Màn đêm bao trùm lấy không gian sơn cốc. Cái không khí âm u
tĩnh mịch làm lòng người cảm thấy muôn phần cô độc. Ấy vậy mà đối với Diệp
Nguyên và Cổ lão không khí ảm đạm thê lương này lại khiến hai người họ thỏa sức
hưởng thụ.
Đây đã là ngày thứ ba Diệp Nguyên trở lại sơn cốc của Cổ
lão. Hắn lại quay về với nhịp sống đơn giản, tự do của ba năm trước. Dường như
với hắn lúc này một mảnh thiên địa này đã trở thành cố hương thứ hai của hắn.
Đó là cảm giác xuất phát từ sâu trong tâm hồn hắn, cảm giác ngày càng in đậm
trong trái tim hắn.
Đêm vẫn đầy sao sáng, gió vẫn vờn quanh những dải núi đồi
trùng điệp. Diệp Nguyên lúc này đang nằm trên mái nhà gỗ ngắm sao còn Cổ lão vẫn
như thường lệ ngồi cạnh bàn đá với tách trà ấm nồng thân thuộc. Tiểu Miêu thì
đang nằm ngủ say sưa ở một phiến đá sạch sẽ trong khu vườn nhỏ.
- Diệp tiểu tử! Ngươi không có ý định rời khỏi nơi này sao?
Cổ lão chợt cất tiếng hỏi, giọng nói của lão mang thêm âm vị hiền hòa vui vẻ.
- Lão đuổi ta đi sao? Diệp Nguyên cười cười nói.
Cổ lão nghe thế thì nhấp ngụm trà lắc lắc đầu cười.
Diệp Nguyên cũng nở nụ cười rồi nói:
- Lão muốn ta ra ngoài làm một phen lịch duyệt chứ gì!
- Ngươi không muốn sao?
- Tất nhiên là muốn! Chỉ là ta không tin tưởng lắm vào bản
thân mình!
- Tại sao?
- Lúc trước ta suy nghĩ đơn giản, chỉ muốn sống một cuộc sống
bình thường, an nhàn dạo chơi nay đây mai đó nhưng từ hôm thấy “thần uy” của
lão thì ta bắt đầu cảm thấy có chút sợ hãi thế giới này.
- Ngươi sợ chết?
- Chết không đáng sợ, ta chỉ sợ chết mà không biết vì sao
mình lại chết!
- Ha hả! Tốt! Xem như ngươi nhận ra được thế giới tu sĩ khắc
nghiệt đến nhường nào.
Diệp Nguyên ba hôm nay suy nghĩ rất nhiều về cái gọi là thực
lực. Càng hiểu rõ thế giới này hắn càng cảm thấy bản thân mình như thể cỏ cây mọc
dại ven đường, có thể bị giẫm nát bất cứ lúc nào. Tuy nhiên hắn lại không muốn
điên cuồng tu luyện, chôn vùi năm tháng vào việc bế quan, ngộ đạo, truy cầu cơ
duyên, kỳ ngộ hay những thứ đại loại như vậy. Hắn cảm giác bản thân hắn căn bản
không phù hợp với con đường này.
Cổ lão nhấp ngụm trà, cười nhạt rồi hỏi:
- Ba năm trôi qua, ngươi thấy con đường tu luyện như thế
nào?
Diệp Nguyên khẽ đáp:
- Không tồi! Có thể cưỡi mây đạp gió, vượt qua rào cản của
cơ thể phàm nhân quả thực là tuyệt diệu.
Cổ lão lại hỏi:
- Nếu sau ngày ngươi có thể đạt được pháp lực thông huyền,
ngạo thị cổ kim thì ngươi nghĩ thế nào?
Diệp Nguyên nghe vậy cười “hắc hắc” đáp:
- Lão dụ dỗ ta sao? Ta tuy tuổi không lớn nhưng hiểu rõ cái
gì gọi là được – mất! Muốn trở thành đại tu sĩ pháp lực thông huyền thì cả cuộc
đời sẽ chìm đắm trong tu luyện, gần như đoạn tuyệt mọi quan hệ với thế gian. Bản
thân ta không phù hợp với con đường đó.
