Diệp Nguyên cưỡi trên lưng Tiểu Miêu phi như bay về cánh rừng
trước mặt. Trong đầu hắn lúc này đang hiện lên cảnh đùi gà chín mọng trên đống
lửa. Tiểu Miêu ánh mắt màu lam cũng mở to tăng thêm tốc độ nhắm con đường mòn
đi vào rừng lao tới.
Bỗng lúc này Diệp Nguyên tâm thần chợt động, linh giác nhạy
bén của hắn cảm nhận thấy điều gì đó bất thường. Ngay cả Tiểu Miêu đôi tai cũng
vểnh lên một cái, rồi bất ngờ tăng cao tốc độ, chỉ mấy bước nhảy đã vọt vào
trong tán cây rừng theo lối mòn lao tới. Sát na Tiểu Miêu vừa rời khỏi một đám
cây cỏ chằng chịt từ dưới đất lao lên rồi tạo thành một cái võng bằng dây cỏ chụp
tới, chỉ tiếc Tiểu Miêu đã tránh khỏi từ trước.
“Hừ!” Một tiếng hừ nhẹ vang lên đâu đó trong không khí.
Diệp Nguyên nghe thấy tiếng “hừ” kia thì bụng bảo dạ: “Quỷ
quái gì vậy? Gặp cướp đường sao?”
Hắn vừa ra hiệu cho Tiểu Miêu tăng tốc độ vừa tập trung tinh
thần nhòm ngó xung quanh. Lần đầu tiên ra ngoài đã gặp cảnh “cướp đường” khiến
hắn cảm thấy khá bực mình. Cũng may lúc này hắn chưa phát hiện ra khí tức nào
nguy hiểm nên tinh thần vẫn rất bình tĩnh.
“Sột…xoạt…!” Cành là ven hai bên lối mòn nhỏ bắt đầu vang
lên những tiếng động khác lạ. Cảm tưởng như thể có hàng trăm con rắn đang trườn
bò qua đám lá khô vậy.
“Ta nào gây thù chuốc oán với ai đâu!” Diệp Nguyên trong
lòng kêu lên một tiếng.
“Loạt..xoạt!” Tiếng động ngày càng to và áp sát đến gần, cảm
giác nguy hiểm cận kề khiến Diệp Nguyên chau mày có phần căng thẳng.
“Vút…vút..!” Bỗng lúc này từ trước, sau, hai bên đường mòn
nhỏ, một đám dây leo không biết từ đầu lao tới muốn quấn chặt lấy Tiểu Miêu.
“Ngao..ooo! Tiểu Miêu lông bỗng xù lên, gào một tiếng ra vẻ
rất bực mình rồi lưng nó chợt cong lên, sau đó chân sau nhún một cái thật mạnh,
mang Tiểu Nguyên lao lên cao chừng hơn trượng tránh khỏi đám dây leo nọ. Tiếp
đó thuận đà quán tính nó lại phóng như bay về phía trước. Diệp Nguyên ngồi trên
lưng Tiểu Miêu cũng giật mình với phản ứng nhanh nhạy của nó.
“Hừ..hừ!” Hai tiếng “hừ” liên tiếp vang lên phía sau Diệp
Nguyên làm hắn quay ngoắt người lại xem xét nhưng hắn không nhìn thấy thứ gì khả
nghi.
“Tốt nhất là rời nhanh khỏi nơi này trước!” Diệp Nguyên bụng
bảo dạ.
Bàn tay phải hắn xòe ra rồi áp nhẹ vào thân thể Tiểu Miêu, một
luồng lực đạo nhu hòa chảy ra từ lòng bàn tay hắn rồi bao bọc lấy thân thể Tiểu
Miêu. Đây là một loại thủ pháp điều khiển lực đạo khá phức tạp trong công pháp
Huyễn Ảnh Ngự Phong. Khi luồng lực đạo nhu hòa kia phủ khắp thân thể Tiểu Miêu
thì tốc độ của nó tăng vọt. Thân thể nó chả khác nào đang đạp gió mà lướt tới.
Chớp mắt đã nới rộng khoảng cách với kẻ bí ẩn phía sau.
