Thời gian chậm rãi trôi qua, Diệp Nguyên cùng Vân Tuyết đứng
trong nước thì thầm to nhỏ, trao đổi rất nhiều kiến thức hữu ích cho cả đôi
bên. Diệp Nguyên không ngờ tới Vân Tuyết có thể nắm được nhiều kiến thức về
Đông Châu như vậy. Sau một hồi hàn huyên trao đổi tin tức, cuối cùng Diệp
Nguyên cũng có một lượng kiến thức tương đối lớn về tình hình hiện tại của Đông
Châu.
Tỷ như Đông Châu hiện tại ngoài đại cửu cung cùng đại ngũ
tông người đông thế mạnh còn rất nhiều tiên môn lớn nhỏ khác thuộc đủ tầng lớp
tu sĩ tạo thành những thế lực minh tranh ám đấu vô cùng phức tạp. Qua những câu
chuyện của Vân Tuyết, Diệp Nguyên cũng phần nào hiểu được làn sóng ngầm âm ỉ chảy
trong thế giới khắc nghiệt của tu sĩ.
Ngoài ra, lần đầu tiên hắn nghe được một chút tường tận về
tình hình của ba tổ chức lớn trên Đông Châu là Đạo Quang, Hắc Ảnh và Thiên Ma.
Theo lời kể của Vân Tuyết thì ba tổ chức này trong một vạn năm phát triển đã biến
đổi chẳng khác nào ba vương quốc lớn, mỗi vương quốc hùng cứ một phương trời.
Như Đạo Quang hùng cứ Trung Châu với Cửu Trùng Thiên nguy nga tráng lệ. Thiên
Ma hùng cứ vùng Tử Hải với trùng trùng cung điện sơn son thiếp vàng, không kém
Cửu Trùng Thiên. Hắc Ảnh tuy không ai rõ tổng bộ ở đâu nhưng người người đều biết
trên mỗi tấc đất của Đông Châu đều xuất hiện những tiên môn, tông phái có liên
quan đến Hắc Ảnh. Thậm chí nhiều người còn truyền tai nhau rằng Hắc Ảnh mới
chính là thế lực có tầm ảnh hưởng sâu rộng nhất với tu sĩ Đông Châu.
Bên cạnh việc biết được những thông tin đầy hữu ích, Diệp
Nguyên đã kể cho Vân Tuyết nghe khá nhiều kiến thức thú vị từ trong một trăm lẻ
tám cuốn kí lục về Đông Châu. Với hắn những kiến thức về kì hoa, dị thảo hay một
số điều huyền bí từ các động phủ viễn cổ là những thứ hắn không quan tâm lắm.
Tuy nhiên khi Vân Tuyết nghe thấy những điều này thì đều chăm chú nghe, đầy vẻ
thích thú.
Một lúc sau Diệp Nguyên cười nói:
- Nha đầu, những điều ta cho ngươi biết nhiều hơn ngươi cho
ta biết rồi đấy!
Vân Tuyết ánh mắt còn đầy vẻ hào hứng, cười nói:
- Những kiến thức này ngươi làm sao biết được? Tỷ như Vân
Tiêu động phủ là một trong số những bí mật của Vân gia ta, không ngờ ngươi có
thể biết được nhiều điều huyền diệu trong đó như vậy!
Lúc này chính nàng cũng đang ngạc nhiên không thôi. Dù từ nhỏ
nàng học thông hiểu rộng, được đọc nhiều cổ thư trân quý nhưng những kiến thức
của Diệp Nguyên khiến nàng cảm thấy hiểu biết của bản thân còn quá giới hạn.
Diệp Nguyên nghe nàng nói như vậy chỉ cười nhạt đáp:
- Là ta đọc trong sách cổ thôi!
- Là sách cổ gì?
- Đông Châu Kí Lục!
- Có cuốn sách như thế sao?
- Tất nhiên là có!
- Ngươi cho ta xem được không?
- Có cơ hội ta cho ngươi xem!
- Thật chứ?
- Thật! Ta đi lừa một tiểu nha đầu làm gì?
- Hừ! Ngươi lớn hơn ta bao nhiêu chứ!!!
