Lam Khanh cau mày, bình tĩnh nhìn nàng, cái nha đầu ngốc
này, còn có tên tình địch như hổ rình mồi kia, tiên hạ thủ vi cường hay là từ từ
thẩm thấu đây.
Nhưng cũng không thể nhất thời nóng vội: “Quá muộn rồi.”
“Mới mấy giờ nha, mang nàng đến mang nàng đến đi.”
“Không vội.”
Giọng nói trong phone an tĩnh trong chốc lát, tựa hồ là đã
thay người, một thanh âm ranh mãnh vang lên: “A Nam, ngươi khi nào thì không
nhanh nhẹn như vậy hả, chuyện giơ tay chém xuống như vầy, mang đến không phải
liền được sao.”
Lam Khanh nhịn cười: “Ngươi tưởng là đang giết heo sao?”
Lạc Thủy đã muốn thắt não động kinh, nghe thấy hai từ giết
heo cũng nhịn không được cười.
Tuy rằng nàng không xác định được cái nàng kia rốt cuộc là
nàng nào.
Đầu phone bên kia lầm bầm một câu: “Lòng dạ sát nhân, ai ai
cũng biết, mau kéo đến đi.”
“Ngoan, tự mình đi chơi đi.”
“Xí, đừng có tới nữa, cứ theo bác gái căn tin đi ngủ đi.”
Hắn ngắt điện thoại, ngăn người bên kia càng ngày càng nói
ra những lời hoang đường.”
Tư duy của Lạc Thủy dừng lại ở một câu cuối cùng: Cứ theo
bác gái căn tin đi ngủ đi. Nhìn về phía Lam Khanh. Liên tưởng đến bác gái căn
tin, liên tục đổ mồ hôi.
Lam Khanh cắt đứt ý dâm* của nàng: “Đợi lát nữa trực tiếp trở
về trường à?”
*Ý dâm: YY- tự sướng…
Lạc Thủy gật đầu, theo thói quen hỏi lại: “Ngươi thì sao?”
“Đưa ngươi về.”
Lạc Thủy: “…”
Không đến chỗ bác gái căn tin kia sao?
Cự tuyệt? Tiếp nhận? Làm sao bây giờ?
Nàng nhìn nhìn cái cà mèn trên tay, hai con vịt trên cà mèn
còn đang thâm tình mặt đối mặt, tình đưa tình đẩy.
Thế giới này thật đẹp.
Nàng có phải nên dũng cảm một chút hay không, thích hắn,
quan tâm đến việc hắn cùng với bác gái căn tin kia giao tình có phải đã sâu đậm.
(Tử Sa: bà chị này thật bôi bác anh Khanh =.=)
Nàng còn chưa kịp đáp lại, đã bị Đốn Họa Thủy phá hoại khung
cảnh.
Đốn Họa Thủy mặt không biểu tình đứng ở bên xe trước cổng đạo
quán, nhìn thấy Lạc Thủy đi tới, liền mở cửa xe, lúc này mới lộ ra hai lúm đồng
tiền: “Chúng ta trở về trường đi.”
Bầu không khí trở nên khá quỷ dị.
Lạc Thủy xấu hổ nhìn về phía Lam Khanh, đại học Y cùng đại học
X cũng không thuận đường, đơn giản là không nên phiền người ta, chỉ chỉ Đốn Họa
Thủy: “Cảm ơn ngươi, chúng ta thuận đường, sẽ không phiền ngươi, hẹn gặp lại.”
Sau đó giơ giơ cái cà mèn trên tay lên, là hẹn gặp lại nga.
Lam Khanh hơi nhíu mắt, nhưng cũng chỉ tao nhã phất tay tạm
biệt.
Tầm mắt lướt qua Lạc Thủy rơi vào vẻ mặt khiêu khích của nam
nhân nào đó, được rồi, ngươi còn biết bản thân là đang làm cái gì.
Vẫn còn nhiều thời gian.
Hắn luôn thích hướng đến đường dài.
