Tỷ như nói, thường xuyên đối với cái máy tính cười đến xuân ấm
hoa nở xuân quang sáng lạn xuân phong thuận hòa.
Tỷ như nói, đối với Lý miệng rộng cũng là tươi cười như đón
gió lành nhẹ thổi.
Tỷ như nói, khuôn mặt nhỏ nhắn thường xuyên liên tục ửng hồng,
mắt đẹp như tơ, cười phải gọi là phong nhã đến tận xương.
Tiết Diễm Yến hiểu rõ cái bộ dạng này của nàng, rõ ràng
không phải là bị rơi vào ái tình rồi hay sao.
Càng tỷ như nói đến hiện tại.
Lạc Thủy từ trong toilet lao ra níu lấy Tiết Diễm Yến: “Diễm
Yến, ngươi lần trước không phải nói muốn làm tóc sao?”
Tiết Diễm Yến đang cùng lão công trong game nồng nồng nhiệt
nhiệt không thèm đếm xỉa tới nàng: “Làm tóc gì!”
Lạc Thủy: “Uốn tóc.”
Diễm Yến: “Vậy thì sao?”
Lạc Thủy: “Cùng đi nha.”
Diễm Yến đột nhiên bừng tỉnh, lần trước túm lấy nàng đi nàng
còn không đi, hoài nghi: “Ngươi muốn uốn tóc?”
Lạc Thủy: “Ta muốn làm tóc hoa lê*.”
*Tóc hoa lê: một kiểu tóc đẹp, các nàng lên mạng serach sẽ
thấy ngay :x đẹp lắm nhá…
Diễm Yến thiếu chút nữa từ trên ghế té xuống, xem thường
nói: “Ai đã từng nói mình đẹp tự nhiên rồi, ai đã từng nhất quyết nói với ta rằng
không đi?”
Liễu Oanh buồn bã nói: “Trời xuân tháng ba, oanh bay cỏ mọc,
cảnh xuân tươi đẹp.”
Lạc Thủy mặt đỏ miệng bướng: “Con người là sẽ thay đổi.”
Liễu Oanh: “Thủy a, hoa lê đầy đường, ngươi vẫn là đi xen
vào một bước.”
Lạc Thủy: “Vậy thì sao?”
Diễm Yến vỗ bàn đứng dậy: “Liều mình bồi quân tử, Tiểu Thủy
nhà chúng ta sao có thể so sánh với đám dong chi tục phấn kia được, tóc hoa lê
tính làm gì, dù cho có tóc mào gà mà ở trên người Tiểu Thủy đều vẫn có thể chỉnh
thành mỹ nữ.”
Liễu Oanh bị trấn áp triệt để dưới đáy Lôi Phong tháp.
Vì thế hai người kia liền hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài.
Đại học Y còn có một tiệm cắt tóc, chủ tiệm là một đại thúc
trung niên hòa ái dễ gần, giá cả tương đối phải chăng, đương nhiên tay nghề
cũng là tương đối phải chăng. (Tử Sa: tay nghề mà tương đối phải chăng thì em
đây tránh xa ~~!!)
Vô luận ngươi nói uốn lọn to hay lọn nhỏ, thứ làm ra đều là
cùng một hiệu quả. Vô luận ngươi nói cắt xéo hay cắt bằng làm ra đều là cắt
không bằng cũng không xéo, vô luận ngươi nói muốn nhuộm thành màu nâu màu
sôcôla hay màu cà fê nhuộm ra đều thành hơi vàng.
Hai người đi qua cái cửa tiệm kia của đại thúc, lần này cư
nhiên không nổi lên tranh chấp, Diễm Yến đồng học cũng không sử dụng bạo lực,
liền thập phần ăn ý mắt không liếc lấy một cái đi ngang qua, phải biết rằng Lạc
Thủy trước đó là fan trung thành của đại thúc, sau đó chạy thẳng đến chỗ “A
Thái” đối diện trường học.
Hiện tại trong tiệm chẳng biết như thế nào, lại đông như tiệm
vịt, soái ca mặc đồng phục phục vụ từ đầu đến chân. Lạc Thủy lắc lắc đầu, quả
thực là thời đại nam sắc a.
“Hoan nghênh đã đến!”
Hai người nghênh ngang tiến vào.
“Mỹ nữ làm tóc a?” Soái ca Giáp nhiệt tình nói.
Tiết Diễm Yến chỉ chỉ Lạc Thủy: “Nàng làm tóc hoa lê, ta làm
tóc dợn sóng.”