Cổ lão thấy hắn hồi đáp nhanh như vậy thì cười tự giễu sau
đó nói:
- Năm xưa ta cũng từng có suy nghĩ như ngươi!
Diệp Nguyên nghe vậy mắt khẽ mở to một chút rồi hỏi:
- Ý của lão là gì?
- Ha hả! Sau này ngươi sẽ hiểu! Lúc nào ngươi đứng trước ngã
rẽ của vạn nẻo đường ngươi sẽ biết cái gì gọi là thiên ý.
- Lão muốn nói sau này ta không nắm giữ được vận mệnh của
mình chứ gì?
Diệp Nguyên không đợi Cổ lão lên tiếng đã mỉm cười tiêu sái
rồi nói với giọng vui vẻ:
- Lão yên tâm ta hiểu được, chỉ là ta vẫn thích đi trên con
đường ta đã chọn.
Cổ lão nghe xong cười “ha hả” nói:
- Tốt! Chỉ cần ngươi hiểu thì sau này ta cũng không cần bận
tâm về ngươi nữa!
Diệp Nguyên nghe thế có trong lòng có chút ấm áp, hắn biết Cổ
lão thật sự quan tâm đến hắn.
- Lúc nào ngươi muốn đến Đông Châu thì chỉ cần nói với ta một
tiếng! Cổ lão nói rồi thân hình tan biến vào màn đêm.
Diệp Nguyên cũng chả để ý đến việc Cổ lão đi đâu hay làm gì,
đó là thói quen xưa nay của hắn. Nhìn trời đêm bao la hắn lẩm bẩm:
- Đông Châu a! Rốt cuộc ngươi hình dáng thế nào đây?
Diệp Nguyên trong đầu mường tượng ra muôn vàn cảnh sắc về
Đông Châu. Chỉ tiếc một trăm lẻ tám cuốn kí lục trong nhẫn ngọc của hắn không
ghi chép chi tiết về cuộc sống của tu sĩ Đông Châu nếu không hắn đã có được
chút kiến thức hữu ích. Nhiều lần hắn muốn hỏi Cổ lão chi tiết về Đông Châu
nhưng lời ra đến miệng lại thôi. Bởi trực giác của hắn nhận định rằng những thứ
Cổ lão muốn nói cho hắn biết thì lão sẽ không đợi hắn hỏi tới.
“Hưu!” Gạt hết suy nghĩ sang một bên thân hình Diệp Nguyên vọt
lên trên cao huyền phù giữa tầng không. Huyễn Ảnh Ngự Phong của hắn đã luyện đến
lô hỏa thuần thanh, tùy tâm sở dục. Điều thiếu sót hiện nay của hắn chính là tu
vi còn thấp nên chưa thể hiện hết được cái vi diệu của Huyễn Ảnh Ngự Phong.
“Nếu một ngày nào đó có thể dung nhập bản thân vào làn gió
bay khắp nẻo giang sơn thì thật tuyệt” Diệp Nguyên lơ lửng trên cao mông lung
suy nghĩ.
“Đại đạo tự nhiên, vô câu vô thúc…”
Hai tay chắp sau lưng, thân thể hắn cứ thế thả trôi theo làn
gió lượn lờ trong khuôn viên trước căn nhà nhỏ. Đôi mắt hắn khép hờ, từng tấc
da thịt trên thân thể lưu chuyển từng đợt linh khí dập dờn như gợn sóng. Hắn
lúc này đang tìm cho mình con đường dung nhập vào tự nhiên chi đạo, tìm cho
mình con đường để hóa thân vào từng làn gió thoảng.
“Đã muốn tìm “đạo” cho riêng mình sao? Tiểu tử này….không tệ!”
Ở một không gian khác, một tiếng nói già nua trầm ấm nhè nhẹ vang lên.
