Kẻ Làm Luật Bằng Máu
- Thưa sếp,
em đã đưa cô gái về đến đây. - Tên X3 gõ cửa và báo cáo ngay.
Người trẻ
tuổi ngồi tại vị trí chủ trì cuộc họp khoát tay ra hiệu cho đám thuộc hạ. Những
kẻ ở đó lập tức thu xếp tài liệu rút đi bằng cửa khác.
- Mời cô ta
vào đây. - Giọng hắn uể oải.
Khi Thục
Quyên bước vào, hắn vẫn ngồi nguyên tại chỗ, cằm gác trên đôi bàn tay đan chéo,
chống đứng trên mặt bàn. Điều này không giống với tác phong thường ngày của hắn,
luôn lịch lãm và ân cần, nhất là đối với phụ nữ. Thục Quyên không muốn làm phiền
hắn, im lặng ngồi xuống và chờ đợi.
- Tôi có lời
xin lỗi vì đã không thể quay lại đón cô về đây. - Thằng Minh nói với giọng chậm
chạp.
Thục Quyên
khẽ gật đầu, đủ để hắn hiểu rằng cô vẫn đang nghe.
- Những sự
việc vừa phát sinh hoàn toàn nằm ngoài dự đoán. Tôi nghĩ, chúng ta nên bàn thảo
lại bản hợp đồng.
Nghe đến
đây, Thục Quyên phì cười:
- Chuyện cỏn
con này đâu cần phải bận tâm. Anh có thể thay đổi theo ý muốn bất cứ lúc nào.
Câu nói này
của Thục Quyên khiến lông mày hắn nhướng lên nhìn cô, ánh mắt ngạc nhiên.
- Với địa vị
hiện tại của anh, việc soạn thảo hợp đồng với người thấp cổ bé họng như tôi đã
là chuyện lạ. Huống chi bàn bạc, thảo luận và sửa đổi. Xin nói với anh, thật
tình tôi không dám mơ và không dám làm.
- Không, cô
hiểu lầm ý của tôi. - Thằng Minh để tay xuống bàn, ngồi thẳng dậy, lúc này hắn
hoàn toàn tập trung vào vấn đề.
- Điều kiện
mà tôi đưa ra ban đầu đã cơ bản hoàn thành.
- Đã hoàn
thành? Tôi đã làm được gì đâu? - Thục Quyên kinh ngạc.
- Trong bản
hợp đồng, tôi muốn cô hóa giải mối bất hòa giữa thiếu chủ và lão gia, phải
không?
- Vâng, tôi
có nhớ là vậy.
- Thật
không may là sau khi tai nạn, thiếu chủ đã mất đi trí nhớ. Nhưng trong cái rủi
còn cái hay, điều này vô tình hóa giải mối bất hòa giữa hai người. Trong quá
trình hồi phục trí nhớ, tôi hy vọng cô có thể giúp... Ah không, ý tôi là cần cô
dạy cho thiếu chủ hiểu thế nào là một người con hiếu thảo.
- Anh quá lời
rồi. Nếu đó là điều anh mong muốn, tôi sẽ không dám trái lệnh. - Thục Quyên tiếp
tục trả lời với giọng khách sáo.
- Xin cô đấy.
Đừng xem tôi như kẻ độc đoán có được không? - Hắn ngả người dựa lên lưng ghế, vẻ
thất vọng. Phải suy nghĩ quá nhiều vấn đề cùng lúc, khiến hắn kiệt sức.
- Mong anh
thông cảm. Nhưng tiếp xúc với những người bí hiểm như anh, tôi luôn có cảm giác
bất an như đang ngồi trên lưng cọp. Lỡ có điều gì thất thố, e rằng...
Thằng Minh
nhìn thẳng vào đôi mắt cô gái đối diện như để kiểm chứng điều gì. Bất chợt, hắn
thò tay vào cổ áo lôi ra sợi dây chuyền vàng to như sợi xích. Hắn cẩn thận tháo
một vật đã ố màu gắn trên sợi dây chuyền.
- Mong cô
nhận lấy vật này. - Hắn đặt vào tay Thục Quyên một lục lạc bằng inox nhỏ xíu,
loại dành cho con nít.
- Đây là...
- Di vật
duy nhất của mẹ tôi. - Hắn bình thản trả lời.
- Xin lỗi
anh nhưng tôi không dám nhận vật này... - Thục Quyên đưa tay ra trước, trả lại
cho hắn.
