Rất nhanh, Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu đều có phản ứng.
Phương Hận Thiếu lập tức chớp mắt, chớp một lần.
Đường Bảo Ngưu thì khác, hắn chớp hai lần.
Lúc này ngay cả Nhậm Lao và Nhậm Oán cũng cảm thấy kinh ngạc. Vì vậy
bọn họ nhìn chăm chú vào Đường Bảo Ngưu, muốn hắn “biểu diễn” lại một
lần.
Đường Bảo Ngưu quả nhiên lại chớp mắt, một lần, dừng, lại một lần.
Tổng cộng hai lần.
Đúng, không nhìn lầm.
“Hai Nhậm” nhìn nhau một cái.
Lúc này ngay cả Phương Hận Thiếu cũng cảm thấy nghi hoặc không tin, sau đó lại giận dữ.
Nhậm Lao hắng giọng một tiếng, nói:
- Ngươi chịu ký tên à?
Đường Bảo Ngưu chớp mắt, cũng là hai lần.
Sau đó hắn lại chớp mắt, lần này là đến ba lần.
Nhậm Lao ngẩn ra:
- Có ý gì?
Đường Bảo Ngưu lại chớp mắt, lần này liên tục chớp bốn lần.
Nhậm Lao nhìn sang Nhậm Oán.
Nhậm Oán nói:
- Ngươi muốn nói chuyện sao? Ngươi có lời muốn nói à? Nếu đúng thì chớp mắt hai cái, nếu không thì chớp một cái.
Đường Bảo Ngưu chớp hai cái.
- Được, ngươi có lời thì cứ nói, nhưng đừng có giở trò, nếu không ta bảo đảm sẽ móc hai mắt của ngươi ra.
Hắn giải “huyệt câm” của Đường Bảo Ngưu, lại để cho một tay (đương nhiên chỉ là ngón tay) của Đường Bảo Ngưu có thể cử động.
- Ngươi cũng đừng tự giết mình…
Nhậm Oán nhìn chằm chằm vào miệng và năm ngón tay của Đường Bảo Ngưu, lại đưa ra cảnh cáo:
- Ngươi vừa cắn lưỡi, ta sẽ đập rớt cả hàm răng của ngươi. Ngươi vừa
động thủ thương tổn mình, ta sẽ chặt đứt ngón tay của ngươi.
Đường Bảo Ngưu lại rất nghe lời.
Hắn nhìn “tờ thú tội” kia, xem xong cũng không lên tiếng, chỉ ngoan
ngoãn ký tên. Sau đó hắn lại ngoan ngoãn để bút xuống, ngoan ngoãn nhìn
Nhậm Lao Nhậm Oán giống như đang gặp đại địch.
Hắn ngoan ngoãn như vậy, nghe lời như vậy, ngược lại khiến cho Nhậm Lao và Nhậm Oán đều có phần ngại ngùng.
- Thế nào?
Nhậm Lao hỏi:
- Không phải ngươi có lời muốn nói sao?
- Đúng.
Đường Bảo Ngưu bình tĩnh nói.
- Vậy ngươi nói đi!
Nhậm Lao vẫn nhìn chăm chú vào miệng hắn, phòng ngừa hắn cắn đứt đầu lưỡi của mình.
- Thật phải nói sao?
Đường Bảo Ngưu thoáng nhìn Phương Hận Thiếu.
- Nói thì nói…
Nhậm Lao liếc ngang Phương Hận Thiếu:
- Ngươi sợ hắn làm gì ngươi à?
- Được, ta nói…
Đường Bảo Ngưu vẫn ấp a ấp úng.
Hắn nói với giọng rất thấp, Nhậm Lao Nhậm Oán đều nghe không rõ, vì vậy bèn ghé đầu lại gần… nhưng vẫn là hết sức đề phòng, vô cùng cẩn thận.
- Ta…
- Cái gì?
- Ta… yêu… ngươi…
- Ngươi cứ mạnh dạn nói đi, giọng lớn lên một chút!
Đường Bảo Ngưu chợt rống lên một tiếng, giống như tiếng sấm giữa trời quang:
- Ta… yêu… ngươi…
Hai người đều bị giật mình, Nhậm Lao lập tức biến sắc, còn Đường Bảo
Ngưu lại cười ha hả không ngừng. Phương Hận Thiếu nghe được, khuôn mặt
vốn cười không thành dung mạo, cũng cười đến mức lộ ra trong mắt. Nhậm
Lao dùng một tay cầm “tờ thú tội” kia lên, trông thấy nơi ký tên lại
được Đường Bảo Ngưu viết vài chữ vừa thô, vừa lớn, vừa loạn.
“Ta yêu tổ tông hai mươi tám đời nhà ngươi!”
Nhậm Lao đưa tay ra, lại điểm huyệt câm của Đường Bảo Ngưu. Nhậm Oán
cũng xuất thủ, khống chế bàn tay duy nhất còn cử động được của Đường Bảo Ngưu. Nhậm Lao đã nổi giận, muốn trừng trị Đường Bảo Ngưu một phen,
nhưng lại bị Nhậm Oán ngăn cản:
- Đừng trúng kế của hắn!
- Dạy dỗ hắn một chút.