Thân thể đung đưa trong không trung, Diệp Nguyên bắt đầu cảm
nhận từng quỹ tích hỗn tạp đang lưu chuyển theo từng làn gió. Thần thức hắn
tràn ra bên ngoài như muôn ngàn sợi tơ nhỏ, lần mò, tìm kiếm trong từng làn gió
cái hư vô mịt mờ của tự nhiên chi đạo.
Thời gian cứ thế trôi qua nhanh chóng, thân thể Diệp Nguyên
càng ngày càng trôi dạt trong không trung theo những quỹ tích kì lạ. Lúc này mỗi
làn gió thổi qua như xuyên qua thân thể hắn rồi tản mát ra xung quanh theo nhiều
hướng khác nhau. Tiếp đó mỗi làn gió vừa tản mát ra xung quanh lại theo một quỹ
tích kì dị quay trở về bao bọc lấy thân thể hắn rồi giúp thân thể hắn dập dờn
trong không khí. Lúc này nhìn vào thân thể Diệp Nguyên có thể thấy sự vặn vẹo,
biến dạng một cách kì quái. Tuy nhiên đây không phải thật sự là cơ thể hắn xảy
ra dị dạng mà là công pháp Huyễn Ảnh Ngự Phong bắt đầu có những nét biến hóa
theo chiều hướng khác. Dù bây giờ những biến hóa này chưa thể gọi là “đạo”
riêng của hắn nhưng có thể xem là một sự thăng hoa trong bộ pháp của hắn.
Chìm đắm trong sự biến hóa vi diệu của bộ pháp Huyễn Ảnh Ngự
Phong, đến lúc Diệp Nguyên mở mắt ra tỉnh lại từ “cảm ngộ” thì những tia nắng mặt
trời ngày mới đã ló rạng sau những dãy núi trùng điệp. Hít dài một ngụm không
khí trong lành của ngày mới, hắn nở nụ cười thoải mái rồi thân hình nhẹ nhàng
phiêu phù hạ xuống sân nhà. Cổ lão không biết từ lúc nào đã ngồi cạnh bàn đá
nhâm nhi chén trà nóng.
Diệp Nguyên nhanh chóng bước đến ngồi đối diện với lão rồi
nâng vội chén trà bắt đầu thưởng thức. Điệu bộ hắn lúc này cũng học được mấy phần
phong thái nhàn nhã của Cổ lão.
…
Nửa năm nữa lại trôi qua trong sự cố gắng tu luyện của Diệp
Nguyên. Mặc dù tu vi của hắn lúc này vẫn chưa có gì tiến triển nhưng bộ pháp
Huyễn Ảnh Ngự Phong cùng Định Thần Tuyệt Sát thì đã được hắn vận dụng một cách
vô cùng nhuần nhuyễn. Nhất là Huyễn Ảnh Ngự Phong đã đạt đến một tầm cao mới vượt
xa khỏi sự biến hóa của bản thân công pháp này. Tuy nhiên điều này cũng không
có gì kì lạ bởi đó là con đường mà Cổ lão muốn hắn bước tới. Con tìm kiếm “đại
đạo” của chính bản thân mình.
“Ầm…ầm..ầm!” Từng tiếng nổ lớn làm lay động một mảng rừng rậm
rạp. Hàng đàn chim chóc bay tán loạn tìm đường chạy trốn. Bên dưới mảng rừng
cành lá xum xuê không thấy bầu trời hai bóng người đang đuổi sát nhau như hình
với bóng. Một người là một đứa nhỏ chừng chín mười tuổi mi thanh mục tú, một
người là một lão già râu tóc bạc trắng, khí định thần nhàn. Ngoài Diệp Nguyên
và Cổ lão thì còn ai khác!
- Diệp tiểu tử, tốc độ của ngươi không tệ! Cổ lão thân hình
uốn lượn như ma quỷ xẹt qua từng tán cây rừng, nói.
Diệp Nguyên dùng hết tốc lực phi hành đuổi theo sau, bộ pháp
của hắn cũng hình thành nên những quỹ tích quỷ dị không kém. Đôi mắt như chim
ưng giám sát con mồi, hắn vừa truy đuổi Cổ lão vừa cười nhẹ nói:
- Nửa năm nay ta chưa bao giờ chạm đến chéo áo của lão, xem
ra đời này không đuổi kịp lão rồi.
