Dạ Hương Lâu vào buổi sáng khách trọ ra vào đông đảo, người
thì trả phòng, người lại đến ở trọ. Tiếng trò chuyện rì rầm, cười cười nói nói
làm không gian buổi sáng đượm phần sinh khí. Chỉ có điều ở một góc phòng nơi tiền
sảnh của Dạ Hương Lâu lúc này, không gian có phần ảm đạm. Ấy vậy mà không có ai
trong phòng nhận thấy có chuyện bất thường đang xảy ra.
Sau tiếng quát của gã họ Vạn, Diệp Nguyên cả thân mình đứng
chết lặng. Lúc này thân thể hắn đã mất đi khống chế, ánh mắt có phần hoảng sợ
nhìn về phía nam tử họ Vạn. Trong đầu thì xẹt qua muôn vàn suy nghĩ: “Sao thân
thể như bị tiêm thuốc tê thế này? Chẳng lẽ cái này là phép thuật sao? Ông trời
đừng đùa ta như vậy chứ?”
Thấy biểu hiện “bất thường” của Diệp Nguyên nam tử họ Vạn
nhíu mày nói:
- Ngươi cho rằng có thể diễn trò trước mặt bổn quân?
Diệp Nguyên nghe vậy cố nở một nụ cười rồi đáp:
- Ta thật sự không hiểu Vạn huynh nói gì!
Họ Vạn lông mày nhíu chặt nhìn Diệp Nguyên rồi bàn tay khẽ động
một chút, ngay lập tức Diệp Nguyên cảm thấy thân thể có thể cử động.
“Chạy” Một ý nghĩ đơn giản xẹt qua trong đầu Diệp Nguyên,
sau đó hắn nhằm hướng cửa lớn chạy thục mạng ra bên ngoài quán trọ. Điều kỳ
quái là khách khứa trong quán trọ hình như không ai để ý đến hành động bất thường
của hắn. Dường như bọn họ đã xem hắn như là không khí vậy.
Họ Vạn nhìn biểu hiện của Diệp Nguyên thì đôi môi nhếch lên
nụ cười khó hiểu rồi thân hình hắn nhanh chóng biến mất khỏi Dạ Hương Lâu.
“Thật là quỷ quái, mới sáng ra đã gặp ma rồi!” Diệp Nguyên vừa
chạy như bay trên con đường lớn phía trước Dạ Hương Lâu vừa kêu khổ trong lòng.
- Cẩn thận! Cẩn thận!
- Làm gì mà chạy như ma đuổi thế hả?
- Coi chừng! Đổ hết hàng hóa của ta bây giờ.
- Tránh đường! Mau tránh đường!
Tiếng la ó vang lên nhưng không làm bước chân Diệp nguyên chậm
lại chút nào. Thân hình hắn đảo liên tục qua các ngõ hẻm, vừa chạy vừa thở hổn
hển.
- Bốp! bốp! bốp! Ngươi đóng kịch đạt lắm! Tiếng vỗ tay tán
thưởng vang lên bên tai Diệp Nguyên như âm hồn bất tán.
“Con bà nó! Chẳng lẽ thế giới này vốn tồn tại yêu ma quỷ
quái?” Rẽ vội vào một lối nhỏ vắng người, hắn lẩm lẩm chửi một câu trong đầu.
- Rốt cuộc ngươi là ai? Ta với ngươi không thù không oán, tại
sao lại đuổi theo ta? Diệp Nguyên vừa chạy vừa hét lên.
- Thú vị! Thú vị! Đã lâu lắm rồi bổn quân chưa chơi trò đuổi
bắt! Âm thanh tà mị lởn vởn bên tai Diệp Nguyên.
Diệp Nguyên nghe thế thì lông tóc dựng ngược, không hiểu vì
sao lúc này hắn cảm thấy không gian xung quanh có chút âm hàn, lạnh lẽo. Mặc dù
đã trải qua sống chết nhưng đối mặt với hoàn cảnh quỷ dị này hắn vẫn không thể
tiếp nhận nổi.
Thở dốc liên hồi, bước chân cũng chậm dần lại, Diệp Nguyên
lao vào một hẻm vắng sâu hun hút chạy thục mạng.
“Bịch” Đột nhiên thân hình hắn va phải một thứ gì đó như bao
cát rồi ngã ngửa ra sau, ngồi bệt trên mặt đất.
Hoảng hồn nhìn lên thì lấy trước mặt là một hư ảnh cao gần
trượng, lúc ẩn lúc hiện đứng trước mặt mình.
“Ma!” Trong đầu hắn hô lên một tiếng sợ hãi.
