Vạn Nẻo Hồng Trần
“U….u..u..”
Tiếng tù và lại vang lên lan tỏa trong không gian.
“Thương
thuyền bay…” Nhạc Vân thì thào.
“Thế nào, lần
đầu tiên nhìn thấy sao?” Phương lão ngậm tẩu thuốc nói.
Nhạc Vân
lúc này trong đầu đang một mảnh hồ đồ, bởi trên trời cao lúc này là một đoàn
thuyền bay, số lượng lên đến mấy chục chiếc. Mỗi chiếc dài chừng hai mươi trượng,
tạo thành một đám mây màu gỗ đậu cao cao phía trên khu chợ.
“Làm sao có
nhiều thương thuyền bay thế này…?” Nhạc Vân vẫn ngẩng đầu thốt lên câu hỏi như
vậy.
“Đây chỉ là
loại thuyền buôn bán nhỏ giữa các vùng của Đông Châu thôi.” Phương lão thở ra một
làn khói trên miệng nói.
“Trong thư
tịch ở thư phòng đều ghi rõ mỗi chiếc thuyền bay đều là vật quý giá của môn
phái lớn. Làm sao bây giờ lại nhiều như rác trôi sông thế này?” Nhạc Vân trong
đầu miên man suy nghĩ.
“Tiểu tử,
đi nào.” Phương lão nói một tiếng rồi túm lấy vạt áo của Nhạc Vân tung mình bay
lên.
Nhạc Vân định
thần lại thì đã thấy bản thân cùng Phương lão đang đứng trên chiếc tẩu thuốc to
tướng dưới chân. Quanh tẩu thuốc này còn lởn vởn vài đám mây mù màu trắng như
khói thuốc.
“Chưa nhìn
thấy pháp bảo nào như thế này sao?” Phương lão đắc ý cười nói.
Nhạc Vân chỉ
biết gật gật đầu cười đáp.
Từng làn
gió thổi vù vù qua mặt làm tóc Nhạc Vân rối bù. Lần đầu tiên ngự phong bay lên
trời thế này khiến hắn có phần thích thú.
“Hình như
ta chưa bao giờ nghĩ đến việc tìm cho mình một pháp bảo?” Nhạc Vân nghĩ thầm.
Chẳng tốn mấy
chốc công phu thời gian, Nhạc Vân và Phương lão đã đứng trên boong thuyền. Lúc
này nhìn xuống dưới mặt đất mọi thứ dường như nhỏ đi gấp mười lần.
Đảo một
vòng nhìn quanh, chỉ thấy những thương thuyền này hình dáng không khác lắm với
những thương thuyền chạy trên mặt nước. Chỉ là trên mỗi thuyền đều dựng nên từng
ngôi nhà gỗ xinh xắn. Một vài lối đi bằng gỗ còn được đóng hàng rào ngay ngắn ở
hai bên trông chẳng khác gì một khuôn viên sinh sống trên mặt đất. Nếu đặt trăm
chiếc thuyền như thế này cạnh nhau chắc chắn sẽ tạo thành một khu phố thu nhỏ.
“Phương lão
bản, nửa năm rồi mới gặp lại a.” Một giọng nói vui vẻ vang lên. Sau đó một người
đàn ông đứng tuổi ăn mặc quần áo nhiều lớp trông khá vui mắt vừa cười vừa tiến
đến chỗ của hai người Nhạc Vân.
“Ha hả, Lam
thuyền trưởng ngày càng phong độ.” Phương lão ê a nói.
“Làm sao
oai phong như Phương lão bản, có thể làm trưởng thương hội tán tu của Bắc Châu
phân hội.” Lam thuyền trưởng nói.
“Già rồi,
già rồi.” Phương lão cười cười xua tay.
“Chúng ta đến
quán Viên Tình đối ẩm.” Lam thuyền trưởng nói.
“Được.”
Phương lão đáp, rồi đạp pháp bảo bay đi cùng Lam thuyền trưởng.
“Tiểu tử, cứ
đứng ở đấy, chút nữa sẽ có người tìm ngươi.” Âm thanh Phương lão lởn vởn bên
tai Nhạc Vân một câu trước khi mất hút trong một căn nhà nhỏ.
Nhạc Vân đặt
mông ngồi xuống boong thuyền, lúc này nhiều người đang vận chuyển hàng hóa đến
từng trục gỗ quấn đầy dây thừng, trên vẻ mặt ai cũng hiện lên nét vui vẻ.
