Âm thanh của Hắc lão mang theo đầy tiếu ý vang lên trong tâm
trí của Diệp Nguyên. Một loạt “trận văn” hiện lên trong kí ức của hắn. Chưa kịp
để hắn cảm thán về sự huyền diệu của âm dương lưỡng trận này thì giọng nói của
Hắc lão lại vang lên kèm theo điệu cười “a a” quen thuộc:
“Bên cạnh “Thái Âm Tụ Hồn Trận” cùng “Thái Dương Tỏa Hồn Trận”,
ta cũng để lại cho ngươi một trận pháp mà trước đây ta cướp từ tay của một đám
đạo sĩ vô danh. Trận pháp này tên là “Dịch Chuyển Càn Khôn” . Chi tiết thế nào
thì ngươi từ từ tự nghiền ngẫm lấy. Nếu không gặp tiểu tử nhà ngươi, có lẽ ta
không bao giờ nhớ tới trận pháp vô dụng này.”
Tiếng cười của Hắc lão càng ngày càng đậm, lời nói dừng một
chút rồi lại tiếp tục:
“Khi chúng ta ra đi ngươi chắc sẽ thắc mắc về đám đồ án
chúng ta để lại trên người của ngươi. Đám đồ án đó là một loại trận văn cổ có
cái tên rất dễ nhớ là “Cải lão hoàn đồng” . Hắc..hắc..! Không biết hiện tại tiểu
tử ngươi đã teo nhỏ lại đến chừng nào rồi! Ài…! Ngươi vô duyên với Âm Dương Vô
Cực Quyết nên trận văn cổ xưa đó xem như chúng ta đền bù cho ngươi vậy. Tuy nó
không thể “nghịch thiên cải mệnh” nhưng sau này sẽ giúp ngươi gây dựng lại cốt
cách mới.
Hà..hà…! Mai này nếu có ngày tiểu tử ngươi đạt được đại cơ
duyên, tu thành đại đạo thì ghé qua Hư Vô Động thăm hai lão già chúng ta. Ba
ngàn đại thế giới, tỷ tỷ tinh cầu, vô tận sinh linh, nếu có duyên ắt có ngày
tái ngộ….”
Giọng nói đầy tiếu ý của Hắc lão vang vọng rồi tan biến. Diệp
Nguyên nội tâm tràn đầy cảm kích với Hắc Bạch nhị lão. Hắn không ngờ đã mấy năm
trôi qua lại một lần nữa nghe thấy giọng nói của Hắc lão. Không những thế âm
dương lưỡng trận lại vừa cứu hắn một mạng.
Nhìn Chiêu Hồn Kính bị âm dương lưỡng trận bao vây Diệp
Nguyên lập tức hiểu được vì sao bản thân lại có thể sống sót.
“Chiêu Hồn Kính lúc tiến vào “không gian tinh thần” chắc đã
phát động âm dương lưỡng trận nên mới bị vây khốn. Xem ra số ta chưa đến lúc chết!”
Diệp Nguyên xẹt qua một tia vui vẻ rồi tâm thần chìm vào bên
trong từng đoàn trận văn huyền diệu của âm dương lưỡng trận. Một lúc sau từng
tia thần thức của hắn nhanh chóng tụ lại, hóa thành hình dáng của hắn.
“Hừ! Lần này quyết không để mày sống sót!” Diệp Nguyên ánh mắt
lăng lệ như lửa đốt nhìn chằm chằm vào Chiêu Hồn Kính.
Bấy giờ âm dương lưỡng trận đang tự động hấp thu âm dương
chi khí từ cơ thể của Diệp Nguyên nên chỉ có thể vây khốn Chiêu Hồn Kính chứ
không tạo ra ảnh hưởng xấu nào đến Chiêu Hồn Kính. Tuy nhiên lúc này Diệp
Nguyên đã nắm trong tay trận văn của âm dương lưỡng trận nên việc điều khiển âm
dương lưỡng trận là điều hắn có thể làm được.
“Thái Dương Tỏa Hồn Trận! Khai!”
“Thái Âm Tụ Hồn Trận! Khai!”