Diễm Yến hiển nhiên là gặp nhiều quen mặt, thản nhiên nằm ở
trên ghế sôfa hưởng thụ nam sắc phục vụ, mát xa ╯□╰, Lạc
Thủy ngồi không yên, soái ca Ất kia không ngừng tìm lời nói chuyện huyên náo, vội
vàng đứng dậy nói: “Ta không mát xa.”
Lạc Thủy cứng nhắc ngồi xuống trên ghế cắt tóc, mắt vừa nhắm,
đùi vừa gác liền hạ lệnh một tiếng: “Cắt tóc hoa lê.”
Thợ cắt tóc kia khá lưu loát, tay nhấc đao rơi liền đem tóc
cắt đi một nửa, Lạc Thủy nhìn tóc trong gương cứ ào ào mà rơi xuống, trong đầu
xuất ra những từ ngữ như tan xương nát thịt, thiên đao vạn quả, không ngừng kêu
khổ đến lúc thanh toán tiền cũng chưa hồi thần lại.
Đợi khi ra đến cửa rồi mới phát hiện làm tóc một lần hết ba
trăm tệ, sinh hoạt phí của nửa tháng a, đành phải bất đắc dĩ kiệm ăn kiệm mặc rồi,
cái hắc điếm gì thế này, Lạc Thủy oán hận nói với Tiết Diễm Yến: “Cái hắc điếm
gì vậy a, ba trăm tệ có thể mua N cái đầu heo đó.” Lúc này mới phát hiện Diễm Yến
đồng học đang nhìn chằm chằm vào nàng.
Lạc Thủy đẩy đẩy vị thục nữ tóc dợn sóng: “Ngươi làm cái gì
vậy? Hai mắt còn nhìn đăm đăm, không biết rằng con ngươi của ngươi so với tròng
trắng nhiều hơn a.”
Tiết Diễm Yến thẹn quá hóa giận, đưa tay nhéo cánh tay Lạc
Thủy: “Cô bé, ngứa da à, vừa nói tỷ tỷ cái gì, a?”
Nói ra sẽ bị người khác cười đến rụng răng, nàng cư nhiên lại
bị một nữ nhân làm cho mê đến thất điên bát đảo. Các nàng ở cùng một phòng ba
năm, bộ dạng gì của nhau cũng đã đều đã thấy qua, chỉ là thật sự chưa nhìn thấy
qua Lạc Thủy như vầy, đây quả thực chính là nữ chính trong tiểu thuyết mà! Mặt
phấn hàm xuân, con ngươi long lanh sóng nước lưu chuyển, mấy phần ảo não động tại
gian mày, hiện ra một loại hờn dỗi xinh đẹp thuần nhiên vô tà, mái tóc hoa lê bồng
bềnh càng làm nổi bật lên khuôn mặt trái xoan tinh xảo khéo léo.
Lạc Thủy cầu xin tha thứ: “Tỷ tỷ, chim sa cá lặn hoa nhường
nguyệt thẹn khuynh quốc khuynh thành.”
Diễm Yến nheo mũi hết giận: “Ai gia tha thứ cho ngươi lần này
đó.”
Tuy rằng Đốn Họa Thủy đã nói là sẽ chịu đòn nhận tội gì đó,
Lạc Thủy vẫn không đặt ở trong lòng, con người đó nói chuyện hư hư thật thật
luôn không có bằng chứng, nếu tin hắn thì cơm cũng sớm thiu.
Được rồi, lúc này thật sự đã thiu rồi.
Lạc Thủy cùng Tiết Diễm Yến làm tóc xong trở về, liền nhìn
thấy Đốn Họa Thủy đang cầm bó hoa hồng màu lam sắc đợi ở dưới ký túc xá bọn họ,
dương dương tự đắc hướng bọn họ quyến rũ chào hỏi.
Lạc Thủy nhìn nhìn cái đầu xuất ra từ trong đám hoa hồng kỳ
quái hỏi: “Di, Họa Thủy?”
Đốn Cảnh Nhiên chặn đứng lời của Lạc Thủy, hoa hồng trong
tay giơ lên trước, nhếch miệng cười: “Chịu đòn nhận tội!”
Lạc Thủy hoảng sợ, nhưng lúc này phải chú ý khí thế, hơn nữa
Diễm Yến đã bị sắc đẹp mê hoặc hiển nhiên là đã vô dụng, hai ta chống nạnh:
“Roi đâu?”
Đốn Cảnh Nhiên chỉ chỉ cái gai nhỏ trên hoa hồng biểu tình
nghiêm túc: “Đây!”
Trên trời có một đám quạ đen bay qua, phân rơi xuống đem mặt
Lạc Thủy làm đến năm màu rực rỡ năm nhan sáu sắc. Dưới lầu ký túc xá, người đến
người đi, đều bị nhéo một bên cổ. (Tử Sa: ta chả hiểu bà tg đang viết gì nữa…
ta làm ko sai chữ nào nhá =.=)
Lạc Thủy dở khóc dở cười: “Vậy ngươi cứ tiếp tục vác nó đi,
chú ý là vác.”
