Nắng vàng phủ khắp một dải núi đồi trùng điệp, cỏ cây hoa lá
lại vươn mình lên cao đón chào một ngày nắng mới. Chim kêu ríu rít chuyền cành,
muôn thú cũng rục rịch bắt đầu đi kiếm thức ăn. Đây đó từng tiếng gầm rú của
đôi loài hung thú càng khiến khung cảnh sơn cốc đượm nồng sinh khí.
Trên một con đường mòn mọc đầy cỏ dại, hai bóng người một
già, một trẻ đang bước từng bước chậm rãi vô cùng thong thả. Hai người này
không ai khác mà chính là Cổ lão và Diệp Nguyên.
- Ngươi không hỏi vì sao lại đi bộ sao? Cổ lão giọng nói đầy
tiếu ý vang lên.
Diệp Nguyên bước theo sau cười đáp:
- Lão không nói thì tại sao ta phải hỏi!
Cổ lão nghe thế cười “ha hả” rồi lại rảo bước về phía trước.
Diệp Nguyên lưng trần, nón trúc lẽo đẽo theo sau. Lúc này nhìn qua hai người
trông thật giống hai ông cháu miền sơn cước.
Đây là một hành trình xuyên rừng bạt núi vô cùng chậm chạp.
Đôi chân trần của hai người không biết đã đạp qua bao nẻo đường, đã leo qua bao
ngọn núi, chỉ biết rằng hai người cứ thong thả đi như thế đã bảy ngày bảy đêm.
Mỗi lần dừng lại ăn uống ngủ nghỉ không quá hai canh giờ, mà cũng chỉ có Diệp
Nguyên mới thích thú chuyện ăn uống chứ Cổ lão chả thèm để ý đến. Mỗi lần nghỉ
ngơi lão chỉ ngồi đả tọa.
Ngày thứ mười, hai người đã leo lên đỉnh một ngọn núi cao
chót vót tầng mây. Lúc này Cổ lão ra hiệu dừng lại nơi này rồi bắt đầu ngồi đả
tọa. Diệp Nguyên thì thi triển bộ pháp chạy vội lên một ụ đá lớn đứng nhìn
quang cảnh xung quanh đỉnh núi.
Mây mù uốn lượn, gió nhẹ vờn quanh, xa xa là mấy dòng sông lớn
ẩn hiện dưới làn sương mù dày đặc, văng vẳng đâu đó trong làn gió là tiếng suối
reo trong trẻo, một dải giang sơn cẩm tú hiện ra trước mắt Diệp Nguyên làm tâm
cảnh của hắn trở nên tĩnh lặng, yên bình một cách kì lạ.
Hắn nhắm mắt lại nhập định, toàn bộ thần thức của hắn lúc
này đều tự động tràn ra ngoài cơ thể. Nếu có thể nhìn thấy bằng mắt thường thì
lúc này sẽ thấy rõ, bao quanh thân thể Diệp Nguyên là muôn vàn tia năng lượng dập
dờn đang thả trôi theo làn gió.
“Dụng tâm nhập đạo, dụng đạo tu tâm, đạo khả đạo, phi thường
đạo, danh khả danh, phi thường danh …”
Không biết từ nơi nào trong sâu thẳm linh hồn của hắn, từng
dòng tâm pháp như thể thấm vào từng tầng máu thịt, xuyên qua từng lộ kinh mạch
sau đó chuyển hóa thành từng “đạo” “lý” gột rửa tâm cảnh của hắn. Không những
thế từ bên trong không gian tinh thần, viên châu vô hình chứa đựng “tinh thần lực”
bắt đầu rung động rồi xoay tròn theo một quỹ tích kì lạ. Mỗi một vòng xoay viên
châu lại lớn thêm một chút. Đến lúc thể tích của nó lớn gấp mười lần lúc đầu
thì vòng xoay mới từ từ chậm lại.
Đây là một sát na vĩnh hằng!
Một khoảnh khắc dung nhập cùng tự nhiên chi đạo!