“Đại ca…cho
ta từ từ xuống có được không?” Một tên áo lam vai u thịt bắp đang mang trên
lưng mình một bao tải lớn nhỏ nhẹ nói. Hình như kiểu nói chuyện của hắn không
phù hợp với thân hình đồ sộ của hắn.
“Không chết
được đâu…” một kẻ ăn mặc như thể thủy thủ trên thuyền, quần áo đan xen nhiều lớp
trông rất phong trần cười hề hề đáp lại.
“A….” Một
tiếng hét vang lên, tên vai u thịt bắp mang theo bao hàng to tướng trên vai bị
một người khác đá văng khỏi boong thuyền. Cả người tên kia như tên bắn lao vù
vù xuống mặt đất. Trong không khí còn văng vẳng tiếng kêu khóc.
“Ha hả, những
tên này định lực vẫn kém như vậy.” Một người trên thuyền ha hả cười vang.
Nhạc Vân
nhìn thấy cảnh này thì khẽ nuốt một ngụm nước bọt. “Không biết kẻ kia có rơi chết
không? Độ cao này phải mấy trăm trượng chứ không ít.” Hắn thầm nghĩ.
“AA…AA….”
Lúc này thì hàng loạt tiếng kêu lại vang lên, chỉ thấy mười mấy người mang theo
hàng hóa trên lưng đều bị đá xuống thuyền. Những người trên thuyền thì lại rộ
lên cười.
Tiếp sau đó
nhiều hàng hóa lại được những người này đánh dấu cẩn thận rồi cứ thế vứt qua
boong thuyền để chúng rơi tự do xuống dưới.
“Người nào
là Nhạc Vân?” Một giọng nữ dễ nghe vang lên.
Nhạc Vân
nghe thế thì quay đầu lại thì ánh mắt thoáng ngơ ngẩn một chút bởi cách hắn vài
trượng trên boong thuyền một lam y nữ tử xinh đẹp đang đứng cạnh một bao hàng lớn.
Mái tóc xõa trên bờ vai nhỏ, trên trán quấn một dải lụa màu lam nhạt trông rất
cá tính. Đôi mắt nàng cũng toát lên vẻ dịu dàng nhu mì vốn có của nữ tử. Nữ tử
này vốn là Lam Tú Nguyệt, con gái của thuyền trưởng họ Lam.
“Là ta.”
Sau phút thất thần Nhạc Vân lên tiếng đáp sau đó chuyển thân mình bước đến phía
cô gái kia.
“Ngươi là
người làm trong tiệm của Phương lão bản?” Tú Nguyệt cất tiếng nhỏ nhẹ.
“Phải.” Nhạc
Vân đáp.
“Thế tốt rồi,
đây là hàng của Phương lão, ngươi tự mình đem xuống đi.” Tú Nguyệt khẽ nói.
“Ta…nhảy xuống
sao?” Nhạc Vân thốt lên.
“Phải, có
gì sai sao?” Tú Nguyệt hỏi lại.
“Nhưng ta…”
Nhạc Vân có chút ngập ngừng.
“Lần đầu
sao?” Tú Nguyệt khẽ mỉm cười.
“Phải…”
Nhìn nụ cười của nàng Nhạc Vân có chút lúng túng.
“Là nam nhi
thì nhảy xuống đi, đừng để người khác chê cười…” Bỗng tiếng nhao nhao vang lên
phía sau Nhạc Vân. Hắn ngoảnh lại thì thấy một đám thanh niên đang chỉ trỏ hắn,
khuôn mặt có chút không hoan nghênh hắn.
“Nhảy xuống
đi, đừng làm mất thời gian của Lam tiểu thư.” Tiếng nhao nhao lại vang lên.
“Được rồi,
nếu là lần đầu thì ta giúp ngươi một chút.” Tú Nguyệt nói.
“Ta làm được.”
Không hiểu vì sao Nhạc Vân giọng nói có chút thất thố. Có vẻ đứng trước sự
khiêu khích của đám thanh niên kèm theo đứng trước một cô gái xinh xắn như Tú
Nguyệt khiến đầu hắn có chút nóng lên.
Vác bao
hàng lên vai, thắt chặt dây buộc vào lưng mình, Nhạc Vân tiến đến mép thuyền.
