- Thằng ranh, từ Tết đến giờ mới thấy mặt. Mày nghĩ kiếm được
tiền thì có thể bay đi khỏi tổ sao?
Mẹ tôi nói lớn. Bà đang xem Bao thanh thiên còn Bố tôi đang
ngồi trong phòng chơi cờ tướng trên Zing me.
- Dạo này ở trường giao đồ án nhiều quá, con vắt chân lên cổ
làm vẫn không kịp.
Tôi nói dối không biết ngượng mồm. Đồ án gì chứ, tất nhiên
là vẫn phải làm, nhưng học đại học là tính đến kết quả chứ không coi nặng quá
trình. Anh có đi học đầy đủ, làm bài đầy đủ nhưng thi mà trượt thì cũng như
không thôi.
Không để cho mẹ tiếp tục truy hỏi, tôi đi vào phòng của
mình. Trên thực tế, dù tôi ra ở riêng rồi nhưng phòng của tôi bố mẹ vẫn để nguyên
như vậy. Thỉnh thoảng tôi về nhà thì ở đấy, còn anh tôi thì cũng giống như tôi,
lâu lâu mới về nhà một lần.
Treo áo khoác lên thành ghế, tôi nằm vật ra giường. Cảm giác
nằm trên cái giường này thật dễ chịu, đúng là không đâu bằng nhà mình. Tôi như
trở về thời cấp 3, những năm tháng đó đi học thêm về muộn, chả thiết ăn cơm vào
phòng nằm vật ra, không có mẹ gọi dậy ăn cơm có khi là ngủ đến sáng hôm sau đi
học luôn.
Bây giờ tôi là sinh viên, sinh hoạt cũng thay đổi nhiều. Hiện
tại ngoài đi học trên trường ra, tôi còn đi chụp ảnh cho các báo, chụp ảnh sự
kiện, hội nghị. Chụp ảnh chính là niềm đam mêm lớn nhất của tôi, chứ không phải
là kiến trúc, tôi thi vào trường Kiến Trúc cũng chỉ để cho bố mẹ vui lòng. Cũng
may là tôi có chút năng khiếu vẽ vời, cộng thêm môn Lý học rất tốt nên năm đó
cũng vượt qua được cửa ải đại học.
Nói về niềm đam mê nhiếp ảnh của tôi, nó bắt đầu từ rất lâu
rồi. Đó là từ năm lớp 7 khi lần đầu tiên tôi tiếp xúc với một chiếc máy ảnh kỹ
thuật số, Canon Powershot S50, dùng cảm biến CCD 1/1,8" với độ phân giải
5mpx, zoom quang 3x (tương đương ống kính 35-105mm), hỗ trợ chụp ảnh Raw. Bố
tôi mua để chuẩn bị cho mùa hè năm đó đi du lịch. Tôi thích nó ngay từ cái nhìn
đầu tiên và cứ giữ khư khư lấy cho riêng mình. Bố tôi rất bực mình nên đã đánh
tôi một trận, vì ông nghĩ trẻ con thì biết cái gì mà nghịch, máy ảnh mua bao
nhiêu là tiền mà nó bấm thì hỏng mất. Đúng là suy nghĩ của những người thuộc thế
hệ 5x-6x, họ rất bảo thủ đối với đồ công nghệ cao.
Đối với sở thích đối với máy ảnh của tôi, trước khi tốt nghiệp
lớp 9, bố tôi hứa sẽ mua cho một chiếc máy ảnh tùy thích thay cho việc nâng cấp
chiếc máy tính pen II đã quá lỗi thời. Vào thời điểm đó, nếu hỏi một đứa trẻ
con chọn một trong hai vấn đề trên, tôi tin chắc 10 đứa thì 9 đứa sẽ chọn nâng
cấp máy tính. Năm 2005 dòng CPU thế hệ mới 90nm chạy socket 775 của Intel đã dần
phổ biến, thay thế cho CPU chạy socket 478 dùng công nghệ 130nm tốn điện và hiệu
năng không cao. Cùng với sự phát triển vượt bậc của công nghệ phần cứng là sự đột
biến về công nghệ làm game. Nào là Battlefield 2, The Sim 2, Call of Duty 2….
nhưng tôi không có hứng thú với mấy thứ đấy. Thứ tôi chọn là một chiếc Canon
20D có giá khoảng 1500$ tương đương khoảng 24 triệu VNĐ(1). Cộng thêm một ống
kinh EF 28-200mm f/3.5-5.6 USM(2), đó là một ống kính zoom đa năng. Mua thêm cả
túi xách và thẻ nhớ, chân máy hết khoảng 35 triệu. Ở thời điểm đó, 35 triệu có
thể mua được một chiếc Nouvo đời 2 đèn mà vẫn dư tiền sắm thêm một em Nokia
6280(3) thời thượng, cặp đôi hoàn hảo này đi tán gái thì hết xảy.
((1) tỉ giá đô t7/2005: 1 đô la Mỹ = 15.824 Việt Nam đồng.
(3) Một loại điện thoại dạng trượt của Nokia, chụp ảnh 2mpx,
màn hình 256k màu.)