Diệp Nguyên lăng không hai tay bắt pháp quyết, hét vang.
Ngay lập tức, hai đồ án thái cực một đen một trắng bao quanh Chiêu Hồn Kính biến
mất. Tuy nhiên hai đồ án thái cực một đen một trắng khác lập tức hình thành nằm
song song với nhau, kẹp Chiêu Hồn Kính vào giữa.
Đồ án thái cực màu trắng nằm phía trên tỏa ra từng đoàn hoa
văn đánh thẳng vào mặt gương. Đồ án thái cực màu đen nằm phía dưới tỏa ra từng
tia hắc khí chế trụ không cho Chiêu Hồn Kính di động. Một âm một dương tạo
thành hai thái cực như muốn nghiền nát Chiêu Hồn Kính.
Chiêu Hồn Kính lúc này quang mang bạo phát vô cùng dữ dội,
thân kính rung lên bần bật liên hồi. Từng đoàn hoa văn trên mặt kính điên cuồng
vận chuyển, một đám “Chiến Hồn” ào ạt xông ra như muốn xé tan sự trói buộc của
âm dương lưỡng trận. Lực đạo của đám “Chiến Hồn” lúc này mạnh mẽ gấp nhiều lần
lúc trước.
“A! Xem ra ta quá xem thường Chiêu Hồn Kính này !” Diệp
Nguyên một trận cả kinh bởi khi đám “Chiến Hồn” lao ra chém giết hắn suýt mất
kiểm soát với âm dương lưỡng trận.
“Trấn Hồn!”
“Luyện Hồn!”
Diệp Nguyên thay đổi thủ ấn rồi ngón tay biến thành chỉ bắn
về âm dương lưỡng trận hai tia “tinh thần lực”. Điều bất ngờ là hai tia “tinh
thần lực” này lúc rời khỏi đầu ngón tay của Diệp Nguyên lập tức biến thành hai
đạo hắc bạch chi khí rồi chia ra hai hướng bắn thẳng về vị trí của hai đồ án
thái cực.
“Thì ra âm dương chi khí trong cơ thể ta có thể sử dụng theo
cách này!” Diệp Nguyên đại ngộ.
Vừa rồi hắn theo pháp quyết trong trận văn điều khiển trận
pháp, không ngờ âm dương chi khí tồn tại trong cơ thể hắn lại tự động dung nhập
vào “tinh thần lực” một cách hoàn mỹ.
Tại thời điểm đám “Chiến Hồn” vừa lao ra chém giết thì đã bị
hắc khí bên dưới bám lấy không thể di động. Đao kiếm trong tay đám “Chiến Hồn”
chém loạn xạ không mục đích. Bên cạnh đó, những đoàn hoa văn từ trên đồ án thái
cực màu trắng liên tục đánh thẳng vào mặt gương làm Chiêu Hồn Kính rung động
liên hồi.
“U…u…u……!” Chiêu Hồn Kính ngân lên những tiếng rít gào trầm
muộn, cảm tưởng lúc này từ bên trong Chiêu Hồn Kính đang có muôn vàn oan hồn gào
thét. Lực đạo của đám “Chiến Hồn” lại được tăng thêm nhiều lần.
“Không ổn!” Diệp Nguyên bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã phát
động trận pháp quá sớm. Hắn cho rằng âm dương lưỡng trận là khắc tinh của Chiêu
Hồn Kính thì có thể dễ dàng luyện hóa nhưng sự thật không như hắn mong muốn.
Bên trong pháp trận đám “Chiến Hồn” giãy dụa ngày càng mạnh.
Từng đoàn hắc khí dưới chân không còn giam cầm đám “Chiến Hồn” chặt chẽ như trước.
Một vài tên “Chiến Hồn” đã thoát được một chân ra khỏi những vòng hắc khí.
“Lại phải liều một phen rồi!” Diệp Nguyên cười khổ.
