cùng cũng xác định hai người là thân tỷ muội. Thật
ra hắn chỉ muốn nghe Vân Tình cho cái đáp án chính xác nhất mà thôi, chứ nhìn
hai người giống nhau như thế chỉ có người mù mới không nhận ra.
“Là ta nghe
người ta bảo Vân gia có hai tiểu thư đều xinh đẹp, một người trong đó tên là
Vân Tuyết nên mới có ý hỏi xem có liên quan gì không với Vân cô nương.” Nhạc
Vân cười nói. Tiêu Dao tâm cảnh lúc này như dòng suối tưới mát tâm hồn hắn khiến
hắn cảm thấy không có chút áp lực nào khi nói chuyện cùng Vân Tình.
“Hừ, xem
ngươi cũng lẻo mép lắm.” Vân Tình nhàn nhạt nói.
“Cô gái này
lúc nãy còn có vẻ vui cười nhưng càng ngày càng lộ rõ địch ý với mình.” Ở trong
Tiêu Dao tâm cảnh, Nhạc Vân cảm nhận được chút biến hóa của Vân TÌnh.
“Ngươi đưa
ta ra khỏi khu chợ được chứ?” Vân Tình hỏi.
“Được” Nhạc
Vân sảng khoái đáp.
Hai người
sau một lúc cũng ra khỏi cổng khu chợ, đây vốn là một cổng chợ nhỏ ít người qua
lại.
“Bây giờ
Vân cô nương có thể cho ta biết lí do vì sao lại chiếu cố ta như thế rồi chứ.”
Nhạc Vân hỏi.
“Không tệ,
xem phản ứng của ngươi thật đúng là có chút bản lĩnh.” Vân Tình nói.
“Bản lĩnh?
Cô rõ ràng rủ một người không quen biết đi dạo chợ lại tặng đồ cho người ta, chắc
chắn là có ý đồ gì đó. Con nít ba tuổi cũng đoán được.” Nhạc Vân cười thầm
trong đầu.
“Đoản kiếm
cùng ngọc bội kia trị giá hai nghìn hai trăm nguyên thạch xem ra cũng đủ cho
ngươi rồi chứ?” Vân Tình khẽ cười hỏi.
“Hai nghìn
hai trăm nguyên thạch?” Nhạc Vân có chút sợ hãi cái giá cả này.
“Thế nào, từng
ấy với ngươi đã đủ chưa?” Vân Tình hỏi.
“Ta không
hiểu, rốt cuộc Vân cô nương muốn thứ gì?” Nhạc Vân nhàn nhạt hỏi.
“Bảy ngày
trước, vào một buổi tối, Vân gia có kẻ trộm đột nhập. Tuy không mất gì đáng giá
nhưng lại có một thứ quan trọng của một người, không cánh mà bay.” Vân Tình đều
đều nói.
“Bày ngày
hôm trước…buổi tối…không phải là Hỗn Nguyên Trâm chứ?” Nhạc Vân trong đầu cuối
cùng cũng xác định rõ điều Vân Tình muốn.
“Ngươi có
thể đưa cây trâm bạch ngọc trên đầu cho ta được rồi.” Vân Tình nói.
“Nếu Vân cô
nương muốn mua loại trâm ngọc này thì cửa hàng nào cũng có bán.” Nhạc Vân bình
tĩnh đáp.
Thấy vẻ mặt
vô tội của Nhạc Vân, Vân Tình có chút lưỡng lự. Đúng là loại trâm ngọc này muốn
mua ở đâu cũng được nhưng mà nàng vốn tin vào trực giác của mình nên không muốn
từ bỏ.
“Xem như ta
dùng hai thứ vừa rồi đổi cây trâm ngọc của ngươi đi, thế nào?” Vân Tình cười hỏi.
“Vân cô
nương, cây trâm này vốn là gia gia ta trước lúc chết để lại di vật, làm sao có
thể đem đổi chác với người khác được.” Nhạc Vân điềm đạm nói. Lúc này người hắn
tản mác chút buồn thương.
Vân Tình thấy
tâm trạng Nhạc Vân chợt thay đổi như thế thì trong lòng chợt động. “Chẳng lẽ lần
này trực giác của ta là sai sao.”
“Vân cô
nương những thứ này ta trả lại cô. Vô công bất thụ lộc, câu này ta còn hiểu
rõ.” Nhạc Vân nói rồi ném hai món hàng vừa mua sang cho Vân Tình.
Vân Tình
theo quán tính đỡ lấy, sau đó sắc mặt khẽ đổi.
