Lạc Thủy bị một câu nói của Lâm Thủy Chiếu Hoa chèn ép, lặng
lẽ offline. Liếc qua cái đồng hồ treo trên tường, còn chưa đến giờ cơm tối. Liễu
Oanh đang ngủ trên giường, đã sớm không còn biết trời đất gì nữa, Vương Tiểu Du
cùng Tiết Diễm Yến cũng vắng mặt theo thường lệ, ngay cả tìm một người đánh
bi-da chung cũng không ra, thực buồn, suy nghĩ một chút quyết định đi đến thư
viện đọc sách.
Từ trên giá sách rút ra quyển chuyên ngành khóa cùng thượng
khóa bút ký, đeo túi sau lưng, bước ra cửa.
Trước kia khi còn chưa chơi game, thư viện là căn cứ địa của
nàng, chương trình học học thật chắc, trước khi thi cuối kỳ về cơ bản không cần
phải dậy sớm mò mẫm trong đêm.
Sau khi chơi game, thư viện liền trở thành căn cứ địa trước
kỳ thi cuối kỳ, bất quá việc học cùng chơi game nàng luôn là phân nặng nhẹ rõ
ràng.
Xoát thẻ tại cửa thư viện, lề mề đi đến vị trí gần cửa sổ
trên lầu hai, mở sách, nhìn kết cấu đồ 3D Gothic trên sách, không nhịn được nhớ
tới kiến trúc của Tuyệt Diễm Phần Thiên, còn có tiểu ốc của Nam đại thần thế
nào lại cùng với nhà hàng kia giống nhau như vậy, người thiết kế tiểu ốc của
Nam đại thần cũng đã từng thấy qua nhà hàng kia sao?
“Rõ ràng là đang ngẩn người, còn làm bộ đọc sách.” Đốn Cảnh
Nhiên tiến đến trước mặt Lạc Thủy, nhìn hồi lâu sau đó hạ kết luận.
Lạc Thủy đột nhiên trông thấy một cái lúm đồng tiền sâu hoắm
trước mắt, nhất thời giật mình giống như ăn phải con ruồi chết, bất động thanh
sắc xê dịch ghế dựa: “Ngươi tại sao lại ở đây?”
“Ta chẳng lẽ không thể ở đây?” Đốn Cảnh Nhiên trừng mắt căm
tức, kéo mạnh cái ghế đối diện nàng ngồi xuống.
Đến đây nửa ngày mới mở miệng hỏi, có phải hay không có chút
quá muộn.
Lạc Thủy liếc ngang hắn, mặc áo cổ chữ V dệt kim màu vàng nhạt,
lộ ra đầy đủ hai xương quai xanh mỏng manh, thật sự là gió lùa vào có thể lạnh
đến tận xương, nhịn không được miên man bất định, các BL* trong văn, người này
tuyệt đối là tiểu thụ cực phẩm a.
*BL: viết tắt cho chữ Boy Love= Love Boy =))
Chỉ chỉ quyển sách: “Nơi này chính là thư viện.” Người như
thế lại quy củ tới đây đọc sách, có quỷ mới tin.
“Ta biết chữ.” Đốn Cảnh
Nhiên nhìn thẳng hất hất tóc để lộ ánh mắt hài lòng.
Lạc Thủy nhìn bộ dạng kiêu ngạo của hắn, vội vàng hạ thấp
thanh âm, tránh thu hút nhiều sự chú ý: “Ta còn tưởng rằng ngươi thất học chứ,
di, Đốn đại thiếu gia không phải không thích chỗ đông đúc chật hẹp?”