Nhậm Lao lại không đồng ý:
- Đánh rụng mấy cái răng của hắn, chặt đứt hai ba ngón tay của hắn, vậy được chứ?
- Không, tướng gia muốn hắn phải hoàn chỉnh, hắn càng hoàn chỉnh thì càng có lợi đối với chúng ta.
Nhậm Oán nói:
- Ngươi còn nhớ không, năm đó Thê Lương Vương chọc giận chúng ta, bị
chúng ta dạy dỗ một chút. Kết quả Gia Cát lão nhi mượn cớ chúng ta lạm
dụng tư hình, chuyển Thê Lương Vương vào trong Hình bộ, lại thừa dịp này bảo vệ hắn, khiến cho chúng ta không tiện ra tay lần nữa, tiện nghi cho hắn. Lần này sự tình trọng đại, chúng ta không thể tiếp tục phạm sai
lầm.
- Đúng, ngươi nói đúng.
Nhậm Lao mặc dù lớn hơn Nhậm Oán ít nhất bốn mươi tuổi, nhưng lại luôn lễ độ cung kính với người trẻ tuổi này, nói gì nghe nấy:
- Oán khí này đành phải tạm thời nhẫn nhịn. Ta sẽ bảo đao phủ hạ đao
lưu tình một chút, chừa lực một chút, để cho bọn chúng không được chết
tử tế.
Nên biết, đao phủ khi giết người vung đao luôn coi trọng nhanh và bén, đầu đứt người chết, còn phải dính lại một lớp da, để lúc
mai táng không đến nỗi hoàn toàn “đầu người hai nơi”. Tối kị nhất chính
là “lưu tình”, “chừa lực”, làm như vậy người bị hành hình liền sẽ chịu
đau đớn thê thảm, không tắt thở được, tàn nhẫn vô cùng. Nhậm Lao muốn
lúc chém đầu đao phủ chừa lực lưu tình, đó là cách làm vô cùng độc ác,
khiến người ta “không được chết tử tế”, “muốn chết cũng không xong”.
Người khác lại không nhìn thấy nụ cười của hắn, bởi vì trong mắt hắn
không cười, môi của hắn không hé ra, thậm chí cả khuôn mặt cũng không
thấy nụ cười. Nhưng trong chớp nhoáng này, trên khuôn mặt trơn nhẵn của
hắn lại thoáng hiện lên những nếp nhăn, khiến người ta phát giác vừa rồi hắn đã cười, hơn nữa còn mang vẻ nham hiểm.
- Muốn đối phó với bọn chúng, cũng không cần phải chờ đến khi đó.
Nhậm Oán nhã nhặn khảy đầu ngón tay, giống như mười ngón tay không dính dương xuân thủy * của hắn, khảy một lần là khiến người ta tương tư một
lần:
- Ngươi còn nhớ không, ngày đó tại Phát đảng Hoa phủ, chúng ta
đã dùng một loại công lực, khiến bọn chúng mở miệng nói ra những lời mà
chúng ta muốn, đến nỗi bọn chúng nghi thần nghi quỷ, nghi ngờ lẫn nhau,
suyết nữa đã xảy ra nội chiến.
* Mười ngón tay không dính dương xuân thủy, chỉ mùa xuân tháng ba khí trời rất lạnh, có thể không cần tự mình giặt y phục. Ví dụ một gia đình có điều kiện tốt, có thể không cần tự mình giặt y phục, không cần làm việc nhà, sống trong sung sướng, chủ yếu dùng để hình dung phụ nữ.
- Đó là kỳ công “Thập Ngũ Cỗ”, trong thiên hạ chỉ có Oán sư đệ là giỏi nhất.
Nhậm Lao nịnh hót:
- Lúc ấy nếu không phải Vương Tiểu Thạch may mắn, hắn cũng sẽ thất bại dưới quân bài sát thủ này của sư đệ.
- Quân bài sát thủ của ta không chỉ có một chiêu này.
Nhậm Oán hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ta còn có “Thập Lục Cái”.
- Thập Lục Cái!
Ánh mắt Nhậm Lao lập tức sáng lên:
- Đó là tuyệt môn kỳ công có thể khiến lục phủ ngũ tạng của người khác
bị thương nặng, cho dù Hoa Đà tái thế cũng không thể cứu chữa, nhưng bề
ngoài lại không nhìn ra chút gì.
- Đúng.
Nhậm Oán âm hiểm cười một tiếng.
Nhậm Lao lập tức hiểu được.
Ngày đó, Hạ Hầu Tứ Thập Nhất vì muốn lấy được loại thuốc hiếm có thể
phá hủy bên trong, nhưng bên ngoài lại bình thường, mới dẫn đến kết oán
với Thiên Y Cư Sĩ. Không ngờ hôm nay Nhậm Oán lại luyện thành một loại
kỳ công, mặc dù tính chất không giống nhưng càng hiệu quả hơn.
Gương mặt hắn đỏ bừng vì hưng phấn, khiến cho mày râu càng bạc càng
trắng, giống như một vị Nam Cực tiên ông, hiền hoà khoan dung nhìn Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu, ánh mắt tựa như nhìn thấy bằng hữu tốt
nhất, khách nhân tốt nhất của hắn