Lạc Thủy bị đám háo sắc trong phòng làm cho kinh sợ quá độ,
chạy về trong game đào quặng, vừa định đổi cái địa phương liền phát hiện đại thần
đã login rồi.
Lạc Thủy gửi một cái tin qua: “Ta chuẩn bị xong tài liệu rồi.”
Nam Cửu Khanh: “Ở cửa vào Thủy Tinh cốc đợi ta.”
Nhiệm vụ tọa ky chỉ có một vòng nhiệm vụ.
Có giới hạn thời gian, nội trong vòng hai giờ chưa hoàn
thành nhiệm vụ, nhiệm vụ tự động biến mất.
Cơ hội chỉ có một. Nhưng có thể tìm một đồng đội.
Nhiệm vụ mà mỗi người chơi tiếp nhận đều có sự bất đồng, nhiệm
vụ tiếp nhận đều do hệ thống tùy cơ phân phối mà định.
Thủy Tinh cốc là nơi tiếp nhận nhiệm vụ.
Lạc Thủy mới đợi một lát thì Nam Cửu Khanh đã liền cỡi thần
thú đến, thần thú kia sao càng nhìn càng giống bạch mã, ảo giác tuyệt đối là ảo
giác.
Nam Cửu Khanh gởi đến lời mời cùng nhau cỡi: “Mỹ nhân, lên
nào, tiết kiệm thời gian.”
Lạc Thủy nhấn đồng ý.
Hệ thống thiết định nam nữ có thể cùng nhau cỡi, nhưng tư thế
thiết lập cũng là quá ái muội đi, bàn tay nhỏ của Nhược Thủy Tam Thiên vòng qua
eo của Nam Cửu Khanh, gương mặt tựa vào trên lưng hắn.
Lạc Thủy phảng phất có thể cảm giác được nhiệt độ từ trên mặt
truyền đến, chân của thần thú chính là dài, nên chạy rất nhanh, những lọn tóc của
bọn họ theo gió bay bay, Thủy Tinh cốc trong game vừa vặn là đang mùa thu, hoa
rơi rụng đầy, khung cảnh đẹp đến không thể tưởng tượng.
Thời gian của hệ thống là tám giờ một khắc.
Lạc Thủy đem tài liệu giao cho Ngự Thú Sư tiếp nhận nhiệm vụ.
Âm thanh của núi cao nước chảy biến đổi, truyền đến tiếng gầm
khàn thô của dã thú, tiếp đến trên màn hình chậm rãi mở ra một cuộn giấy mặt
trên chỉ có bốn chữ– VƯƠNG LĂNG NGÀN NĂM.
Yêu cầu nhiệm vụ là: Tìm mộ huyệt Ngọc Giác.
Vương Lăng Ngàn Năm tên cũng như nghĩa chính là một cái mộ
huyệt, là một cơ quan chặt chẽ, còn có rất nhiều thần thú thủ hộ.
Lạc Thủy đem yêu cầu nhiệm vụ gởi cho Nam Cửu Khanh.
Nam Cửu Khanh: “Mỹ nhân RP* của ngươi vẫn là nên đem làm vũ
khí hết đi.”
*RP: nhân phẩm, may mắn…
Yêu cầu mà người bình thường nhận được đều là thuần trí lực
hay thuần võ lực, mà nàng một mình chiếm hết cả hai hố rác, toi rồi!
Nhược Thủy Tam Thiên: “Xí, là hệ thống biết ta trí dũng song
toàn.”
Nam Cửu Khanh bật cười: “Ân ân, cơ hội để ngươi phát huy sự
thông minh tài trí tới rồi.”
Nhược Thủy Tam Thiên: “Đau lòng, ta không có chí hướng trộm
mộ vĩ đại a.”
“Trộm nhiều cũng thành quen thôi.” Nam Cửu Khanh dặn dò nói:
“Theo ta.”
Lạc Thủy gật đầu.
Cái cửa đá nặng nề được khắc nhiều hoa văn quỷ dị từ từ mở
ra.
Có thể nhìn thấy được những bậc thang âm trầm heo hút, ánh nến
trên cột lúc sáng lúc tối, bóng tối mắt thường nhìn không thấu.
