Lớp kiến trúc bảy buổi sáng có năm tiết, buổi chiều trống.
Học xong, Lạc Thủy liền đến thư viện chiếm chỗ, làm xong bài
tập, xem sách chuyên ngành, xem xong sách chuyên ngành thì từ giá sách rút lấy
hai quyển tạp chí, cứ thế mà lặp đi lặp lại mãi cho đến bảy giờ rưỡi mới chậm
chạp đứng dậy để trở về phòng.
Đem tạp chí bỏ trở vào giá sách, đem sách sắp xếp gọn rồi ôm
đi.
Vì cái chi mà cả một ngày một đêm, trong đầu Lạc Thủy chỉ có
một đoạn phim, phía trên có bốn chữ.
Thân thân phu nhân…
Thân thân phu nhân…
Thân thân phu nhân…
Bởi vậy, liền có một cái vấn đề phi thường cường đại, cái từ
thân thân này rốt cuộc là động từ hay là tính từ, động từ, hôn chúc ngủ ngon,
tính từ, đó chẳng phải là phu nhân thân yêu sao, vậy rốt cuộc là cái nào?
Bốn chữ không ngừng xoay tròn ở trong đầu, chồng chéo lên
nhau, lăn qua lăn lại, Lạc Thủy kêu rên một tiếng, cái công tắc của máy chiếu
đâu rồi.
May mà tiếng di động vang lên, Lạc Thủy đem sách ở bên tay
phải chuyển qua bên tay trái, từ cái ngăn phải bên túi lấy ra chiếc di động, vội
vàng bước ra khỏi thư viện.
Là Họa Thủy điện đến có nên nghe hay không đây.
Chữ trên màn hình điện thoại cứ liên tục hiện lên, Lạc Thủy
nhấn nút nghe.
“Đang ở đâu?”
Giọng nói truyền đến rất nhẹ, có chút khàn khàn, Lạc Thủy
đem volume điện thoại tăng lên cao rồi nói: “Đang ở cửa thư viện.”
“Ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
“Ngươi nói đi.”
“Ta tới đón ngươi, tìm một chỗ rồi nói chuyện.”
Lạc Thủy cự tuyệt, nàng không muốn lại bị vứt đi một lần nữa,
hơn nữa nàng hiện tại có chuyện quan trọng hơn.
Sau khi điện thoại trầm mặc trong hai phút, Đốn Họa Thủy nói
tạm biệt, Lạc Thủy theo bản năng cũng đáp lại tạm biệt.
Lạc Thủy cảm thấy có điểm là lạ, Đốn Họa Thủy nói tạm biệt với
nàng? Nhưng là cái cổ quỷ dị đó rất nhanh đạ bị nàng ném ra sau đầu, nhanh
chóng trở về phòng onl game.
Bảy giờ bốn mươi.
Lâm Thủy Chiếu Hoa gửi tin riêng đến: Nhược Thủy ngươi trước
trở về nhà gái đã.
Lạc Thủy cỡi Nhất Biều, ra roi thúc ngựa trở về đại thính của
“Bỉ Niên Phù Hoa”. Ngay lập tức liền bị một đại quân áo đỏ trong đại thính dọa
đến, ảo đỏ mũ đỏ giày đỏ đồng loạt chỉnh tề.
Lâm Thủy ánh mắt sắc bén nhìn thấy Lạc Thủy liền gửi đến lời
mời giao dịch, trongkhung giao dịch bỏ vào một kiện y phục đỏ thẫm, mặt trên
thêu hai con chim. Lạc Thủy lắp bắp kinh hãi: “Đây là cái gì?”
Lâ Thủy Chiếu Hoa: “Đồ cưới, mau mặc vào.”
Lạc Thủy ở giữa sự thúc giục mà mặc y phục vào, phủ khăn đỏ
lên, ở giữa vòng vây của mọi người, hồng nhan nở rộ làn váy cưới cùng lúc lay động,
nhẹ nhàng lướt qua thảm đỏ, nàng có điểm phản ứng không kịp, ngây ngốc, chỉ có
thể từ từ bắt nhịp thủy triều.
Nghĩ không ra hắn sao có thể ở trong một thời gian ngắn như
thế mà đã an bài được như vầy, nghĩ không ra hệ thống lúc nào lại có cái loại hỷ
phục này, nghĩ không ra nàng thế nào lại cứ như người lạc vào thế giới mới, thậm
chí lệ rơi đầy mặt. Nàng không kịp tự hỏi, chỉ biết đi về phía trước, ở nơi
không xa còn có một cổ tiếng nhạc không ngừng vang lên.
