Sau khi phòng khách đầy tiếng cười bổng dưng im lặng như tờ, mọi người ai làm việc nấy đột nhiên tất cả đều
dồn tầm mắt nhìn vào ta như con hổ đói bắt dê nhào về phía Kỷ Đăng, nhất thời
nhận ra, cái động tác vừa rồi không phải giống như đang phi lễ với Kỷ Đăng mà
người kia không phải là tên đồng tính luyến ái sao? (A Tử: haiz… giống đọc đam
mỹ thật đóa.)
Hết hồn thật, sau khi bọn họ hoàn hồn, cố gắng kéo cao cổ họng
nhắc nhở cho người mới vào chơi: “Biến thái đệ nhất Thanh Thành đến rồi, mau đi
thôi, bằng không khó giữ được trong sạch!”
Lời vừa nói ra, mặc kệ có hiểu hay không, lập tức chạy đi
như chớp, có mấy người chạy chậm, mắt rưng rưng chỉ hận là cha mẹ sinh thiếu
mình hai cái chân.
Trong nháy mắt, gian phòng vắng như cái quỷ ốc, trừ bỏ ta và
Kỷ Đăng, chỉ còn có cái tên đại ngốc Hòa Tảo, hắn không phải không muốn đi, mà
là luyến tiếc phi kiếm cấp 3 sắp tới tay thôi, cho nên tay chân run rẩy miệng
sùi bọt mép, mà vẫn kiên cường đứng ở đó, cho dù là lão Nam ta, cũng không thể
không nói một tiếng bội phục a, bất quá ta tin tưởng hắn rất nhanh sẽ hối hận,
giờ không trốn, về sau hắn cũng sẽ không có cơ hội chạy thoát!
Ta khinh! Loại mặt hàng này, quỷ cũng không muốn, ta chỉ phi
lễ với một mình Kỷ sư huynh thôi, những người khác ít nhất cũng phải có tư sắc
hay dáng người một chút, ta mới có thể cân nhắc có nên nhìn hay không.
Nói lại, sau khi Kỷ Đăng bị ta sờ xong, sắc mặt cứng đờ,
ngay lúc ta nghĩ hắn sẽ muốn chết thì hắn nói chuyện : “Xem bộ dạng Nam Sơn sư
đệ vui như vậy, hẳn là cùng Hòa Tảo sư đệ hoàn thành nhiệm vụ tiêu diệt hổ tinh
rồi, sư huynh thay hai đệ vui mừng.”
Hòa Tảo bây giờ mới chui lên nói: “Kỷ sư huynh, chúng ta
hoàn thành nhiệm vụ, xin hãy thưởng phi kiếm cho chúng ta đi.” Hắn hiện tại lấy
xong phi kiếm sẽ liền chạy càng xa càng tốt.
Kỷ Đăng gật gật đầu, vẩy tay một cái, một phi kiếm màu lam
xuất hiện trước mặt Hòa Tảo, phía trên thể hiện mấy số tư liệu: Lan Minh kiếm,
phi kiếm cấp 3, tốc độ phi hành 35-70 (km / giờ), tốc độ công kích 20-35,
thương tổn 20-35.
Thanh kiếm này không được coi là tốt lắm, nhưng miễn cưỡng
cho qua đi, không có biện pháp, trong môn phái đều cỡi phi kiếm loại này không,
muốn loại tốt, trừ phi vũ trụ bùng nổ, nhân phẩm vượt xa người thường, tỷ như
ta đây! (Tử Sa: = =!! tự sướng hết biết)
Ta mở to mắt nhìn Kỷ Đăng, hy vọng hắn đưa ta một phi kiếm cấp
3 có thuộc tính tối ưu, đương nhiên nếu hắn đưa cho ta phi kiếm cấp 4, cấp 5 thậm
chí là cấp 9 thì ta cũng sẽ không từ chối.
Trước vẻ mặt đầy hy vọng của ta, Kỷ Đăng lại lần nữa vẩy
tay, một thanh phi kiếm màu xanh xuất hiện trước mắt ta, nhìn thanh phi kiếm
này, đôi mắt to tròn của ta chỉ còn có nước mắt, đưa đầu phi kiếm màu xanh qua
chuẩn bị cắt cổ tự sát, may mắn Kỷ Đăng nhanh tay lẹ mắt, trước khi ta cắt
trúng cổ mình liền thay đổi hướng kiếm để ta không chịu tổn thương gì.
“Sư đệ, ngươi đây đang làm gì vậy, vì sao phải thương tổn
mình như thế, người ta nói trời có đức hiếu sinh, con kiến còn biết quý trọng
tính mạng mình, huống chi đây là mạng
người.” Kỷ Đăng bắt đầu thuyết giáo.
Bên cạnh, Hòa Tảo cầm Lan Minh kiếm sau khi nhìn thấy hành
vi kịch liệt của ta không khỏi dừng bước, uh, đừng hiểu lầm, hắn cũng không muốn
tới an ủi, chính là cảm thấy hành động của ta vô cùng kỳ quái, cho nên muốn ở lại
xem phim thôi.