- Thế nào? Ngươi còn muốn giả vờ? Giọng nói lạnh lẽo vang
lên bên tai Diệp Nguyên.
Diệp Nguyên nghe thế lắp bắp:
- Ngươi…là người..hay ma?
Hư ảnh kia nghe thế chợt cười tà mị nói:
- Chỉ cần nói ra xuất xứ của ngươi, ta sẽ tha cho ngươi một
mạng!
- Ta không hiểu ngươi nói gì?
- Hừ! Công pháp đêm qua ngươi dùng để thoát khỏi Huyết Lãng
Phệ Hồn của ta là gì?
- Ta không biết!
Sau mấy câu đối đáp, rốt cuộc Diệp Nguyên cũng ngờ ngợ hiểu
chuyện gì đang xảy ra. Chỉ là hắn làm sao biết được đêm hôm qua có người mượn
xác hắn để tu luyện.
Hư ảnh kia thấy hắn không chịu nói liền cười tà mị nói:
- Chỉ cần ngươi dâng lên công pháp kia ta sẽ tha cho ngươi một
mạng!
Diệp Nguyên đâu biết công pháp quái quỷ nào, nên đáp:
- Ta thật sự không biết công pháp gì cả!
Hư ảnh nghe vậy ra chiều giận dữ gằn lên từng tiếng:
- Trước mặt bổn quân còn dám buông lời lừa gạt! Hôm nay ta
phải luyện tế hồn phách của ngươi tại nơi này!
Dường như vẻ cứng đầu của Diệp Nguyên làm y không nhịn được
nữa. Vốn bản thân y có hứng thú với công pháp mà tiểu tử trước mặt nắm giữ. Bởi
Huyết Lãng Phệ Hồn của y vốn là một môn thượng cổ ma công bá đạo tuyệt luân. Những
kẻ rơi vào tay y rất ít người sống sót. Dù có sống được thì cũng chịu tổn
thương lâu dài. Nhưng thật không ngờ tiểu tử trước mặt y đêm qua có thể ung
dung trước mặt y chạy trốn. Nếu không phải y có bí pháp tìm kiếm thì cũng không
thể phát hiện ra tiểu tử này nhanh như vậy.
“Huyết Lãng Phệ Hồn”
Diệp Nguyên hoảng hốt nhìn không gian quanh mình biến đổi.
Chỉ thấy con hẻm sâu lúc này tràn ngập một màu đỏ sẫm. Từng đợt âm hàn thẩm thấu
vào da thịt khiến vai hắn run lên. Lúc này hắn không phải là sợ hãi nữa mà là
không thể tin vào mắt mình được. Cảm giác của hắn lúc này như thể bị ai đó vứt
vào một thế giới đầy yêu ma quỷ quái rồi bảo: “Tự thân ngươi lo liệu nhé!”
“Khốn kiếp! Lúc tự sát thì không thể chết! Lúc muốn sống thì
lại bị ma quỷ đuổi giết!” Từ nỗi hoang mang, sợ hãi Diệp Nguyên chợt thay đổi bằng
một ý nghĩ giận dữ. Sau đó không biết lấy đâu ra sức mạnh hắn bật người đứng dậy
chạy bán sống bán chết vào phía sâu con hẻm.
- Muộn rồi! Mau dâng lên linh hồn của ngươi cho ta! Âm thanh
như đoạt hồn cướp phách vang lên bên tai Diệp Nguyên.
Một màn sóng máu màu đỏ lấy tốc độ mắt thường không thể thấy
được lao đến bao trùm lấy thân thể Diệp Nguyên. Bước chân của hắn chững lại,
thân thể như bị áp lực đè nén bắt đầu uốn éo, dị dạng.
“Ặc…ặc…” Từng tia máu trào ra nơi miệng làm hắn cảm thấy tuyệt
vọng. Cơn đau thấu tận tim can lan rộng toàn thân tựa như từng thớ thịt bị người
ta dùng dao mổ xẻ. Cảm giác cái chết cận kề khiến hắn cảm thấy hoang mang tột độ.
Cùng lúc này trong một không gian màu trắng kỳ lạ. Hai bóng
người một đen một trắng đang đuổi theo một ma ảnh màu đỏ trong suốt lúc ẩn, lúc
hiện. Điều kỳ dị là mỗi lần ma ảnh này lướt qua chỗ nào thì không gian nơi đó
nhuốm màu đỏ thẫm.
- Huyết Lãng Phệ Hồn này thật bá đạo! Không ngờ một tia ma
khí mà có thể ẩn thân, giết người ngoài ngàn dặm! Người mặc bạch y vừa đuổi
theo ma ảnh vừa cảm thán.