“Ồ!” Một tiếng kêu ngạc nhiên khe khẽ vang lên phía sau rồi
một bóng người lao ra khỏi một lùm cây, tăng tốc đuổi theo Diệp Nguyên. Dưới
chân bóng người này là một dải lục quang đang luân chuyển không ngừng.
Diệp Nguyên bấy giờ đang rất bực mình, kẻ bí ẩn phía sau
thân hình như chìm vào trong từng tán lá rừng rất khó nhận biết. Hắn chỉ nhìn
thấy một dải lục quang xẹt qua xẹt lại đuổi theo sát phía sau hắn. Nếu không có
Tiểu Miêu thì hắn đã đạp bộ pháp Huyễn Ảnh Ngự Phong chạy thật xa rồi.
“Loạt…xoạt!” Rừng cây hai bên lại vang lên tiếng động lạ.
“Rắc…rắc…!” Những tiếng động như thân cây bị bẻ gãy bắt đầu
vang lên làm Diệp Nguyên cảm thấy không ổn.
- Ngươi là kẻ nào? Vì sao lại truy đuổi ta! Diệp Nguyên vận
dụng âm ba hét một tiếng vang vọng về sau.
“Rầm..!” Đáp lại hắn là một loạt cây cối hai bên đường ở
phía trước đổ rập xuống. Những thân cây cổ thụ to lớn như cây non bị người ta bẻ
lấy rồi chắn ngang đường đi tạo thành một bức tường bằng gỗ cao gần hai trượng.
Chưa kịp để Diệp Nguyên ra hiệu, Tiểu Miêu thân hình đang chạy
thẳng bỗng bắn vọt sang bên cạnh, rồi vòng qua bức tường gỗ tiếp tục chạy tới.
Dường như nó chẳng để những chướng ngại vật kia vào mắt.
“Được lắm!” Một tiếng nói trong trẻo có phần hứng thú vang
lên. Lần này Diệp Nguyên nghe rõ ràng giọng nói này.
“Là một tiểu nha đầu sao?” Diệp Nguyên trong đầu xẹt nhanh một
tia suy nghĩ.
Cứ thế cuộc truy đuổi kéo dài thêm một khắc thời gian nữa, kẻ
lạ mặt phía sau vẫn không làm gì thật sự nguy hiểm đối với Diệp Nguyên. Những
dây leo chằng chịt, gỗ đá cản đường, bao vây đều tấp nập ập tới trên đường chạy
của Tiểu Miêu.
“Nha đầu này muốn bắt sống ta sao?” Diệp Nguyên trong đầu
nhanh chóng phân tích.
- Xú nha đầu! Ngươi hết chuyện làm rồi hay sao mà lại đuổi
theo ta? Diệp Nguyên lúc này có chút bực mình không chịu được nên hét lớn. Tuy
nhiên giọng nói trẻ con của hắn phát ra có phần khó nghe.
- Ngươi….! Hôm nay ngươi chết chắc rồi!
Một tiếng gằn hậm hực vang lên bên tai Diệp Nguyên. Tiếp sau
đó một lục cầu mang theo cảm giác nóng cháy không biết từ đâu xuất hiện, xé
không lao về phía lưng Diệp Nguyên.
- Con bà nó! Diệp Nguyên bực mình chửi một câu.
Khí tức trên thân hắn lập tức thay đổi, cảm giác âm hàn lạnh
lẽo bao phủ lấy toàn thân. Bàn tay phải hắn tập trung lực lượng đánh ngược về
sau một cái, một cự chưởng đen sì từ lòng bàn tay lao ra rồi di động theo một
quỹ tích quỷ dị đập thẳng về hướng lục cầu nóng bỏng kia.
- Tuyết muội, cẩn thận! Đúng lúc này hai tiếng nam tử hô to
vang lên từ đâu đó trong rừng.
“Ầm!” Cự chưởng màu đen va chạm với lục cầu tạo thành một tiếng
nổ đinh tai nhức óc, cây cối hai bên đường nổ tung, đứt đoạn. Từng mảnh gỗ nhỏ
như thể từng cây châm nhỏ găm chi chít trên những thân cây to lớn xung quanh
Kẻ lạ mặt phía sau ngẩn người một chút rồi chợt dừng lại
không đuổi theo Diệp Nguyên nữa. Lúc này mới nhìn rõ thì ra đây là tiểu cô
nương vừa rời khỏi quán trọ Đông Loan. Hai bạch y thiếu niên cũng đang đạp hai
thanh phi kiếm bay tới gần tiểu cô nương này.