Thằng Minh
liền đỡ lấy, bàn tay còn lại nhẹ nhàng gấp ngón tay của cô để chiếc lục lạc có
thể nằm gọn bên trong.
- Khi dòng
máu vẫn còn chảy trong trái tim, tôi nhất định không để bất cứ ai có thể tổn hại
người giữ vật này. - Hắn nhìn thẳng vào mắt Thục Quyên mà nói câu đó.
Trong khoảnh
khắc tay chạm tay, đủ thời gian để Thục Quyên rút về nhưng cô đã không thể làm
được. Hơi ấm từ bàn tay hắn cũng nồng nàn như chính luồng khí nóng đang đốt
cháy lồng ngực cô lúc này.
- Vì vậy,
mong cô có thể xem tôi như một người bạn đáng tin cậy. - Hắn đặt tay Thục Quyên
xuống và trở về chỗ ngồi.
- Anh...(
bàn tay vẫn nắm chặt chiếc lục lạc tại sao lại đối xử tốt với tôi đến vậy?
Ánh mắt hắn
không còn nhìn trực diện Thục Quyên nữa mà hướng xuống dưới, giọng đều, hoài niệm:
- Tôi thấy
được hình ảnh mẹ tôi trong ánh mắt quyết liệt bất chấp nguy hiểm của cô. -
Thành thật là một trong những ưu điểm của hắn nhưng lại là yếu điểm chí tử
trong việc chinh phục phụ nữ.
Thục Quyên
thở ra hơi nhẹ và dài, ánh mắt mờ đi. Cô đã ngộ nhận vài điều.
- Tôi xin lỗi
đã gợi lại chuyện buồn của anh.
- Không
sao, đó không phải lỗi của cô.
- Vậy tôi
có thể làm gì để giúp được anh.
Thằng Minh
không trả lời ngay, đây chính là vấn đề gây phiền não cho hắn.
- Tôi hy vọng
cô có thể bỏ dở việc học trên trường để thực hiện bản hợp đồng mới. - Cân nhắc
mãi, hắn mới có thể mở lời:
- Có cần
thiết phải làm như vậy không? - Thục Quyên bất ngờ với ý muốn của hắn.
- Sau này
thiếu chủ sẽ không lên trường nữa, người cần tập trung cho công việc trong hội
hơn là tìm kiếm một học vị chẳng dùng để làm gì. Tôi có thể tìm cho cô một công
việc trong tập đoàn. Cho dù cô có lấy được bằng hương sinh* cũng chưa chắc tìm
được.
- Vậy thì
đâu cần phải nghỉ học, tôi vừa có thể song song hoàn thành cả hai công việc
cùng một lúc được. Có sao đâu.
- Cô trả lời
không khác thiếu chủ chút nào. - Thằng Minh lắc đầu bất lực.
- Sao có thể
giống được, thiếu chủ của anh có thể đi học chỉ cho vui. Nhưng tôi đi học cho
chính tôi, cầm được bằng cấp trong tay chẳng cần phải nhờ vả đến ai.
Thằng Minh
chỉ cười, câu nói của Thục Quyên khiến hắn nhớ đến hình ảnh thằng Long ba năm
trước.
- Nếu cô
nói như vậy thì tôi cũng không ép được. Ah, còn một chuyện muốn nhờ đến cô.
- Vâng anh
cứ nói.
- Khi nào
lên lớp, nhờ cô chuyển lời xin lỗi của tôi đến đám bạn học vì những rắc rối đã
gây cho họ.
- Có nghĩa
là anh cũng bỏ học luôn hả?
- Công việc
của tôi là hỗ trợ thiếu chủ, nếu người không đến trường nữa thì tôi lên đó làm
gì. Bây giờ cũng muộn rồi. (Hắn liếc nhìn đồng hồ). Cho phép tôi đưa cô về
phòng.
Biết là đến
lúc nên rời khỏi đây, Thục Quyên không có lý do gì để từ chối:
- Vâng, nhờ
anh.
Đó là lần
cuối cùng, Thục Quyên và thằng Minh có thể trò chuyện riêng tư và thẳng thắn với
nhau. Về sau ông Nam được chữa trị hoàn toàn và xuất viện. Thằng Minh sắp xếp
cho Thục Quyên một công việc bán thời gian tại tập đoàn Vũ Gia theo đúng nguyện
vọng của cô. Những thử thách đầu tiên chực chờ ập xuống.
O0o0O
Ngày 7,
tháng 11, năm 2008.