- Tuổi của ta tính ra sắp gấp đôi nha đầu ngươi rồi đó!
- Không thèm nói với ngươi nữa!
Vân Tuyết bĩu môi một cái rồi khua tay trong nước bắt đầu
bơi vòng quanh hắn. Diệp Nguyên phải công nhận rằng nàng thật sự rất thông
minh. Hắn chỉ vừa dạy nàng cách đứng trong nước mà lúc này nàng đã tự mình chuyển
thành một kiểu bơi tuy không giống ai nhưng tác dụng nổi trên mặt nước là thấy
rõ.
- Nha đầu đừng bơi loạn lên thế! Cẩn thận đám quỷ đói kia!
Vân Tuyết nghe thế mới chậm rãi dừng lại rồi đứng bên cạnh hắn
chừng vài thước.
- Có điều gì đó không đúng a! Diệp Nguyên nhìn đám quỷ trên
bờ đang diễn trò lẩm bẩm.
- Có chuyện gì sao? Vân Tuyết hỏi.
- Từ nãy đến giờ đã gần hai khắc thời gian rồi mà hành động
của chúng vẫn lặp đi lặp lại!
- Điều này lạ lắm sao?
- Xem ra chúng đang…
Diệp Nguyên chưa nói hết câu thì bỗng năm sáu chục con quỷ
trên bờ bỗng nổ tung rồi biến thành từng đốm sáng màu xanh nhỏ li ti. Tiếp sau
đó những đốm sáng này lao đến gần mép nước rồi di động như thể đang dung nhập
vào thứ gì đó.
Diệp Nguyên ánh mắt dõi theo những đốm sáng kia, trong đầu xẹt
qua hàng loạt tin tức về Cổ Mộng kết giới.
- Là Chiêu Hồn Kính!
Hắn hô lên một tiếng hốt hoảng rồi bàn tay vươn ra bên cạnh,
chụp lấy vai của Vân Tuyết ấn chìm xuống dưới làn nước lạnh. Cùng lúc đó từ
xung quanh bờ hồ, một chiếc gương lục sắc hình bán nguyệt dựa theo mép nước được
hiện ra. Sát na chiếc gương thành hình, một chùm lục quang mờ ảo bắn xẹt qua mặt
nước sau đó bao trùm lấy không gian phía trên mặt hồ.
Ở trong làn nước, Diệp Nguyên một tay giữ chặt vai của Vân
Tuyết một tay liên tục làm dấu ra hiệu cho nàng bên trên có nguy hiểm. Vân Tuyết
gật đầu hiểu ý rồi ngước mắt nhìn lên trên, xuyên qua mặt nước. Chỉ thấy phía
trên mặt nước đang ẩn hiện một dải hào quang màu lục vừa đẹp đẽ lại vừa quỷ mị.
Vừa thoát khỏi nguy hiểm này thì nguy hiểm khác kéo đến, mặc
dù lúc này cả hai người đang ở trong trạng thái linh hồn thể, tuy nhiên việc
hai người tồn tại trong Cổ Mộng kết giới lại chẳng khác nào người thường sống ở
thế giới bên ngoài. Mấy chục hơi thở sau, dưới làn nước lạnh, Diệp Nguyên cùng
Vân Tuyết đã sắp hết hơi, không thể chịu đựng thêm được nữa.
“Hỏng rồi! Chỉ cần ngoi lên mặt nước là sẽ bị dẫn dụ vào ảo
trận của Chiêu Hồn Kính!” Diệp Nguyên trong đầu lo lắng nhưng chưa nghĩ ra được
cách giải quyết nào.
“Chiêu Hồn Kính” vốn là kết quả của việc thiêu đốt linh hồn
chi hỏa của lũ quỷ nhiếp hồn. Đây là chiêu bài nguy hiểm nhất của đám quỷ này.
Bởi Chiêu Hồn Kính sẽ hút lấy linh hồn người khác vào trong ảo trận, trùng
trùng thiên la địa võng, hư hư thực thực khiến người bị hại trầm mê trong đó
cho đến khi linh hồn lực cạn kiệt mà chết đi. Đây là một kiểu giết người chậm
rãi nhưng hiệu quả bởi người bị hại không thể nhận ra được mình đang bị vây
trong ảo trận.
