Chờ ta lăn ra khỏi Thục Sơn đã là 5 giờ chiều, còn 2 giờ nữa
là tới thời gian hẹn, nghĩ tới Tô Dương người tình trong mông của mình, trái
tim nhỏ bé của ta lại bắt đầu bùm bùm nhảy loạn xạ.
Kế đó, ta dùng thời gian khoảng 5 phút để nghĩ về kế hoạch
tác chiến cho tối nay, phương án có tên là: Ta cuồng thổ lộ.
Hôm nay ta bắt đầu vòng một của quá trình thổ lộ, dựa trên
kinh nghiệm của vô số lần thất bại trước đó rút ra được một sáng kiến tỏ tình tốt
nhất, toàn diện nhất từ trước tới nay.
Tốn hết một tiếng đồng hồ để sửa soạn từ đầu tới chân, đây
cũng là một trong những giai đoạn quan trọng, kể cả ngón chân cũng phải thể hiện
được chân tình của mình, và nhất là không được lãng phí tài nguyên dù chỉ một
chút.
Làm xong tất cả mọi việc, ta ngửa đầu nhìn trời cười lớn,
tên trộm già kia, cả người ta đều chứa đựng lời tỏ tình, xem ông làm sao mà hạ
gục ta, chẳng lẽ ông có thể xóa hết mọi dấu vết sao, ha ha ha!
Đương nhiên, ta cũng không phải là người luôn nghĩ đến chiều
hướng tốt, đôi lúc cũng phải nghĩ tới mặt hạn chế như việc nếu Tô Dương đã có bạn gái thì sao …..
Chỉ cần nghĩ tới chuyện đó thì nước mắt ta cứ chảy cuồn cuộn như nước sông Hoàng Hà, ta không thể ngã xuống
như vậy, nhất định phải kiên cường lên mới xứng làm người con gái thế kỷ mới chứ!
Ôm một niềm hi vọng nhỏ nhoi, ta cố gắng làm thêm một phương
án có tên là: không trải qua mưa bão sao thấy được cầu vồng.
Căn cứ vào phương án
này, ta đổi mặt tốt đẹp thành câu nói kinh điển “không trải qua mưa bão sao thấy
được cầu vồng”, và đổi nhạc chuông thành bài “Bắt đầu một lần nữa” .
Khóc, ta ước gì mình không phải dùng đến phương án này…..
Chuẩn bị xong mọi việc, ta bắt xe tới địa điểm đã hẹn, nhà
hàng Giả Nhật Tinh Cầu, tới nhà hàng thì thấy đám bạn đã tới rồi, thấy ta từ trong xe bước ra liền ra sức vẫy vẫy tay.
Rụt rè, quý phái, tao nhã
Ta đã tập rất nhiều lần các động tác bước xuống xe như thế
này, sau đó tay nhẹ nhàng giơ lên đóng cửa xe lại, tất cả nhường như rất hoàn mỹ,
ta cảm thấy mình rất phong độ, có người kinh ngạc nhìn ta, lại có người chỉ chỉ
vào mình, còn đám bạn thì vẫy tay liên tục, wow cảm giác này đúng là khiến cho
người ta mê muội mà.
Mỉm cười rồi lại mỉm cười, ta dùng nụ cười như nàng Mona Lisa mê hoặc ánh mắt từng người,
mãi đến khi họ điên đao nên mới thôi.
Bước đi, bước đi, ách, sao đi không được? Ta lại bước tiếp,
cố bước tiếp, vẫn không được?
Đang lúc ta cảm thấy kỳ, người nãy giờ vẫy vẫy với ta liền
chạy tới: ” Eh, tiểu thư, váy cô, váy!”
Váy? Chiếc váy mà ta dùng một tháng tiền ăn vặt của mình để
mua sao? Mang theo cái thắc mắc này, ta vẫn duy trì tư thế tao nhã quay đầu nhìn, vừa nhìn xuống,
con mắt đầy sương lập tức mở to như chuông đồng, OMG, chiếc váy xinh đẹp ta vừa
mới mua bị kẹt ở cửa xe, những người chỉ chỉ còn nhìn chằm chằm ta không phải
vì choáng váng trước dung mạo mỹ miều của ta mà vì thấy váy ta bị kẹp ở cửa xe,
cho nên mới như vậy.
Vừa nghĩ thông ta còn chưa kịp làm gì thì xe lại chạy, nó cứ như vậy kéo luôn chiếc váy của ta cũng kéo ta
chạy theo, đáng thương cho chiếc giày cao gót ba phân của mình, đặng đặng đặng,
âm thanh phát ra làm cho mọi người quay lại nhìn.