“Nhảy đi…nhảy
đi…” Đám thanh niên phía sau vừa hò hét vừa cười rộ lên.
Tú Nguyệt đứng
bên cạnh Nhạc Vân cũng có chút mỉm cười vì dáng bộ bồn chồn của Nhạc Vân lúc
này.
“Tại sao
người ta không dùng dây thừng thả xuống mà cứ phải bắt người ta nhảy xuống là
thế nào?” Nhạc Vân trong lòng than khổ không thôi. Nếu hắn tu vi đến Huyền Chân
Cảnh hậu kỳ thì đã có thể ngự pháp bảo để phi hành rồi.
“Nhảy đi…nhảy
đi…” Phía sau lại vang lên tiếng hò hét.
“Hích” Tú
Nguyệt khẽ cười một tiếng rồi nói: “Được rồi, để ta giúp ngươi.”
Nhạc Vân
nghe thế thì có chút mừng thầm, hi vọng nàng mang mình đạp pháp bảo hạ xuống.
Nhưng trời không chiều lòng người, bàn tay nhỏ nhắn của Tú Nguyệt khẽ đẩy nhẹ
vào vai Nhạc Vân một cái, cả người hắn đã nhào ra khỏi mép thuyền vù vù rơi xuống.
“A……” Nhạc
Vân ở giữa tầng không hét loạn, cảm giác rơi tự do thế này không thích thú gì,
gió tát vào mặt đau rát, tinh thần hoảng loạn.
“Bình tĩnh
một chút, không khiến ngươi chết đâu.” Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai
Nhạc Vân. Sau đó một bàn tay mềm mại đang đỡ lấy vai hắn, cả hai cùng rơi xuống
mặt đất. Chân nguyên bao phủ cả hai người ngăn lại những luồng gió mạnh.
Ngước nhìn
sang bóng hồng bên cạnh tim Nhạc Vân có chút đập loạn, nét dịu dàng của nàng
khiến hắn không rời mắt được.
“Đừng nhìn
nữa, tới nơi rồi.” Tú Nguyệt mỉm cười nói. Dường như việc bị người khác nhìn chằm
chằm như thế đã thành thói quen, nàng cũng chẳng phiền lòng.
“Vù…vù..” một
dòng khí xoắn ốc từ bên dưới khu chợ nâng đỡ lấy thân thể cả hai người, sau đó
cả hai nhẹ nhàng đáp xuống khu đất trước cửa hiệu của Phương lão.
“Đây là loại
phong trận đặc biệt chuyên dùng để vận chuyển hàng hóa nhanh chóng giữa các
thương thuyền bay và các khu chợ lớn. Ngươi có lẽ là người mới nên chưa biết được.”
Tú Nguyệt nói.
“Thì ra là
thế.” Trong đầu Nhạc Vân khẽ thốt.
“Cám ơn Lam
cô nương.” Nhạc Vân cười nói.
“Không có
gì. Ngươi cũng nên quen dần với kiểu giao hàng này.” Tú Nguyệt nói.
“Ông chủ,
ta xin thôi việc…ta không chịu được kiểu này..” Bên một cửa tiệm xa xa một
thanh niên đang vừa nôn vừa thều thào.
“Vài lần là
quen, vài lần là quen…” Lão bản của cửa hàng kia dỗ dành.
“Lam cô
nương, tại sao các ngươi không dùng túi pháp bảo để chuyển hàng.” Nhạc Vân hỏi.
“Những mặt
hàng sống mới phải chuyển bằng phương pháp này, còn những loại hàng bình thường
thì đều được chuyển bằng túi pháp bảo.” Tú Nguyệt giải đáp.
“Hóa ra là
vậy.” Nhạc Vân khẽ nói.
“Được rồi,
ta cũng phải đi giao hàng cho các cửa tiệm.” Tú Nguyệt nói rồi chỉ vào một đám
túi pháp bảo bên hông.
Nhạc Vân gật
đầu.
“Ta tên Lam
Tú Nguyệt, từ sau gặp ta ngươi gọi Tú Nguyệt cô nương là được.”Tú Nguyệt ngoảnh
đầu lại khẽ nói một câu rồi thân hình nhanh chóng lạc vào đoàn người trong chợ.
“Lam Tú
Nguyệt” Nhạc Vân đứng lẩm bẩm.
“Rột…rột…”
Tiếng động phía sau lưng khiến Nhạc Vân dời ánh mắt để ý.