Dưới làn nước, Vân Tuyết khuôn mặt lúc này không có chút huyết
sắc, xem ra nàng không thể chịu đựng thêm được nữa. Diệp Nguyên tuy khá hơn
nhưng hắn cũng bắt đầu thấy lồng ngực nhói đau vì thiếu dưỡng khí.
“Cổ Mộng kết giới thật danh bất hư truyền! Có thể khiến linh
hồn thể tồn tại trong một thế giới chân thật thế này!” Trong đầu hắn vừa lục
tìm những kiến thức về Cổ Mộng kết giới vừa buông một câu cảm thán.
“Roạt…!” Tiếng rẽ nước thật mạnh vang lên, thì ra Vân Tuyết
không chịu đựng được nữa nên gạt tay Diệp Nguyên ra rồi trồi lên mặt nước.
- Đ..ừ..ng…!” Diệp Nguyên trong nước kêu một tiếng nhưng vừa
mở miệng đã uống mấy ngụm nước lớn.
Thật ra lúc này hắn cũng đang bế tắc không biết phải đối phó
với Chiêu Hồn Kính trên mặt nước thế nào. Ngoi lên chắc chắn sẽ bị hút vào ảo
trận, ở dưới nước thì chắc sẽ ngộp chết. Hơn nữa trong Đông Châu Kí Lục, những
dòng tin tức viết về Chiêu Hồn Kính đều nói về ảo trận đáng sợ của nó.
“Đằng nào cũng chết! Liều thôi!” Diệp Nguyên trong đầu xẹt
qua một tia quyết đoán rồi nhanh chóng lao lên mặt nước nắm chặt lấy tay Vân Tuyết.
Tuy nhiên hành động của hắn đã chậm một bước, bởi Vân Tuyết
vừa ngoi đầu lên mặt nước thì đã bị một chùm lục quang bao phủ rồi thân thể
nàng bỗng thu nhỏ lại, sau đó bị hút vào chiếc gương hình bán nguyệt to lớn bên
bờ hồ.
Diệp Nguyên nhanh chóng ngoi đầu lên, hít một hơi lương khí
rồi ánh mắt thất thần nhìn Vân Tuyết bị hút vào Chiêu Hồn Kính. Không để hắn có
thời gian suy nghĩ, một chùm lục quang đã bao phủ lấy đỉnh đầu hắn. Một luồng lực
đạo hư vô mờ mịt từ Chiêu Hồn Kính đâm thẳng vào mắt hắn rồi như cơn lũ lớn, ào
ạt tiến vào não hải của hắn. Sát na sau đó, cảm giác mông lung, mờ ảo bắt đầu
xuất hiện trong suy nghĩ của Diệp Nguyên.
“Tiêu rồi…!” Cả cơ thể và suy nghĩ sắp mất đi khống chế, Diệp
Nguyên trong đầu chỉ kịp kêu lên một câu như thế.
….
Tại một không gian khác, cách đại điện của Vạn Thú Môn hơn
mười ngàn dặm, năm người quần áo hoa lệ từ hư không hiện ra rồi huyền phù cách
mặt đất chừng mươi trượng. Trong năm người này có ba lão già râu tóc pha sương,
nhìn qua dáng vẻ của họ thì tuổi đã ngoài lục tuần. Hai người còn lại đều là
thiếu niên trẻ tuổi, đoán chừng chỉ vừa mười chín đôi mươi.
- Ba vị trưởng lão! Lần này chúng ta đến vì Cổ Mộng kết giới
thật sao? Một thiếu niên khuôn mặt thanh tú cất giọng hỏi.
- Chuyện này không sai! Vạn Thú Môn đã dùng không gian pháp
trận để truyền tống tin tức đến các đại ngũ tông cùng đại cửu cung thì không thể
là giả! Một lão già đáp.
- Liễu trưởng lão, tại sao lần này Thượng Kiếm Tông của
chúng ta lại quan tâm đến Cổ Mộng kết giới như vậy? Chẳng phải những lần trước
chúng ta đều không tham đại hội hai mươi năm tầm bảo sao? Tên thiếu niên khác hỏi.
