Chúng tôi đi một xe đến Tô Hiến Thành, đi bằng xe Attila của
Dương Linh vì nàng không thích đi xe RSX của tôi. Lời giải thích của nàng rất
khó nghe, xe của tôi đi pô cứ kêu lạch bạch nghe khó chịu. Tôi thì biết thừa là
nàng không thích đi xe số, đúng là cái kiểu tâm lý của con gái bây giờ. Nhưng
cũng phải công nhận xe ga cũng có nhiều lúc hữu dụng hơn xe số, nhất là trời
mưa.
Quán phở bà Lộc không lớn lắm, nằm ngay ở ngã tư Bà Triệu -
Tô Hiến Thành. Nếu nói về phở gà thì tôi thấy phở gà ở Lò Đúc ngon hơn, nhưng
chỉ bán buổi tối thôi. Chúng tôi để xe lên vỉa hè, cất mũ bảo hiểm rồi đi vào
quán.
- Hai cháu ăn gì nhỉ?
Một cô béo hỏi chúng tôi, cô béo này là con hay cháu của bà
Lộc. Tuổi không lớn lắm nhưng lại vô cùng béo. Mấy năm trước tôi đến ăn thì cô
béo chỉ là phụ giúp bà Lộc, lúc đó cũng chưa béo như bây giờ.
- Cho cháu một phở gà thịt đùi nhé, thêm một trứng trần nữa.
Em ăn gì?
Tôi quay ra hỏi Dương Linh. Nhìn con gà luộc trên bàn mà tôi
quên hết lời khuyên của bác sĩ.
- Cho em một bát phở thịt trắng, không thêm trứng trần.
- Hai cháu tìm bàn ngồi đi, cô bảo người mang lên ngay.
Tôi tìm một cái bàn ở ngoài vì cái quán này bé tẹo, trời thì
vừa oi vừa nóng. Chui vào đấy cộng thêm hơi bếp chắc tôi chết mất. Ngồi ngoài
tuy nắng nhưng lại có bạt che. Rất nhanh, hai bát phở của chúng tôi được mang
ra. Tôi còn dặn cô nhân viên mang cho chúng tôi một đĩa quẩy với hai cốc trà đá
nữa. Tôi ăn phở không thể thiếu hai món này được.
Hương thơm của nước dùng làm cái bụng tôi sôi lên sùng sục.
Nước dùng này dùng đuôi và xương bò để ninh, người ta không dùng xương lợn vì
nước sẽ đục. Ngoài ra trong nước dùng còn có mùi vị của thảo quả, gừng, quế,
hành khô. Riêng phở gà thì nước dùng còn ninh thêm cả xương gà nên mùi vị rất
ngậy. Gà sau khi luộc xong thì được dội qua nước lạnh nên da rất giòn. Khi ăn vắt
một lát tranh lên trên thịt gà, bỏ vài miếng ớt tươi hoặc tương ớt thì sẽ được
một bát phở gà tuyệt vời. Bát phở này ăn ngon hơn nhiều cái chỗ tối qua tôi ăn.
Phở ở chỗ này đắt nhưng nước dùng thì thơm ngon và đủ vị hơn, dù sao chỗ hôm
qua cũng chỉ là quán phở trong ngõ, nhu cầu phục vụ cũng chỉ từ đầu ngõ đến cuối
ngõ.
Tôi hít hà vài lần trước khi lao vào xử lý bát phở của mình.
Sau chưa đầy 3 phút tôi đã xử lý sạch sẽ cả nước lẫn cái. Đây mới gọi là cuộc sống.
Mục đích cuối cùng của cuộc sống luôn luôn là hưởng thụ. Nếu có ai sống không để
hưởng thụ thì cuộc sống của người đó chắc chắn cực kỳ tẻ nhạt.
Lúc với tay lấy cái giấy ăn tôi mới để ý đến cô gái bên cạnh
đang nhìn chằm chằm vào tôi.
- Dương Linh, em không ăn à?