Thật sự là kỳ tích, hồi cao trung, chiếu theo thành tích xếp
chỗ ngồi, Đốn Họa Thủy diễm phúc cùng Ban Hoa ngồi chung, kết quả không quá hai
ngày Ban Hoa xin đổi chỗ, đứng trước mặt chủ nhiệm khóc như mưa, chủ nhiệm lớp
giận không thể át, trước mặt cả lớp mắng Đốn Họa Thủy, Họa Thủy cũng không ngẩng
đầu lên, nhàn nhàn nói rằng nàng ấy béo như vậy cũng có thể chấp nhận, nhưng là
chèn ép hắn là lỗi của nàng ấy. Cả lớp cười vang, chủ nhiệm lớp khuôn mặt âm trầm
sau đó để hắn một mình một bàn ở cuối lớp, cứ như vậy suốt ba năm liền.
Nơi này nhiều chỗ ngồi như vậy, hết lần này tới lần khác chạy
đến chèn ép nàng.
Đốn Cảnh Nhiên thành thật nói: “Nào dám nha, có thể cùng
ngươi ở cùng một chỗ nơi đông đúc như vậy là diễm phúc của ta.”
Lạc Thủy bị hắn làm sặc, căn cứ vào nguyên tắc địch bất động
ta bất động, tiếp tục đọc sách.
Đốn Cảnh Nhiên cố tự cười hì hì, cũng bất kể không được người
ta nhòm ngó đến, thuận tay rút ra hai quyển sách từ giá sách sau lưng. Vừa mới
cuối đầu xuống liền trông thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hé lộ, hơi nghiêng về
một bên, một phần khuôn mặt được che khuất sau vành cổ đứng của chiếc áo len
màu tía, hàng lông mi dày vừa dài vừa đen, bình bịch, trong lòng hắn cảm thấy
có chút cảm giác kỳ lạ.
Hắn kiềm nén cảm xúc mở miệng hỏi nàng: “Cơm tối đi đâu ăn
đây?”
Lạc Thủy ngẩng đầu nhìn hắn, khẩn trương nắn nắn tiểu hầu
bao: “Ta hôm nay chỉ mang theo thẻ cơm.”
Ý nói là chỉ có thể ăn tại căn tin, Đốn Họa Thủy nghe ra chứ?
Đốn Cảnh Nhiên nhìn vẻ mặt khẩn trương của nàng, vừa buồn cười
lại vừa bất đắc dĩ, móc ra thẻ cơm, vỗ lên trên bàn, hào khí mà nói: “Căn tin!”
Lạc Thủy thở dài nhẹ nhõm, lại cảm thấy có gì không đúng, hỏi
hắn: “Hậu cung giai lệ của ngươi đâu?”
Đốn Cảnh Nhiên nhìn chằm chằm vào mắt nàng, làm lông tơ nàng
dựng đứng hết cả lên: “Không phải là đang ở đây sao.”
Nàng quay đầu lại nhìn một chút, không có ai, lại nhìn chính
mình, sau đó lấy quyển sách đánh lên trên đầu Đốn Cảnh Nhiên, giai lệ cái đầu
ngươi.
Nhất thời bốn phía truyền đến âm thanh ho khan không hài
hòa, hai cái người kia, ở nơi công cộng thế này lại liếc mắt đưa tình. Lạc Thủy
tiếp nhận ánh mắt không thiện chí truyền đến từ xung quanh, bất đắc dĩ, đem
sách đóng lại đặt vào túi, sau đó sải bước đi ra ngoài.
Đốn Cảnh Nhiên cười gượng hai tiếng hắc hắc rồi vội vã đuổi
theo sau, kéo kéo ống tay áo nàng lấy lòng: “Đừng nóng giận đừng nóng giận, đại
gia mua đại bạch thỏ cho ngươi.”
Lạc Thủy khi quay đầu lại lần nữa là với bộ dáng vui tươi hớn
hở, cười y như là vừa mới nhặt được tiền vậy, khóe miệng cong lên, mi mày cong
cong, trong ánh mắt lại có chút không cười, Đốn Cảnh Nhiên chỉ cảm thấy có chút
quỷ dị, nhưng cũng là đi theo vui cười hớn hở.
Đương nhiên trong mắt người ngoài chính là tuấn nam mỹ nữ,
thâm tình sâu sắc, vẻ mặt hạnh phúc.