“Tỏa Hồn! Đốt!” Bàn tay hắn thay đổi thủ ấn rồi hét lên một
tiếng. Ngay lập tức từ bên ngoài thân thể những tiếng kêu lắc rắc như xương gãy
vang lên. Linh lực trong người điên cuồng vận chuyển rồi cùng âm dương chi khí
hòa thành một thể. Dựa theo pháp quyết của âm dương lưỡng trận, lực lượng này
tiến thẳng vào “không gian tinh thần” bổ sung trực tiếp cho âm dương lưỡng trận.
“Phừng!” Từ bên trên đồ án thái cực màu trắng một ngọn lửa
nóng cháy bùng lên. Ngọn lửa này trong suốt nhưng lại mang theo nồng đậm chí
dương chi khí. Đây là kết quả của việc Diệp Nguyên dốc hết lực lượng để hình
thành.
Ngọn lửa trên đồ án thái cực vừa hình thành, một tầng dao động
mang theo khí tức hủy diệt đã tràn xuống bên dưới Chiêu Hồn Kính. Một vài tên
“Chiến Hồn” vừa chạm vào luồng khí tức này lập tức nổ tung thành ngàn vạn đốm
sáng rồi tan biến. Diệp Nguyên là người phát động trận pháp cũng giật mình với
khí tức bá đạo này.
“Xem ra Thái Dương Tỏa Hồn Trận đúng là khắc tinh của cô hồn
dã quỷ!”
“Tỏa Hồn Trận! Đi!” Một tiếng pháp quyết vang lên. Đồ án
thái cực màu trắng bỗng phình to ra, hàng loạt hoa văn huyễn hóa thành nhiều loại
kí tự cổ quái từ đồ án thái cực bay ra rồi chiếm giữ những phương vị khác nhau.
“Xoẹt!” Một tia sáng bừng lên từ giữa pháp trận. Sát na sau
đó đồ án thái cực màu trắng đột ngột thu nhỏ lại, đem Chiêu Hồn Kính xiết chặt
vào giữa. Đám “Chiến Hồn” bị một làn sóng lửa vô hình quét qua, một cái chớp mắt
tất cả đều biến thành hư vô. Làn sóng lửa nương theo quỹ tích thu nhỏ của đồ án
thái cực nhanh chóng bao trùm lấy Chiêu Hồn Kính.
Diệp Nguyên giữ vững tâm thần, điều khiển Thái Dương Tụ Hồn
Trận quấn lấy Chiêu Hồn Kính với ý định luyện hóa chiếc gương quỷ quái này. Bấy
giờ bên ngoài cơ thể của hắn, da thịt đều teo lại, toàn bộ linh lực bị rút mòn
không còn dấu vết. Hắn lúc này chẳng khác nào da bọc xương. Trong khi đó bên
trong “không gian tinh thần” thời khắc quan trọng nhất cuối cùng đã đến.
“Diệt!”
Một luồng bạch quang chói mắt cùng một luồng lục quang quỷ dị
va chạm vào nhau. Diệp Nguyên sát na này cảm nhận được lực lượng bài xích, hủy
diệt mãnh liệt tỏa ra từ bên trong “Thái Dương Tỏa Hồn Trận” đang cắn nuốt lực
lượng quỷ dị của Chiêu Hồn Kính.
“Bồng…!” Lực phản chấn mãnh liệt đánh tan thân thể được tạo
thành bằng thần thức của Diệp Nguyên. Một lần nữa thần thức của hắn lại bị chấn
nát. Một tia lục quang chói mắt lóe lên làm Diệp Nguyên tràn đầy cảm giác tuyệt
vọng. Sát na tiếp theo, thần thức tiêu tán, hắn lại chìm vào hôn mê.
…
Vân Tuyết ngự kiếm bay một đường thẳng tắp lên đỉnh núi cạnh
hồ nước nhỏ. Đỉnh núi này ước chừng cao hơn ngàn trượng nhưng không hề có đến một
chút mây mù. Cảnh sắc càng lên cao càng rực rỡ, xinh đẹp. Những tán tuyết tùng
xanh tốt như một dải lụa mềm quấn quanh sườn núi.
Từ trên một mỏm đá cao chót vót nhìn xuống bên dưới, ánh mắt
nàng hiện lên vẻ kinh ngạc khác thường. Bấy giờ trước mặt nàng là trùng trùng
điệp điệp núi non xanh tốt, sa mạc cát sỏi bao quanh đỉnh núi đã hoàn toàn biến
mất.
