Hoàng Hậu Xinh Đẹp Siêu Anh Tuấn
Chương trướcChương tiếp
EDIT: TỬ SA
Má ơi, nhìn thôi đã cảm thấy đè chết người rồi.
Vương Tâm Doanh cảm thấy áp lực rất lớn.
Sau khi mặc vào, quả nhiên càng cảm thấy áp lực lớn hơn.
Thật quá nặng nề, chính xác như câu: Đẹp chính là cái tội.
(Tử Sa: =.= nhầm ko vậy pà chị…)
Bất quá, lúc nha hoàn đem gương nâng đến trước mặt nàng.
Nàng chính là cực kỳ kinh hãi.
Mỹ nhân siêu phàm thoát tục trong gương kia thật sự là nàng
sao?
Kia cũng là quá kinh diễm đi, cảm giác giống như nữ hoàng đế
quốc giá lâm vậy.
Không chỉ là xinh đẹp.
Lại càng đẹp đến cao quý, đẹp đến ngây người.
Phảng phất như nàng là ngôi sao sáng trên bầu trời, chỉ có
thể để cho người khác ngửa mặt mà nhìn lên.
Cảnh tượng Vương Lam Phong khi tiến vào nhìn thấy chính là
như vậy.
Muội muội của hắn như phương hoàng dục hỏa niết bàn trọng
sinh, đứng ở nơi đó mà tỏa sáng lấp lánh.
Tất cả chúng nha hoàn đều ảm đạm mà trở thành phông nền.
Trái tim bình tĩnh của hắn bỗng nhiên đập mạnh, cơ hồ như muốn
nhảy ra khỏi lồng ngực.
Hắn đã từng nghĩ qua phải đem nàng trang điểm đẹp như thế
nào.
Thế nhưng hắn chưa từng nghĩ đến.
Muội muội mà hắn đã quen thuộc, sau khi mặc bộ y phục do
đích thân hắn chuẩn bị.
Sẽ rực rỡ đến khiến cho hắn cũng cảm thấy bỡ ngỡ.
Hắn giống như cho tới bây giờ cũng chưa từng nhận biết qua
nàng.
Hào quang bên trong nàng được bộ y phục này kích thích cho
phát ra.
Sau ngày hôm nay, có lẽ nàng thật sự sẽ trở thành phượng
hoàng bay lên chín tầng mây.
“Ca ca, giải huyệt vị cho ta, huynh đã đem y phục của ta ném
đi rồi, ta sẽ ngoan ngoãn mặc bộ này.”
Vương Tâm Doanh luôn biết cách làm yên lòng người.
Hơn nữa bộ y phục này phỏng chừng Vương Lam Phong cũng đã bỏ
ra rất nhiều tâm cơ để chuẩn bị.
Để cho hắn cao hứng một chút cũng tốt.
Dù sao hắn đối với mình cũng là không tồi.
Vương Lam Phong từ trong ngẩn ngơ tỉnh lại, đi qua giải huyệt
vị cho nàng.
Nhịn không được mà đưa tay nâng cằm nàng lên, buông tiếng thở
dài:
“Doanh Nhi, muội như vậy thật đẹp, đừng đẹp đến tuyệt vời
như vậy chứ.”
Vương Tâm Doanh có điểm kỳ quái hành động của hắn, bất quá
ngẫm lại bản thân cũng là bị người trong gương làm cho ngây người.
Huống chi là người khác.
Vương Tâm Doanh trêu chọc nói: “Ca ca, vẫn là huynh lợi hại,
đã đem một con gà rừng nhếch nhác biến thành phượng hoàng lấp lánh kim quang.”
Tuy nói người dựa vào y trang, phật dựa vào kim trang.
Bất quá bộ dạng bản thân biến hóa lớn như thế.
Kỳ thực có loại cảm giác thoát thai hoán cốt.
Vương Lam Phong gõ vào trán nàng, bờ môi giương lên vẻ cười
yêu chiều.
Chương trướcChương tiếp