Kênh bang hội chỉ có một người kêu là “Người Chủ Trì” đang
nói.
[Bang hội] Người Chủ Trì: Tân lang đến!
Nàng đứng ở trong chính điện, biết Nam Cửu Khanh đã ở gần
trong gang tấc, lòng như tiểu bạch thỏ, tim không ngừng đập bình bịch.
Theo liền cổ tiếng nhạc, tầm mắt dọc theo đến đầu kia thảm đỏ,
Nam Cửu Khanh đã đứng ở cuối thảm đỏ, cũng là đồ cười đỏ thẫm giống vậy, tiêu
sái mỉm cười mà đứng.
[Bang hội] Người Chủ Trì: Bái biệt thên nhân, tân nương lên
kiệu.
Đội ngũ rước dâu từ “Bỉ Niên Phù Hoa” đi ra, một đường pháo
nổ rầm vang, cổ nhạc chính tề tiến đến “Tuyệt Diễm Phần Thiên”.
Phía sau là đại quân áo đỏ hùng hùng dũng dũng đứng thành
hai hàng. Lạc Thủy một bên ngồi trên đại kiệu tám người khiêng, một bên len lén
ngó trộm đoàn người hùng dũng xung quanh, người chơi vây xem đang ở trên kênh
thế giới một khắc cũng không ngừng gửi chúc mừng.
Cổ kiệu chông chênh, tiến vào cửa thành.
Lạc Thủy nhìn kiến trúc của “Tuyệt Diễm Phần Thiên”, lòng
sinh nghi hoặc, gửi tin riêng cho Lâm Thủy: Sao không đi miếu Nguyệt Lão?
Lâm Thủy rất nhanh trả lời: Đương nhiên là phải đi đến nhà
chồng trước, rồi mới đi chào hỏi hệ thống.
Nhà chồng…
Tiến vào cửa thành, pháo hoa cùng với tiếng pháo đinh tai nhức
óc lũ lượt kéo đến khiến đoàn người bắt đầu sục sôi không thôi.
[Phụ cận] Người Chủ Trì: Giờ lành đã đến, mở cửa thành ra,
nghênh tiếp tân nhân.
Đại môn sơn đỏ của “Tuyệt Diễm Phần Thiên” ùừ từ mở ra ngay
trước mắt.
[Phụ cận] Người Chủ Trì: Tuyệt Diễm Phần Thiên mở cửa một
ngày, hoan nghênh tất cả mọi người đường xa tới đây chúc phúc cho tân nhân.
[Thế giới] Người Chủ Trì: Tuyệt Diễm Phần Thiên mở cửa một
ngày, hoan nghênh tất cả mọi người đường xa tới đây chúc phúc cho tân nhân.
[Bang hội] Người Chủ Trì: Tuyệt Diễm Phần Thiên mở cửa một
ngày, hoan nghênh tất cả mọi người đường xa tới đây chúc phúc cho tân nhân.
Đoàn người ngày càng dày đặc, đại khái là nhìn thấy tin Tuyệt
Diễm Phần Thiên mở cửa trên thế giới, kinh ngạc không thôi, cả đám người ùn ùn
kéo đến tham quan.
Lạc Thủy mặt đầy hắc tuyến mà nhìn đoàn người như thủy triều,
cho đến khi được dìu vào chính điện mới hồi thần lại.
[Phụ cận] Người Chủ Trì: Tân nhân bái đường!
[Phụ cận] Người Chủ Trì: Nhất bái thiên địa!
Nhìn thấy Nam Cửu Khanh đi đến bên trái Nhược Thủy Tam
Thiên, Lạc Thủy vẫn là mờ mịt một mảnh, bái thế nào? Bái đường phải cúi đầu,
trong khung biểu tình hình như không có cái biểu tình này.
Kênh tán gẫu riêng xuất hiện đúng lúc, Nam Cửu Khanh: Ở
trong khung đối thoại nhập vào /bow.
Lạc Thủy ở trong khung đối thoại nhập chỉ lệnh, tân nhân
trên màn hình mới cùng nhau cúi đầu, nhất mực trang nghiêm, thần thánh cũng bất
khả xâm phạm.