Nam Cửu Khanh nhàn nhạt mở miệng: “Cái Vương Lăng Ngàn Năm
này hẳn là chiếu theo thiết kế của Tần Thủy Hoàng.”
Nhược Thủy Tam Thiên: “Ngươi thế nào biết?”
Nam Cửu Khanh: “Vừa rồi cái được khắc trên cửa đá kia là ấn
dấu của Tần triều.”
Sự sùng kính của Lạc Thủy đối với đại thần như nước sông cuồn
cuộn dài dặc không dứt, ai bảo nàng mắt thường thân hèn chỉ nhìn thấy một đống
hoa văn hình dạng cổ quái.
Bọn họ thuận theo thềm đá đi xuống, từ xa xa truyền đến tiếng
thở dài sâu kín nhỏ vụn, trộn lẫn với tiếng cước bộ yên lặng lẽ của hai người.
Nhược Thủy Tam Thiên: “Vương lăng thế nào lại như quỷ ốc vậy.”
Nam Cửu Khanh: “Vương lăng vốn là quỷ ốc.”
Lạc Thủy đột nhiên nhớ tới: “Thế nào lại không dùng tọa ky?”
Nam Cửu Khanh lắc lắc đầu: “Triệu hồi không ra.”
Hệ thống cũng quá keo kiệt đi, ngay cả một cái phương pháp
gia tăng tốc độ cũng không cho, Lạc Thủy âm thầm hỏi thăm một lần các nhân viên
của Thịnh Thế.
“Lão đại, đây là quỷ ốc?” Lạc Thủy đứng ở thềm đá cuối cùng,
mắt trợn mồm há nhìn điện phủ hùng vĩ đến không thể tưởng tượng trước mắt, chỉ
cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, phảng phất như mác vàng ngựa sắt ở bên tai gào
thét mà qua.
Đập vào mắt, là một cái quảng trường hình tròn cực lớn, làm
thành bởi một tảng đá thật lớn, nhân hình dũng binh bốn phía đứng rậm rậm rạp rạp,
đoan chính trang nghiêm, đao thương áo giáp bóng lưỡng tùy thời chờ phân phó, một
cổ khí xác sơ tiêu điều chợt sinh ra.
Trên quảng trường, cách mười trượng lại đặt một tòa cự đỉnh
đồng sắc thật lớn, làm thành một vòng.
Trên đỉnh đồng, rõ ràng là một toà đài tế hình tròn rất lớn,
lơ lửng giữa không, phía trên đài tế, thẳng đứng một tòa bảo điện rộng lớn kim
bích huy hoàng, mái cong tùy ý giãn ra, đỉnh mái đâm thẳng lên trời.
Xa xa nhìn lại, cả tòa đài tế giống như là một con quái thú
cực lớn, lù lù bất động sừng sững không ngã.
Lạc Thủy hít vào một hơi thật sâu, “Nhược Thủy Tam Thiên”
sao mà quá nhỏ bé, nói là kiến càng rung cây cũng không chút nào quá đáng.
Nam Cửu Khanh hiển nhiên cũng có chút khiếp sợ, không nghĩ đến
cái game này ngay cả khung cảnh của một cái nhiệm vụ tọa ky cũng có thể thiết lập
đến chấn động lòng người như vậy, lấy lại bình tĩnh đi về phía cái cửa đá duy
nhất ở góc đông bắc.
Vừa đến gần đài tế, thân ảnh hai người liền bị phóng đại mấy
lần chiếu lên trên bảo điện, tảng đá phóng ra thứ ánh sáng quỷ dị, mang theo áp
lực khiếp người đánh úp đến từ bốn phía.
Ngay lúc này, sau lưng vang lên một trận tiếng cước bộ chỉnh
tề, Lạc Thủy vừa quay đầu lại, chỉ thấy nhân hình binh dũng* nhanh chóng phân
ra thành hai đội, dọc theo đài tế hình tròn kéo tới từ hai bên.
*Binh dũng: tượng gỗ hinh binh lính…
Nam Cửu Khanh cả kinh, đánh ra bốn chữ: Xông vào cửa đá.