Lạc Thủy ngồi vào chỗ của mình trong xe Đốn Cảnh Nhiên, Đốn
Cảnh Nhiên không đợi nàng thắt dây an toàn, liền mở máy đạp ga đi, hoàn toàn bất
chấp phía trước là cái cua gấp, tốc độ nhanh khiến cho Lạc Thủy không kịp ứng
phó, bị cái cổ lực kia khiến cho ngã trái ngã phải, dạ dày bị xốc một trận, trợn
mắt: “Ngươi uống rượu à!”
Ha ha, đúng vậy, hắn đã uống rượu, uống đến ngay cả bản thân
họ gì tên gì cũng đều không rõ, chỉ biết là bị một nữ nhân giả vờ ngốc đùa bỡn
xoay vòng vòng, nếu không phải vừa rồi hắn xuất hiện, nàng đã sớm theo người ta
chạy đi rồi. Nào còn nhớ đến sự tồn tại của hắn, hắn là thứ gì chứ?
Là hắn bị coi thường, chạy vòng vòng hơn nửa thành phố, liên
tục ở trước cửa trường đợi, mới nhìn thấy nàng bước ra đợi xe bus, cái tướng mạo
ngốc nghếch kia cư nhiên cũng có người đến gần, nữ nhân toàn thiên hạ đều chết
cả rồi hay sao! Cắt một cái đầu hoa lê liền xem mình là mỹ nữ ư, dế nhũi vẫn là
dế nhũi xem là vàng ngọc cũng vô dụng thôi.
Càng nghĩ càng giận, càng giận càng nghĩ, luẩn quẩn mãi một
phút, rồi nghiêng người đẩy mở cửa xe, lãnh đạm nói: “Ngươi xuống xe cho ta!”
Lạc Thủy nhìn vào hai mắt hắn, âm lãnh như gặp quỷ, không phải
là chỉ nói hắn một câu thôi sao, vô lý mà mở cửa nhanh như vậy, đây là cái thế
đạo gì chứ, nàng không nói hai lời, nhấc chân bước ra, hung hăng đóng cửa xe lại,
chỉ hận không thể đá cho hai cước.
Xem như tản bộ sau khi ăn cơm vậy, nhưng là, nàng đã ôm chặt
cái cà mèn mà vẫn lạnh. Cà mèn đựng qua cá, cầm về liền lập tức rửa, để lâu mùi
rất khó trừ, rửa xong dùng nước nóng ngâm một đêm, mùi liền có thể mất đi, dù
sao hắn cũng muốn hai ngày nữa mới tới lấy.
Không xong rồi, nàng hình như quên cho hắn số điện thoại rồi,
bất quá trên danh sách của hoạt động kia hẳn là có.
Hơn nữa cách thức để tra được số của nàng có hàng trăm loại.
Sau khi nghĩ như vậy, liền an tâm.
Đi hồi lâu, cũng tìm được trạm xe bus về trường.
Trở về ký túc xá tẩy rửa cà mèn xong, mở game.
Đông Tây Nam Bắc đều không onl.
Lạc Thủy đem cục cưng lôi ra xoay hai vòng, thuận tiện cỡi
đi chợ mua ít cá cùng tài liệu.
[Bang hội] Ma Hoa Đông: Kinh kiến Nhược Thủy!
[Bang hội] Táo Trắng Như Tuyết: Có gian tình liền tâu, không
gian tình bãi triều! Đừng có gà đông lạnh lung tung.
[Bang hội] Ma Hoa Đông: Gian tình thật to, Nhược Thủy cỡi tọa
ky ở đường cái Vương Thành gào thét mà qua. Tọa ky a! Lạc Thủy một kẻ FRMB như
ngươi thành thật giải thích đi.
[Bang hội] Táo Trắng Như Tuyết: Nghe nói vú em đại nhân của
chúng ta làm cái nhiệm vụ đó mấy lần đều không qua, dọa ta sợ tới mức trực tiếp
đem nhiệm vụ ném đi.
[Bang hội] Lão Nạp Pháp Danh Ngân Côn: Sờ cằm, ngươi tìm ai
giúp ngươi qua vậy?
[Bang hôi] Lâm Thủy Chiếu Hoa: Nam Cửu Khanh.
