Đặt nữ tử nằm lên giường ngay ngắn, Diệp Nguyên nhíu mày vì
mùi máu nồng đậm. Hóa ra bên vai trái của nữ tử đã ướt đẫm. Lúc này khuôn mặt
nàng trắng bệch, tuy vậy đường nét khuôn mặt vẫn có chút dễ nhìn.
Thấy máu ứa ra ngày càng nhiều, Diệp Nguyên nhanh chóng cởi
áo của nàng để xem xét vết thương.
- Đừng…! Nữ tử thì thào. Có vẻ vì Diệp Nguyên động vào vết
thương khiến nàng tỉnh lại.
Diệp Nguyên nghe thế gắt:
- Đừng cái gì! Cô chảy nhiều máu thế này nếu không cầm máu
thì chết chắc!
Nữ tử nét mặt bơ phờ cắn răng nói:
- Ngươi dám làm ô uế ta, ta dù chết cũng làm ma ám ngươi suốt
đời.
Diệp Nguyên nghe thế chợt cảm thấy buồn cười, môi hắn nhếch
lên nụ cười nói:
- Chết rồi hẵng hay! Bây giờ ta phải đi tìm đại phu để cứu
cô trước.
Nữ tử nghe thế ra chiều hoảng hốt, quát lên với giọng yếu ớt:
- Không được đi! Nếu ngươi bước ra khỏi phòng ta sẽ chết cho
ngươi xem!
Nói là làm, không hiểu từ đâu trong tay nàng đã cầm một con
dao sáng loáng rồi kè lên chiếc cổ trắng ngần làm Diệp Nguyên giật mình.
- Đừng làm liều! Đừng làm liều! Ta không đi là được chứ gì!
Diệp Nguyên khuyên can.
- Nhưng vết thương của cô thì phải làm thế nào đây? Diệp
Nguyên hỏi.
- Ngươi đổ hết thuốc trong bình này ra giã cho nhuyễn rồi đắp
lên vết thương cho ta là được. Nữ tử bỏ con dao sang một bên, rút từ trong người
một bình sứ nhỏ đưa cho Diệp Nguyên.
Diệp Nguyên chụp lấy con dao rồi nói:
- Ta tạm thời cất đi, tránh cho cô làm ra chuyện điên rồ!
Nữ tử nhìn hành động của Diệp Nguyên thì nhếch lên nụ cười mỉa
mai.
- Cô đừng cử động để ta xem vết thương!
- Đừng nhìn ta với ánh mắt như thế!
- Ta chẳng thích thú gì cô đâu!
- Lườm ta cái gì? Ta không cởi áo ra sao giúp cô chữa thương
được!
Sau một hồi “tranh đấu” Diệp Nguyên mới cởi được một bên áo
phía trên vai của hắc y nữ tử. Nhìn vết thương trên vai nàng, Diệp Nguyên có
chút chau mày. Bởi lúc này một đoạn mũi tên dài chừng ngón tay trỏ đang cắm sâu
vào bả vai. Xung quanh vết thương được đắp vội một thứ thuốc dịch màu xanh đậm,
tuy vậy máu vẫn âm ỉ chảy ra từ miệng vết thương thấm ướt cả bờ vai.
Chạy vội lại chiếc bàn giữa phòng, đổ mấy viên thuốc màu
xanh đậm từ trong bình ngọc vào chén trà, Diệp Nguyên dùng tay ép nhuyễn đám
thuốc.
“Xem ra phải rửa sạch vết thương trước nếu không sau này sẽ
bị nhiễm trùng” Diệp Nguyên nhìn chăm chú vết thương của nữ tử thầm nghĩ.
Nghĩ vậy hắn liền tiến đến cửa phòng đi xuống lầu dưới để
tìm dụng cụ chữa thương.
- Đừng đi! Cô gái thì thào.
- Yên tâm, ta không bỏ cô ở lại đâu! Ta đi tìm nước nóng rửa
sạch vết thương cho cô! Diệp Nguyên mỉm cười nhẹ giọng nói.
Gần một khắc sau, cửa phòng mở ra, Diệp Nguyên bưng vào một
chậu đồng đầy nước nóng, trên tay còn vắt một chiếc khăn dày màu trắng. Chỉ có
điều vừa bước vào phòng thì đã thấy nữ tử kia nằm ngã dưới sàn nhà, xung quanh
thấm đầy máu tươi. Mũi tên trên vai đã được rút ra tự lúc nào.