Cùng thời điểm này , Cổ lão đang ngồi đả tọa hai mắt chợt mở
to, hai tia tinh quang bắn ra bên ngoài sáng rực. Lão khẽ quay đầu lại nhìn biến
đổi của Diệp Nguyên, lông mày lão nhướng lên một chút rồi lão nở một nụ cười hiền
hậu.
Nửa canh giờ sau, Diệp Nguyên tỉnh lại từ nhập định, đôi mắt
hắn mở to rồi ánh lên nét cười. Ngẩng đầu lên nhìn trời rộng bao la bát ngát, hắn
chắp hai tay sau lưng rồi hít dài một hơi lương khí. Nếu ai nhìn thấy hắn lúc
này chắc sẽ phì cười bởi họ sẽ được thấy một thiếu niên lưng trần rám nắng, đầu
đội mũ trúc, tóc để ngang vai, hai tay chắp sau lưng nhìn trời như thể cao nhân
ẩn thế.
Diệp Nguyên sau phút xuất thần thì bừng tỉnh rồi gãi gãi đầu
tự nói:
- Ai! Vừa rồi cảm giác thật là khác lạ a!
Đạp nhẹ lên ụ đá, thân hình hắn nhẹ bẫng bay vút lên cao gần
ba mươi trượng. Thân pháp hắn lúc này đã thoát khỏi khinh công bình thường. Giật
mình vì sự biến đổi độ cao đột ngột Diệp Nguyên lắp bắp kêu lên:
- Cứu mạng a!
Nói rồi không làm chủ được chân khí chạy loạn trong người hắn
lảo đảo trên không mấy vòng rồi đâm nhào xuống đỉnh núi.
Cổ lão nhìn lên cao cười nhạt một cái rồi vẫy nhẹ tay, một
luồng lực lượng tràn ra rồi tạo thành một lốc xoáy nhỏ lao vút đến đến rồi
nhanh chóng bao phủ lấy thân thể Diệp Nguyên. Lốc xoáy quay tít trên độ cao hơn
hai mươi trượng mấy trăm vòng rồi bắt đầu hạ xuống theo hình trôn ốc. Tất nhiên
lốc xoáy này kéo luôn cả Diệp Nguyên an toàn hạ xuống đỉnh núi.
Diệp Nguyên thân hình lảo đảo trên mặt đất thở dốc nói:
- Xem ra ngươi thật sự thích hợp với Huyễn Ảnh Bộ!
Diệp Nguyên nghe thế nhìn Cổ lão hỏi:
- Sao lão lại nói vậy?
Cổ lão đáp:
- Vừa rồi tâm cảnh ngươi vừa đột phá một bước quan trọng.
Không những thế thân thể ngươi từ nay có thể hấp thu linh khí chính thức bước
trên con đường tu luyện. Lúc nãy bộ pháp của ngươi biến đổi như thế bởi vì
trong cơ thể của ngươi lúc này chân khí bình thường đang được thay thế dần bởi
linh khí. Chỉ cần ngươi sau này theo tâm pháp của Huyễn Ảnh Bộ chăm chỉ tu luyện
thì sẽ sớm đạt được thành tựu.
Diệp Nguyên nghe Cổ lão giải thích một hồi cuối cùng cũng hiểu
ra. Hắn dùng thần thức đảo một vòng cơ thể thì nhận thấy bên trong đừng lộ kinh
mạch, ngoài chân khí đang tồn tại còn có nhiều tia năng lượng kì lạ khác.
“Cái này là ngũ hành linh khí sao?” Diệp Nguyên hứng thú tự
hỏi.
Lúc này Cổ lão lại hỏi:
- Tâm pháp tu luyện tâm cảnh vừa rồi là ai dạy ngươi?
Diệp Nguyên nghe thế ngẩn ra đáp:
- Ta không biết! Lúc nãy chỉ cảm thấy…
Nói đến đây đầu óc hắn chợt trống rỗng. Hắn nhíu mày ra vẻ
khó hiểu rồi sau đó nở nụ cười xấu hổ nói:
- Ta tự nhiên quên mất định nói gì!