Sau khi bái ba lần, theo một tiếng của Người Chủ Trì: Đưa
vào động phòng, mới được đưa vào hỷ phòng, hỷ phòng vốn chính là tiểu lâu của
Nam Cửu Khanh, mà xanh trầm tĩnh trươc đó đã được thay thế bằng hỷ sắc đỏ thẫm,
toàn bộ đều đỏ, đẹp đẻ và vui vẻ.
Toàn bộ người đưa vào động phòng đều khép cửa đi ra, Lạc Thủy
ngồi trên chăn mền uyên ương, đứng ngồi không yên.
Thời gian buồn chán qua đi.
Đang lúc Lạc Thủy rối rắm là có nên log cái acc phụ đi ra
ngoài nhìn xem thử hay không thì Tiết Diễm yến đã om sòm.
“Bà mẹ nó, cái hỷ yến này rõ ràng là ăn tiền a!”
Lạc Thủy nhảy đến trên giường Tiết Diễm Yến xem, trơ mắt
nhìn một đám lại một đám người ăn rồi đi, đi rồi ăn, cái hỷ yến này là loại cao
cấp nhất trong hệ thống, nội trong một ngày phục hoạt tăng ba lần.
Lạc Thủy xem mà tâm cơ đau đớn, để nhiều người ăn trắng uống
suông như vậy, cái ăn vào không phải là tiền thì là cái gì?
Chạy về chỗ ngồi của chính mình.
Chỉ chốc lát sau, cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra, Nam Cửu Khanh tiến
vào nói: Đi thôi, chúng ta đi miếu Nguyệt Lão.”
Lạc Thủy đứng dậy, nhấn vào trên đầu Nam Cửu Khanh chọn đi
theo.
Không còn cục diện ban đầu, không còn tiệc vui đầy trời,
không còn ngôn luận ngổn ngang. Chỉ có hai người bọn họ, Nam Cửu Khanh mang
nàng từ trúc lâu theo cổng sau đi ra.
Vòng qua đường Thanh Long, đường Chu Tước, đường Huyền Vũ, mới
đến miếu Nguyệt Lão bên trong mạn sa đỏ rủ xuống mặt đất thêu cặp long phượng
cùng cặp câu đối chúc phúc sáng choang đem thân ảnh hai ngươi lay động, hệ thống
tuyên bố: Chúc mừng Nam Cửu Khanh cùng Nhược Thủy Tam Thiên tình đầu ý hợp, hỷ
kết lương duyên , bạch đầu giai lão.
Hệ thống thông báo: Nam Cửu Khanh gửi lời mời nắm tay với bạn,
đồng ý hay không?
Game này, sau khi nam nữ người chơi kết hôn rồi hệ thống sẽ
tự động đưa ra rất nhiều kỹ năng diễn xuất phu thê mới như nắm tay, ôm nhau,
hôn môi.
Lạc Thủy mêm muội nhấn đồng ý.
Nam Cửu Khanh sải một bước đến đối diện Lạc Thủy, cúi đầu
nói: Phu nhân, hôn lễ kết thúc rồi.
“Ân! Có thể off rồi?”
Hắn đột nhiên ghé sát vào: “Nàng không cảm thấy chúng ta còn
có việc chưa làm xong sao?”
“Chuyện gì?”
“Động phòng.”
Một tia đỏ ửng hiện lên. Sau khi tiệc cưới kết thúc, hệ thống
còn có một phân đoạn mặc nhận chính là động phòng hoa chúc. Lạc Thủy thiếu chút
nữa quên mất còn có cái thứ đó, cục xúc bất an xoa xoa tay.
Chín giờ mười phút, hệ thống đem bọn họ đưa vào phòng nhỏ của
Nam Cửu Khanh, ở trong mười phút liền tính là hoàn thành.
Lạc Thủy đứng ở trong phòng có chút khẩn trương khó hiểu.
Nam Cửu Khanh đi lên trước: “Phu nhân, ta muốn phạt nàng thế
nào.”
Lạc Thủy kinh ngạc nhìn hắn, hắn là Triệu Mẫn sao, chút chuyện
lông gà vỏ tỏi lâu lơ lâu lắc còn để ở trong lòng. Bất mãn nói: “Anh nói đi.”
Nam Cửu Khanh: “Liền phạt nàng sau này phải gọi ta là tướng
công.”
Tướng công, Lạc Thủy nhìn hai chữ này không nhịn được mà nổi
da gà, kỳ hạn là về sau, kiên quyết không được.
Lạc Thủy méo miệng: “Có thể đổi cái khác hay không?”