Sau khi chúng ta tiêu diệt xong lão hổ tinh, NPC thôn trưởng
vốn vẫn đang trốn ở trong nhà cũng đi ra, chạy nhanh đến trước mặt chúng ta vạn
phần cảm kích nói: “Đa tạ hiệp sĩ ra tay trượng nghĩa, giúp chúng ta từ nay về
sau sẽ không lo bị hổ tinh quấy nhiễu nữa, tiểu lão nhân không biết lấy gì để
báo đáp, chỉ có cái hộp gỗ do tổ tiên lưu lại này, tuy không có gì quý giá,
nhưng cũng là một chút tâm ý của tiểu lão nhân, hy vọng chư vị có thể nhận lấy.”
Vừa nói, hắn vừa lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ màu đen, ta thuận
tay nhận lấy, tuy thoạt nhìn không lớn lại là làm bằng gỗ, nhưng cũng là có hơi
chút phân lượng, nhìn cũng có chút cổ xưa.
Tay vừa nhận lấy, liền có đề kỳ của hệ thống vang lên: “Cổ vật
vô danh, loại vật phẩm cơ duyên, nếu là có duyên sau này sẽ có lúc có thể mở
ra, nếu như vô duyên thì vẫn không có cách nào mở ra được.”
Có cả đống dấu chấm hỏi theo sau đó, nhưng lại không có nửa
điểm giải thích.
Ta tiện tay đem nó đưa cho Hòa Tảo, quả nhiên đề kỳ bên kia
của hắn cũng như vậy, ân, tâm tình của ta tốt lên được một chút, nhân phẩm của
Hòa Tảo quả nhiên cũng chả kém gì ta, thứ ta mở không ra hắn cũng không có cách
nào mở ra.
Hòa Tảo sau khi xem xét lại đưa trả lại, không có nói gì đến
ý tứ muốn lưu lại, xem ra hắn cũng cảm thấy vừa rồi trong lúc PK với hổ tinh,
ta bên này xuất lực khá lớn, cho nên liền từ đó có chút cảm kích, hắn cũng
không thích tự mình lưu lại.
Ta không nghĩ nhiều như hắn, hắn không muốn ta tự nhiên
không nói hai lời liền nhận lấy thôi, khách khí làm gì, dù sao ta hiện tại cũng
rất nghèo khó, có thể giữ liền giữ, tuy rằng cái hộp gỗ này hiện tại không thể
mở, nhưng với lòng kiên nhẫn của ta, tin rằng nhất định có ngày có thể mở ra.
Ta đối với mình có lòng tin!
Bất quá lòng tin của ta đối với cái phiên bản quốc tế này đã
lên mốc rồi, cho nên nếu ta vẫn không thể mở ra cái hộp này, xin hãy cùng ta chửi
rủa cái phiên bản quốc tế này.
Nếu đã hoàn thành nhiệm vụ vậy cũng không còn gì hay để lưu
lại rồi, một nhóm bốn người chúng ta từ biệt NPC thôn trưởng trở về Thanh Thành
giao tiếp nhiệm vụ, trong đó Hòa Tảo có vẻ đặc biệt hưng phấn, gương mặt cười
toe toét như hoa loa kèn, dọc đường đi vú em hắn cứ như cái trống thúc dục phi
kiếm phi hành.
Nha nha, cái bộ dạng cứ y như là vừa thoát khỏi miệng hổ kia
làm cho lão Nam ta đây siêu cấp khó chịu, chẳng lẽ cùng lão Nam ta đây ở cùng một
chỗ thật sự khó chịu như vậy sao? Hừ hừ, hắn cảm thấy khó chịu hay không ta
không quan tâm, dù gì thì nhìn bộ dạng hắn bây giờ, ta siêu cấp khó chịu!
Tiểu dạng, đừng cao hứng quá sớm, Nam gia gia ta có biện
pháp giúp ngươi sảng khoái, cứ chờ xem đi!
Trong lòng đối với tương lai bi thảm của Hòa Tảo mà YY, ta
đem ánh mắt chuyển hướng về phía hai vị lão đại Phù Sinh cùng Khoái Hoạt Đao, hỏi
về cái điều khác thường vừa rồi khi bọn họ ngự kiếm, Phù Sinh lão đại nghe vậy
có chút đắc ý nói: “Không nghĩ tới Nam Sơn ngươi lại có con mắt tinh đời như vậy
đấy, vừa mới lần đầu tiên sử dụng liền bị ngươi nhìn ra rồi, thật không hổ danh
là tiểu đệ do hai bọn ta thu nhận!”
(Tử Sa: YY- tự sướng)
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, Phù Sinh lão đại ngươi đừng
thừa nước đục thả câu, nhanh nhanh nói ra a.” Trong lòng ta giống như đang có một
con khỉ con quấy nhiễu, cực kỳ ngứa ngấy, phải biết rằng hệ thống chiêu thức đều
là cố định, không thể để người chơi tùy ý cải biến, ít nhất ta là không làm được,
kia bọn họ thế nào lại làm được?
Trước sự tò mò của ta, Phù Sinh Túy Khách chậm rãi nói: “Kỳ
thật hệ thống chiêu thức mà ta cùng lão Đao hiện tại đang dùng cũng không thể
xưng là chánh tông, mà là chúng ta sau khi thông qua cấp một ngự kiếm thuật Xuất
nhập thanh minh, trên cơ sở hệ thống chiêu thức tự sáng tạo ra kiếm chiêu.”