“Ngươi đứng
lại cho ta” Vân Tình khẽ quát.
“Ta bây giờ
đi không được sao?” Nhạc Vân có chút buồn bực bởi cô gái này. Cái chính là Hỗn
Nguyên Trâm vốn của hắn làm sao hắn đem trả Vân Tuyết được.
“Ngươi cho
ta xem cây trâm một chút được không?” Vân Tình nhẹ giọng.
“Cô gái này
muốn làm gì đây?” Nhạc Vân nghi hoặc.
“Thế nào,
chả lẽ xem một chút cũng không được.” Vân Tình giọng có chút đùa cợt
“Vân cô
nương vật này từ lúc gia gia mất ta luôn mang bên mình chưa bao giờ rời nửa bước.”
Nhạc Vân nói. Trong lòng hắn đang mong sớm thoát khỏi cô gái này.
“Hừ, xem ra
ta không ra tay ngươi không chịu.” Vân Tình khẽ thốt.
“Rẹt…” Một
đường kiếm sáng loáng hào quang không biết từ khi nào đã từ vòng eo của nàng
bay ra chém thẳng về phía Nhạc Vân.
“Vân cô
nương ngươi làm gì vậy.” Nhạc Vân khẽ nghiêng người né tránh vừa la lớn.
“Ta xem
đích thị ngươi là kẻ trộm hôm đó tới Vân gia rồi.” Vân Tình môi nhếch nụ cười
nói.
“Không tốt,
không tốt, phải làm sao bây giờ.” Nhạc Vân có chút loạn trong đầu.
“Để ta xem
bản lĩnh của ngươi thế nào mà có thể ra vào Vân gia như sân sau nhà mình.” Vân
Tuyết vừa nói một đường kiếm nữa lại đâm tới, kiếm quang mang theo chút hơi lạnh
phả vào mặt Nhạc Vân. Không nói cũng biết nàng vốn có băng linh căn.
Mũi kiếm
như thể băng xà uốn cong rồi lại thẳng vẽ lên vô số kiếm ảnh trập trùng đâm về
phía vai trái của Nhạc Vân. Tuy đường kiếm không hề có sát ý nhưng nếu không phải
người có chút bản lĩnh thì cũng khó tránh khỏi việc bị thương.
“Cô gái này
thật rắc rối.” Nhạc Vân thân hình vừa thi triển Tiêu Dao Thần Bộ tránh né vừa
ca thán trong lòng.
“Không ngờ
nàng trông trẻ thế mà đã tu luyện đến Huyền Chân Cảnh hậu kỳ.” Nhạc Vân thông
qua Tiêu Dao Định Thần Thuật nhanh chóng nhìn thấu tu vi của Vân Tình.
“Thân pháp
thật quỷ dị.” Phía bên Vân Tình cũng đang ngạc nhiên vì biểu hiện của Nhạc Vân.
Bình thường với một tu sĩ Hoàng Chân Cảnh sơ kỳ nàng dễ dàng tóm gọn trong tay,
thế mà hôm nay gặp thân pháp quỷ dị khó lường này khiến nàng đang bất phân thắng
bại với hắn.
Kiếm ảnh của
Vân Tình như thể kim xà loạn vũ đan xen chằng chịt vây lấy Nhạc Vân, còn Nhạc
Vân thì dùng thân pháp quỷ dị tránh đông tránh tây, phương vị di chuyển liên tục
mỗi ngày một nhanh.
“Không ổn,
chân nguyên của ta không dồi dào như của nàng. Phải tìm cách thoát nhanh mới được.”
Nhạc Vân trong lòng cấp tốc tính toán. So thân pháp hắn sẽ không thua nàng
nhưng hắn chỉ là tu sĩ Hoàng Chân Cảnh sơ kỳ, chân nguyên ít ỏi không chống chọi
được lâu.
“Ta xem
ngươi có thể tránh né được bao lâu?” Vân Tình miệng khẽ nở nụ cười đắc ý, nàng
biết rõ việc tiêu hao chân nguyên thế này sẽ khiến Nhạc Vân nhanh chóng bị nàng
áp đảo.
“Vân Tình
cô nương, ta hôm nay không có tâm trạng đùa với cô nương, ta xin đi trước.” Nhạc
Vân vừa nói xong thì bên phía Vân Tình chợt giật mình bởi lúc này nàng cảm giác
đã mất đi mục tiêu trước mắt. Dường như lúc này trước mặt nàng chỉ là không khí
không có bóng dáng Nhạc Vân.