- Thật kỳ lạ! Vân Tuyết nhìn một vòng thật lớn quang cảnh rồi
lẩm bẩm.
Một tia sáng nhấp nháy ở phía xa dãy núi đồi thu hút ánh mắt
tinh nghịch của nàng. Vân Tuyết lông mày khẽ nhướng, cái miệng xinh xắn nhếch
lên một đường cong cong hàm tiếu sau đó nàng ngự kiếm bay vút về phương hướng
phát ra ánh sáng kia.
Nửa khắc thời gian sau, Vân Tuyết nhẹ nhàng đáp xuống một
khu đất bằng phẳng mọc đầy cỏ dại, bốn bề bát ngát một màu xanh tươi đẹp của
tuyết tùng. Chính giữa khu đất này, một loạt kiến trúc cổ xưa đổ nát nằm chồng
chất lên nhau. Một bình đài cao lớn nằm ở trung tâm của đám kiến trúc đổ nát
này. Phía trên bình đài, một tấm bia đá bằng bạch ngọc cao chừng ba trượng, rộng
hai trượng, gắn chặt vào bình đài. Thì ra ánh tia sáng nàng nhìn thấy lúc trước
toát ra từ bia đá này.
Vân Tuyết bị bia đá này thu hút ánh mắt, tuy nhiên sau khi
dùng thần thức đảo một vòng quanh bình đài nàng thất vọng bởi bia đá trên bình
đài chẳng có biểu hiện gì kì bí. Chất liệu tạo nên bia đá này cũng không có gì
đặc biệt, chỉ là một loại bạch ngọc bình thường, có chăng là kích cỡ to một
chút mà thôi. Tuy nhiên loại bạch ngọc này đối với tu sĩ chẳng có tác dụng gì
đáng nói.
- Thật buồn chán! Phải làm gì bây giờ?
- Không biết làm thế nào mới ra khỏi kết giới này!
- Lần sau ra ngoài ta sẽ không chạy lung tung nữa!
Bước chân đạp trên nền cỏ mềm, nàng vừa đi vừa lẩm bẩm một
mình.
- Không biết hắn thế nào rồi? Vân Tuyết chợt thoáng qua một
vài hình ảnh về Diệp Nguyên.
Ngồi xuống một phiến đá nằm trơ trọi trên thảm cỏ, bàn chân
nàng chà xát xuống nền đất vài cái như đang suy nghĩ đến điều gì đó. Bàn tay nhỏ
nhắn khẽ xòe ra phía trước, “Sinh Mộc Bình” lập tức xuất hiện.
“Xuất!” Miệng nàng hô khẽ.
Một chùm ánh sáng màu xanh nhàn nhạt từ miệng bình thoát ra,
ngay sau đó thân thể của Diệp Nguyên từ bên trong “Sinh Mộc Bình” nằm ngay ngắn
trên thảm cỏ. Chỉ có điều khi Vân Tuyết nhìn thấy thân thể của Diệp Nguyên thì
nàng “a” lên một tiếng ngạc nhiên kèm theo sợ hãi. Thì ra thân thể Diệp Nguyên
lúc này chẳng khác nào kẻ chết đói chỉ còn da bọc xương.
“Chẳng lẽ “Sinh Mộc Bình” mất đi tác dụng thu giữ sinh vật sống
sao???”
Bỗng nhiên lúc này nàng cảm thấy có chút áy náy trong lòng.
Ánh mắt nàng tràn đầy vẻ lo lắng nhìn thân thể của Diệp Nguyên nằm dưới thảm cỏ.
- Ngươi đừng chết nha!
Vân Tuyết vội vã ngồi xuống bên cạnh thân thể teo tóp của Diệp
Nguyên, bàn tay đặt lên ấn đường của hắn. Linh lực trong người nàng vận chuyển
liên tục rồi theo bàn tay nhỏ nhắn từ từ truyền vào cơ thể của Diệp Nguyên.