Đặt vội chậu nước nóng lên bàn Diệp Nguyên lầm bầm:
- Ài! Có cần phải khổ thế này không chứ!
Thời gian trôi nhanh, trên giường lúc này nữ tử đã ngất đi,
tuy nhiên hơi thở đã đều trở lại. Vết thương trên vai đã được Diệp Nguyên rửa sạch
sẽ rồi đắp thuốc mới. Máu cũng đã ngừng chảy, có vẻ mọi thứ đã ổn thỏa.
Quyệt chút mồ hôi trên trán, Diệp Nguyên đắp tấm chăn mỏng
lên mình nữ tử, hắn nở nụ cười thoải mái. Nhìn khuôn mặt nàng có chút máu khô
dính phải hắn nhẹ nhàng dùng khăn ấm lau sạch. Chỉ là khi chạm vào làn da của
nàng thì làn da trở nên nhăn nheo rồi tróc ra làm Diệp Nguyên giật thót.
“Chuyện gì thế này?” Diệp Nguyên tự hỏi.
Tò mò nhìn sát lại khuôn mặt nàng thì hắn mới thấy rõ, thì
ra bên ngoài da mặt là một lớp mặt nạ mỏng như cánh ve được áp sát vào da mặt.
Dùng khăn ấm nhẹ nhàng bóc lớp mặt nạ ra Diệp Nguyên có chút thất thần nhìn ngắm
dung nhan của nữ tử.
Môi anh đào, chiếc mũi nhỏ xinh, làn da trắng hồng, lông mày
cong vút, ngũ quan cân đối thật đúng là một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành.
“Khi ngủ đã xinh đẹp thế này không biết lúc mở mắt sẽ thế nào?” Diệp Nguyên
nghĩ thầm.
Sau phút thất thần Diệp Nguyên lẩm bẩm: “Không nên rước họa
vào thân a!”. Nói rồi hắn nhẹ nhàng đắp lại lớp mặt nạ cho nữ tử. Điều kỳ lạ là
lớp mặt nạ này vừa đắp kín khuôn mặt nữ tử thì tự động gắn liền vào da mặt,
ngay lập tức dung nhan của nữ tử đã thay đổi.
“Thuật cải trang này thật cao minh, không biết mặt nạ này
làm bằng chất liệu gì?” Diệp Nguyên chậc lưỡi đánh giá.
Đêm cũng đã về khuya, sau một hồi chăm sóc cho nữ tử xa lạ
kia, Diệp Nguyên bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. Vặn nhỏ bấc đèn xuống cho ánh sáng
dịu đi, sau đó hắn xếp gọn chiếc khăn tay vắt trên ghế thành chiếc gối mỏng rồi
tiến đến góc phòng nằm xuống. Từ nhỏ hắn vốn không thể ngồi ngủ được nên bây giờ
đành ngủ dưới sàn. Cũng may trời cuối hè, sàn nhà lại bằng gỗ nên cũng không có
gì tệ lắm. Ít ra với hắn là như vậy.
…
“Cộc…cộc…” Tiếng gõ cửa phòng vang lên làm Diệp Nguyên tỉnh
giấc.
Cựa mình tỉnh dậy thì chợt thấy trên mình đã được ai đó đắp
một chiếc chăn mỏng. Diệp Nguyên nhanh chóng dời mắt sang bên giường thì chẳng
thấy bóng dáng nữ tử kia đâu nữa. Ánh mặt trời xuyên qua khe cửa sổ chiếu sáng
cả căn phòng, thì ra ngày mới đã bắt đầu từ lâu. Lật đật đứng dậy, hắn chạy đến
mở cửa phòng thì đã thấy một tên tiểu nhị đứng trước cửa.
Thấy Diệp Nguyên tên tiểu nhị nói:
- Khách quan đã tỉnh!!
Diệp Nguyên vừa thấy tên tiểu nhị liền hỏi:
- Có thấy bằng hữu của ta ở đâu không?
Tiểu nhị nghe thế đáp:
- Vị công tử kia đã rời khỏi đây từ sớm. Chỉ dặn chúng ta
chuyển lại thư này cho khách quan.