Nàng đâu ngờ
được bên phía Nhạc Vân đang dùng Tiêu Dao Định Thần Thuật tác dụng lên tâm cảnh
của nàng khiến nàng mất chú ý. Tiêu Dao Thần Bộ nhanh chóng đạp bước thất tinh
quỷ mị biến mất vào trong đoàn người phía sâu trong khu chợ.
“Hừ, Nhạc
Vân, cửa tiệm của Phương lão. Ngươi dù có chạy khỏi Vân thành cũng không
thoát.” Vân Tình có chút hậm hực nói một mình.
“Xem như hắn
là nghi phạm lớn nhất rồi, phải báo cho Vân Tuyết muội biết mới được.” Vân Tình
lẩm bẩm một câu rồi thân hình nhanh chóng biến mất khỏi cổng khu chợ.
Nhạc Vân
nhanh chóng trở về cửa tiệm của Phương lão chào hỏi mấy câu rồi ra hậu viện trở
về căn phòng nhỏ ngồi suy nghĩ.
“Ta có nên
rời khỏi Vân thành ngay không? Liệu nàng ta có cho người tới bắt ta?” Nhạc Vân
trong đầu than thầm. Hắn đang tính toán kiếm chút nguyên thạch rồi trở về thăm
mộ gia gia sau đó sẽ bắt đầu con đường lịch duyệt.
“Trước tiên
có lẽ phải thay đổi một chút.” Nhạc Vân tính toán.
Chạy ra
phía ngoài cửa tiệm tìm Phương lão, Nhạc Vân khẽ nói: “Phương lão có thể ứng
trước cho ta một ít nguyên thạch không?”
“Ngươi cần
nguyên thạch làm gì?” Phương lão ngồi trên ghế dài ngậm tẩu thuốc hé mắt hỏi.
“Ta muốn
mua một thứ.” Nhạc Vân đáp.
“Thứ gì? Có
khi trong ta giúp được ngươi” Phương lão khẽ cười, lộ bản mặt gian thương.
“Ta muốn
mua một chiếc trâm cài.” Nhạc Vân đáp.
Phương lão
nhìn lên cây trâm trên đầu Nhạc Vân rồi nheo mắt nói: “Ta nói này Nhạc tiểu tử,
ngươi công phu cũng thật đáng nể, chỉ mấy hôm làm ở tiệm của ta mà đã để ý tiểu
thư nhà nào rồi sao?”
“Ách, không
phải thế, ta mua một chiếc trâm cài đơn giản cho ta dùng thôi.” Nhạc Vân có
chút buồn cười đáp.
“Ồ, thế
ngươi cứ đến tiệm trang sức phía đông tìm lấy một chiếc, bảo Phương lão ta mua
là được.” Phương lão phì phò điếu thuốc nói.
“Vậy…” Nhạc
Vân đinh hỏi tiền đâu thì Phương lão đã lim dim mắt nói: “Ngươi đi đi, có mỗi
cây trâm cài mà cũng làm khó người làm của Phương lão ta sao?”
Nhạc Vân
nghe thế thì nhanh chóng biến mất khỏi cửa hàng như làn gió.
“Ài, tiểu tử
này thật lạ, mua gì không mua lại đi mua trâm cài.” Phương lão nói xong sờ sờ
lên cái trâm cài kiểu cổ của mình trên đầu cười cười.
…
Đêm xuống.
Ngàn sao thắp
sáng nền trời.
Bên trong một
căn phòng hoa lệ trong Vân gia thành phủ.
“Vân Tuyết
muội, những bức tranh này do ai vẽ mà diễn tả thần thái thật tuyệt.” Vân Tình
nhìn năm bức tranh treo trên tường khen.
“Muội cũng
không biết.” Vân Tuyết đáp, giọng nói có chút mơ màng. Đêm nay nàng mặc bộ lục
y màu lục quen thuộc, tóc buông dài qua đôi vai nhỏ, nàng vẫn xinh đẹp như thế
chỉ là trên đầu tóc nàng thiếu một chiếc trâm bạch ngọc mà thôi.
“Sao lại
không biết?” Vân Tình ngạc nhiên.
“Có người
âm thầm tặng muội.” Vân Tuyết khẽ cười đáp.
“Ồ, không
biết là kẻ nào lại nghĩ ra được trò này. Những bức tranh này thật đúng là lột tả
hết sự thay đổi trong nhiều năm của muội.” Vân Tình cười cười thích thú nhìn
năm bức tranh.
“Muội làm
sao vậy? Không khỏe sao?” Vân Tình thấy tâm trạng Vân Tuyết không tốt liền hỏi.