Tôi cảm thấy xấu hổ vô cùng. Thói quen ăn uống tập trung cao
độ của tôi đôi khi lại phản chủ, mặc dù nó rất khoa học. Người ta nghiên cứu là
khi ăn thì không nên nói chuyên, nhưng thực tế thì khác. Ở đâu tôi không biết,
riêng ở VN thì bữa cơm cũng chính là bữa để mọi người giải tỏa chuyện khúc mắc,
cũng như tán dóc tào lao đủ thứ chuyện trên trời dưới biển. Điều này làm xích lại
mối quan hệ giữa các thành viên trong gia đình cũng như các bằng hữu trên bàn
nhậu.
- Anh ăn nữa không? Em no rồi.
Dương Linh đẩy bát của nàng sang chỗ tôi. Thực ra thì nàng
còn chưa động vào đũa chứ đừng nói là ăn. Từ nãy tới giờ nàng chỉ nhìn tên phàm
ăn bên cạnh. Nhìn hắn ăn như vậy trong lòng Dương Linh vừa vui mừng, vừa chua
xót. Khóe mắt nàng đã ươn ướt rồi.
- Vậy tý nữa anh mua Pizza cho em nhé.
Tôi biết cô nàng này rất thích ăn đồ tây, đặc biệt là đồ ăn
nhanh. Tuy nhiên những món ăn này tôi không hứng thú lắm. Thua xa cả mấy món
bình dân như bánh mỳ trứng hay xôi xéo.
Dương Linh mỉm cười khẽ gật đầu.
Khi tôi vừa cắm đôi đũa của mình vào bát phở thứ hai thì có
một cảm giác lạnh buốt từ sống lưng kéo dài tới tận đỉnh đầu. Tôi rùng mình một
cái rồi ngầng đầu lên xem có chuyện gì. Thời tiết hôm nay rất đẹp, nhiều mây và
nặng nhẹ, tuy nhiên nếu bảo có mưa bão thì rất vô lý. Thời tiết tháng 9 ở miền
Bắc vẫn còn mang nhiều dư âm của mùa hè, thỉnh thoảng trời đang nắng ngay lập tức
mưa như trút nước. Nhưng việc đó thường xảy vào buổi chiều khi mặt trời lặn dần,
hơi nóng bốc lên gặp luồng không khí lạnh trên cao ngưng tụ thành mây sau đó là
mưa.
Cái cảm giác đó càng ngày càng rõ rệt hơn. Mồ hôi trên trán
do ăn phở nóng cũng biến thành mồ hôi lạnh. Tôi nhìn quanh xem có gì biểu hiện
khác thường không thì thật đáng thất vọng. Dương Linh ngoài vẻ mặt khó hiểu
nhìn tôi ra thì không có một biểu hiện nào của việc cảm thấy lạnh. Hôm nay nàng
mặc một chiếc áo ngắn tay có mũ màu trắng, bo ở dưới, quần kaki lửng màu rêu
bóng và cuối cùng diện đôi giày búp bê kẻ sọc xanh hồng nhìn rất đáng yêu. Với
kiểu thời trang đó nếu trời trở lạnh thì nàng sẽ cảm nhận rõ hơn tôi nhiều. Thậm
chí khi tôi đánh ánh mắt ra xa còn thấy ông già bơm xe cởi trần ngồi phe phẩy
quạt. Vậy thì tôi bị làm sao?
- Anh có sao không vậy? Anh lạnh à?
Dương Linh nhìn tôi lo lắng hỏi.
- Anh không sao, chỉ tự dưng cảm thấy hơi lạnh.
Thực ra cảm giác của tôi bây giờ giống như bị nhét trong
ngăn lạnh vậy. Ngay cả bàn chân bị nắng chiếu lên cũng không làm tôi thấy ấm áp
hơn bao nhiêu. Phải chăng tôi bị sốt rét? Bị sốt rét ở thành phố này ư? Thật là
điều không tưởng.
Dương Linh lấy một tờ giấy ăn lau mồ hôi cho tôi, nàng cũng
không biết phải xử trí thế nào. Bây giờ là giữa trưa, trời vừa oi vừa nóng, đến
nàng còn đang phát ngốt lên. Nếu ở nhà bây giờ chắc chắn nàng sẽ cởi hết quần
áo nhảy vào bồn tắm ngâm mình xả stress.
