Tây Môn Trái Chủ nhìn thấy tọa ky của Nhược Thủy kinh ngạc
không thôi: “Cái con mèo con này làm thế nào kiếm được?”
Lạc Thủy gửi đến cái biểu tình lửa giận: “Tọa ky của ta, Nhất
Biều!”
Tây Môn Trái Chủ: “Lợi hại! Ta còn tưởng rằng chỉ có cái loại
biến thái như A Nam mới vượt qua được.”
Nhược Thủy Tam Thiên: “Khụ khụ, bình thường thôi bình thường
thôi.”
Nam Cửu Khanh: “A Tây, đến văn phòng ta uống trà.”
Tây Môn Trái Chủ làm nũng: “Ân, ăn đòn à, đừng có đùa với
ta, giữa ban ngày ban mặt ảnh hưởng không có tốt.”
Nam Cửu Khanh: “Ngươi có giá trị để bị đùa sao? 10 giây nữa
xuất hiện ngay trước mặt ta.”
Tây Môn Trái Chủ: “A Đông, cứu ta!!!!”
Đông Phong Phá: “Aizz, bé con đáng thương, đi đi, ta sẽ hậu
táng cho ngươi.”
Lạc Thủy trong đầu xuất hiện một khung cảnh quỷ dị, đại hán
râu quai nón Nam Cửu Khanh cơ thịt đầy người, mặc một chiếc quần sịp trắng nhỏ,
đi về hướng Tây Môn Trái Chủ bạch diện thư sinh nũng nịu trắng nõn, mặt đất
theo Tây Môn ốm gầy mà cùng nhau run rẩy, đại hán râu quai nón không chút lưu
tình, một phen quyền đấm cước đá đem bạch diện thư sinh đánh thành hấp hối, đại
hán râu quai nón cười đến nỗi mặt mày vặn vẹo. (Tử Sa: ax đọc nửa câu đầu cứ
làm ta nghĩ đến ~~… ta thật đen tối a!!!)
Lạc Thủy bị cái khung cảnh này dọa đến, rất là lo lắng cho
Tây Môn yếu đuối, yếu ớt hỏi: “Tây Môn Trái Chủ không sao chứ?”
Bắc Viên Phẩn: “Không sao không sao, bị đánh một chút mà thôi.”
Đánh một chút? Đánh một chút! Lạc Thủy sợ ngây người.
Đông Phong Phá đột nhiên nhớ đến cái gì đó: “Nhược Thủy, cái
nhiệm vụ tọa ky kia là cùng A Nam làm ư?”
Nhược Thủy Tam Thiên: “Ân, làm sao vậy?”
Đông Phong Phá: “Không có gì, chỉ hỏi một chút thôi.”
Đại thần rất bạo lực cái việc này khiến Lạc Thủy rất khó mà
tiếp thu được, đến mức sau khi off game rồi nằm trên giường vẫn còn nghĩ đến.
Nhắm mắt lại chính là một cái vẻ mặt dữ tợn, đại thúc siêu cấp
bỉ ổi đánh về phía nàng.
Nếu đại thần trông như vậy, điều này quả thực dọa cho Lạc Thủy
sợ tới mức giật mình, lông tơ dựng thẳng lên.
Lạc Thủy vội vã an ủi chính mình, sẽ không đâu sẽ không đâu.
Nhưng vạn nhất chính là như vậy thì sao.
Phi phi, thật không biết xấu hổ, ngươi là đang nghĩ lung
tung cái gì chứ, bọn họ chỉ là quan hệ của cố chủ và bảo tiêu thôi hơn nữa là
chỉ giới hạn trong game, căn bản sẽ không gặp mặt mà.
Nhưng là nếu đại thần nói gặp mặt…
Nàng đại khái sẽ đồng ý, hơn nữa còn có chút chờ mong.
Đại thần rốt cuộc là trông như thế nào?
