Hắn kéo nàng đi “Lan Tiêu” ăn cơm, hắn chưa bao giờ mang nữ
nhân khác đi đến cái nhà hàng đó, phong cách mộc mạc thoải mái rất giống nàng,
nhìn nàng đứng ở cửa nhà hàng khẩn trương như người vợ nhỏ mà nặn nặn tiểu hầu
bao, tự nhiên cảm thấy một trận ấm áp. Cầm thực đơn chỉ để ý chọn lấy những món
đắt tiền, cả một bàn đầy ấp, nhìn nàng phẫn nộ giương nanh múa vuốt rất giống cọp
mẹ, hết sức vui vẻ, hắn chính là muốn khiến cho nàng thời thời khắc khắc đều nhớ
đến hắn, cho dù phải dùng đến cái loại phương pháp này, mong mỗi ngày đều có thể
nhìn thấy nàng như vậy, nhưng mà… ăn đến một nửa thì thuận theo ánh mắt nàng
nhìn thấy một tên nam nhân miễn cưỡng có thể nhập vào mắt, hướng nàng cười đến
phong nhã vô cùng, hắn đương nhiên là không thoải mái, không thoái mái đến độ
muốn đem đầu nàng túm quay trở lại.
Nhưng là hắn không muốn chuyện bé xé ra to, chỉ vì một người
không quan hệ. Khi thanh toán hóa đơn không nghĩ tới đã có người trả trước rồi,
hắn đột nhiên có loại dự cảm rất không tốt.
Ngày đó ở trong thư viện chạm mặt nàng xác thực là ngẫu
nhiên, xa xa liền nhìn thấy nàng ngây ngẩn tựa người vào cửa sổ chẳng biết là
đang nghĩ cái gì, nửa gương mặt bị bóng tối che lấp, đương cong nhu hòa, tóc
đen như thác nước, rất muốn vụng trộm hôn nàng, nhưng không dám. May là không
có hôn, bằng không nhất định sẽ bị ném đi rất khó nhìn, cô gái nhỏ cư nhiên lại
học không thủ đạo, hắn lại một chút cũng không biết. Lúc bị nàng dạy dỗ hắn thập
phần ảo não, lập tức quyết định đến nơi đạo quán nàng đang học báo danh, nàng
còn có chuyện gì mà hắn không biết chứ?
Vì để có thể cùng nàng đi dạo nhiều thêm chốc lát, không
chút do dự mà hy sinh “đại lão bà”, bị phát hiện rồi, cái nữ nhân kia khi nên
thông minh thì lại ngốc muốn chết, khi không nên thông minh thì lại thông minh.
Trên đường gặp phải đồng học của nàng, vội vàng làm rõ thân phận của bản thân,
thanh mai trúc mã, hắn rất thích cái cụm từ này, rất thích cái tên của hai người
được gắn bó nói ra từ trong miệng của người khác.
Nàng đi mua miến cay, hắn kỳ thực hết sức chán ghét, vẫn là
lực nhẫn nhịn rất cao, phảng phất vì để chứng minh bản thân cùng với nàng giống
nhau. Hắn không muốn từ trong ánh mắt của nàng đọc ra một chút tin: Chúng là ta
không cùng một thế giới.
Nữ nhân khác đều yêu giàu chê nghèo, nàng ngược lại, tương
phản, có lẽ điều này là có di truyền. Lạc mẹ là truyền kỳ trong viện tử của bọn
họ, sau lưng là Lạc lão gia, tài thế của Lạc gia mà không nhìn thấy liền theo
lão sư nghèo đi dạy học miền Tây đi, đem Lạc Thủy sáu tuổi ném vào ký túc xá của
trường gần nhà Lạc gia mà không quản không trông.
Nàng chính là thích giả ngốc, đối với một đống tin đồn lời
nhảm trong trường nàng ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn thường đi theo con đường của
mình ăn cơm của mình, một chút cũng không để ý.