Đúng lúc đó có hai người đàn ông đi bộ ngang qua chỗ chúng
tôi, một già một trẻ. Người đi trước lớn tuổi hơn, tầm 60 tuổi, mái tóc hoa râm
gọn gàng, người hơi béo nhưng bắp chân, bắp tay thì to như người tập thể hình vậy.
Người này mặc một chiếc áo đại cán (kiểu áo Tôn Trung Sơn) màu xanh ghi, quần
cũng đồng tông luôn, giày da màu đen. Dám cá người này đi thử vai sẽ được chọn
để đóng vai cán bộ. Người đi sau thì giống một công chức bình thường, đeo kính,
không cao lắm, dáng người gầy gầy và diện sơ mi trắng, quần âu màu đen. Người
này hơi hói, để đầu đinh, răng vẩu, nước da trắng như kiểu công tử vậy. Hai người
này càng đi tới gần thì tôi càng cảm thấy lạnh. Cũng không muốn người ta thấy
tôi đang nhìn họ nên tôi hơi cúi xuống giả vờ ăn phở. Hai người này, đích thị
là có vấn đề. Không thì làm sao họ đi đến gần thì tôi lại thấy lạnh như vậy.
Hai người đàn ông cũng không phải mù, họ biết có người đang
nhìn họ. Đáng chú ý hơn cả là một đôi nam nữ đang ngồi ăn phở, nam thì gầy gò,
râu tóc mọc vô tổ chức, nữ thì trắng trẻo, xinh đẹp. Thật là một đôi đũa lệch,
tiếc thay tiếc thay. Mà họ quan tâm là hành động của người nam rất kì lạ, có vẻ
như anh ta bị cảm, người cứ run lên và mồ hôi thì chảy túa lua.
- Hoàng Cái, tên kia có vấn đề.
Tên đeo kính vẫn giữ nguyên tác phong nhưng nhỏ giọng nói.
Giọng của hắn trầm trầm, ồm ồm như thanh niên hoi vừa vỡ giọng vậy.
- Chúng ta còn có việc phải đi, không thể chậm trễ.
Tên béo không tỏ bất cứ thái độ gì, vẫn chậm dãi bước đi như
tác phong của một vị lãnh đạo vậy.
Khi hai người kì lạ này đi xa chỗ chúng tôi một đoạn thì tôi
cũng cảm thấy đỡ lạnh hơn. Vậy nguyên nhân duy nhất làm tôi cảm thấy lạnh chính
là hai người này. Tôi không thể đi theo được vì như vậy thì quá dễ bị lộ. Trước
tiên cứ lưu lại cái gì đó.
- Dương Linh, điện thoại em có thể chụp ảnh đúng không? Cho
anh mượn.
Tôi quay ra hỏi Dương Linh, tôi đã thấy cái điện thoại của
nàng, có vẻ rất xịn.
- Vâng, đúng rồi.
Nàng lấy chiếc điện thoại trong túi ra, nhập mã mở khóa và
đưa cho tôi.
Tôi vào chương trình chụp ảnh và bắt đầu tác nghiệp. Chiếc
điện thoại này có cả tính năng zoom nữa nên rất tiện lợi. So với chiếc Iphone
cũ của tôi thì thao tác chụp nhanh hơn nhiều, có lẽ sắp tới tôi phải mua một
chiếc điện thoại xịn để dùng. Không phải lúc nào tôi cũng có thể mang theo máy ảnh
chuyên nghiệp bên mình.
- Tối về em gửi cho anh mấy cái ảnh mới chụp này vào mail
nhé.
- Vâng tối em sẽ gửi.
Nhìn Dương Linh bây giờ, tôi không thể tin được đây từng là
cô cộng sự luôn chí chóe với tôi, không bao giờ biết nhường nhịn hay chịu thua
tôi cả. Con gái có khả năng thay đổi thái độ tốt thế sao? Bây giờ bảo tôi mang
cái bộ dạng lạnh lùng ít nói, bất cần đời thì tôi thực sự không làm được.