- Tuyết muội! Tiểu tử kia không phải kẻ đơn giản!
- Đúng vậy! Cự chưởng lúc nãy dường như tràn đầy ma khí!
- Hừ! Hai huynh sợ cái gì?
- Nhưng khí tức lúc nãy của tiểu tử kia thật khiến ta cảm thấy
khó chịu!
- Vân Thanh sư huynh nói phải! Khí tức của tiểu tử kia thật
khiến tâm cảnh ta nhộn nhạo.
- Các huynh sợ cái gì? Mau theo muội truy đuổi, bắt hắn về.
- Chẳng phải muội định bắt con mèo kia sao?
- Hừ! Bây giờ sẽ bắt cả mèo lẫn người!
- Ách! Bỏ đi Tuyết muội! Chúng ta tốt nhất đừng nên dính
dáng gì đến tu ma giả!
- Hừ! Các huynh tu luyện nhiều quá nên đầu óc mụ mị hết rồi!
Một tiểu tu sĩ cũng khiến các huynh e sợ.
Tiểu cô nương bĩu môi một cái rồi lẩm bẩm: “Chỉ cần ngươi
không rời khỏi dải rừng núi này thì có chui xuống đất cũng không thoát được bàn
tay của bản cô nương!”. Nói rồi nàng đạp thanh cổ kiếm, biến mất vào rừng cây.
- Vân Thanh sư huynh mau đuổi theo Tuyết muội!
- Ài! Biết thế này lúc trước không đem muội ấy đi theo!
- Hắc hắc! Đem đi hay không đâu phải huynh nói là được!
- Ách! Làm sư huynh như chúng ta thật khổ!
- Ha hả!
- Đi thôi Vân Hòa! Đừng để Tuyết muội gây chuyện gì đáng tiếc!
Hai người nói xong nhanh chóng nhằm hướng tiểu cô nương kia
đuổi theo, chớp mắt đã mất hút trong rừng sâu.
Diệp Nguyên lúc này thi triển Huyễn Ảnh Ngự Phong phi hành,
luồn lách qua nhiều tán cây rậm rạp, Tiểu Miêu cũng đang lấy hết tốc độ đuổi
theo sau. Một người một mèo chẳng mấy chốc mà cắt đuôi được tiểu cô nương kia.
Thời gian trôi đi, hắn nhẩm tính lúc này đã đi sâu vào bên trong khu rừng mấy
trăm dặm. Nếu không vướng bận Tiểu Miêu hắn còn có thể chạy xa hơn nữa.
- Tiểu Miêu nhanh đi nào! Diệp Nguyên phía trước lại hô lên
một tiếng rồi rẽ ngoặt vào một tán rừng đầy những gốc cây cổ thụ.
Hắn cẩn thận di chuyển lòng vòng, ngoắt ngéo để tránh sự
truy đuổi của tiểu cô nương kia. Mấy khắc thời gian sau, hắn đã ngồi nghịch nước
bên một dòng suối trong vắt phía sâu của cánh rừng.
“Chắc nha đầu kia không đuổi theo nữa rồi!” Diệp Nguyên bụng
bảo dạ.
“Meo!” Trong tán lá rừng, Tiểu Miêu thò đầu ra, trên miệng cắp
hai con gà rừng lớn rồi chạy đến chỗ Diệp Nguyên.
Lửa nhanh chóng được nhóm lên, những làn khói nghi ngút đều
bị Diệp Nguyên dùng lực đạo đánh tan trước lúc chúng kịp bốc lên nền trời.
- Hắc hắc! Chỉ cần còn gà rừng thì không chết đói được a! Tiểu
Nguyên vừa quay hai con gà trên đám lửa đỏ rực vừa lẩm bẩm.
Chọn một bóng râm mát mẻ bên bờ suối, một người một mèo nằm
thong thả thưởng thức mỹ vị của núi rừng.