“Không biết
Phương lão đặt loại hàng sống nào đây?” Nhạc Vân nghĩ thầm
Chuyển vội
bao hàng vào cửa tiệm, Nhạc Vân tò mò đứng nhìn bao hàng bằng túi vải lúc này
đang động đậy.
“Tiểu tử, đứng
ngẩn người ra đó làm gì?” Giọng Phương lão vang lên.
“A, ta đang
tò mò chút về món hàng bên trong.” Nhạc Vân đáp.
“Ha hả, ta
vốn định thưởng rượu cùng Lam thuyền trưởng nào ngờ đám “Ngũ sắc hỏa trùng” này
đến mau như vậy khiến ta phải quay về giao cho ngươi chút việc.” Phương lão
nói.
“Ngũ sắc hỏa
trùng” Nhạc Vân lẩm bẩm
“Đúng vậy,
đây là một loài yêu thú phát sáng hiếm thấy của Đông Châu.”
“Những con
ngũ sắc hỏa trùng này chắc là đến từ vùng cực Tây của Đông Châu.” Nhạc Vân
đoán.
“Có kiến thức.”
Phương lão cười hà hà.
Thật ra những
loài ma thú, yêu thú kì dị hay có điểm nhận dạng đặc biệt Nhạc Vân đều từng xem
qua trong thư phòng. So với nhiều tu sĩ khác có lẽ kiến thức của hắn về Đông
Châu có khi còn đồ sộ hơn.
“Ồ, ngươi
không bị “say” sao?” Phương lão tủm tỉm cười.
“Là ta được
Tú Nguyệt cô nương đem xuống.” Nhạc Vân nhớ lại tình cảnh lúc nãy cười đáp.
“Ách, thế
mà ta cứ tưởng hôm nay ngươi bị đám thủy thủ thuyền kia đùa chết.” Phương lão
có phần thất vọng.
“Tại sao
lão không cho ta biết phía trên khu chợ có pháp trận.” Nhạc Vân không đổi cách
xưng hô hỏi. Dẫu sao hắn cảm thấy Phương lão tuy khuôn mặt có chút gian thương
nhưng tính tình khá cởi mở.
“À..à, từ từ
sẽ quen, từ từ sẽ quen.” Phương lão lại ngậm tẩu thuốc cười.
“Ngươi đem
số ngũ sắc hỏa trùng này ra ngoài, chắc vài hôm nữa Vân gia sẽ cho người tới lấy.”
Phương lão nói.
“Vân gia?
Là Vân gia thành chủ sao?” Nhạc Vân hỏi.
“Phải, món
hàng này Vân gia đặt để chuẩn bị cho đại hội lục gia mười hôm tới.” Phương lão
khẽ đáp.
“Đại hội lục
gia?” Nhạc Vân lẩm bẩm. Điều này hắn cũng đã nghe Vân Tuyết nói qua.
“À, ngươi mới
đến Vân thành có lẽ chưa biết đại hội lục gia. Nghe nói từ năm, sáu ngàn năm
trước từ Phù Vân Tiên Lộ có sáu gia tộc lớn đã đến định cư ở Đông Châu này, người
ta thường gọi là lục gia. Lục gia vốn cũng không phải là tầng lớp cao cấp như
các tông môn khác nhưng họ có chung một thứ khiến người khác không thể xem thường.”
Phương lão giảng giải.
“Thứ này vốn
thuộc về một di tích cổ xưa từ thời viễn cổ, chỉ là lục gia đời trước may mắn
có được. Vốn thứ này đầu tiên thuộc về Vân gia nhưng thời gian trôi qua một
mình Vân gia không đối chọi được với nhiều thế lực nên đã tập hợp lục gia cùng
nhau canh giữ.” Phương lão vừa kể vừa khơi dậy trí tò mò của Nhạc Vân.
“Là cái gì
lão nói đi” Nhạc Vân hỏi.
“Ha hả, đó
là một cái động phủ nghe nói có từ thời viễn cổ được gọi là “Vân Tiêu Động Phủ”.
Tương truyền rằng lục gia nhờ động phủ này mà đứng vững trên đất Đông Châu. Tuy
không hùng bá một phương như các thế lực khác nhưng cũng không mấy ai dám đến
trêu chọc.” Phương lão cười nói.
“Vân Tiêu Động
Phủ - Vân Huyền Kiếm” Nhạc Vân thì thào.