[Bang hội] Táo Trắng Như Tuyết: A nga, quả nhiên là gian tình.
Phản ứng của quần chúng nhân dân đối với chuyện xấu gian
tình luôn là đặc biệt nhiệt liệt, Lạc Thủy bên này còn chưa kịp đáp lời, phía
trên đã đùng đùng xoát ra một đống, thật vất vả mới tìm được cơ hội lần mối may
chèn kim.
[Bang hội] Nhược Thủy Tam Thiên: – - Ta sung tiền rồi.
[Bang hội] Cỏ Non: $_$, truyền kỳ lãng mạn của FRMB chiến sĩ
vì tình yêu phấn đấu quên mình!
[Bang hội] Táo Trắng Như Tuyết: Nam Cửu Khanh nghèo đến nỗi
phải để cho nữ nhân của mình bỏ tiền ra??
[Bang hội] Nhược Thủy Tam Thiên: Không có không có, là bản
thân ta muốn sung.
Gửi ra câu nói này, Lạc Thủy kêu rên một tiếng, không còn mặt
mũi nhìn máy tình. Đây là hậu quả nghiêm trọng của việc nói chuyện mà không
thông qua đại não, những lời này hoàn toàn chính là gián tiếp nói rõ nàng là nữ
nhân của Nam Cửu Khanh, vì tình yêu mà phấn đấu quên mình có chí hướng sung tiền.
Còn có thể mất mặt hơn nữa sao?
[Bang hội] Ma Hoa Đông: Chân tướng rõ ràng.
[Bang hội] Táo Trắng Như Tuyết: Nga đúng vậy đúng vậy, oh la
la.
[Bang hội] Hiên Viên Đế: Ta thật sự vui mừng.
[Bang hôi] Lâm Thủy Chiếu Hoa: Rốt cuộc cũng đã đem được cái
gáo nước Nhược Thủy này hắt ra ngoài rồi.
[Bang hội] Hiên Viên Đế: Lâm Thủy, ngươi hiểu ta đó.
Hiểu lầm lớn rồi, Lạc Thủy vội vàng giải thích –
[Bang hội] Nhược Thủy Tam Thiên: Các ngươi hiểu lầm rồi!!!!
Chúng ta là trong sạch.
[Bang hôi] Lâm Thủy Chiếu Hoa: Hiểu lầm cái gì, ta nói cho
ngươi biết, Nhược Thủy, con kim quy lớn như vậy ở ngay trước mắt, trong sạch
cũng phải đảo ngược trở thành không trong sạch thôi.
[Bang hội] Nhược Thủy Tam Thiên: Ngươi tưởng hắn là Lâm Uyên
huynh à.
Xong đời, ngữ khí quá u oán – - thật bi kịch.
[Bang hội] Lâm Uyên Tiện Ngư: Ta vô tội.
[Bang hôi] Lâm Thủy Chiếu Hoa: Nguyên lai kỳ thật ta phát hiện
Nhược Thủy đã sớm muốn đem kim quy đẩy ngã rồi.
[Bang hội] Táo Trắng Như Tuyết: Nhược Thủy ngươi đừng ngượng
ngùng, Nam đại thần viết lên mặt là không gần nữ nhân, các ngươi lại ở cùng
nhau thời gian dài như vậy, người trên đại cầu đều đã biết.
[Bang hội] Nhược Thủy Tam Thiên: …
Sớm biết sẽ như vậy, Lạc Thủy nhất định sẽ giữ vững im lặng
là vàng, ngàn vàng khó mua ‘sớm biết’, loại sự việc này càng vẽ càng đen, hiện
tại phỏng chừng đã là đen như quạ, đen thui thùi lùi, đen tất cả các loại rồi.
[Bang hội] Lão Nạp Pháp Danh Ngân Côn: Yên lặng yên lặng, việc
cấp bách chính là tóm lấy Nam Cửu Khanh, để hắn giúp làm nhiệm vụ tọa ky.
[Bang hôi] Lâm Thủy Chiếu Hoa: Còn phải để hắn đưa sính lễ!