Nhưng bố tôi cũng là người biết tính toán, ông không dại gì
mà bỏ một khoản tiền lớn như vậy để sắm cho thằng con mà trong khi ông vẫn còn
lái chiếc Cup 82 đời 1994. Dù cho xe của ông cũng chất lượng rất tốt nhưng quan
trọng là nó đã lỗi thời, bấy giờ là thời của xe tay ga. Vì sao lại gọi là xe
tay ga? Ừ thì nó không phải là xe số tay như Vespa cổ, không phải là xe số chân
như Dream, Cup thì gọi tạm là thế. Đi vào vấn đề chính, mục đích của bố tôi mua
máy ảnh là lấy le với các đồng nghiệp. Ở công ty bố tôi có một phó giám đốc rất
mê chụp ảnh, lão sở hữu một chiếc Canon 10D với một dàn ống kính loại L viền đỏ
rất đắt tiền. Mà bố tôi muốn lên chức hay không thì phải đi theo đường của lão
này, vì con gái lão chính là trưởng phòng kế hoạch của công ty, cháu ruột lão
thì làm phó phòng tổ chức nhân sự. Bố tôi dù mù tịt về máy ảnh, nhưng biết là
tôi cũng ham mê chụp ảnh, nên nếu lần tới đi du lịch có thể thể hiện với phó
giám đốc thì con đường thăng tiến của ông sẽ hiện lên. Hơn mười năm nay làm cửa
hàng trưởng ở một cửa hàng cách công ty cả chục cây số, mặc dù bố tôi thể hiện
rất tốt nhưng cũng chẳng có ai để ý đến cả. Thậm chí cửa hàng này bố tôi bàn với
anh em cấp dưới cho người khác thuê để ra làm ngoài, 8 phần tiền cho thuê nộp lại
cho công ty thì cũng chẳng ai ở trên quản cả.
Mẹ tôi thì lúc đầu cũng kịch liệt phản đối, bỏ ra số tiền bằng
cả năm lương của bà để mua một cái máy ảnh dở hơi, theo cách nói của bà, thì
đúng là vứt tiền qua cửa sổ. Trong chuyện này chỉ có hai anh em tôi là hứng
thú, dù sao người hưởng lợi trực tiếp vẫn là chúng tôi. Tuy nhiên anh trai tôi
không có cơ hội để cầm máy chụp do ông ấy học xong năm thứ nhất Học viện Tài
chính thì vào trong Nam thi lại Đại học Ngoại thương. Nguyên nhân cũng là do
chuyện yêu đương cả, bố mẹ tôi biết nhưng không quản, vì dù sao ông ấy cũng tự
mở cửa hàng quần áo kiếm tiền đi học, với cả Tài chính với ngoại thương thì đâu
khác gì nhau, có chăng là phí mất một năm học.
Có máy ảnh, tôi chụp rất nhiều. Vì đó là máy kỹ thuật số mà,
chụp vô tư đến khi hết pin hoặc đầy thẻ chứ không chỉ có chụp được mấy chục kiểu
như máy phim, hết lại phải thay phim, phiền phức vô cùng. Cũng trong năm đó bố
tôi được thăng chức thật, nhưng không phải do con đường đã vạch kia mà là do
ông phó giám đốc đấy ốm nên không đi du lịch được, toàn bộ ảnh của cả đoàn do
tôi chụp. Như một lẽ dĩ nhiên, sau đó ai muốn lấy ảnh đều phải liên hệ với bố
tôi và cả cơ quan gần như quen mặt một người mà trước đó có khi cả mặt họ còn
chẳng nhớ. Cơ quan nhà nước mà, thân ai người đấy lo, cha chung không ai khóc.
Đúng thời điểm lão trưởng phòng Đầu tư về hưu, do lão phó phòng còn trẻ, mới gần
30 tuổi nên ban lãnh đạo nhất trí cho bố tôi vào vị trí còn trống đó. Với lý do
là bố tôi đã cống hiến mười mấy năm cho công ty.
Từ đó tôi được giao toàn quyền sử dụng máy ảnh, thậm chí mỗi
lần bố tôi được khen thưởng hay đề bạt lên vị trí mới thì ông cũng "thưởng"
luôn cho tôi, lần thì ống kính máy ảnh, lần thì flash rời. Tuy giá trị không
nhiều như lần đầu tư đầu tiên nhưng nó cũng giúp tôi hiểu biết sâu rộng về lĩnh
vực chụp ảnh.
- Phong! Dậy ăn sáng con.
- Dạ, vâng ạ. Bố đợi con một chút.
Bố tôi là một người nguyên tắc, ông đều đặn dậy vào lúc 5 rưỡi
sáng mỗi ngày để đặt cơm rồi đi tập thể dục, mẹ dậy chỉ cần đun lại thức ăn chờ
bố tôi về là ăn cơm. Theo tôi, ăn cơm sáng là một việc rất tốt. Khoa học cũng
chứng minh bữa sáng là bữa quan trọng nhất trong ngày.
Nhưng tôi đã quen với nếp sống của sinh viên đại học, cộng với
việc kì này tôi học chiều và chủ yếu ở nhà làm đồ án nên dậy sớm đã gần như
không còn trong từ điển của tôi. Ôm cái gối đè lên đầu, tôi cố gắng trở lại với
giấc mơ mà trong đó tôi đang lái xe mui trần chở Phương My đi chơi.