Đi đến nơi cách thư viện xa hơn một chút, Lạc Thủy nhanh
chóng cầm lấy cánh tay Đốn Cảnh Nhiên vặn ngược ra sau lưng, vẻ mặt cười gian:
“Muốn cùng đại gia ăn cơm, xếp hàng trước đi.”
Đốn Cảnh Nhiên dở khóc dở cười, sớm biết vậy thì nên đi học
judo cho rồi, một đại nam nhân như hắn lại không thể chống cự lại a thật đáng xấu
hổ mà, xem xét tình hình hiện tại, chỉ biết cúi đầu nhận tội: “Lỗi của ta lỗi của
ta, không nên mua cho ngươi đại bạch thỏ.”
Lạc Thủy lại dùng lực, Đốn Cảnh Nhiên đau đớn kêu to, ghé
vào bên tai hắn hạ cái giọng tràn đầy ý vị đe dọa: “Cái gì? Ân?”
“Phải hẹn trước, sau đó mới yêu cầu ngài cấp cho một cơ hội
cùng ăn.”
Nàng chưa bao giờ biết vũ lực nguyên lai lại hữu hiệu như vậy,
đối phó với Đốn Họa Thủy phải sử dụng chiêu này, xem hắn còn dám hay không gây
tai họa cho nàng. Nhìn hắn mặt mày buồn khổ, tâm tình không khỏi tốt lên, hào
phóng thưởng cho Đốn Họa Thủy một cơ hội cùng ăn cơm.
Hai người ngồi xuống một góc của căn tin ăn cơm, Đốn Họa Thủy
thái độ khác thường, dị thường nghiêm túc.
Không thể nào, Đốn Họa Thủy bị chạm trúng vào lòng tự trọng
rồi sao? Lạc Thủy đột nhiên cảm thấy chính mình cũng có chút quá đáng, giống
như trước mặt bàn dân thiên hạ, đem lông đuôi của khổng tước nhổ đi, khổng tước
đó sẽ bị buồn bực mà chết.
Chọt chọt cánh tay Đốn Họa Thủy, thật cẩn thận xem kỹ sắc mặt
Họa Thủy, bầu trời u ám, sương mù tràn đầy, đây là sự tĩnh lặng trước cơn giông
tố?
Đốn Cảnh Nhiên trầm ngâm mở miệng: “Không học judo, là sai lầm
lớn nhất của ta, quả nhiên là một bước sai lầm gây ngàn tiếc hận.”
Lạc Thủy cười buồn, an ủi hắn: “Với tư chất của ngươi, bây
giờ đi học khẳng định là sẽ theo kịp.”
Đốn Cảnh Nhiên cúi đầu suy nghĩ một chút, lập tức cười tươi
như hoa, mi mày vốn là đang cau có cũng đều dương lên: “Đúng a.”
Lạc Thủy vẻ mặt ngơ ngác, không nghĩ tới Đốn Họa Thủy còn có
tuyệt hoạt thay đổi sắc mặt như vậy.
“Ngươi hiện tại đang học ở đâu?”
Họa Thủy ngươi thật hay giả vậy?
“Võ sĩ đạo quán trên đường Hành Sơn.”
“Nga, khóa của ngươi là khi nào?”
Lạc Thủy hoài nghi nhìn nhìn Đốn Họa Thủy, đối phương không
chút động đậy, đành phải đáp lại: “Tối thứ năm.”
“Dự báo thời tiết nói,
tối thứ năm có bạch mã hoàng tử tới đón ngươi.”
Lạc Thủy liếc mắt xem thường, “Ta không muốn dự báo thời tiết
tối thứ năm tới sẽ trở thành bản tin, có một nữ sinh đại học bị một đám nữ sinh
khác vì tình sinh hận đánh chết.”
Đốn Cảnh Nhiên bật cười: “Hoàng tử kia chỉ thiếu việc không
cưỡi ngựa trắng.”
