Tình Yêu Và Thù Hận
Á... a... Trễ học rồi, trễ học rồi.... 6h35p rồi, phải nhanh lên mới được... Giày đâu rồi? Á... Quên cái cặp...
Tôi là một cô gái 17 tuổi hồn nhiên, vui tươi, rất trẻ con và... cũng rất hậu đậu. Hầu như mọi việc trong nhà, mẹ đều không cho tôi động tới
với lý do khá là "dễ thương": Tốn tiền mua đồ mới. Ai bảo trời sinh cho
tôi cái tính đó làm gì cơ chứ? Nó đã mang lại cho tôi khá là nhiều rắc
rối và buổi sáng hôm nay là một bằng chứng thực tế nhất.
- Thưa mẹ con đi học... - Tôi gấp gáp nhét cái ở bánh mì vào cặp và
vội chạy đi. Tôi vừa chạy vừa hy vọng rằng chiếc xe buýt đưa rước màu đỏ thân yêu của trường không bỏ rơi tôi. A... Tôi suýt nữa đã hét ầm lên
khi nhìn thấy hình bóng quen thuộc của chiếc xe đưa rước. Chạy, phải
chạy thật nhanh, và... " Bụp... Á... Rầm..." Sau một tiếng động kinh
thiên động địa đó, tôi mới nhận ra mình đang nằm dài dưới đất cùng với
làn khói trắng của xe buýt theo gió đi xa mãi. Tại sao? Tại sao tôi lại
không thấy em đá to to xinh xinh đang nằm ình trước mặt? Để hậu quả bây
giờ tôi bị thương ở cái chân trái và chiếc xe yêu dấu đã rời xa tôi mãi
mãi. Tại sao?... Tôi lê bước vào ghế chờ và chờ tuyến xe cuối cùng.
Trong thời gian chờ xe, tôi kể thêm về hoàn cảnh của tôi nhé!
Tôi cũng như bao cô gái khác là đều có cha mẹ sinh ra, cũng có một
mái ấm, cũng được sống trong tình thương của ba mẹ. Nhưng hạnh phúc ấy
không kéo dài được bao lâu. Năm tôi lên 11, ba tôi đã rời xa cái hạnh
phúc nhỏ này mà đi đến nay chưa về. Rồi năm tôi 12, anh hai tôi cũng rời xa hai mẹ con tôi mà đi theo một người lạ mặt. 5 năm, khoảng thời gian
ấy tôi không được sống trong một hạnh phúc trọn vẹn như trước. Tôi sống
với mẹ, hai mẹ con tôi cùng nương tựa vào nhau mà sống. Nhà tôi không
giàu, nhưng mẹ vẫn chăm sóc cho tôi, lo cho tôi một cuộc sống đầy đủ cho đến tận bây giờ . Đó chỉ là một ký ức buồn thôi, còn vui thì nhiều lắm. Tính tình tôi rất là trẻ con, nhiều khi cái tính đó làm mẹ tôi cười ha
hả cả ngày trời, nhờ đó mà gia đình có hai mẹ con tôi không bị thiếu hụt niềm vui, không cảm thấy buồn tẻ, cô đơn...
" Két..." Chiếc xe buýt màu xanh đỗ trước mặt tôi. Đây chắc hẳn là
tuyến xe cuối rồi. Tôi bước lên xe bằng cái chân cà nhắc, ông phụ xe đỡ
tôi vào ghế dành riêng cho người già, trẻ em và người thương tật. Tôi
đâu phải là người già, càng không phải là trẻ em, nhìn tôi trông giống
người thương tật lắm à? Mà thôi, có ghế ngồi là được rồi, tôi mà ý kiến ý cò với ông phụ xe, ổng mà nổi khùng lên, quăng tôi xuống xe thì khổ.
- Em gái đi đâu đây? - Ông phụ xe nhìn tôi cười cười. Tôi mặc đồng
phục, ôm cặp không đến trường thì chẳng lẽ đi chơi? Nói thật, ông ấy
đáng tuổi ba tôi đấy, nhưng mà tôi phải tung hô ổng tí ti để ông không
cáu với tôi:
- Dạ, trường An Phú chú ạ! - Đây không phải là tuyến xe tôi hay đi nên ông ấy không biết tôi đi đâu cũng phải thôi. ngồi ngắm nhìn trời mây
đất một lúc thì xe dừng lại, ông phụ xe khều nhẹ tay tôi và bảo tôi
xuống. Nhưng... nhưng... chưa tới trường mà. từ đây cách trường tôi còn
một đoạn khá xa.
- Nhưng... chưa tới mà anh! - Tôi thắc mắc hỏi ông phụ xe, ổng chỉ cười rồi đáp:
- Chỉ chở em được tới đây thôi, xe phải qua kia đón khách rồi. - Ổng
vừa nói vừa chỉ tay phía bên kia đường. tôi chẳng thèm nhìn theo, tự
biết thân phận mình mà lết xuống xe...