Nhớ tới lúc lần đầu tiên gặp gỡ đại thần cười đến thanh nhã
kêu nàng mỹ nhân, mang nàng đi làm nhiệm vụ, khiêu khích Thiên Hạ phát động cư
điểm chiến, mang nàng đi Ma Thiên nhai hỏi nàng có thích hay không, đem Bạch Bản
+10 bán cho Thanh Thanh Tiểu Yêu nói cho nàng biết mình còn một cái acc phụ là
“Chỉ Thủ Nhất Biều”, mang nàng đi làm nhiệm vụ tọa ky, đem nàng gắt gao bảo vệ ở
phía sau người.
Đại thần hẳn là một vị nam nhân dễ nhìn, có đôi mắt sáng ngời,
mày mắt cong cong, bờ môi hơi mỏng, còn có làn da rất đẹp [Tác giả: A? Vì cái
gì?, Lạc Thủy: Sờ lên sẽ rất thoải mái. Vì thế tác giả bị lạnh chết.]
Lạc Thủy đem cái gối hình con chó vàng lớn ôm vào trong ngực,
càng ôm càng chặt, tim đập càng lúc càng nhanh.
Hơn nữa đại thần cũng hiểu được ấn dấu đời Tần, không phải
khảo cổ hẳn cũng là trộm mộ, ít nhất cũng cảm thấy hứng thú.
Đại thần hiểu cờ vây, nam nhân hiểu cờ vây, ân, không nói đến
bạch y thắng tuyết, kia cũng phải là thanh tú thoát tục, mắt đẹp sáng ngời, mày
dài đến mai, khóe miệng mỉm cười, ý thái phong lưu tiêu sái. [Tác giả hắc tuyến:
ngươi tưởng đại thần là đang chụp hình cổ trang sao? Tử Sa: chắc vậy đó *mơ
màng* ta cũng đang tưởng nak`…]
Đai thần hình như là đang bắt đầu dựng nghiệp, có văn phòng
của chính mình, nãy từ trong lời nói chuyện phiếm của bọn họ mà nhìn thấy. Đại
thần kia hẳn sẽ không có lý tưởng gả cho phú bà chứ, mọi người đều nói nam nhân
nghiêm túc là đẹp mắt nhất, ân, đúng, đại thần khẳng định rất đẹp mắt.
Lạc Thủy rốt cuộc cũng thỏa mãn, chìm dần vào giấc ngủ, khóe
miệng mỉm cười, đôi chân nhỏ gác vòng qua con chó vàng lớn, khả ái vô cùng.
Lạc Thủy thường đứng ở cửa trường đợi xe bus tuyến 21 để đến
đạo quán.
Đối diện trạm xe bus vừa vặn là “A Thái”, theo thường lệ đứng
trước cửa là hai nam nhân phong lưu, tóc nhuộm đủ màu, Lạc Thủy nhìn đến phiền
muộn lại phiền muộn, mất cả ba trăm tệ a. Có thể là người đối diện cũng cảm nhận
được cái nhìn chăm chú của Lạc Thủy, quay đầu lại nhìn nàng, sau một trận mặt đối
mặt, một tên Đủ Màu Sắc từ trong đó chạy tới.
Có ngày ở thư viện mượn một quyển sách tên gọi là “Sau 80 sẽ
thế nào?” Trong đó có nói đến một cái vấn đề là hiện tượng ngụy nương, nam càng
ngày càng nữ tính hóa, càng ngày càng không có trách nhiệm. Cái tên mặt trắng
đang chạy đến đây kia thuần túy chính là ngụy nương nha, nổi bật lên là bản mặt
trắng bệch, cái chân nhỏ mảnh khảnh, gió chưa thổi cũng liền có thể ngã, thế
nào lại còn chưa ngã? Di? Hình như người nọ là đang chạy về phía nàng.