…
Vô tận hắc ám mịt mờ, một tia thần thức chợt nhảy lên như nhịp
đập của trái tim rồi bắt đầu len lỏi trong thân thể Diệp Nguyên. Đây đã là lần
thứ hai hắn ở trong tình trạng này, không những thế hai lần thần thức bị tan rã
còn gần sát nhau. Hôm nay thật sự là một ngày kém may mắn của hắn.
Một vài tia thần thức yếu ớt vừa hình thành nhằm thức hải
lao tới nhưng vừa vào tới thức hải mấy tia thần thức yếu ớt này đã bị đánh bay
ra ngoài. Diệp Nguyên chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã cảm thấy một dòng
linh lực thuần khiết, dễ chịu đang từ ấn đường lan tỏa khắp toàn thân. Tuy vậy,
lúc này thân thể hắn gần như đã như người sắp chết.
“Ư..ư..” Diệp Nguyên rên lên mấy tiếng yếu ớt, cảm giác thân
thể như người bị hút hết toàn bộ sinh cơ chỉ còn lại một hơi tàn chống đỡ. Muốn
mở mắt nhìn tình hình xung quanh nhưng hắn không tài nào làm được. Cảm giác vô
lực bao phủ đang bao phủ lấy toàn thân hắn.
“Không ngờ “Thái Dương Tỏa Hồn Trận” cần năng lượng lớn đến
như vậy!” Diệp Nguyên bụng bảo dạ.
Cố gắng quên đi mệt mỏi, tập trung tinh thần, thần thức của
Diệp Nguyên lại tiến vào thức hải. Một lần nữa thần thức của hắn lại bị đẩy ra
ngoài, một lực lượng vô hình ngăn chặn không cho hắn tiến vào thức hải.
“Xem ra cơ thể ta thật sự quá suy yếu!”
“Không biết Chiêu Hồn Kính kia thế nào rồi!”
- Tiểu tử, ngươi tỉnh rồi??? Giọng nói của Vân Tuyết vang
lên chặn lại dòng suy nghĩ của Diệp Nguyên.
“Thì ra là nha đầu kia vẫn còn sống!”
“Ư..ư..” Diệp Nguyên định mở miệng đáp lại nhưng cổ họng chỉ
phát ra mấy tiếng kêu khó khăn.
- Không nên phí sức làm gì! Cơ thể ngươi sinh cơ sắp cạn,
may mà ta kịp thời bổ sung linh lực! Vân Tuyết nói khẽ nhưng giọng điệu lại có
phần áy náy.
Linh lực thuần khiết đang chảy khắp thân thể làm Diệp Nguyên
cảm thấy dễ chịu một chút. Chừng mươi hơi thở sau hắn rốt cuộc cảm thấy linh lực
của bản thân đã bắt đầu có dấu hiệu sinh sôi trở lại. Thì ra trong lúc hắn hôn
mê đám đồ án “cải tạo cốt cách” vẫn tự động hấp thu âm dương chi khí bồi bổ cho
thân thể hắn. Đây cũng chính là lí do hắn còn giữ được chút hơi tàn.
Vận chuyển đám đồ án “Cải tạo cốt cách” từng dòng âm dương
chi khí bắt đầu được thân thể hắn hấp thu. Chẳng mấy chốc mà từng đoàn sinh cơ
đã chảy khắp cơ thể hắn.
- Ồ! Vân Tuyết nhận thấy sự thay đổi trong cơ thể của Diệp
Nguyên thì bàn tay rời khỏi ấn đường của hắn không tiếp tục truyền linh lực của
nàng vào cơ thể hắn nữa.
Chừng mấy chục hơi thở sau, Diệp Nguyên cuối cùng cũng nhận
thấy cơ thể bắt đầu có dấu hiệu hồi phục. Tuy lúc này thân thể hắn vẫn da bọc
xương như cũ nhưng từng đoàn sinh cơ cuồn cuộn chảy trong cơ thể đang bồi đắp lại
sự thiếu hụt trong cơ thể hắn. Mặc dù Diệp Nguyên biết quá trình này phải tốn một
đoạn thời gian nhưng chỉ cần không chết thì mọi thứ không đến nỗi quá tệ.