- Hai mươi năm chưa đến nhưng Cổ Mộng kết giới lại sắp mở ra
chắc chắn có điều bí ẩn! Tông chủ muốn chúng ta đến tham dự đại hội tầm bảo lần
này cũng là chuyện dễ hiểu.
Thì ra năm người này xuất thân từ Thượng Kiếm Tông, một
trong đại ngũ tông đại danh đỉnh đỉnh của Đông Châu. Thượng Kiếm Tông xếp ngang
hàng cùng bốn đại tông khác là Huyền Thanh Tông, Thần Đạo Tông, Nhật Nguyệt
Tông và Hải Tiên Tông. Thượng Kiếm Tông từ xưa nổi danh với Thượng Kiếm Quyết
cùng thanh kiếm được mệnh danh là có thể xé nát hư không, cắt gọt thiên địa “Trảm
Thiên Kiếm”.
Trong lúc mấy người của Thượng Kiếm Tông đang nói chuyện thì
từ trên một đỉnh núi cao vút phía xa, một dải hồng quang lao tới mang theo một
gã tu sĩ tuổi ngoài ba mươi, khuôn mặt đầy vẻ hiền hòa. Gã tu sĩ này nhanh
chóng dừng lại cách đám tu sĩ kia chừng mươi trượng rồi chắp tay nói:
- Xin hỏi các vị là người của tiên môn nào?
- Thượng Kiếm Tông! Một lão già nhàn nhạt đáp. Lão già này
tên Liễu Dung, một trong số những trưởng lão quyền cao chức trọng của Thượng Kiếm
Tông.
Gã tu sĩ kia nghe vậy liền nở nụ cười nghênh đón rồi nói:
- Xin mời các vị tiền bối Thượng Kiếm Tông nhập sơn!
Nói rồi bàn tay gã bắn ra một tia hồng quang đâm thẳng xuống
sườn núi bên dưới, lập tức từ trong lòng đất đá một bình đài dài rộng dần chục
trượng, cao hơn trượng, như thể một con quái thú ầm ầm trồi lên. Tiếp đó bình
đài to lớn này bay dần lên cao tiếp cận với đám tu sĩ của Thượng Kiếm Tông.
Bình đài bằng đá này tên gọi là Dẫn Tiên Đài, một trong số những kiến trúc có
chức năng truyền tống không gian của các tiên môn trên Đông Châu.
- Chúng ta đi thôi! Liễu Dung phất tay một cái rồi năm người
hạ xuống Dẫn Tiên Đài.
Một loạt rung động trong không khí vang lên quanh Dẫn Tiên
Đài rồi từ trung tâm của Dẫn Tiên Đài một chùm ánh sáng chói mắt màu bạc lóe
lên bao trùm lấy năm người Thượng Kiếm Tông. Giây lát sau đó năm người đã biến
mất tại chỗ.
…
Trở lại với Diệp Nguyên, sát na sau khi chùm lục quang bao
phủ lấy đỉnh đầu hắn, cơ thể hắn dần teo nhỏ lại trong nước rồi một luồng lực
lượng vô cùng bá đạo hút hắn vào Chiêu Hồn Kính. Diệp Nguyên không có cách nào
chống cự chỉ đành nhắm mắt xuôi tay mặc kệ cho Chiêu Hồn Kính thôn phệ lấy thân
thể của hắn.
“Bồng…!” Sau khi nuốt Vân Tuyết cùng Diệp Nguyên vào trong,
Chiêu Hồn Kính chợt lay động mãnh liệt rồi tỏa ra từng chùm lục quang chói mắt.
Những tiếng nhạc du dương, trầm bổng bắt đầu vang lên. Một loạt tiết tấu quái lạ
cũng từ trong chiếc gương lớn xuất hiện rồi cộng hưởng với không gian bên
ngoài. Tiếp theo đó một khung cảnh kì dị hiện ra quanh hồ nước. Chỉ thấy từ
trong Chiêu Hồn Kính, từng đoàn lục quanh nồng đậm bay vút ra rồi như thể có
bàn tay con người nhào nặn, vun đắp, mỗi một đoàn lục quang biến hóa thành những
công trình kiến trúc vô cùng khác lạ. Nếu Diệp Nguyên nhìn thấy những kiến trúc
này sẽ há hốc mồm ngạc nhiên bởi đây là kiến trúc khu phố hắn sống thời hiện đại.