Sau Doãn Nghiên lại đến tìm nàng, nàng mới nổi giận đùng
đùng kêu hắn giải quyết nhanh, nói ra có lẽ không ai tin, hắn tuy rằng chúng nữ
nhân bên cạnh nhiều nhưng đều là chưa chạm đến một ngón tay, ngay cả huynh đệ tốt
nhất đều cười nhạo hắn là lão xử nam, còn từng phi thường nghiêm túc quan tâm
qua phương diện năng lực nào đó của hắn. Hắn chỉ là cười, không chút biện giải.
Mỗi một người đều sẽ rất thích một người nào đó, một thứ đồ ăn nào đó, một bài
hát nào đó, không có lý do nào chỉ là lòng tràn đầy sự hài lòng mà thích thôi.
Hắn cũng không có cố ý gì, chỉ muốn cùng nàng chia xẻ mỗi một bước đi trong quá
trình trưởng thành. Doãn Nghiên theo đuổi hắn đã hai năm, khăng khăng một mực
suốt hai năm, hắn không thể không cảm động, ở trên người Doãn Nghiên mà nhìn thấy
bản thân mình, hắn lại không có được sự dũng cảm của nàng, cũng không biết rốt
cuộc mình là đang khiếp sợ cái gì.
Nhưng là Doãn Nghiên không nên ở trên người nàng mà có suy
nghĩ sai lệch, bắt chước cái câu nói dụng thiên hạ mà không tổn hại đến chính
là hắn rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng. Không có việc gì mà hẹn nàng ra,
đương nhiên hắn không đánh nữ nhân, chỉ là hung hăng cảnh cáo nàng, hơn nữa lại
đem em trai nàng ra để uy hiếp.
Hắn làm những thứ này để làm gì? Hắn làm để làm gì?
Đốn Cảnh Nhiên hung hăng ném lam sắc yêu cơ xuống rồi bước
đi, Lạc Thủy sửng sờ đứng tại chỗ, những kẻ háo chuyện chỉ chỉ trỏ trỏ. Tiết Diễm
Yến không nhẫn tâm mà nhặt bó hoa kia lên đưa cho Lạc Thủy, vỗ vỗ vai nàng ý bảo
cứ hảo hảo mà nói chuyện.
Nhưng là Lạc Thủy không có cơ hội, Đốn Cảnh Nhiên đã hung
hăng mà rời đi rồi.
Lạc Thủy xấu hổ ôm bó hoa kia trở về phòng, đem hoa ném lên
trên bàn, rên rỉ một tiếng lao thẳng lên giường.
Liễu Oanh nhìn nhìn hoa hồng lại nhìn nhìn Lạc Thủy cùng Tiết
Diễm Yến đến hào khí quỷ dị, sức ép tăng nhanh, dùng khẩu hình miệng hỏi Tiết
Diễm Yến đã xảy ra chuyện gì, Tiết Diễm Yến hai tay giang ra nhìn trời.
Hai nữ nhân liếc mắt nhìn nhau, bò đến trên giường Lạc Thủy,
lập thành thế chân vạc, mở phiên tòa xét thẩm.
Quan tòa Liễu Oanh không chút lưu tình: “Thẳng thắng khoan hồng,
kháng cự nghiêm trị.”
Phạm nhân Lạc Thủy: “Bản thân ta cũng không rõ tình huống!”
Luật sư Diễm Yến: “Để ta nói, nguyên nhân trực tiếp là Đốn
soái oa tặng hoa hồng cho Lạc Thủy, Lạc Thủy cự tuyệt, vị kia thẹn quá hóa giận.
Nguyên nhân gián tiếp là mấy kẻ lắm chuyện chỉ chỉ trỏ trỏ khiến Đốn soái oa mất
mặt. Nguyên nhân căn bản là Lạc Thủy có thể không thích nhưng vẫn rắp tâm hại
người. Trần thuật hoàn tất.”
Sinh viên khoa văn chính là tốt chỗ ấy, tuy rằng không logic
lắm, lý luật lại rất chặt chẽ, Lạc Thủy bị nói đến như lọt vào trong sương mù,
đầu choáng váng một trận mới miễn cưỡng nắm được trọng điểm: “Nguyên nhân trực
tiếp cùng nguyên nhân gián tiếp miễn cưỡng tiếp thu được, nguyên nhân căn bản vẫn
không được.”