Nói rồi tên tiểu nhị đưa cho Diệp Nguyên một phong thư mỏng
sau đó lui xuống nhà.
Diệp Nguyên cầm phong thư trong tay nhướng mày một chút sau
đó tiến đến bộ bàn ghế giữa nhà ngồi xuống, mở phong thư ra xem. Chỉ thấy mấy
dòng chữ ngay ngắn viết:
“Số tiền ta để lại đủ cho ngươi kiếm một nơi yên bình sinh sống.
Ngươi cũng nên mau chóng rời khỏi Lâm Xuyên trấn, nếu không sẽ nguy hiểm đến
tính mạng.”
Diệp Nguyên đọc xong lá thư ngắn ngủi thì vẻ mặt trở nên cổ
quái, bởi đọc xong thư hắn chợt nghĩ đến mấy bộ phim cổ trang lúc trước hắn hay
xem. Nam tử cứu sống nữ tử sau đó nữ tử bỏ đi, chỉ để lại một bức thư từ biệt với
lời nhắn bảo nam tử phải tìm nơi yên bình sinh sống. Nam tử nghe theo lời nữ tử
nhưng không ngờ vẫn bị người ta phát hiện rồi đuổi giết. Lúc sắp bị kẻ thù chém
chết thì không biết từ đâu nữ tử lao ra ứng cứu. Tiếp sau đó là một màn chạy trốn
xuyên rừng bạt núi của hai người. Kết cục sau bao nhiêu nguy hiểm tình cảm nảy
sinh, nam tử cùng nữ tử thề non hẹn biển, suốt đời suốt kiếp.
Diệp Nguyên ngồi mơ mộng một lúc rồi chợt cười một mình. Xem
ra với người mang tư tưởng hiện đại như hắn những chuyện thế này có phần khó tiếp
nhận được. Tuy thế não hắn vẫn xẹt qua một tia lí trí: “Xem ra cô nàng kia là tội
phạm truy nã của triều đình rồi. Ta dù không liên quan gì đến nàng nhưng cũng
phải để ý một chút kẻo lại dính vào rắc rối.”
Đảo mắt sang bên chiếc giường nhỏ, Diệp Nguyên nhanh chóng
nhận ra mấy tờ ngân phiếu được đặt cẩn thận ở đầu giường. Bước đến cầm lên xem
một lượt thì thấy hơn chục tờ ngân phiếu mới tinh, mỗi tờ mệnh giá trăm lượng bạc.
Tình ra tài sản của hắn lúc này đã trên ngàn lượng. Nếu không tiêu xài hoang
phí mà chỉ sống một cuộc đời bình thường như bao người thì sẽ không lo ăn lo mặc.
Diệp Nguyên cầm đám ngân phiếu trong tay nhếch lên nụ cười bụng
bảo dạ: “Tiền bạc có được quá dễ dàng vốn không phải điều tốt. Người xưa thường
nói: Cái gì dễ đạt được tất dễ mất đi.” Lắc lắc đầu một cái hắn nhét vào trong
áo một tờ ngân phiếu, còn lại thì xếp gọn gàng rồi đút gọn vào phong thư, sau
đó cất vào tay nải.
Một chốc thời gian sau khi vệ sinh buổi sáng hắn đã ngồi
phía dưới tầng trệt ăn điểm tâm. Hôm qua hắn đã trả tiền ăn ở cho mười ngày tiếp
theo nên lúc này đầu óc hắn cũng có phần thoải mái.
Nhìn đám người ngồi ăn uống trò chuyện buổi sáng, Diệp
Nguyên có chút nao lòng. Dẫu sao thế giới này, thời đại này, hắn vẫn chưa hoàn
toàn tiếp nhận. Đám khách trọ nói chuyện càng lúc càng lớn khiến Diệp Nguyên
nhanh chóng bị cuốn vào câu chuyện của họ.
- Các ngươi biết đêm qua quan binh truy xét tội phạm mấy chục
dặm quanh đây không?
- Thật thế sao? Ngươi có biết chuyện gì xảy ra không?
- Ta nghe người ta đồn là vây bắt tội phạm vượt ngục.
- Vùng biên ải thế này cũng có tội phạm vượt ngục sao?
- Nghe nói là một đám phạm nhân vừa được chuyển đến nhà lao
của Thiên Trường phủ thì có người giải cứu.