“Hey, mỹ nữ, tóc rất đẹp, thường xuyên bảo dưỡng hả?” Đủ Màu
Sắc vẻ mặt lưu manh hướng Lạc Thủy làm quen.
Ba trăm tệ đương nhiên là đẹp, Lạc Thủy tiếp nhận ánh mắt quỷ
dị xung quanh, xuất phát từ lễ phép cùng với tính tự giác của xã hội kiến thiết
hài hòa, lạnh lùng liếc mắt một cái, lên tiếng: “Không tệ chứ.”
Đủ Màu Sắc thừa thế tiến lên: “Ta cũng là thợ làm tóc, kết bạn
nha.”
“Phải không?” Xe bus thế nào lại còn chưa đến?
“Đúng a, mỹ nữ cho ta số di động đi, để tâm sự.”
Lạc Thủy bị cái lời kịch này làm lạnh run, soái oa à ngươi
có thể có chút sáng tạo tí không: “Ta không có di động.”
Đủ Màu Sắc hiển nhiên là không tin, cái nữ nhân này vừa rồi
còn nhìn bọn họ chằm chằm, một bộ dạng của mèo háo sắc, thế nào giờ lại giả vờ
rụt rè chứ, vỗ vỗ vai nàng, tỏ vẻ hiểu rõ nói: “Số di động số di động.”
Lạc Thủy nhìn đám người xung quanh, nhịn, nhịn, nhịn: “Ngượng
ngùng, xe đến rồi.” Xa xa xác thật có một chiếc xe bus đang đến, bởi vì xa,
nhìn không rõ lắm là tuyến mấy, không thèm quản, ngồi lên đã rồi nói sau.
Còn chưa đợi được xe bus, đã đợi được chiếc Lamborghini, gặp
may rồi. Đốn Cảnh Nhiên đi ra, tùy ý liếc nhìn Đủ Màu Sắc, ánh mắt sắc bén, kéo
mở cửa xe bên phải hướng về Lạc Thủy ý bảo: “Đi đạo quán.”
“Ngươi làm nhiều việc ác, giết người vô số, để mạng lại
đây!” Lạc Thủy hét lớn một tiếng, “Cửu Âm Bạch Cốt Trảo!”
“Đừng tưởng ta sợ ngươi, Cửu Dương Thần Công!”
“Càn Khôn Đại Na Di!”
“Hấp Tinh Đại Pháp!”
“Đúng rồi, ngươi thế nào lại đi ngang qua đây?”
Đốn Cảnh Nhiên nhún nhún vai: “Trùng hợp thôi, bạch mã chỉ
có đối diện với mỹ nữ mới không tiếc ngày lễ mà làm việc.”
“Xí, buồn nôn.”
Hai người cả một đường ồn ồn ào ào đến đạo quán.
Đốn Cảnh Nhiên không đề cập tới, Lạc Thủy tự nhiên cũng
không nhắc đến, làm bộ chuyện gì cũng chưa có, nàng thật sự không biết nên mở
miệng thế nào, ước gì có thể lật qua cái chương chịu đòn nhận tội này.
Lạc Thủy nhanh một bước mở cửa ra, cúi đầu: “Tiểu bằng hữu mời.”
Đốn Cảnh Nhiên ân hừ một tiếng, mạnh mẽ mà khí phách bước xuống
rồi hiên ngang mà tiến vào.
Một lát sau, Đốn Cảnh Nhiên lại giả vờ đáng thương quay lại
bên cạnh Lạc Thủy, níu níu cái góc áo Lạc Thủy mà rưng rưng nước mắt: “Tỷ tỷ, đợi
lát nữa đưa ta về nhà.”
Bà mẹ nó, Trương Nghệ Mưu thế nào lại chưa mời ngươi đi, giải
Oscar diễn viên nam xuất sắc nhất thế nào lại chưa trao cho ngươi? Lạc Thủy rất
phối hợp mà cười diễn: “Đi đi, đừng phiền tỷ.”