Vốn nàng cũng vừa trở lại Vân gia mới được mấy hôm, lại có việc bận trong người
đến hôm nay mới trò chuyện được cùng Vân Tuyết.
“Tỷ tỷ, tỷ
nói xem Tiểu Bạch có thể biến thành người được không?” Vân Tuyết mơ hồ hỏi. Từ
ngày nhận được chậu hoa ngũ sắc và năm bức tranh kia tâm tình nàng có chút mơ
màng. Tiểu Bạch theo nàng nhiều năm cũng kì lạ biến mất làm nàng lại càng hồ
nghi.
“Muội muội
ngốc, chỉ là một cây trâm ngọc mà khiến muội nhìn như cô ngốc thế này sao?” Vân
Tình khẽ vuốt tóc Vân Tuyết nói.
“Tỷ tỷ
không biết đâu, Tiểu Bạch ở bên muội hơn năm năm rồi, muội thường trò chuyện
cùng nó. Đến cha cùng tỷ cũng không ở bên cạnh muội nhiều như Tiểu Bạch.” Vân
Tuyết có chút buồn nói.
“Là lỗi của
ta, mải mê với công việc nên bỏ quên muội” Vân Tình an ủi.
“Được rồi,
ta mang đến cho muội một tin tức tốt đây.” Vân Tình cười nói.
“Tỷ nói xem
là chuyện gì?” Vân Tuyết nghe thế thì mỉm cười hỏi.
“Phải rồi,
phải cười như thế mới là muội muội tốt của ta. Nhìn khuôn mặt mơ màng lúc nãy của
muội ta sợ nhận lầm người.” Vân Tình trêu chọc.
“Hích” Vân
Tuyết khẽ cười nói: “Được rồi, tỷ nói đi.”
“Lúc sáng
ta gặp một người, trên đầu hắn có một chiếc trâm bạch ngọc giống như Tiểu Bạch
của muội.” Vân Đình nói.
“Thật sao?”
Vân Tuyết hai mắt bừng sáng.
“Muội nói
xem từ nhỏ đến giờ trực giác của ta có bao giờ sai chưa?” Vân Tình hỏi.
“Nếu tỷ vận
dụng lực lượng đó thì không thể sai được.” Vân Tuyết lẩm bẩm.
“Hắn bây giờ
ở đâu?” Vân Tuyết vội hỏi.
“Ta đã cho
người canh chừng hắn rồi muội đừng lo.” Vân Tình đáp.
“Ai, sao tỷ
không ra tay bắt luôn hắn về Vân phủ.” Vân Tuyết nói.
“À, cái
này…là ta thấy hắn hiền lành nên không bắt vội, muốn thông báo với muội trước.”
Vân Tình nói nhưng trong lòng đang có chút xấu hổ. Mình đường đường là Huyền
Chân Cảnh hậu kỳ mà không bắt được một kẻ Hoàng Chân Cảnh sơ kỳ.
“Rốt cuộc
bây giờ hắn ở chỗ nào, tỷ mau nói đi.” Vân Tuyết giục.
“Hắn đang
làm việc trong cửa tiệm của Phương lão tại khu chợ phía Nam đó.” Vân Tình đáp.
Vừa nghe
Vân Tình nói thế Vân Tuyết đã lập tức đứng dậy.
“Muội muốn
làm gì?” Vân Tình kinh nghi hỏi.
“Muội cảm
thấy hơi mệt, muốn đi ngủ sớm một chút.” Vân Tuyết khẽ nói.
“Ai, thế muội
mau đi ngủ sớm, mai ta lại tới hàn huyên cùng muội.” Vân Tình dìu Vân Tuyết đến
bên giường nói.
“Đêm nay ta
còn có việc nói chuyện cùng cha nếu không đã ở lại ngủ cùng muội” Vân Tình nhỏ
nhẹ.
“Tỷ tỷ,
ngày mai chúng ta lại nói chuyện.” Vân Tuyết mỉm cười lim dim mắt nói.
“Được, muội
nhớ cẩn thận sức khỏe.”
Một khắc
sau khi Vân Tình rời khỏi, từ cánh cửa sổ rộng mở một nữ tử mặc lục y thanh
thoát như tiên tử dưới chân đạp một thanh phi kiếm hình thù cổ quái lao ra
ngoài không trung rồi biến mất dần trong màn đêm.
“Ồ, nha đầu
này lâu rồi mới thấy ra ngoài đi dạo.” Một giọng già nua trầm ấm khẽ vang lên
phía sau hậu viện Vân gia thành phủ.