Gần một
tháng trôi qua, hôm nay là ngày thằng Long xuất viện. Những vết thương trong vụ
tai nạn đã bình phục hoàn toàn. Lúc này hắn cần tiếp xúc với thế giới bên ngoài
nhằm khôi phục ký ức đã mất. Ngoài thằng Minh và đội X10, còn có Kiều Mai - hôn
thê của hắn đi cùng. Lúc họ rời đi, không có hoa, không tiệc chia tay, tất cả
diễn ra trong lặng lẽ. Đoàn xe hướng về quận Hoàng Gia, nơi ở của vua và giới
quý tộc từ xa xưa.
Khi dời đô
về thành Phượng Hoàng, Quang Trung hoàng đế đã cho phép các khai quốc công thần
xây dựng dinh cơ bên trong hoàng thành. Bao quanh là hai lớp tường dày, cao tầm
6 mét, sơn màu đỏ, bên trên lợp ngói men ngọc bích. Giữa hai lớp tường là hào
sâu, rộng chừng 5 mét, đủ cho chiến thuyền loại nhỏ có thể di chuyển. Hoàng
thành chỉ có một cửa duy nhất nằm lệch về phía đông bắc, gọi là Thiên Môn thượng.
Nối từ cổng chính bên ngoài đến Thiên Môn hạ là Hồng Thạch Quan, do đá lát đường
có màu đỏ. Dinh thự các công thần xa xưa được bố trí dọc theo con đường này, thứ
tự sắp xếp theo công lao. Khi đang còn ngự trên đỉnh cao quyền lực, dưới một
người trên vạn người, Vũ tổ xin từ bỏ quyền bính đổi lấy sắc phong "Tận
Trung Miễn Tử". Vũ gia sau khi lui về ở ẩn chỉ tập trung phát triển kinh tế,
tích lũy tài sản.
Trải qua
hàng trăm năm biến động, Hỏa Châu vẫn có hoàng đế nhưng không còn nắm thực quyền.
Trong các công thần khai quốc chỉ còn năm gia tộc của Thiên Vũ hội là giữ được
vị thế của cha ông khi xưa. Do thuộc hoàng thành nên Vũ Gia phải thực hiện những
quy định hà khắc nếu đem xem xét ở thời đại ngày nay. Trong đó bắt buộc sử dụng
ngựa khi cần đi lại. Điều này tạo nên phong trào sử dụng ngựa rộng rãi chưa từng
có trong lịch sử. Những con ngựa quý đều được săn lùng như báu vật, chăm bẵm
còn hơn con đẻ, cốt để vênh mặt mỗi khi thượng triều. Nếu được vua chú ý đến
thì phước lộc hưởng cả đời. Nhưng đó đã là chuyện quá khứ.
- Đây là
con Bạch Mai Nhi, cậu có nhận ra nó không? - Thằng Minh dẫn ra con ngựa khổng lồ
thuộc giống Clydesdale, Scotland. Toàn thân khoác lớp lông màu đen, riêng mặt
và bốn vó có màu trắng đặc trưng của giống ngựa này. Sở dĩ nó có tên là Bạch
Mai Nhi do giữa trán điểm xuyết chùm lông trắng muốt rất đặc biệt. Bờm ngựa và
lông ở bốn bàn chân được chăm sóc chải chuốt cẩn thận, tung bay theo từng bước
đi.
Con ngựa
cúi đầu thuần phục khi thằng Long đưa tay vuốt những sợi lông bờm đen óng. Từ
khi hắn rời khỏi Vũ Gia, những chú ngựa này không còn được sử dụng nhiều. Thỉnh
thoảng, hắn vẫn ghé qua trang trại của dòng họ khi cần săn bắn tiêu khiển.
- Trước
đây, Hoàng tiểu thư vẫn đi cùng cậu. - Thằng Minh ghé tai nói nhỏ với hắn như vậy.
Hoàng Kiều
Mai đang mải mê ngước nhìn con Bạch Mai Nhi với ánh mắt ngưỡng mộ. So với vóc
dáng khổng lồ của nó, chiều cao 1m62 của cô đâu đáng gì. Con ngựa tỏ ra rất
thích thú, nghiêng đầu theo bàn tay nõn nà đang ve vuốt khuôn mặt nó.
- Cho phép
anh... - Thằng Long đưa bàn tay về phía cô.
