Xuyên qua những bậc thềm ngọc, băng qua dòng sông ngầm hộ
quan dưới đất, lại là một cái lối đi uốn lượn dài dằng dặc, chỗ sâu trong lối
đi đại khái chính là một cái tẩm lăng được đặt ở trung tâm mộ huyệt.
Hai cái người đến thăm bái trông vóc dáng tiều tụy đều không
mang theo giầy, cứ chân trần mà đi, bọn họ là đến quấy nhiễu giấc ngủ an bình của
người chết.
Ánh nến càng ngày càng tối.
Đường hở, đi tới cuối con đường này, cư nhiên là một đường hở,
trước mắt là một vực thẫm sâu hút, ánh nến chỉ có thể mơ hồ soi đến miệng vực,
hai người nhìn thập phần không rõ, chỉ cảm thấy như là một cái vực sâu không
đáy, tự dưng khiến người khác sau lưng dâng lên một cổ mồ hôi lạnh.
“Không có đường sao?” Lạc Thủy cau mày, một bên đá một viên
đá nhỏ bên đường xuống, muốn dùng nó để thử dò xét độ sâu của vực, hồi lâu,
hoàn toàn không có tiếng của viên đá rơi xuống đất.
Tĩnh lặng đến đáng sợ.
Chỉ có gió từ bên tai gào thét thổi qua.
Nam Cửu Khanh trực giác không ổn: “Mau lùi lại!”
Lạc Thủy nhìn thấy lệnh của Nam Cửu Khanh, không rõ lắm
nhưng cũng dùng hết toàn lực thối lui.
Vút vút vút, thanh âm dị thường phía sau đột nhiên vang lớn,
Lạc Thủy quay đầu lại nhìn, nơi mà bọn họ một giây trước còn đang đứng, vách đá
hai bên đột nhiên bắn tên ra, giao nhau mà qua, gắt gao đâm vào trên vách tường
phía đối diện, Lạc Thủy đổ mồ hôi một trận, nếu bọn họ còn đứng ở đó hiện tại
chính là bị vạn tiễn xuyên tâm, bắn thành nhím rồi.
Mặt đường nhỏ vốn bằng phẳng cũng đã nhô lên rất nhiều mũi
tên nhọn sắc, tên từ ba phía xuất ra. Lạc Thủy giờ khắc này đối với câu thành
ngữ “có chạy đằng trời” kia đã có lý giải sâu sắc.
Lạc Thủy cùng Nam Cửu Khanh liếc mắt nhìn nhau, tròng mắt của
Lạc Thủy thiếu chút nữa rơi ra khỏi hốc mắt.
Vốn là tên bắn lên trên tường, lại từ trên tường rút ra,
cùng chuyển hướng bắn về phía bọn họ. Lạc Thủy theo phản xạ có điều kiện, từ
trong bao khỏa rút ra tất cả dược gia tốc thuộc tính ăn vào.
Nam Cửu Khanh vừa thấy bên cạnh có một chỗ hơi hơi lõm vào,
vừa vặn có thể ẩn người, nhất thời quát to một tiếng đánh ra hai chữ: “Qua
đây!” Ngón tay chỉ về phía cái chỗ kia.
Lạc Thủy lùi hai bước, nhảy một cái thật cao nhào qua, Nam Cửu
Khanh tiến theo sau, ngay lập tức phóng ra một cái kỹ năng Che Chắn, nhất thời
một vòng ánh sáng bạch sắc thật lớn bao trọn lấy hai người, sau lưng là tiếng
gió vù vù, tiếp theo chính là tiếng những mũi tên sắc bén xé gió va chạm, tiếng
ma sát bén nhọn khiến người ta kinh hãi run sợ.
Nhược Thủy Tam Thiên: “Thật lợi hại, điểm công kích của đám
tên này đủ để giết chúng ta trong giây lát.” Cho đến khi nghe thấy cái tiếng động
khiến cho người ta run rẩy, Lạc Thủy mới bình tĩnh lại, cúi đầu nhìn thấy trên
bàn phím đều là giọt nước đọng, Lạc Thủy sờ mặt, 囧, toàn
là mồ hôi.