“Rốt cuộc nha đầu kia là ai? Đuổi theo ta với mục đích gì?”
Diệp Nguyên trong đầu vận chuyển suy nghĩ.
“Mặc kệ vậy! Đuổi ta thì ta tránh đi là được! Ta ghét nhất
là phiền phức!” Diệp Nguyên tự nhủ.
Nằm thư giãn một lúc, hắn bắt đầu nhìn quanh khu vực rừng
núi này. Linh khí ẩn hiện lượn lờ, non xanh nước biếc quả thực là nơi thích hợp
để tu luyện.
- Nơi này không tệ a! Diệp Nguyên cười nói rồi thân thể tiến
vào trạng thái nhập định. Đây đã là thói quen được hình thành trong gần bốn năm
hắn một mình tu luyện.
Tại một không gian khác, ba bóng người đang ngự kiếm luồn
lách qua những tán rừng với tốc độ rất nhanh.
- Tiểu tử này chạy thật là nhanh! Tiểu cô nương áo lục lên
tiếng, giọng nói đầy vẻ hậm hực.
- Tuyết muội mau trở về thôi! Nếu không tứ trưởng lão biết
được lại la rầy bọn ta!
- Các huynh yên lặng nào! Ta sắp tìm ra vị trí của hắn rồi!
Tiểu cô nương vừa đạp pháp bảo phi hành, đôi mắt vừa khép hờ,
bàn tay phải đôi lúc lại bắn ra từng tia lục quang xuyên rồi dung nhập vào từng
thân cây một cách quỷ dị.
- Tuyết muội luyện thành “Vạn Lý Truy Tung” rồi sao?
Tiểu cô nương môi nhếch nụ cười đắc ý nói:
- Chỉ là tầng thứ nhất mà thôi! Nếu ta luyện tới đại thành
thì tiểu tử kia còn thoát được sao?
Bỗng lúc này đôi mắt nàng mở to, đáy mắt lấp loáng lục quang
luân chuyển, môi nàng nhếch lên nụ cười tinh quái rồi nói:
- Mau cùng muội đi bắt người!
Nói rồi nàng như tia chớp phóng như bay về một tán rừng lớn,
đây cũng chính là phương hướng Diệp Nguyên lúc trước vừa đi qua.
…
Trước quán trọ Đông Loan.
Trên con đường lớn dẫn ra bến thuyền, một lão già mặc bộ đạo
bào màu lam cũ nát, lưng đeo một chiếc giỏ bằng trúc hình chữ nhật, tay cầm một
cái cờ hiệu màu nâu, trên cờ hiệu viết năm chữ “Thiên Cơ Bất Khả Lộ” màu trắng
dọc theo lá cờ, thì ra đây là một lão già thuật sĩ giang hồ. Lúc này lão ngẩng
đầu lên nhìn về phía cửa chính quán trọ lông mày khẽ nhíu rồi lại cúi xuống
nhìn đường ra chiều suy nghĩ. Hóa ra lão già thuật sĩ này chính là người lúc
sáng có mặt ở bình đài đổ nát, nơi Diệp Nguyên xuất hiện.
- Thật là quái quỷ! Tại sao không linh nghiệm gì hết vậy?
Lão già bàn tay bấm đốt liên tục rồi lẩm bẩm một mình.
Đúng lúc này một dải quang mang từ dãy núi trùng điệp phía
xa xé không mà đến rồi một lão già râu tóc bạc phơ, mặc một bộ lam y chỉnh chu,
sạch sẽ hạ xuống con đường trước quán trọ Đông Loan.
Sự xuất hiện của lão già râu tóc bạc trắng kia khiến nhiều
người chú ý, giây lát sau tiếng rì rầm vang lên.
- Người đó là ai mà tỏa ra khí tức nhiếp người như vậy?
- Ngươi thật thiếu hiểu biết! Đó chính là tứ trưởng lão của
Vân gia danh tiếng Thiên Mộc thành.
- Cái gì? Nói vậy đây là một vị tiền bối ở cảnh giới đại tu
sĩ sao?
- Tất nhiên! Nghe nói tứ trưởng lão của Vân gia từ mấy chục
năm trước đã bước chân vào Hoàng Chân Cảnh trung kỳ.