Cổ lão thấy vậy đáy mắt ánh lên chút dị dạng rồi gật gật đầu
không hỏi thêm gì nữa.
Thời gian trôi dần, Diệp Nguyên cũng không hỏi vì sao Cổ lão
không đi tiếp mà hắn chọn một ụ đá bằng phẳng rồi ngồi nhập định. Tâm pháp của
Huyễn Ảnh Bộ hiện ra trong đầu hắn, từng dòng tâm pháp đều toát lên những lý giải
sâu sắc về tự nhiên chi đạo.
“Ngự Phong Thuật! Đây đúng là thứ ta hằng ao ước!” Diệp
Nguyên vừa say sưa đắm chìm trong từng dòng tâm pháp vừa cảm thán.
Không biết trải qua bao lâu bên ngoài thân thể Diệp Nguyên bắt
đầu xảy ra dị động, từng tia linh khí từ bốn phương tám hướng lao vùn vụt về
thân thể của hắn. Chẳng mấy chốc tâm pháp Huyễn Ảnh Bộ đã tự động đảo mấy ngàn
vòng chu thiên trong cơ thể hắn, từng tia linh khí bắt đầu dung hòa cùng với
chân khí rồi sau đó đồng hóa tất cả chân khí trong cơ thể Diệp Nguyên thành
linh khí.
Đây là một quá trình biến đổi về chất của người tu luyện,
thoát khỏi gông cùm xiềng xích của thân thể bình thường để bước trên con đường
hấp thu ngũ hành linh khí của thiên địa, cải tạo bản thân. Mỗi một luồng linh
khí nhập thể, Diệp Nguyên có cảm giác sinh mệnh khí tức của mình càng được tăng
cường. Hắn lúc này như thể cây non khô héo lâu ngày nay gặp được cơn mưa rào tưới
tắm. Cứ như thế, hắn ngồi nhập định liền một lúc hơn sáu canh giờ mới bắt đầu
thu công.
Thổi ra một hơi trọc khí, Diệp Nguyên mở mắt ra nhìn về phía
trước chợt ngẩn ra vì lúc này trăng đã treo lơ lửng trên đỉnh đầu.
- Ta ngồi nhập định hơn nửa ngày rồi sao? Diệp Nguyên lẩm bẩm.
- Được rồi! Đi thôi! Cổ lão như ma ảnh đã xuất hiện bên cạnh
Diệp Nguyên.
Diệp Nguyên đứng dậy nói:
- Bây giờ chúng ta đi đâu?
Cổ lão ôn tồn đáp:
- Đưa ngươi đến nơi cần đến!
Nói rồi bàn tay lão túm lấy vai Diệp Nguyên, sau đó bước
chân lão nhằm hư không bước tới. Chẳng mấy chốc mà lão đã đem Diệp Nguyên lướt
như bay trên không rời khỏi đỉnh núi. Diệp Nguyên trợn mắt há mồm nhìn bộ pháp
của lão.
“Đây là Huyễn Ảnh Bộ đại thành sao?” Diệp Nguyên tự hỏi.
“Không đúng! Đây là Huyễn Ảnh Ngự Phong Thuật!” Diệp Nguyên
cảm giác không gian xung quanh như bị bẻ cong, áp súc đến cực hạn rồi lực phản
chấn đẩy thân hình hắn lao đi vùn vụt. Đây là một cảm giác vô cùng kích thích
và mới lạ.
Cổ lão dường như nhận ra ý nghĩ của Diệp Nguyên truyền âm
nói:
- Huyễn Ảnh Bộ chỉ là cội rễ của tâm pháp. Sau này ngươi có
thể sáng tạo một bộ pháp cho riêng mình.
Diệp Nguyên nghe thế tò mò hỏi:
- Thật có thể tạo ra bộ pháp cho riêng mình?
Cổ lão cười nhạt đáp:
- Đại đạo vô hình mà hữu hình, hữu hình mà lại vô hình. Mọi
công pháp đều có thể lấy làm cội rễ để phát triển một công pháp mới. Đấy là con
đường của cường giả. Tuy nhiên sau này thành tựu như thế nào còn tùy thuộc vào
việc ngươi đốn ngộ ra sao!