Chỉ mười mấy hơi thở ngắn ngủi, khung cảnh quanh hồ nước đã
thay đổi. Sườn núi đầy tuyết tùng bị thay thế bởi dãy nhà cao vút với những ô cửa
kính lấp loáng trong ánh mặt trời. Đường phố, xe cộ ngang dọc như thể một mê
cung lớn. Khung cảnh thân thuộc của thế giới hiện đại được tái hiện lại một
cách hoàn mỹ.
Trên một con đường xe cộ qua lại đông đúc, một thiếu niên tuổi
chừng mười tám mặc một bộ quần áo trẻ trung hiện đại, vai đeo một chiếc ba lô
đang đứng như trời trồng, đôi mắt nóng bỏng nhìn ngắm khung cảnh hai bên đường.
Thiếu niên này tất nhiên là Diệp Nguyên rồi.
- Đây là…! Không! Đây là ảo trận trong Chiêu Hồn Kính! Diệp
Nguyên đứng trên vỉa hè lẩm bẩm.
- Cảm giác này quá chân thực, quá quen thuộc…! Diệp Nguyên
nhìn ngang dọc rồi lại tự nói một mình.
“Zuuzzz…zuuzzz…” Tiếng điện thoại di động rung lên trong túi
quần khiến hắn giật mình một cái. Hắn lập tức cầm điện thoại trong tay rồi ánh
mắt dại ra, thẫn thờ nhìn dòng chữ trên điện thoại. Trên màn hình đang hiện
dòng chữ “Mommy is calling…”
- Không thể nào! Ta đang trong ảo trận, mọi thứ không thể là
sự thật! Diệp Nguyên bàn tay cầm điện thoại có chút run run.
“Zuuzzz…zuuzzz…” Tiếng rung của điện thoại vẫn kêu lên liên
tục.
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, muôn
ngàn cảm xúc từ đâu đó trong sâu thẳm trái tim chợt bùng lên làm sống mũi hắn
cay cay. Bàn tay hắn run run nhấn phím rồi áp điện thoại vào tai. Một giọng nói
hiền hòa đầy vẻ quan tâm vang lên làm hắn chết lặng:
- Tiểu Nguyên, con đang ở đâu đấy?
- Con….con…! Diệp Nguyên lắp bắp không nói nên lời. Đã lâu lắm
rồi hắn chưa nghe lại âm thanh quen thuộc của mẹ hắn.
- Con bị làm sao vậy? Hôm nay nhớ về sớm ăn cơm nghe con, mẹ
đang nấu canh cá mà hai cha con thích ăn nhất đây.
- Dạ!
- Ừ được rồi! Nhớ về sớm, mẹ cúp máy đây!
Thất thần cầm chiếc di động trong tay, Diệp Nguyên ánh mắt mờ
mịt nhìn về phía trước. Dòng xe cộ ngược xuôi qua lại, quán hàng, cửa tiệm đông
đúc người mua. Tất cả mọi thứ đều toát lên vẻ thân thuộc với hắn.
Chạy!
Bước chân hắn dồn dập tiến về phía trước, xuyên qua từng góc
phố nhỏ. Hắn đang chạy trên con đường dẫn về ngôi nhà đầy kỉ niệm của hắn.
“Là thật cũng được, là ảo cũng được, lúc này ta chỉ muốn một
lần nữa nhìn thấy những người thân của ta” Diệp Nguyên trong lòng hét loạn, kèm
theo đó bước chân của hắn ngày một nhanh dần.
Mỗi một bước chân của hắn chạy qua, một tầng khung cảnh chợt
rung lên rồi dập dờn từng tia lục quang quỷ mị. Chỉ có điều Diệp Nguyên không hề
hay biết, hoặc nếu có biết thì lúc chắc gì hắn đã để ý đến?