- Thật là nguy hiểm, chỉ mong quan binh mau chóng bắt hết bọn
chúng.
- Đúng vậy! Những năm qua cuộc sống yên bình đã quen, ta rất
sợ gặp phải cảnh loạn lạc.
- Triều đình năm nào chẳng truy quét phản loạn. Ngươi lo lắng
bằng thừa.
…
Lắng nghe câu chuyện của đám khách trọ, Diệp Nguyên tự nhủ:
“Chắc cô nàng kia dính dáng đến chuyện này rồi!” Suy nghĩ một lát hắn lại khẽ lắc
đầu bụng bảo dạ: “Chuyện của ta còn lo chưa xong thời gian đâu quản việc của
người khác!”
Mặt trời dần lên cao, trên một con phố buôn bán nhộn nhịp,
Diệp Nguyên vừa đi vừa đeo trên vai một chiếc ống trúc to sẫm màu, dài hơn hai thước.
Đây vốn là một ống đựng giấy mà hắn vừa mua ở một quầy sách ven đường. Bên
trong là mấy chục tờ giấy trắng tinh loại tốt.
“Xem ra thời đại này khó mà tìm được cây bút chì” Diệp
Nguyên mỉm cười nghĩ.
“Nếu có thể tìm được chút than chì mình có thể tự chế ra
công cụ để vẽ rồi” Diệp Nguyên hứng thú với ý nghĩ của mình.
Cứ thế ngang dọc quanh các con phố hơn một canh giờ, cuối
cùng Diệp Nguyên cũng tìm cho mình đủ bộ giá vẽ, giấy bút các kiểu. Lúc này nắng
đã lên đỉnh đầu,hắn theo đường cũ quay về Dạ Hương Lâu.
Nhìn thấy một tên tiểu nhị đang gật đầu chào mình hắn bảo:
- Chút nữa mang lên phòng ta vài viên than củi.
Tiểu nhị nghe thế có chút ngẩn ra nhưng vẫn đáp:
- Được! Để tiểu nhân chuẩn bị.
Diệp Nguyên dặn dò cơm nước xong, xách giá vẽ vội vã về
phòng. Lúc này hắn đang muốn động chân động tay một chút cho đỡ buồn chán.
Sắp xếp giá vẽ cạnh cửa sổ xong xuôi thì tên tiểu nhị đã đem
lên mấy cục than đen sì bọc trong một tờ giấy cũ. Nhìn thấy giá vẽ bên cửa sổ
tên tiểu nhị tò mò hỏi:
- Công tử là họa sư sao? Lần này tên tiểu nhị thay đổi cách
xưng hô.
- Phải!
Nghe hắn xác nhận tên tiểu nhị càng tò mò hỏi:
- Công tử định dùng mấy viên than củi này để vẽ sao?
- Đúng vậy!
Tiểu nhị nghe thế ra chiều khó hiểu nhưng cũng không hỏi
thêm gì nữa mà nhanh chóng lui ra ngoài khép cửa phòng lại. “Vị công tử này thật
lạ! Không dùng bút mực lại dùng than để vẽ.” Lúc bước xuống lầu trong đầu tiểu
nhị còn lưu lại một tia tò mò.
Kéo vội chiếc ghế giữa phòng, Diệp Nguyên ngồi ngay ngắn trước
giá vẽ cạnh cửa sổ. Bàn tay loạn động một chút một viên than đã được hắn tách,
bẻ, rồi mài mòn thành hình dáng đầu bút. Xong xuôi, hắn nhìn qua khung cửa sổ
ngắm nhìn cảnh sắc phố phường người qua kẻ lại bên dưới rồi bắt đầu nét vẽ đầu
tiên.
Hai canh giờ sau.
“Cộc…cộc..” Tiếng gõ cửa vang lên.
- Vào đi!
- Công tử ta mang đồ ăn tới.
- Được rồi! Để trên bàn cho ta là được.
- Oa! Tranh này công tử vừa vẽ sao?
- Ngươi thấy thế nào?
- Thật chẳng khác nào cảnh thực!
- Ngươi thích chứ?
- Thích! Rất thích! Tiểu nhân chưa bao giờ thấy thủ pháp nào
tỉ mỉ như vậy!