Hoàng Kiều
Mai mỉm cười đặt bàn tay nhỏ bé của cô lên bàn tay hắn. Cô mang vẻ đẹp kiêu sa
với cặp mắt sâu hút, sống mũi cao và thẳng tự nhiên không cần trang điểm. Thằng
Long khuỵu xuống trước mặt cô, hai tay đỡ lấy vòng eo nhỏ nhắn. Sau khi Kiều
Mai đã yên vị trên lưng ngựa, thằng Long liền leo lên ngồi ngay phía sau. Cô ngồi
khép nép trong vòng tay hắn, hai tay đặt lên đôi chân đan chéo. Chiếc váy xếp
màu đỏ nhạt dài quá gối cùng đôi giày búp bê, càng tôn lên vẻ đẹp mỹ miều của
nàng công chúa trong truyện cổ tích Tây phương. Thằng Minh và đội X10 tự chọn
cho mỗi người một con ngựa trong mã trường Hoàng Gia.
Xe hơi được
phổ biến rộng rãi trên toàn thế giới cả trăm năm qua, thế mà trên những viên đá
hoa cương lát đường tại đây, chưa từng có vết bánh xe nào in lên. Thiên Môn Thượng
có 3 cánh cổng bằng đồng vận hành bằng hệ thống cần trục, sử dụng sức người.
Viên quan coi cổng xem xét gia huy của Vũ Gia một cách rất cẩn thận, đích thân
ông ghi chép và đóng dấu lên giấy thông hành trước khi ra lệnh cho đám lính
nâng cánh cổng bên phải. Việc này rất tốn thời gian vì cánh cổng nặng hàng tấn
và phải vận hành bằng sức người. Mọi chuyện có vẻ nhiêu khê nhưng đó là quy định
có từ xa xưa và bất di bất dịch. Cánh cổng ở giữa chỉ được sử dụng khi có chuyến
vi hành của đức vua, việc này đòi hỏi nhiều thời gian hơn gấp bội. Sau này do
nhu cầu cần thiết, hoàng cung cho mở một cửa khác dành cho gia nhân và hàng
hóa.
Từ khi
Vương Quốc Hỏa Châu ra đời, hoàng đế lui về sau hậu trường, cùng theo đó các
gia tộc lâu đời cũng lụi tàn. Những dinh thự bên trong hoàng thành lần lượt rơi
vào tay tầng lớp quý tộc mới nổi. Đám người đó sao chịu nổi những quy định khắt
khe của hoàng tộc, lần lượt rút chạy ra ngoài và giao lại cho chính phủ quản
lý. Hiện nay chỉ còn mỗi dinh thự của Vũ Gia là còn được sử dụng.
Hồng Thạch
Quan không phải trục đường thẳng giữa Thiên Môn Thượng và Thiên Môn Hạ vì quan
điểm " sinh khí đi vòng, tử khí đi thẳng ". Vũ gia ôm trọn hai mặt tiền
của cạnh chữ " L ", có cổng chính đối diện với Thiên Môn Hạ trong
hoàng cung. Cho thấy quyền lực và sủng ái của Quang Trung dành cho Vũ tổ. Những
bức tường của các dinh thự đều có màu đỏ và lợp ngói ngọc bích bên trên nhưng
thấp hơn hoàng thành khoảng hai mét. Trên đó còn in dấu những gia huy các gia tộc
xa xưa. Trải qua bao thời gian, lớp men sứ vẫn nguyên màu nhưng chủ nhân của
chúng đã lùi vào dĩ vãng. Hai bên đường là các trụ bằng đá được xây cách đều
dùng để treo đèn lồng.
Thiên Môn Hạ
có kiến trúc y hệt như Thiên Môn Thượng, đều có vệ binh canh gác nhưng cánh cổng
Vũ Gia ở đối diện không hề có một lính gác cho dù cánh cổng khá đặc biệt. Quan
sát từ bên ngoài có thể hình dung được Vũ tổ là một võ tướng dày dạn trận mạc.
Tháp canh, vọng đài, lỗ châu mai kê đại bác đều được thu nhỏ theo tỷ lệ hoàn hảo,
chỉ thiếu chiến hào bao quanh. Khi đoàn người dừng chân trước, cánh cổng từ từ
bật mở như có đội quân vô hình giúp nó hoạt động. Bước chân vào Vũ Gia Trang ấn
tượng đầu tiên chính là màu xanh bất tận của rừng cây trước mặt, tuyệt nhiên
không hề dấu vết nào chứng tỏ có người sinh sống tại đây.