Xoay người, kéo Tiết Diễm Yến đi vào ký túc xá, nàng không rảnh
cùng Họa Thủy nói chuyện vô nghĩa, nhiều người nhìn như vậy, ba mươi sáu kế chạy
là thượng sách.
Đốn Cảnh Nhiên đuổi theo, đem hoa nhét vào trong lòng Lạc Thủy
nói: “Ta đều đã vác đến nửa ngày rồi, vừa mới dỡ xuống.”
Tiết Diễm Yến nhìn những bông hoa kiều diễm động lòng người
lóe lên ánh nhân dân tệ kia, liền hít sâu một hơi ở bên tai Lạc Thủy thì thầm:
“Tiểu Thủy Thủy, đây chính là lam sắc yêu cơ* a.”
*Yêu cơ: ý chỉ thứ xinh đẹp…
Nam sắc yêu tinh? Lạc Thủy nhíu mày, cái gì chứ, bất quá
nhìn Đốn Họa Thủy vẫn là một Họa Thủy, tùy tiện đứng thế nào vẫn là tuấn tú ngất
trời xinh đẹp muôn vẻ, bất quá một đôi mắt đào hoa trắng đen rõ ràng, đã mơ hồ
có chút nộ khí, lúm đồng tiến ngày trước sớm đã không thấy, môi mím chặt, một bộ
dạng thâm cừu đại hận.
Lạc Thủy nhìn đến trong lòng sợ hãi, lùi hai bước cự tuyệt:
“Thứ hoa thừa đã dở xuống cũng không biết xấu hổ mà cho ta!”
Hắn bỗng dưng giận dữ nổi lên, nàng chính là không muốn, lại
còn nói đông nói tây nói xa nói gần. Hắn là cái thân phận gì chứ, từ nhỏ người
xung quanh liền muôn ngàn muôn vạn đem hắn bảo vệ trong lòng bàn tay, hơn nữa
là tài nguyên tự nhiên được sự chiếu cố của trời đất, chỉ cần vẫy tay một cái,
nữ nhân đến còn nhiều hơn cả nước, thế nào lại cần đi tặng hoa hồng?
Hắn ăn phải bò điên gà dịch mới có thể đứng ở đây tặng nàng
hoa hồng, tặng hoa hồng lại còn phải tìm ra cái lý do đường hoàng.
Nàng liền thích giả ngu với hắn, chuyện gì cũng đều giả ngu
với hắn, tránh hắn như tránh rắn rết, giống như hắn chính là ôn dịch. Lúc học
cao trung hắn nói bóng nói gió muốn theo nàng ở cùng một chỗ, nàng không có phản
ứng, không cần vội, bọn họ còn nhỏ, từ từ sẽ đến.
Bằng điểm số của hắn lúc đầu hoàn toàn có thể chọn được trường
tốt hơn, hắn là vì cái gì chứ? Quen biết nhiều năm như vậy, thân mật khắng khít
lâu như vậy, hắn không tin nàng không có chút tâm tư nghiêng lệch, liền muốn thờ
ơ nhìn nàng rốt cuộc có thể giả vờ đến bao giờ thối lui đến mức độ nào.
Hắn ngày đầu tiên ở trong khu phân giáo liền đem số điện thoại
mới gửi qua. Hắn giống như khổ hành tăng tâm vô tạp niệm chỉ vì đợi một câu nhớ
nhung của nàng, đợi chờ hai năm, trong ngày nghỉ thỉnh thoảng chỉ có thể nhận
được tin nhắn chúc phúc của đám người khác gửi. Nghỉ đông hay nghỉ hè nàng nàng
cũng không có về Lạc gia, hai năm trên cơ bản không thấy qua mặt, hắn vẫn nhẫn
nại mà chờ, chưa bao giờ biết bản thân tốt tính như vậy.
Năm ba bọn họ dời đến nơi ở hiện tại, hắn hỏi thăm lịch
trình hàng ngày của nàng, giả vờ ngẫu nhiên gặp gỡ nàng, không có mày mắt cong
cong như trong tưởng tượng, chỉ thuận theo tự nhiên gọi hắn là Họa Thủy, hắn giả
vờ phẫn nộ, trong lòng lại là thích, chỉ có nàng mới gọi hắn như vậy. Nàng ngày
càng đẹp, loại xinh đẹp tự động tăng lên, cũng chỉ có nàng mới có thể từ mì sợi
canh suông trở thành mày mắt như họa.