- Không ngờ có thể gặp được nhân vật như thế này tại nơi
đây!
Thì ra đây chính là Vân Huỳnh, tứ trưởng lão thanh danh vang
dội của Vân gia tại Thiên Mộc thành. Vân gia chính là một trong nhiều gia tộc
có danh tiếng ở Thiên Mộc thành bởi nguồn gốc của Vân gia chính là xuất phát từ
Thiên Mộc Cung một trong số đại cửu cung của Đông Châu rộng lớn.
Nói qua một chút về đại cửu cung, đó chính là chín tiên cung
tu luyện ngũ hành linh khí cùng phong, lôi, không gian, và thời gian phép tắc.
Chín tiên cung này tạo thành đại cửu cung, đứng ngang hàng cùng đại ngũ tông
hùng mạnh trên khắp Đông Châu.
Đại cửu cung từ xưa lấy chữ Thiên làm tên gọi chung rồi phân
chia thành chín cung khác biệt, gồm có: Thiên Kim Cung, Thiên Mộc Cung, Thiên
Thủy Cung, Thiên Hỏa Cung, Thiên Thổ Cung, Thiên Lôi Cung, Thiên Phong Cung,
Thiên Thời Cung, Thiên Không Cung. Trong đó Thiên Thời Cung và Thiên Không Cung
là kì bí nhất.
Ngoài ra tương ứng với đại cửu cung là chín thành trì lớn
chia thành: Thiên Kim thành, Thiên Mộc thành, Thiên Thủy thành, Thiên Hỏa
thành, Thiên Thổ thành, Thiên Lôi thành, Thiên Phong thành, Thiên Thời thành,
Thiên Không thành. Mỗi một thành đều có trăm vạn ức dân cư rộng lớn vô ngần.
Bên cạnh đó mỗi một thành đều chịu sự chi phối của một tiên cung tương ứng. Như
Thiên Mộc thành chính là nằm dưới sự chi phối của Thiên Mộc Cung. Ngoài ra trong
mỗi thành thị rộng lớn này, các thế gia lâu đời cũng là lực lượng không nhỏ tạo
nên sự hùng mạnh của mỗi thành trì. Quân đội của mỗi thành đều nằm trong tay đại
bộ phận những thế gia vọng tộc này.
Bấy giờ, khi Vân Huỳnh trưởng lão xuất hiện, ánh mắt lão thuật
sĩ lóe lên chút quang mang khó nhận biết, rồi lão lẩm bẩm một mình:
- Thì ra là người của Vân gia! Tu vi đúng là không tệ.
Cùng thời gian đó, Vân Huỳnh ánh mắt cũng xẹt qua lão thuật
sĩ một cái rồi lẩm bẩm:
- Lão già này cho ta cảm giác rất khác lạ! Dường như trước
đây đã từng gặp ở đâu đó…!
Hai người hai suy nghĩ khác nhau rồi nhanh chóng mỗi người một
ngả. Lão thuật sĩ hướng về khu rừng phía tây đi tới còn Vân Huỳnh trưởng lão
thì rảo bước vào bên trong quán trọ.
Lật đật bước vội trên đường, lão thuật sĩ lẩm bẩm một mình:
- Quẻ bói của ta mất linh rồi sao? Gần nửa ngày rồi mà chưa
tìm thấy chuyện gì vui vẻ đáng xem?
“Lạch…cạch…lạch cạch” Tiếng xóc quẻ xăm lại vang lên trên
tay lão, giây lát sau một quẻ xăm hóa thành một đạo hắc khí nhằm hướng khu rừng
trước mặt lao đến rồi tan biến. Lão thuật sĩ bàn chân dừng lại tự nói:
- Nơi này có chút quỷ dị! Ta có nên đến xem hay không?
Lão đi đi, đi lại trên đường vài lần rồi bật cười, sau đó
bàn tay phải dựng thẳng trước ngực như thể tụng kinh rồi thì thầm:
- Bần đạo thích nhất đi xem chuyện vui trên đời, làm sao có
thể bị hù dọa bởi chút ma khí này! Nói rồi lão rảo bước về phía trước một cách
chậm rãi.