- Cậu chủ,
cho phép tôi dẫn đường. - Thằng Minh thúc ngựa vượt lên trước.
Càng đi sâu
vào bên trong Vũ Gia Trang, con đường bị chia cắt đi nhiều hướng. Mặt đất được
cải tạo tối đa, người ta đắp đồi, đào suối, tạo thác nước. Tầm nhìn bị hạn chế
bởi cây cối um tùm. Nếu không được dẫn đường, người ngoài sẽ mất phương hướng
trong Lạc Viên của Vũ Gia Trang. Ngoài tiếng rì rào của lá cây, róc rách nước
chảy và tiếng chim hót líu lo, không hề thấy bóng dáng bất kỳ gia nhân nào. Vậy
mà cây cối được chăm sóc, cắt tỉa rất cẩn thận, thậm chí không có một chiếc lá
rơi nằm trên đường.
Đang trên
đường đi, thằng Minh bất ngờ đưa tay vỗ liền ba tiếng. Tức thì, ngay bên dưới
lòng đất nứt ra cánh cửa bí mật.
- Tả tướng
quân có điều gì căn dặn. - Hai gia nhân quỳ xuống bên đường.
- Chuyển lời
của ta đến lão gia : thiếu chủ đã về đến Lạc Viên.
- Tuân lệnh.
- Hai tên gia nhân biến mất xuống dưới lòng đất cũng nhanh như lúc xuất hiện.
Đoàn người
tiếp tục đi thêm một đoạn nữa thì bắt gặp công trình xây dựng đầu tiên từ khi đặt
chân vào Vũ Gia Trang. Thật ra, cái công trình đó không dùng để ở. Chính xác đó
là nhà thủy tạ và bến tàu. Từ đây, phóng tầm mắt ra xa có thể nắm được khái
quát bố cục nơi ăn chốn ở của Vũ Gia.
Tổ tiên
dòng họ Vũ cho đào một hồ nước rất lớn ở chính giữa và thiết kế Lạc Viên bao
quanh. Sau đó, họ cho trồng những cây lên đó để che khuất tầm nhìn, khiến Lạc
Viên trở thành cạm bẫy đầu tiên, cản chân những vị khách không mời. Hồ nước lớn
chính là cạm bẫy thứ hai với đàn cá sấu hung tợn. Bờ kè bao quanh hồ dùng gạch
tráng men để đảm bảo cá sấu cũng như kẻ xấu số không thể leo lên.
Phương pháp
duy nhất để tiếp cận dinh thự của Vũ Gia là cây cầu nối với bờ bên kia. Có hai
cách để đến đó, dùng chiếc thuyền đang đậu tại đây hoặc tiếp tục loanh quanh
trong Lạc Viên. Cũng giống như Thiên Vũ hội, gia nhân trong Vũ Gia Trang đều hoạt
động ngầm theo đúng nghĩa đen và nghĩa bóng. Họ không trực tiếp hiện diện nhưng
lập tức có mặt khi cần.
Chiếc thuyền
dùng để băng qua hồ làm từ gỗ và dùng sức người để chèo mặc dù bên trên có
trang bị buồm hẳn hoi. Những vật dụng như thế này tồn tại đã cả trăm năm qua. Đội
X10 vận hành chiếc thuyền này rất dễ dàng, chứng tỏ họ được đào tạo rất bài bản.
Tòa nhà án ngữ tại đầu cầu chính là chốt bảo vệ cuối cùng nên có bốn gia nhân đứng
gác tại đó. Cả bốn tên đều to như hộ pháp, tay cầm thanh đại đao, bên hông dắt
thêm cây trường kiếm.
.
Cây cầu nối
dinh thự và bờ hồ ước chừng khoảng năm mươi mét chia làm năm nhịp cầu. Cứ hai
trụ đá liền kề thì tạo thành một nhịp cầu hình bán nguyệt, bên ngoài ốp gạch
tráng men bóng loáng ngăn cản những kẻ có ý định leo lên. Hành lang và mái che
bên trên đều sử dụng gỗ quý, đan xen những bức rèm màu xanh thêu gia huy Vũ
Gia. Trên mỗi cây cột đều chạm khắc đầu con đại bàng, mỏ ngậm chiếc lồng đèn
màu đỏ. Đi hết cây cầu, tiếp tục leo lên cầu thang bằng đá cẩm thạch là chính
thức đặt chân lên dinh thự nhà họ Vũ.