“Ách, cái
này ngươi cũng biết.” Phương lão tròn mắt nhìn Nhạc Vân rồi chớp chớp mắt.
“Là ta đọc
trong sách cổ.” Nhạc Vân đáp.
“Cẩm nang lịch
duyệt, mục lục các di tích, địa danh nổi tiếng Đông Châu: Vân Tiêu Động Phủ một
trong những động phủ hàng chữ Vân. Có từ thời hậu viễn cổ hai vạn năm sau,
phong ấn Vân Huyền Kiếm, được gọi là một trong những thanh kiếm vô dụng nhất
thiên hạ. Nói là vô dụng bởi kiếm này vốn chưa thành kiếm thể, chưa chú linh,
chỉ có thể giúp tu giả hấp thu một chút linh khí rèn dũa cơ thể..”
“Hừ, tiểu tử
ngươi tuy nhìn ngu ngơ nhưng mà ta phát hiện ngươi biết khá nhiều thứ.” Phương
lão nhìn Nhạc Vân soi mói.
Nhạc Vân
nhìn ánh mắt của Phương lão thì cảm thấy lạnh người, cứ như hổ nhìn chằm chằm
con dê béo.
“Nhưng mà
điều này cũng không có gì to tát, vốn Vân Huyền Kiếm là một thanh sắt vô dụng.
Chẳng qua nhờ thời gian vun đắp của thiên địa linh khí, nên mới có chút uy
năng.” Phương lão có chút cảm thán.
“Nghe nói
kiếm này giúp tu sĩ hấp thu linh khí mà không cần luyện hóa.” Nhạc Vân nói.
“Phải, đó
cũng là điều may mắn mà lục gia có được. Tuy nhiên đây không phải là thời đại của
tranh dành hỗn chiến như mấy vạn năm trước. Tình hình Đông Châu lúc này đang ở
thế cân bằng vi diệu, chẳng thế lực nào muốn gây ra sóng gió. Mà tại sao ta lại
phải nói với ngươi những chuyện này?” Phương lão ê a một lúc bừng tỉnh nói.
“Được rồi,
ngươi đem đám ngũ sắc hỏa trùng kia ra ngoài. Rồi mấy ngày tới ngươi chăm sóc
chúng cẩn thận một chút là được.” Phương lão phân phó.
“Được” Nhạc
Vân gật đầu.
“Ta phải
làm gì nữa?” Nhạc Vân hỏi, dẫu sao hôm nay là ngày đầu tiên làm việc.
“À, ngươi cứ
ở đây trông cửa tiệm cho ta là được. Ai mua gì thì đã có đơn giá ở từng mặt
hàng, không ai dám làm khó ngươi. Ta đi uống rượu với bạn cũ.” Phương lão nói
xong rồi bước ra cửa, đạp pháp bảo bay lên trời.
Theo lời
Phương lão, Nhạc Vân tháo bao hàng ra thì được hơn mười chiếc đèn bằng pha lê
hình trụ, hai đáy bằng phẳng, phía trên có nơi để móc dây vào, phía dưới là một
vài lỗ thoát khí. Bên trong mỗi chiếc đèn pha lê là một con vật to bằng nửa nắm
tay hình tròn, lông tơ màu trắng phủ kín mặt mũi, đang tỏa ra ánh sáng màu lam
yếu ớt.
Dưới đáy
bao hàng là một bọc nhỏ thức ăn hình hạt tròn to như đầu ngón tay óng ánh sáng,
không biết được làm bằng nguyên liệu gì. Nhạc Vân đoán đây vốn là ma hạch phế
phẩm, bởi theo ghi chép ngũ sắc hỏa trùng vốn chỉ hấp thu các loại tinh quặng
cùng ma hạch của ma thú.
Thích thú
treo mười chiếc đèn pha lên ngay ngắn ở một góc của cửa tiệm, Nhạc Vân bỏ vào mỗi
lồng một viên thức ăn nhỏ. Lập tức đám ngũ sắc hỏa trùng động đậy chạy đến từng
viên thức ăn rồi nằm lên như thể ấp trứng. Giây lát sau đừng đợt quang mang ngũ
sắc bắt đầu luân chuyển trên thân chúng, nhìn cực kỳ vui mắt.
“Hắc, hắc..xem
ra chúng mày bị đói mới không chịu phát sáng.” Nhạc Vân cười cười.