Liễu Oanh: “Sao lại không được?”
Lạc Thủy: “Trên khách quan hắn chưa bao giờ nói qua là thích
ta, trên chủ quan ta không cảm thấy hắn thích ta, tặng hoa hồng là bởi vì ta bị
fan của hắn quấy nhiễu, dùng để xin lỗi thôi.”
Diễm Yến phớt lờ nàng: “Ngươi thấy qua ai xin lỗi lại tặng
hoa hồng chưa, lại còn là lam sắc yêu cơ nữa, lão Thiên của ta ơi!”
Liễu Oanh vội vàng quay đầu liếc nhìn hoa hồng trên bàn, xuất
ra kết luận: “Lam sắc yêu cơ thuần chủng, giám định hoàn tất, hoa nói ngươi là
duy nhất của ta, giá nhân dân tệ là 120 một cành, OMG, tiền đó cho ta đi.”
Lạc Thủy lắp bắp: “Đây chỉ là do trùng hợp.”
Diễm Yến thấy không ổn, ngắt lời: “Đó cũng không phải trọng
điểm, trọng điểm là ngươi có thích hăn hay không?”
Lạc Thủy mặt chợt ửng đỏ, cúi cúi đầu nói: “Ta nghĩ là ta
không thích hắn, chúng ta cuối cùng không phải cùng một loại người, chênh lệch
quá lớn.”
Mẫu thân nàng thật vất vả từ trong cái gia đình kia giải
thoát nàng ra, nàng thế nào lại nhẫn tâm trở về, ngay từ đầu trong nàng đã liền
tồn tại sự cảnh giác.
Hơn nữa nàng hiện tại có thể đang bị vây bởi một đống số liệu
trạng thái não rút, nàng biến thái đến nỗi đem mỗi câu nói mà đại thần đã nói
qua phục chế lại đính vào trong tập, liên tục nghiền ngẫm, nói ra cũng thật
không thể tưởng tượng.
Diễm Yến lấy tay chọt chọt nàng: “Ngươi đang tư tưởng phong
kiến cái gì nha! Câu kim quy là xu thế tất nhiên có hiểu hay không, đừng có mà
loạn với tỷ.”
Liễu Oanh phụ họa: “Trực tiếp xông tới là tốt rồi, cái gì mà
một loại người với hai loại người chứ.”
Lạc Thủy lắc đầu, nhưng kiên quyết: “Không.”
Tiết Diễm Yến cùng Liễu Oanh ngạc nhiên, đối mặt nhìn nhau.
Tiết Diễm Yến trong đầu xuất ra một cái ý nghĩ không thuần
khiết, vẻ mặt không thể tin: “Thủy, ngươi sẽ không thật sự thích một đống số liệu
chứ?”
Lạc Thủy trấn định: “Ai nói với ngươi đó là một đống số liệu?”
Diễm Yến bị sặc đến, nghĩ đến đại thúc miệng đầy răng vàng,
mồm hôi chân hôi toàn thân đều hôi kia lừa gạt thiếu nữ ngây thơ trên mạng liền
không lạnh mà run, mồm miệng không rõ nói: “Đó là một đống đại thúc bỉ ổi cùng
một đống cứt.”
Liễu Oanh hoàn toàn thanh tỉnh hỏi lại Lạc Thủy: “Ngươi sẽ
không thật sự thích đống số liệu kia chứ, bất kể phía sau đám số liệu kia là bé
con, gay, cụ già, hay đại thúc bỉ ổi?
Lạc Thủy biện giải: “Hắn hẳn cũng là một học sinh.”
Lúc đấu giá tấm ảnh, Tây Môn Trái Chủ rõ ràng có nói đợi Nam
Cửu Khanh đồng học một chút.
Bình thường rất nhiều lời nói cũng cho thấy đám người bọn họ
là học sinh, hơn nữa rất có khả năng là cùng một phòng.
Cái lần hệ thống đưa ra cuộc thi Giang Hồ Đệ Nhất Mỹ Nam kia
bọn họ thảo luận sôi nổi một trận, nghe ngữ khí của Tây Môn Trái Chủ, đại thần
hẳn không phải là đại thúc bỉ ổi.