- Ha hả, tiểu tử ngươi tu vi còn thấp, đạo hạnh chưa sâu,
con đường dành cho ngươi còn chờ ngươi khai phá.
Diệp Nguyên nghe thế ánh mắt hiện lên nét cười sau đó hắn biến
đổi bộ pháp, thân thể nằm ngang song song với mặt đất rồi bắt đầu xoay tít như
mũi khoan, tăng thêm tốc độ đuổi theo Cổ lão. Cổ lão phía trước thấy vậy môi nhếch
nụ cười tán thưởng, tiếp đó thân hình lão như dừng lại mà lại không phải dừng lại.
Bước chân lão bước mấy bước liên tục đã nới rộng khoảng cách với Diệp Nguyên. Bộ
pháp của lão lúc này đã vượt ra ngoài khuôn phép bình thường của tu sĩ.
Gần nửa năm nay Cổ lão cứ vài ngày lại bắt đầu kiểm tra việc
tu luyện của Diệp Nguyên. Điều này đối với hắn là một cơ hội vô cùng hiếm có.
Tu vi của lão khiến Diệp Nguyên nhiều phen giật mình cảm thán. Cảm giác đối diện
với lão như thể một kẻ chân yếu tay mềm đang đứng trước một con quái thú khổng
lồ. Đây là sự cách biệt về bản chất không phải ngày một ngày hai có thể thu ngắn
lại.
“Bồng!...rắc…rắc..!” Một loạt chấn động mãnh liệt từ bên dưới
tán lá rừng vang lên rồi một mảng rừng cây mấy trăm trượng gãy rạp thành một đường
thẳng tắp. Bên trong đường thẳng này những tia hắc khí lởn vởn chưa kịp tan biến.
“Trói cho ta!” Diệp Nguyên đuổi sát theo Cổ lão chợt hét lên
một tiếng chói tai. Tiếp đó bàn tay phải của hắn tràn ngập hắc ám quang mang rồi
đánh về phía trước một chưởng ấn. Từ năm đầu ngón tay năm đoàn hắc khí như thiểm
điện lao tới thân hình của Cổ lão.
“Tốt!” Cổ lão cười vang một tiếng rồi hai tay chắp sau lưng,
tà áo phập phồng lay động, sau đó thân hình lão quay ngoắt lại xuyên qua năm
đoàn hắc khí của Diệp Nguyên. Một chưởng ấn đen sì âm u quỷ dị dài gần trượng
mang theo lực đạo bạo hãn vô bì đập thẳng về thân thể Diệp Nguyên.
“Định Thần Tuyệt Sát” Diệp Nguyên vừa nhìn thấy cử động của
Cổ lão đã hét lên trong đầu một tiếng. Đôi mắt hắn đang đen nháy bỗng tràn đầy
vẻ tử tịch, hắc ám quang mang nồng đậm cũng bao phủ cánh tay phải của hắn. Hàng
loạt thủ ấn được hắn thi triển trong một sát na ngắn ngủi. Sau đó, từ bàn tay
phải của hắn một luồng lực đạo kì dị bắt đầu trói buộc không gian trước mặt hắn
mấy trượng rồi tạo thành một đường thẳng đánh về phía chưởng ấn của Cổ lão.
Cũng trong sát na lực đạo trói buộc kia hình thành, một hắc ám quỷ trảo đen
ngòm thoát ra từ cánh tay phải của hắn bắn thẳng về chưởng ấn của Cổ lão theo một
quỹ tích vặn vẹo kì quái.
“Ầm!” Hai luồng lực đạo chạm vào nhau vang lên tiếng nổ vang
vọng, cây cối xung quanh ngã rạp như vừa gặp phải cuồng phong bạo vũ. Cổ lão vẫn
đứng vững như thái sơn trong không trung còn thân thể Diệp Nguyên bị lực phản
chấn đẩy bay về sau hơn trăm trượng mới miễn cường dừng lại được. Trên miệng hắn
lúc này chảy ra một tia máu nhỏ, xem ra đã bị chút nội thương. Đây là lần bị
thương thứ bao nhiêu trong nửa năm nay ngay cả hắn tựa hồ cũng không nhớ rõ.