Nam Cửu Khanh: “Ta đối với nhím không có hứng thú.”
Nhược Thủy Tam Thiên: “Bị bắn thành nhím, ngẫm lại liền sợ.”
Nhược Thủy rời khỏi chỗ núp tiến đến nhìn xem những cái đuôi
tên trên vách tường, khóe miệng không ngừng run rẩy, cái tường này là làm bằng
đậu hủ sao, toàn bộ tên đều đâm vào cả.
Di, đây là cái gì?
Lạc Thủy nhìn nơi vừa rồi bọn họ ẩn núp, một khối đồ án* ẩn
lớn hơi hơi lồi ra bên trong bóng tối, tử tế mà nhìn, mơ hồ là một bộ dáng giống
cái bàn cờ, mặt trên cờ được sắp xếp hơi rời rạc trắng đen rõ ràng. Nếu là cờ
vua Lạc Thủy còn biết một chút, đằng này lại là cờ vây, Lạc Thủy thối lui về
sau một bước, nhìn Nam Cửu Khanh cầu trợ.
*Đồ án: ở đây là cái thứ đó được khắc hay vẽ trên đá nha mấy
nàng…
Nam Cửu Khanh nhìn chằm chằm vào bàn cờ, đại khái bởi vì ánh
sáng quá ít, có chút hoa mắt, thối lui hai bước ngắm kỹ một lần, phát hiện các
con cờ trên bàn cờ kia làm thành một cái ấn dấu chữ “Sinh” đời Tần, chợt nhìn
thấy quân trắng chiếm hết hơn phân nửa, rất có cái khí thế nuốt chửng núi sông,
quân đen đang ở thế suy tàn, lung lay muốn ngã. Đúng là ngoài ngành xem náo nhiệt
trong ngành trông cửa nói, nhìn kỹ liền có thể phát hiện sự ảo diệu trong đó,
quân trắng tuy rằng như mặt trời buổi ban trưa nhưng thành trong là hư không, nội
phòng không đủ, quân đen mặc dù kéo dài hơi tàn nhưng từng bước đều tinh diệu,
khắp nơi huyền cơ.
Bất quá lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, quân trắng tự nhiên vẫn
chiếm được ưu thế, trên thực tế đen trằng vốn đều là thành phần của thế cục cân
bằng.
Nam Cửu Khanh: “Giải cái thế cờ này hẳn là có thể mở ra được
cửa thông đến lăng tẩm.”
Nhược Thủy Tam Thiên: “Ta làm không được…”
Nam Cửu Khanh: “Mỹ nhân yên tâm, ta đại khái đã hiểu được một
hai.”
Lạc Thủy yên tâm rồi, đại thần nói là đại khái đã hiểu được
một hai, thực tế chứng minh đó khẳng định là không thành vấn đề.
Nam Cửu Khanh không chút do dự mà chọn quân đen, thử cầm lấy
một con đi một bước, quân cờ đen lập tức ăn ý mà đi theo.
Hắn hơi mỉm cười, ở trên tử địa mà hồi sinh, di dời chủ lực
thành trong, đánh thẳng đến trục trong quân trắng, xâm nhập vào giữa, khiến cho
đối thủ đoán không ra ý đồ của mình, luôn là sở trường của hắn.
Rất nhanh quân trắng đã không cứu nổi chính mình, từ thành
trong của quân đen rút lui.
Lạc Thủy mặc dù không hiểu cờ vây, nhìn quân trắng dần rút
lui cùng sự khí định thần nhàn của Nam Cửu Khanh cũng cảm giác được đại cục đã
định.
Sau một khắc, ván cờ biến mất, tiếng ầm ầm vang lên, vách tường
từ giữa ván cờ, bắt đầu chầm rãi phân mở ra, ánh sáng trong khe hở vách tường,
càng ngày càng chói mắt, làm cho người ta cơ hồ mở mắt không ra.
Hai người theo sau tiến vào, khung cảnh bên trong làm cho Lạc
Thủy trợn mắt há mồm.
Đầu tiên là một dãy hành lang dài bích sắc làm bằng ngọc thạch
nối thẳng đến trung tâm đại điện, hành lang rất rộng, bóng loáng trong suốt, dường
như chỉ gõ nhẹ một cái liền có thể khiến cho làn nước trong xanh lan ra đầy đất.