Diệp Nguyên nghe thế thì tràn đầy cảm kích nói:
- Cám ơn lão chỉ bảo!
“Hưu! Hưu!” Cổ lão bộ pháp thay đổi, thân hình lúc này chẳng
khác nào thuấn di xuyên qua hư không mà bước tới. Lúc này Diệp Nguyên hiểu rõ
đây không đơn giản là ngự phong thuật nữa mà đã là “đạo” riêng của Cổ lão. Mấy
cái chớp mắt Diệp Nguyên không biết mình đã được Cổ lão mang đi bao xa chỉ thấy
sông núi dưới mặt đất trôi vùn vụt.
“Bá!” Sát na ngắn ngủi thân hình hai người từ trên tầng mây
như sét giật ngang trời xuất hiện cạnh một chiếc hồ nhỏ dưới mặt đất. Diệp
Nguyên sau khi ổn định lại tâm thần bắt đầu nhìn ngắm xung quanh.
Chỉ thấy đây là một hồ nước hình tròn chu vi chừng trăm trượng
trong vắt sâu không thấy đáy, lúc này ánh trăng chiếu rọi mặt hồ tỏa ra ánh
sáng màu bạc lấp lánh vô cùng hư ảo. Cách bờ hồ chừng mấy chục trượng là một
căn nhà gỗ nhỏ, một vườn hoa hình tròn bao quanh căn nhà này. Một lối đi bằng
đá hoa cương trắng, vô cùng bằng phẳng xuyên qua vườn hoa thông thẳng đến tận bờ
hồ. Bốn phía xung quanh đều là tuyết tùng già cỗi cành lá xum xuê.
Diệp Nguyên đảo mắt một vòng rồi hỏi Cổ lão:
- Lão muốn ta ở đây tu luyện?
Cổ lão gật đầu.
Diệp Nguyên lại nhìn một lượt xung quanh nhưng không thấy gì
đặc biệt. Nơi này thật sự giống với một nơi ẩn cư thâm sơn cùng cốc, thậm chí
còn hẻo lánh, cô tịch hơn cả vùng sơn cốc của Cổ lão.
Cổ lão tiến đến bên cạnh mép nước hồ, ánh mắt xa xăm rồi trầm
giọng nói:
- Năm xưa ta từng ở nơi này ngộ đạo rồi bắt đầu con đường tu
luyện. Từ nay ngươi ở đây chăm chỉ tu luyện, đến lúc nào Huyễn Ảnh Bộ đại thành
thì có thể rời đi.
Diệp Nguyên nghe vậy hỏi:
- Lão không ở lại đây sao?
Cổ lão lắc đầu đáp:
- Nơi đây với ta đã không còn tác dụng!
Nói rồi bàn tay lão lóe lên chút quang mang màu bạc rồi một
chiếc nhẫn ngọc trong suốt hiện ra trong tay lão.
- Thứ này sẽ giúp ngươi bớt phần cô độc!
Cổ lão ngón tay búng nhẹ chiếc nhẫn sang bên cạnh cho Diệp
Nguyên. Diệp Nguyên nhanh tay chộp lấy rồi đưa lên trước mặt xem xét.
- Đây là nhẫn gì? Diệp Nguyên hỏi.
Cổ lão cười đáp:
- Ngươi tự mình khám phá đi!
Diệp Nguyên nghe thế thì xoay xoay chiếc nhẫn vài vòng rồi
đeo vào ngón tay giữa của mình. Chiếc nhẫn vừa chạm vào gốc ngón tay giữa thì
chợt lóe lên quang mang màu bạc rồi biến mất.
- Cái này…!
Diệp Nguyên ngạc nhiên rồi tâm cơ linh động, thần thức nhanh
chóng bao phủ lấy ngón tay giữa. Sát na sau hắn giật mình phát hiện, chiếc nhẫn
ngọc đã bám sâu vào bên trong xương đốt tay của hắn một cách thần kỳ, như thể
xương đốt tay hắn sinh ra vốn đã có sẵn một chiếc nhẫn bao quanh như vậy.