Một hồi ác chiến khó tránh khỏi, nhưng ở trong đài tế bị bao
vây bốn phía, dưới tình huống không biết lực công kích của nhân hình dũng binh
thì giảm thiểu công kích là lựa chọn sáng suốt nhất, mà cửa đá chỉ có thể chứa
hai người cùng đi qua, ở hành lang dài bên trong cửa đá vừa đánh vừa lui nhanh
phá vòng vây mới là trọng yếu, cái nhiệm vụ này không thể để lãng phí thời gian.
Nam Cửu Khanh đứng ở trước cửa đá giao ước: “Nhược Thủy,
ngươi đi trước, tìm đường ra.” Phát ra kỹ năng Nộ Hỏa đem cừu hận của dũng binh
kéo đến trên người mình, tiếng chém giết bỗng vang lên đến tận trời, tiếng vang
trống trận dồn dập bên tai, khắp nơi đều là lợi kiếm lưu hỏa, đao quang kiếm ảnh.
Lạc Thủy nhìn đám dũng binh vẻ mặt hung ác nhe răng trợn mắt
phía sau, dùng sức gật đầu: “Ân.”
Bất chấp mọi thứ chạy vào phía trong, đầu óc toàn tiếng hò
hét vang dội, chỉ còn lại có bốn chữ TÌM ĐƯỢC ĐƯỜNG RA, TÌM ĐƯỢC ĐƯỜNG RA.
Cùng lúc đó, chỉ nghe thấy một tiếng nổ ầm.
Sau một khắc, âm thanh dị biến.
Một dòng hoa lửa sáng rực từ chỗ sâu trong lối đi táp lại đến,
gần trong gang tấc, ngọn lửa rừng rực đem lối đi chiếu sáng như ban ngày, hỏa
diễm đầy trời mang theo lớp nhũ đá rơi xuống như mưa.
Lạc Thủy đứng ở giữa lối đi, mồ hôi rơi như mưa, buộc bản
thân phải tỉnh táo lại, trước sau đều giáp phải công kích, như thế chỉ còn con
đường chết, không có khả năng, nhiệm vụ dạng này thế nào hoàn thành được chứ?
Nam Cửu Khanh hiển nhiên cũng phát hiện ra dị biến, bất quá
vẫn trấn định như cũ: “Giữa ngươi và ta khẳng định còn có con đường thứ ba, cẩn
thận kiểm tra góc tường lối đi xem, đừng sợ.”
Bình tĩnh bình tĩnh, Lạc Thủy ngươi nhất định phải bình
tĩnh.
Lạc Thủy dọc theo góc tường lối đi, nương theo ánh lửa cẩn
thận xem xét, dùng sức lấy tay vỗ vào những nơi lồi lên lõm xuống, mắt thấy
sóng nhiệt phía trước đã tới gần nhưng vẫn không có một chút manh mối, Nam Cửu
Khanh cũng bị dũng binh bức đến từng bước lui về sau.
Đột nhiên từ trong đại điện phát ra một trận tiếng gầm thê
lương, chậm rãi truyền đến, mặt đất trong nháy mắt bắt đầu chấn động kịch liệt,
khí thể đỏ đậm hòa lẫn với ngọn lửa đang thiêu đốt lướt qua đám binh dũng bao
phủ cả trời đất kéo về phía hai người, tốc độ càng ngày càng nhanh. Nam Cửu
Khanh không còn cách nào đành phải lùi toàn thân về sau, mắt nhìn thấy hai người
sắp bị biển lửa nuốt chửng, Lạc Thủy không biết đã gõ vào cái gì, trước mắt
sáng ngời, cửa để chạy trốn ầm ầm mở rộng!
Tiếp theo là ầm một tiếng cửa đá phía sau bị gắt gao đóng lại.
Trải qua một trận kinh hồn, Lạc Thủy vỗ vỗ ngực xụi lơ ngồi
xuống: “Nguy hiểm thật.”
Nam Cửu Khanh cấp cho Lạc Thủy thêm mấy cái trạng thái an ủi
nói: “Mọi thứ đã có ta.”
Lạc Thủy nhìn dòng chữ trên màn hình, đáy lòng dâng lên một
trận ôn nhu, giống như đi xuống liền là ánh mặt trời chiếu sáng, chỉ cảm thấy
vui mừng, đúng vậy, có hắn ở đây. Vô luận nguy hiểm gian nan thế nào, chỉ cần
có hắn ở đây đều có thể giải quyết dễ dàng, lòng tràn ngập sự an tâm.