Hai bên những cái cột bằng ngọc bích được khắc các loại đồ án trông rất sống động,
mặt trên đính những viên Dạ Minh Châu lớn nhỏ tản ra thứ ánh sáng lặng lẽ trong
suốt, nhưng dưới số lượng dày đặc như vầy, toàn bộ đại điện đều đã sáng như ban
ngày.
Hạ tầm mắt, bên cạnh hành lang là hai cái hố to sâu thẫm, vô
số ngưỡng cảnh rắn rết đòi ăn bên trong, xùy xùy thè ra cái lưỡi đỏ, quấn rịt lấy
nhau, miệng to như cái bát, răng nanh to như ngón cái, thần thái linh hoạt, ánh
mắt hung ác, vừa nhìn liền biết tất cả đều là rắn độc.
Phía trên đám rắn lơ lửng trên không là một viên ngọc đầy
màu sắc, đại khái chính là viên ngọc dùng để trấn trụ lũ rắn, khiến bọn nó chỉ
có thể hoạt động bên trong hố.
Tầm mắt đi lên, cuối hành lang, nằm đùng đùng ra đó là một
cái quan tài bằng ngọc bích.
Nhược Thủy Tam Thiên: “Cảm ơn trời đất, rốt cuộc cũng đến rồi.”
Nam Cửu Khanh từ chối cho ý kiến: “Cửa cuối cùng sợ là không
dễ.”
Lạc Thủy gật gật đầu, hoàn toàn chuẩn bị tinh thần để ứng đối.
Hai người một đường thuận lợi đi qua cái hành lang bằng ngọc,
đến trước quan tài.
Vừa mới đến gần quan tài, quanh quan tài nhanh chóng nhuộm một
tầng ánh sáng, Lạc Thủy đưa tay thử dò xét một chút, uỳnh một tiếng, trực tiếp
bị văng ra.
Nam Cửu Khanh: “Kim Chung Tráo*”
*Kim Chung Tráo: tên gọi của lớp bảo vệ bền vững, không gì
phá nổi…
Thử vài lần nữa vẫn là như vậy, căn bản chính là không thể sờ
tới quan tài.
Lạc Thủy tức đến vỗ ngực dậm chân.
Bất đắc dĩ phải thừa nhận đó chính là Kim Chung Tráo.
Lạc Thủy đột nhiên nhớ tới luyện Kim Chung Tráo kia trong võ
hiệp đều có mệnh môn*: “Ngươi nói cái này có mệnh môn hay không?”
*Mệnh môn: cửa ngõ của sinh mệnh, là thiên tiên thái cực
trong thân người…
Nam Cửu Khanh: “Có thể lắm.”
Hai người dọc theo vòng ánh sáng đi đi dừng dừng, cẩn thận
kiểm tra từng một cái địa phương có khả năng.
Hệ thống đinh một tiếng xuất hiện thông báo: Muốn mở cửa
này, phải có Lưu Ly Tông Ngọc.
Lưu Ly Tông Ngọc?
Nam Cửu Khanh trầm tư giây lát, chỉ vào cái viên ngọc phía
trên đám rắn kia: “Đại khái chính là cái thứ đó.”
Khó trách bọn họ đi qua thuận lợi như vậy, ngay cả một con
tiểu quái chắn đường cũng không có.
Lấy đi cái viên ngọc kia, đám rắn tất nhiên sẽ trườn đến, Lạc
Thủy tưởng tượng đến cảnh đám rắn độc dữ tợn ở trên mặt đất trườn qua trườn lại,
da đầu đã bắt đầu run lên.
Lạc Thủy thật sự là một người lớn gan, khi đối mặt với đám
chuột đám gián mày cũng không nhíu một chút, khi phòng ngủ xuất hiện côn trùng,
trên cơ bản đều là do nàng giải quyết, tàu siêu tốc hay rơi tự do vân vân trong
công viên giải trí nàng ngồi lên đều có thể ngủ. Duy nhất chỉ sợ những thứ trơn
dính trườn trượt nhờn nhợt ươn ướt.