Khoái Hoạt Đao ở bên cạnh vuốt vuốt râu mép tiếp lời: “Phần
thưởng của Xuất nhập thanh minh không chỉ có hình thành một tầng kiếm khí ngoài
thân để tránh phải chịu mưa sa bão táp, mà còn có thể để cho người chơi tiến
hành sửa đổi hệ thống chiêu thức, tỷ như nói Điệu phồn hoa là loại vô dụng, do
đó sáng tạo ra kiếm chiêu thích hợp nhất với chính người chơi, nếu thần kinh vận
động phát triển hơn một chút cũng có thể hoàn toàn tự do thao túng phi kiếm, bất
quá cái đó đối với người chơi là một khảo nghiệm cực đại hạng nhất, trước mắt
ta cùng Phù Sinh mới chỉ dừng lại ở giai đoạn bán hệ thống bán tự do.
Không chỉ có ta chăm chú lắng nghe, mà ngay cả Hòa Tảo đang
tránh xa ta cũng lén lén lút lút tới gần để nghe, lúc này ta đang say mê lắng
nghe, cũng lười để ý đến hắn: “Tại sao muốn gia nhập tự do thao túng, chẳng lẽ
dùng chiêu số của hệ thống không tốt sao?”
Ách, đối với loại người lười biếng như ta mà nói, hạ vài câu
lệnh, để hệ thống hướng dẫn phi kiếm tự động công kích, đương nhiên là so với
chính mình phí tâm lao lực thao túng phi kiếm đi công kích thì thoải mái hơn
nhiều.
Khoái Hoạt Đạo trong nháy mắt tại sau ót ta đánh một cái: “Nếu
ngươi cứ ôm lấy cái tư tưởng lười biếng như vậy, thì cả đời cũng đừng nghĩ tới
chuyện tiến bộ, mặc dù dùng chiêu số của hệ thống không cần phí sức, nhưng điểm
công kích đại bộ phận đều sẽ thất bại, người chân chính công kích có lẽ cũng chỉ
có một phần mười, nhưng tự do thao túng lại không giống vậy, mặc dù không có hệ
thống chiêu thức hoa lệ, nhưng điểm công kích lại đai đại gia tăng, tỷ như ta
cùng Phù Sinh, mặc dù mới chỉ ở giai đoạn bán hệ thống bán tự do, nhưng hiện tại
chỉ cần một giây điểm công kích đạt tới so với chiêu số của hệ thống thì không
ngừng tăng gấp đôi, chờ sau này chúng ta có thể đạt tới mức độ tự do thao túng
hoàn toàn, điểm công kích sẽ càng gia tăng nhiều hơn nữa.”
Phù Sinh Túy Khách nói: “Nam Sơn a, ta xem ngươi hiện tại
xuýt xoát cũng đã có thể đi thử khảo nghiệm cấp một ngự kiếm thuật, đợi sau khi
thông qua ngươi cũng liền có thể giống như chúng ta, từng bước hướng đến tự do
thao túng.”
Nếu như lão đại đã lên tiếng, ta đương nhiên là nghe theo,
dù sao lão đại cũng là vì muốn tốt cho ta, chờ sau khi giao tiếp xong nhiệm vụ
liền đi tham gia khảo hạch cấp một ngự kiếm thuật.
Vừa bay vừa nói, không lâu đã về tới Thanh Thành phái, bởi
vì ta cùng Hòa Tảo phải đến chỗ Kỷ Đăng giao tiếp nhiệm vụ, cho nên Phù Sinh
Túy Khách cùng Khoái Hoạt Đao đứng ở bên ngoài chờ chúng ta ra.
Trở lại Thanh Thành phái, Hòa Tảo có một loại cảm giác giống
như lại trông thấy được mặt trời, trong lòng tự nhủ, cuối cùng cũng đã có thể
thoát khỏi tên tiện nhân kia rồi, nếu không lại cùng hắn ở cùng một chỗ, chính
mình lại phải bị tiện nhân đọa đầy, thật sự là trời cao có mắt a!
Nếu không phải ngại tên tiện nhân kia hiện tại đang ở ngay
bên cạnh mình, Hòa Tảo đã sớm ngửa mặt lên trời cười to rồi, dù là hắn cực lực
khắc chế, sắc mặt vui mừng kia vẫn là vô thức xuất hiện trên khuôn mặt, đem cái
miệng đầy râu ria kia căng giãn ra.
Ta ở bên cạnh liên tục cười lạnh, tiểu dạng, được ta coi trọng
còn muốn trốn chạy? Không dễ dàng như vậy đâu, xem lão Nam ta đùa chết ngươi thế
nào, hừ hừ!
Kỷ Đăng vẫn đứng ở vị trí kia như cũ, hướng về phía người
chơi của bổn phái phân phó nhiệm vụ, rời đi một lát như vậy, ta rốt cuộc cũng
hiểu rõ một câu cổ nhân từng nói: Nhất nhật bất kiến như cách tam thu! (Tử Sa:
Một ngày không gặp như cách ba thu)
Ta đây chỉ mới nửa ngày không gặp, đã muốn vì vị Kỷ sư huynh
kia mà chết, lập tức bỏ rơi Hòa Tảo, như hổ đói bắt dê nhào về hướng Kỷ Đăng,
ôm chặt lấy cái tay nhỏ bé trắng noãn mềm mịn dễ chịu ấy, miệng kêu lên: “Kỷ sư
huynh a, lão Nam ta đã trở về, nhớ ngươi muốn chết, ngươi có nhớ ta hay không
a?” Thời điểm nói chuyện, tay của ta cũng không nhàn rỗi, thay phiên tiếp lấy
cái tay nhỏ bé của Kỷ Đăng.