Ta vừa dắt váy vừa lớn tiếng hô kêu tài xế dừng lại, nhưng
tài xế kia hiển nhiên là bị lãng tai trầm trọng, cư nhiên không nghe thấy tiếng kêu của ta, tức
giận ta chửi ầm lên: “Mẹ nó, lỗ tai ông bị điếc hay mất rồi, ông có nghe thấy
tôi kêu dừng lại không, eh eh , nếu ông không dừng lại, có tin lão nương ta đây
lấy xăng đốt nhà ông không, còn không ngừng, mẹ nó, ta chặt ông ra cho heo ăn!”
(A Tử: xăng mắc lắm lấy dầu hôi đi cho nóa rẻ…;Tử Sa: chỉ có Tử
tỷ là bik tiết kiệm đúng lúc _ _!! )
Dưới tiếng hét phẩn nộ mắng người của ta, lái xe vẫn chưa muốn
dừng lại, thậm chí còn không thèm quay đầu lại nhìn, ngược lại bắt đầu tăng tốc
cho xe chạy nhanh hơn, bước chân của ta dần dần không theo kịp xe, cứ tiếp tục
như vậy, không cần lâu nữa, ta sẽ giống một miếng vải rách bị xe kéo lê.
Lúc ta chửi càng ngày càng ngang thì Kim Lăng và Trương Bội
Bội cuối cùng cũng chạy tới, mắt thấy váy không thể giật ra, Trương Bội Bội hạ
quyết định.
Từ túi xách lấy ra một cây kéo, sau đó hướng tới góc váy bị
kẹp, nghe được một tiếng “Tê ” , và chiếc váy đã được cắt như thế đó.
Sau khi thoát khỏi xe ta té xuống đường, trơ mắt nhìn chiếc
taxi chết tiệt đó ôm theo miếng vải nghênh ngang rời đi.
Trong lúc rượt đuổi theo chiếc xe hồi này đã hình thành cho
ta những tổn thất sau: 1. Váy rách một nửa, vốn là vừa dài tới mắt cá chân, rất
đẹp bây giờ đã thành một bộ dạng khác, phía trước vẫn dài như vậy vẫn xinh đẹp
như vậy, phía sau lại thành mini skirts, chiều dài vẻn vẹn miễn cưỡng che được
tiểu PP, như một chiếc váy cách tân vậy, đây chỉ là một thôi. 2. Một đôi giày
cao gót ba phân, bây giờ rớt còn một cái, còn một bên thì gót giày miễn cưỡng
treo lửng lẳng ở đó, tùy thời có đến rơi ra. 3. Kiểu tóc tán loạn, trang điểm
trên mặt đã tèn lem, hình tượng như vậy rất giống nữ quỷ mà không cần trang điểm thêm gì nữa.
Trương Bội Bội và Kim Lăng vẻ mặt đồng tình nhìn ta, cũng tiện
thể khuyên ta cố nén bi thương lại, nhìn mấy cô ấy lại làm ta nhớ tới những lần
thất bại thời trung học của mình, lần này chỉ sợ cũng vì muốn gặp Tô Dương, cho
nên ông trời mới cho ta một tai họa bất ngờ như vậy.
Nhưng ta sao lại có thể dễ dàng chấp nhận thất bại như vậy,
không phải chỉ là váy rách, gãy gót, tóc
và trang điểm tèm lem, đó đâu là gì, bổn cô nương trời sinh ra đã đẹp sẵn, cho
dù không trang điểm không làm tóc, cũng đẹp nhất thế gian rồi, sốc cả nhà luôn!
Dưới con mắt khiếp sợ của mọi người trong đó, ta giật lấy
cây kéo của Trương Bội Bội nhẹ nhàng vẽ một cái, cắt hơn phân nửa phía trước, từ
đó, trước sau của chiếc váy có chiều dài cũng cỡ nhau rồi, từ váy dài thành chiếc váy cực ngắn, rồi đạp
luôn một gót còn lại để thành đôi giày đế bằng.
Lại sau đó, lấy phấn trang điểm trong túi tu bổ một chút,
tuy rằng vẫn còn rất dọa người nhưng vẫn còn tốt hơn cái mặt quỷ hồi nảy, về phần
kiểu tóc, sẽ không sửa lại, ta đây là thời trang tóc rối, tóc rối cũng rất quyến
rũ, vừa lạ vừa hợp trào lưu!
Đứng giữa đường, ta nhìn gương rồi nói: “Cô gái này làm sao
mà lớn lên được như vậy thế?”
Kim Lăng và Trương Bội Bội nghĩ là ta chịu kích thích quá lớn
thành ra tinh thần có chút rối loạn, nhưng câu kế tiếp của ta làm cho lập tức tỉnh
lại.
“Đẹp như vậy chẳng phải hại người sao?” Nhìn vẻ mặt say mê tự sướng của ta, hai người đồng loạt làm bộ muốn
nôn, trong lòng cũng phê phán ta: cuồng tự kỷ! Tự kiểm điểm lại đi!