Thần thức hắn lại nhanh chóng chạm vào bề mặt chiếc nhẫn ngọc.
Một tia sáng lóe lên sau đó hắn thấy một không gian màu trắng lớn như một căn
phòng. Trong không gian này mấy trăm cuốn sách cũ màu đang huyền phù lơ lửng.
Thần thức hắn đảo qua đám sách này một lúc sau đó môi hắn nở nụ cười vui vẻ.
- Cám ơn lão! Diệp Nguyên chân thành nói.
Cổ lão cười cười rồi nói:
- Năm xưa có một kẻ thích ngao du thiên hạ nên đã ghi chép lại
rất nhiều điều kỳ bí rồi tập hợp thành một trăm lẻ tám cuốn kí lục. Tuy không
bao quát hết cổ kim lịch sử nhưng cũng là một kho tàng vô giá.
Diệp Nguyên nghe vậy thần thức đảo một vòng liên tục trong
nhẫn thì thấy đúng là có một trăm lẻ tám cuốn sách. Hắn nở nụ cười thật tươi rồi
nói:
- Lão muốn ta sau này dạo qua những địa danh này sao?
Cổ lão liếc mắt nhìn hắn rồi cười “ha hả” đáp:
- Coi như ngươi biết điều! Sau này tốt nhất nên giữ mình một
chút!
Diệp Nguyên gật đầu tiếp nhận.
Cổ lão lại đều đều nói:
- Ta với ngươi gặp gỡ xem như là duyên phận, công pháp này
ta tặng ngươi làm bùa hộ thân.
Cổ lão nói rồi hai mắt chợt bừng lên quang mang kì lạ, một
tia thần niệm xuyên thẳng mi tâm mang theo một loạt tin tức in dấu trong não hải
của hắn.
Diệp Nguyên thần thức dung nhập đám tin tức này sau đó giật
mình nói:
- Công pháp này…!
Cổ lão chặn lại lời nói của hắn rồi nghiêm giọng nói:
- Ngươi quá hiền lành thậm chí quá nhu nhược! Ta không muốn
thấy ngươi chết yểu nên tặng ngươi công pháp này coi như lá bùa bảo mệnh. Muốn
sống an nhàn thì thời gian tới ngươi tu luyện cho tốt.
Nói rồi thân hình lão bay vút lên không đảo mấy vòng theo quỹ
tích kì lạ rồi biến mất. Tuy thế một âm thanh hiền hòa vẫn vương lại bên tai Diệp
Nguyên:
- Con đường tu luyện gặp được cơ duyên phải biết nắm bắt!
Không gặp được cơ duyên phải tự mình tìm lấy cơ duyên! Nhớ lấy!
Âm thanh Cổ lão vang vọng bên tai Diệp Nguyên mấy lần rồi
tiêu biến. Diệp Nguyên ngẩng đầu nhìn lên không trung thất thần một lát rồi hô
lớn:
- Ta đã hiểu! Cám ơn lão!
Diệp Nguyên nương theo ánh trăng thi triển bộ pháp đảo một
vòng quanh hồ rồi hướng con đường đá đi thẳng vào nhà gỗ. Lúc bước qua khu vườn
hắn hít hà mấy hơi sảng khoái bởi hương hoa lan tỏa trong không khí vô cùng dễ
chịu.
Đẩy cửa lớn, rút vội một thanh quẹt lửa trong chiếc túi nhỏ
bên hông, Diệp Nguyên nhanh chóng thu hết khung cảnh bên trong căn nhà. Một chiếc
giường, một chiếc bàn, một chiếc ghế, một bộ ấm trà màu trắng, một cây đèn khô
dầu. Mọi thứ thật đơn sơ mộc mạc.
Diệp Nguyên mỉm cười khép cửa lại nhảy nhẹ nhàng nhảy lên
nóc nhà nằm ngửa xuống rồi lẩm bẩm:
- Nhân sinh như mộng a! Từ ngày mai có phải ta sẽ bắt đầu dệt
nên giấc mộng của đời mình?