- Nếu thích thì ta tặng ngươi!
- Làm sao thế được!
- Được rồi! Ngươi thích thì cầm lấy!
- Cám ơn công tử! Công tử cần gì thì gọi tiểu nhân một tiếng,
tiểu nhân tên Trương Thường.
- Được! Ta họ Diệp
- Diệp công tử ăn ngon miệng! Tiểu nhân cáo lui!
Nhìn vẻ mặt tên tiểu nhị vui mừng nhận bức tranh, Diệp
Nguyên chợt thấy vui vẻ trong lòng. “Xem ra phong cách vẽ hiện đại đối với những
người ở thế giới này là điều mới mẻ” Diệp Nguyên tự nhủ.
Tinh thần tốt thì làm việc gì cũng trôi chảy! Lúc này hắn ngồi
vào bàn ăn như lang sói. Đây có lẽ là lần đầu tiên hắn cảm thấy thức ăn ngon miệng
như vậy. Dường như một luồng gió mới đang thổi vào tâm hồn nghệ sĩ của hắn.
Đêm!
Ánh đèn được vặn hết cỡ soi sáng cả căn phòng.
Bấy giờ một làn gió nhẹ luồn qua khe cửa làm Diệp Nguyên khẽ
rung mình một cái rồi lại thong thả tô điểm từng nét bút. Lúc này hắn đang ngồi
họa gian phòng mình ở, từng chi tiết trong gian phòng dưới bàn tay của hắn được
khắc họa rõ nét. Bóng đổ, ánh sáng, phối cảnh, mọi thứ đều rất hài hòa và tỉ mỉ.
Vươn vai đứng dậy mỉm cười nhìn thành quả của mình hắn lẩm bẩm:
“Nếu có giáo sư phụ trách ở đây chắc mình sẽ được tốt nghiệp rồi”. Nói xong hắn
cười “hắc..hắc” mấy tiếng sau đó vặn nhỏ ngọn đèn, rồi leo lên giường nằm ngủ.
Cùng lúc đó ở trong một không gian màu trắng kỳ lạ, hai bóng
người một đen một trắng không nhận rõ mặt mũi lơ lửng giữa tầng không.
- Lão Bạch! Khi nào tiểu tử này mới nhớ lại đây?
- Tùy duyên! Tùy duyên!
- Cất cái “tùy duyên” của ngươi đi! Ta chán cảnh chờ đợi lắm
rồi!
- Lão Hắc à! Bị giam ở Hư Vô Động mấy vạn năm ngươi còn chịu
được. Lúc này chỉ đợi vài năm lại làm khó ngươi sao?
- Hừ! Lúc trước dù bị giam nhưng có thể dùng đám quỷ hồn
tiêu khiển. Còn ở nơi này một cái tàn hồn cũng không có!
- Ngươi nói cũng phải! Thật lạ! Đến nơi này lâu thế rồi mà
ta chưa gặp bất cứ tàn hồn nào!
- Giờ ngươi mới để ý sao? Ta thử thăm dò một lượt rồi nhưng
không tìm ra manh mối nào cả!
- Chẳng lẽ người chết ở nơi này linh hồn đều tan biến?
- Làm sao có thể thế được!
- Thế ngươi bảo vì sao lại không thấy bất cứ tàn hồn nào?
- Ta nghi ngờ trăm dặm quanh nơi này đang có kẻ động tay
chân.
- Ngươi muốn làm gì???
- Ta muốn điều tra một chút!
- Lão Hắc à! Đừng quản chuyện bao đồng!
- Hừ! Đến lúc ta kiếm được một tên quỷ hồn thì ngươi đừng
tranh với ta!
- Cái này…! Được rồi! Nhưng ngươi cẩn thận thân thể của tiểu
tử kia, đừng để hắn bị tổn thương là được.
- Biết rồi!
Gió đêm len lỏi lùa vào phòng làm ánh đèn vụt tắt. Trên giường
nhỏ, Diệp Nguyên bỗng trở mình tỉnh dậy, đôi mắt chớp động tinh quang rồi thu
liễm. Sát na sau đó cửa sổ gian phòng rộng mở, Diệp Nguyên toàn thân đổi thành
bộ hắc y, tay cầm quạt xếp màu đen cổ quái bay vút ra khỏi gian phòng như ma ảnh.