- Cũng may chúng ta phát hiện sớm nếu không tiểu tử này đúng
là gặp đại họa! Người mặc hắc y nói.
- Cũng tại lão Hắc nhà ngươi! Nếu không quản chuyện của người
khác thì làm sao tia ma khí kia có thể lọt vào không gian tinh thần của tiểu tử
này.
- Biết rồi, biết rồi! Ngươi mau dùng Tỏa Hồn Trận luyện hóa
con ma kia đi!
- Được!
“Vút…vút…vút….vút…” Mấy chục đạo bạch khí như thể thuấn di
xé không lao đến trước mặt ma ảnh rồi tản ra theo nhiều phương vị, sau đó di
chuyển cùng với tốc độ của ma ảnh. Chẳng mấy chốc một đám đồ hình cổ quái đã
đem ma ảnh vây vào bên trong.
“Thái Dương Tỏa Hồn Trận! Đi!” Một tiếng hô vang vọng không
gian.
Ngay sau đó, những đồ án màu trắng vừa hình thành lập tức tỏa
ra bạch khí nồng đậm, rồi tựa như được bàn tay người sắp đặt, từng đoàn bạch
khí tự động nối liền với nhau tạo thành một đồ án thái cực màu trắng vây lấy ma
ảnh vào bên trong trong.
“Diệt!” Một tiếng pháp quyết vang lên, đồ án thái cực lập tức
xoay tròn quanh ma ảnh rồi đột nhiên nhu nhỏ lại. Sát na sau đó ma ảnh bị chấn
nát thành bụi hư vô, không gian kì lạ lại trở về màu trắng tinh vốn có.
Tại thời điểm ma ảnh chia bị chấn nát, trong một nơi âm u lạnh
lẽo, một giọng nói có phần nhạc nhiên xen lẫn chút cảm thán vang lên: “Có thể
phá tan được ảo trận của ta, quả không đơn giản!”
Cùng thời gian đó bên tai Diệp Nguyên vang lên những tiếng
la thất thanh:
- Diệp công tử! Diệp công tử!
- Diệp công tử người làm gì vậy!
- Diệp công tử mau buông tay ra đi!
“Bồng…!” Cảm giác đại não chấn động mãnh liệt, Diệp Nguyên mở
to mắt ra thì giật mình hoảng hốt. Hóa ra lúc này đang đứng cạnh bàn trà, hai bàn
tay bóp lấy cổ của chính mình. Một đám tiểu nhị đang cố sức kéo tay hắn ra, đám
khách trọ thì nhìn hắn với đôi mắt kì quái xen lẫn chút sợ hãi.
“Không phải ta bị ma đầu đuổi giết sao?”
“Chẳng lẽ ta chết rồi?”
“Không đúng! Ta vẫn đứng trong Dạ Hương Lâu”
- Diệp công tử, có gì từ từ nói, đừng làm chuyện dại dột! Một
tên tiểu nhị nói với giọng khuyên bảo.
Lúc này thì đám tiểu nhị đã kéo tay Diệp Nguyên ra khỏi cổ hắn,
ánh mắt kì dị chăm chú nhìn hắn. Diệp Nguyên bây giờ cảm thấy cổ họng mình đau
rát, đầu lưỡi thì cảm thấy vị mặn nồng của máu. Hắn giật mình nhìn quanh rồi hỏi:
- Ta vừa làm gì vậy?
Đám tiểu nhị nhao nhao đáp:
- Công tử đang ngồi uống trà thì tự nhiên đứng dậy bóp cổ của
chính mình!
- Đúng vậy! Bọn tiểu nhân kéo mãi không ra!
Diệp Nguyên nghe thế thì giật thót mình bụng bảo dạ: “Rõ
ràng ta gặp tên họ Vạn rồi sau đó bị một ma đầu đuổi giết mà???” Ánh mắt hắn
nhanh chóng đảo quanh gian phòng nhưng không thấy hình bóng kẻ họ Vạn kia đâu.
Hắn có chút thất thần hỏi:
- Vị khách ngồi cùng ta đâu rồi?
Đám tiểu nhị nghe vậy ngẩn ra, một tên đáp:
- Lúc nãy công tử vừa xuống lầu thì ngồi ở đây một mình, làm
gì có ai khác.
“Gặp ma rồi! Gặp ma rồi!” Diệp Nguyên trong đầu chạy loạn.
- Công tử không sao chứ?
- Ta không sao! Có lẽ ta bị mộng du thôi!
- Ta về phòng nghỉ một chút!
Đám tiểu nhị dõi theo bóng lưng Diệp Nguyên rồi quay lại
nhìn nhau với ánh mắt khó hiểu. Một tên lẩm bẩm:
- Ngươi nói xem, Diệp công tử có phải bị ma nhập không vậy?