Tôi chẳng còn tâm trí nào để ăn tiếp. Nhưng khi tôi vừa kêu
thoanh toán thì cảm giác lạnh lại quay trở lại. Nhưng lần này không giống lần
trước, đó là toàn thân tôi thấy lạnh và cũng không chảy mồ hôi. Cái lạnh giống
như khi gió mùa đông bắc về. Lúc trời lặng thì thấy mát mẻ, nhưng khi gió thổi
qua thì lạnh buốt xương. Chẳng nhẽ hai tên kia quay lại? Chúng phát hiện ra điều
gì khác thường sao? Tôi nhanh chóng trả tiền và ra lấy xe, vội đến mức không lấy
cả tiền thừa. Dương Linh không hiểu điều gì đang xảy ra, nhưng nàng vẫn đi theo
tôi.
"Không xong rồi, chúng đã đến rồi sao" Tôi tự nhủ
trong đầu, cảm giác lạnh càng lúc càng tăng. Chúng mà có ý định bắt tôi hay hạ
thủ thì đơn giản vô cùng, vì bây giờ người tôi đã mềm nhũn ra rồi. Tôi quay mặt
lại. Ít ra thì cũng phải biết mình chết bởi ai chứ.
- Bọn họ đâu rồi?
Khi tôi ngoảnh lại thì trên hè phố chẳng có một ai đi lại trừ
chúng tôi.
- Anh hỏi ai cơ?
Dương Linh lo lắng hỏi lại, nàng không hiểu tôi nói cái gì.
Sao anh ấy lại hành động lạ như vậy? Có phải đây là di chứng của lần tai nạn đó
không?
Một chiếc xe Mercedes Benz S600 Guard Pullman chầm chậm đi từ
hướng Bà Triệu rẽ vào Tô Hiến Thành. Ánh mắt của tôi va chạm với ánh mắt sắc lạnh
của một cô gái ngồi phía sau xe. Cô gái này tuy trang điểm theo phong cách Emo,
mắt kẻ đen đậm, nhưng với con mắt của một nhiếp ảnh gia chụp mẫu nhiều năm tôi
dám khẳng định cô gái này còn rất trẻ. Cô gái không lảng tránh mà nhìn lại tôi,
vẻ mặt vô hồn không biểu hiện bất cứ cảm xúc nào. Bên cạnh cô gái này còn có một
người phụ nữ, trông khá là trẻ và đặc biệt xinh đẹp. Nét đẹp quý phái và thanh
tú có phần giống siêu mẫu Hoàng Yến. Mặt nhỏ, hơi thuôn dài, mũi cao, cằm nhọn,
đôi môi nhỏ nhắn. Khuôn mặt kiểu này vô cùng ăn ảnh, đặc biệt là ảnh thời
trang.
Khi chiếc xe đi qua thì cảm giác của tôi giống hệt như lúc
nãy. Tôi lại có thể khôi phục lại hoạt động một cách bình thường. Chiếc xe mang
biển 29K-099.99, biển tứ quý rất đẹp, không phải có tý tiền là mua được đâu, phải
có quan hệ hoặc chịu chi rất nhiều mới có được đấy. Đây là loại số hiệu mới, vậy
chiếc xe này đăng ký chưa được lâu. Dòng S600 Guard Pullman cũng là một đẳng cấp
nếu không gọi là đỉnh cấp siêu xe. Chiếc xe dài 6,4m này còn dài hơn cả Maybach
62s hay Roll Royce Phantom, những ông hoàng trong giới xe siêu sang. Kính chống
đạn dày hơn 6cm, cửa thép chống được đạn của súng tiểu liên, lốp run-flat, loại
lốp thành cứng giúp xe tiếp tục di chuyển nếu bị lốp bị xì hơi. Và cái giá của
nó cũng khủng hoảng không kém, 1,4 triệu đô ở mỹ, tức là bằng 3 con Phantom
Drophead. Tôi không nghĩ là ở Việt Nam lại có người có thể mua được xe này. Tôi
phải ghi nhớ chiếc xe này cũng như chủ nhân của nó.
Một buổi sáng thật đáng sợ, tôi gặp liên tiếp những chuyện lạ
khó hiểu. Cuộc sống đón chào tôi như vậy sao?