Lạc Thủy tay làm thành nấm đấm: “Không được, trừ phi tên
hoàng tử kia muốn biết quan tài của hắn là trơn nhẵn hay gồ ghề.”
“Câu nói đùa này thật lạnh a.”
Lạc Thủy âm hiểm cười: “Ai nói với ngươi đây là nói đùa?”
Đốn Cảnh Nhiên kinh sợ, Lạc Thủy lúc nào lại trở nên nhanh mồm
nhanh miệng, âm hiểm xảo trá như vậy?
Lạc Thủy xem nhẹ hắn, tiếp tục ăn cơm, đem thịt viên xem
thành cái mặt của Đốn Cảnh Nhiên, nghiến răng nghiến lợi mà nuốt.
“Ăn một bữa cơm sao mặt mày lại dữ tợn như vậy, hại ta nãy
giờ không ngon miệng.” Đốn Cảnh Nhiên buông đũa xuống.
Lạc Thủy thiếu chút nữa bị nghẹn, thật là rõ ràng như vậy
sao, nhìn đến đồ ăn trong khay cơm của hắn cơ hồ vẫn còn chưa động qua, nhìn có
chút hả hê: “Ngươi chết đói là đáng, đem cơm đi giúp đỡ nhân dân Cam Túc.”
“Ta chưa bao giờ biết ngươi lại ác độc như vậy.”
“Hiện tại phát hiện vẫn chưa muộn a.”
“…”
Tự động che chắn quanh mình N lớp sắc hồng quang, bữa cơm
này coi như được ăn yên ổn.
…
Còn chưa ra khỏi căn tin, di động trong túi bỗng vang lên, Lạc
Thủy rút ra di động từ trong túi ra, đại âm của Tiết Diễm Yến liền vang lên khiến
cho Lạc Thủy bất đắc dĩ phải đem di động cách tai xa ra một chút.
“Ngươi canh nhiên sau lưng chúng ta cùng Đốn đại soái oa hẹn
hò ở căn tin?” Tiết Diễm Yến nghiến răng nghiến lợi, “Ai xui khiến ngươi, giựt
dây ngươi khi chúng ta không để ý?”
Lạc Thủy cảm thấy được mùi vị chua chua: “Diễm Yến đại mỹ nữ,
ta sai rồi, muốn ăn cái gì, tiểu nhân liền mua về cho ngài.” Trong lòng cảm thấy
kỳ lạ tại sao các nang lại biết, trở về hẳn là sẽ bị hảo hảo tra hỏi.
Sau đó nghe thấy một trận thì thầm của Diễm Yến cùng Liễu
Oanh.
“Miến cay đệ nhất Trọng Khánh phố Tây, mỳ vừng cay của Vương
Ma Tử gia phố Đông mỗi người một phần.” Tiết Diễm Yến đắc ý cười.
“Đại tỷ, đừng chỉnh ta như vậy mà.” Phố Đông cùng phố Tây
cách trường học thật xa a.
“Ngươi biết cái gì, đây là ta tạo cho các ngươi cơ hội.”
Lạc Thủy vội vàng đáp trả, nhưng Diễm Yến đã ngắt điện thoại
rồi.
Nghĩ rằng phố Đông gần căn tin hơn, đi phố Đông mua mỳ vừng
cay trước.
Kết quả quẹo phải chạm phải một bóng người vàng kim ngoài ý
muốn, “Ách, ngươi thế nào còn ở đây?”
“Bạn cùng phòng ngươi thật vất vả sáng tạo cơ hội cho
ngươi.” Đốn Cảnh Nhiên cười nói, “Không thể lãng phí.”
Lạc Thủy thiếu chút nữa muốn thổ huyết, cái con quỷ Tiết Diễm
Yến này, lần sau nếu còn dám nói to như thế, để xem nàng sẽ cho nàng ta ăn cái
gì.
“Không được, thời gian quý giá của ngươi sao có thể lãng
phí.”