- Nhập cái đầu ngươi! Ban ngày ban mặt thế này lấy đâu ra ma
quỷ!
- Được rồi, từ nay chúng ta chú ý phòng của Diệp công tử một
chút!
Trong căn phòng lầu hai.
Diệp Nguyên ngồi bên bộ bàn ghế giữa phòng, rót chén trà rồi
uống cạn sau đó lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ ta vừa mộng du thật sao?
- Hay là ta bị…ma nhập!
Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi toàn thân hắn không tự chủ được
rung mình một cái. Không hiểu sao lúc này hắn lại nhớ đến mấy câu chuyện lũ bạn
hay kể về ma dẫn đường, ma nhập thể. Lắc mình một cái cho bình tĩnh hắn lẩm bẩm:
- Có lẽ mấy hôm nay tinh thần chưa ổn định nên gặp ảo cảnh
ban ngày!
Con người vốn là thế, khi gặp chuyện gì chưa thể giải thích
được thì luôn cố tìm cho mình một lí do để bình tâm lại. Hắn cũng không ngoại lệ!
Ngẩng đầu nhìn ánh nắng ban mai ấp áp chiếu sáng căn phòng,
Diệp Nguyên thổi “phù” một hơi trọc khí rồi nhanh chóng cầm lấy giá vẽ, đeo ống
trúc lên vai, rời khỏi gian phòng.
Bước lơ đãng trên con đường nhộn nhịp người qua lại, Diệp
Nguyên vẫn không sao gạt được những hình ảnh ma quái kia ra khỏi đầu. Cái cảm
giác vừa hư ảo, lại vừa chân thật ấy khiến hắn vừa tò mò lại vừa e sợ.
- Mẹ ơi! Mua cho con xâu kẹo kia đi mẹ!
Một giọng con nít trong trẻo vang lên bên tai Diệp Nguyên
khiến hắn thoát khỏi dòng suy nghĩ. Thì ra phía trước hắn một đoạn bên một quán
hàng rong, một bé trai chừng năm sáu tuổi đang đòi người mẹ mua quà.
- Xâu này nhé! Bà mẹ trẻ chỉ vào một xâu kẹo màu đỏ quánh
nói.
- Xâu màu vàng đi mẹ! Đứa bé trai nũng nịu
- Của con này! Bà mẹ đổi nhanh xâu kẹo khác cho đứa bé.
- Hi hi! Tiếng cười vui vẻ của đứa bé trai khiến người bán
hàng cùng người mẹ trẻ đều nở nụ cười.
Phía bên kia đường, một bé gái xinh xắn tuổi chừng mười hai
mười ba lúc này đang chạy lại quán hàng rong. Sau đó cô bé nở nụ cười thật tươi
nói với người trung niên nói:
- Cha ơi! Tam thúc bảo hôm nay cha nên về sớm để đi viếng mộ.
Người trung niên bán hàng rong xoa đầu cô bé nói:
- Ta biết rồi! Con về nhà chơi với biểu ca, biểu muội trước
đi.
Cô bé cười híp mắt nói:
- Con giúp cha bán hàng cho chóng hết nha!
Người trung niên nghe vậy nụ cười trên môi càng đậm nói:
- Tiểu nha đầu, sắp lớn rồi còn nghịch ngợm thế này! Đừng
làm phiền ta bán hàng nữa, mau về đi!
Cô bé nghe thế cười “hì hì” sau đó gật đầu rồi chạy vội sang
bên đường, rẽ vào một góc phố nhỏ. Còn người đàn ông trung niên đôi mắt nhìn
theo đứa con gái nhỏ tràn đầy niềm yêu thương.
Diệp Nguyên nhìn khung cảnh bình dị trước mắt, sống mũi cay
cay.
- Tiểu Nguyên à! Dậy ăn sáng kẻo muộn học bây giờ!
- Tiểu Nguyên à! Gắng học tốt nghe con!
- Tiểu Nguyên à! Con nhớ mặc ấm kẻo cảm lạnh đấy!
- ….
“Vì sao vậy? Vì sao lại là ta?”
Diệp Nguyên trong đầu lẩm bẩm liên hồi như vậy rồi ngửa mặt
lên nhìn trời.
Bầu trời vẫn trong xanh như vậy!
Nắng vàng vẫn rực rỡ như vậy!
Chỉ là tâm hồn của ai đó đang mang nặng nỗi cô đơn!
- Vì sao??? Giữa nẻo đường người qua kẻ lại, một bạch y thiếu
niên lưng đeo ống trúc, tay cầm giá vẽ, ngẩng đầu lên trời gào một tiếng thê
lương.