- Không tệ! Cổ lão chỉ nói một câu như vậy rồi thân hình
nhanh chóng biến mất.
Diệp Nguyên cười cười lau vệt máu trên miệng rồi nhằm hướng
hồ nước quen thuộc bay đi. Hắn biết Cổ lão chỉ dùng chút pháp lực nhỏ nhoi để
kiểm tra năng lực của hắn. Nếu thực sự đối đầu với người như lão thì hắn không
có cách nào chống cự được.
“Ùm…!” Từ trên cao hắn lao thẳng xuống hồ nước làm nước bắn
tung tóe.
“Meo..!” Một tiếng mèo kêu vang lên như thể hiện sự bất mãn
với kẻ đã phá tan bầu không khí yên tĩnh nơi này.
- Hắc hắc! Tao phá giấc ngủ của mày sao? Diệp Nguyên nhìn Tiểu
Miêu đang nằm phơi nắng trên bờ đá, cười nói.
Tiểu Miêu nhìn chòng chọc hắn một cái rồi nhảy tới một phiến
đá cách xa bờ hồ sau đó tiếp tục ngủ. Diệp Nguyên nhìn theo Tiểu Miêu cười cười
vui vẻ rồi thân hình nhanh chóng huyền phù trên mặt nước bắt đầu hấp thu âm
dương chi khí. Mấy năm nay hắn luôn tự khởi động dải đồ án “cải tạo cốt cách”
này để cải tạo thân thể. Những lúc bình thường những đồ án này cũng tự động hấp
thu âm dương chi khí nhưng tốc độ không nhanh bằng việc hắn chủ động điều khiển.
Từng luồng âm dương chi khí bắt đầu chảy vào cơ thể hắn tạo
thành một vòng tuần hoàn liên miên bất tận. Cảm giác từng ngõ ngách trong thân
thể được gột rửa khiến hắn vô cùng thoải mái.
“Dường như thời hạn mười năm đã bị ta rút ngắn lại nhiều… Hi
vọng không có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn!” Diệp Nguyên tự cười chính mình.
Hai mắt nhắm chặt nhập định, hắn lại chìm vào việc tu luyện
và cảm ngộ.
…
Màn đêm.
Không khí mát mẻ bao trùm sơn cốc.
Dưới giàn hoa thơm ngát, Diệp Nguyên đang cùng Cổ lão thưởng
trà ngắm trăng. Nhịp sống bình lặng thế này đã ngấm vào từng tấc da thịt của Diệp
Nguyên, đã trở thành một thói quen ăn sâu vào tiềm thức của hắn.
- Đến lúc ngươi nên rời đi rồi! Cổ lão đặt chén trà xuống
bàn đá, nét mặt hiền hòa, nhẹ giọng nói.
- Sớm như vậy?
- Ngươi cho rằng chưa đủ sao?
- Không phải! Chỉ là ta có chút luyến tiếc!
- Thế gian có bữa tiệc nào không tàn, cuộc vui nào không đến
hồi chấm dứt? Nơi này vốn không phù hợp với ngươi!
- Ta hiểu!
- Hiểu thì tốt! Sau này hãy sống cuộc đời mà ngươi mong muốn!
- Cám ơn lão!
Diệp Nguyên nâng chén trà nóng, mỉm cười kính Cổ lão một
chén rồi uống cạn. Cổ lão cũng nở nụ cười hiền hậu nhàn nhã nhâm nhi chén trà.
Vầng trăng sáng trên cao trải dài sơn cốc một lớp ánh sáng bàng bạc đầy vẻ huyền
ảo, mông lung. Đêm nay một dải núi non quanh sơn cốc toát lên một vẻ đẹp khó tả,
vừa mỹ lệ lại vừa man mác u buồn.