Ta liếc mắt nhìn Hòa Tảo một cái, trong lòng đối với hành vi
của hắn vạn phần BS, ta thái dương hắn (Dol: BS- bull shit: một câu chửi ^^),
cho tới bây giờ chỉ có ta xem người ta diễn, chưa ai dám xem lão Nam ta đây diễn,
chờ đi, coi ta dạy dỗ ngươi đến nổi ngay cả muốn khóc cũng khóc không được.
Sau khi BS Hòa Tảo
xong, Kỷ Đăng lại một lần nữa nhìn thấy nước mắt ta rơi như mưa, có lẽ Kỷ Đăng thật sự là khắc tinh của
ta, chưa tới một ngày ta trước mặt hắn đã khóc hai lần, chờ ta khóc đã rồi, mới
trả lời: “Sư huynh a, ngươi ngại lão Nam ta bị Thục Sơn đùa còn chưa đủ, cho
nên ngay cả ngươi cũng chơi ta à? Mạng
ta như thế nào lại khổ như vậy chứ!”
Nhìn bộ dạng ta vừa đấm ngực vừa dậm chân, Kỷ Đăng lại càng
không hiểu : “Sư đệ chỉ giáo cho, huynh đệ sư môn luôn quý trọng tình đoàn kết,
vi huynh làm sao có thể chơi ngươi?”
“Xí, ngươi nếu không chơi ta, sao có thể đưa một thanh Thanh
Phong kiếm rách nát nhất trong phi kiếm cho ta, ta nghĩ sau khi liều chết giết
bạch hổ tinh xong sẽ một phen nhận được hảo kiếm, không ngờ ngươi lại bất công như
vậy, đưa cho Hòa Tảo một cây kiếm tốt lại cho ta một cây kiếm nát này, sư phụ Bạch
Cốc Dật kia còn ném cho ta một Thanh Phong kiếm cấp 2 rồi bây giờ lại ném cho
ta một Thanh Phong kiếm cấp 3, đổi thang mà không đổi thuốc, vậy là sao? !” Nói
xong ta lại khóc rống lên, thật sự là chịu khuất mà, quả thực yếu càng thêm yếu.
Kỷ Đăng chau mày, có chút mất hứng nói: “Sư đệ như thế nào
có thể nói vậy, Thanh Phong kiếm chính là dùng kiếm pháp của bổn môn luyện
thành, chính là biểu tượng vinh quang của bổn môn ta, sư đệ ngươi như thế nào
có thể chửi mắng như vậy?”
Nghe Kỷ Đăng nói như vậy, ta chợt im miệng, cùng NPC đệ tử
môn phái tranh luận mấy thứ đó, đầu óc ta như bị nước vào àh.
Nhất định là vị thiết kế Thục Sơn thấy ta nhân phẩm tốt đến
nổi trên trời có dưới đất không, cho nên mấy người không được như vậy đó liền
ghen tị, liên kết lại chơi ta, hừ hừ.
Sau khi ta tự an ủi mình xong, mặt không tình nguyện tiếp nhận
Thanh Phong kiếm cấp 3, tùy tay quơ vài cái, kiếm quang cư nhiên chỉ có xa ba
thước, đúng là phi kiếm cấp 3, BS!
Cầm phi kiếm, ta lại cọ cọ lên người Kỷ Đăng, bồi thường tâm
linh đang bi thương, Kỷ Đăng đột nhiên nói với ta : “Sư đệ, ngươi mới vào bổn
phái, đối với rất nhiều chuyện trong bổn phái đều không hiểu, hôm nay sư huynh
liền kể ngươi một chút về ý nghĩa của bổn phái kiếm quyết.”
Đang lúc Kỷ Đăng bắt đầu thao thao bất tuyệt, ta nghe được hệ
thống vang lên: người chơi Kiến Nam Sơn được Chu Mai đại đệ tử Kỷ Đăng giải
thích ý nghĩa Thanh Thành kiếm quyết, được thưởng +1 ngự kiếm thuật, nhập vào
thanh minh.
Ta nói ah! Vào Thục Sơn lâu như vậy, rốt cục chân chính học
được hữu dụng gì, hết thẩm định ngự kiếm thuật, bây giờ còn có chuyện này nữa.
Xem ra Kỷ Đăng sư huynh đối ta quả nhiên có vài phần khác biệt
a, bằng không như thế nào không có nói cho Hòa Tảo biết, lại nói cho ta, nghĩ vậy
đi, anh mắt ta nhìn Kỷ Đăng nhất thời nóng lên, vuốt ve bàn tay trắng noãn nhỏ
bé, miệng nói: “Sư huynh a, tình ý ngươi đối với ta, lão Nam ta sẽ vĩnh viễn khắc
ghi trong lòng, tuy rằng chúng ta không thể cùng một chỗ, nhưng ta sẽ thường trở
lại Thanh Thành để tìm ngươi, trong lúc không có ta, ngươi nhất định phải giữ
thân như ngọc, cố gắn gìn giữ trong sạch, chớ có để người khác chiếm tiện nghi
nha!”
Dù Kỷ Đăng có trí tuệ nhân tạo nhưng không thể chống cự tiếp
trước tình ý mặn nồng của ta hoa hoa lệ lệ ngã xuống, về phần cái tên vô dụng
Hòa Tảo đã nôn mửa té xỉu vô số lần rồi, chỉ kém chưa đem mật nhổ ra.