Lý Hạo nhìn chiếc nỏ thêm một lát, hỏi Cao Ngạo: “Chiếc nỏ này là cha của các hạ chế tạo ra hay có từ bao giờ?”
“Cha tôi bảo chiếc nỏ có từ lâu lắm rồi... có tự khi nào thì tôi cũng không rõ lắm.” Cao Ngạo đi hơi chậm, ngập ngừng nói.
Lý Hạo khẽ nhướng mày, hỏi thẳng: “Chẳng hay dòng họ Cao của các hạ là như thế nào với vị tiền nhân Cao Cảnh Hầu Cao Lỗ?”
Cao Ngạo cúi gằm mặt, mặt hơi xạm đen, gượng đáp: “Họ Cao nhà tôi chỉ là trùng họ với bậc anh hùng thiên cổ Cao Lỗ, nào dám với cao mà nhận
quàng đồng tộc đồng tông với ngài.”
“Ha ha ha, là vậy! Tại hạ nhất thời tò mò. Các hạ không cần để ý.” Lý
Hạo xòe quạt, cười lớn, khoan thai bước đi, không hỏi tiếp nữa.
Trên đường, chỉ có hai chị em Xuân Lan, Thu Nguyệt là tiếp tục hỏi han
đủ điều. Thu Nguyệt như con sáo cứ nói mãi không ngừng, Xuân Lan lâu lâu mới chen vào vài câu. Đến chỗ rẽ, Lý Hạo cất tiếng: “Chúng ta đi cùng
đường tới đây thôi. Nếu có dịp, sẽ gặp lại.”
“Tạ ơn các hạ. Không mời được các vị tới nhà, quả là đáng tiếc. Ân huệ
này, chưa biết bao giờ mới có dịp trả.” Cao Ngạo chắp tay, vái dài.
“Đừng nói lời ân huệ. Quân tử làm việc nghĩa đâu phải vì để người trả
ơn. Nếu như các hạ đã có lòng như thế. Thôi thì tại hạ sẽ để vệ sĩ của
mình về nhà cùng với các hạ vậy.” Lý Hạo trỏ Lý Thông mà rằng.
“Đã thế sao mọi người không cùng đi luôn cho đông vui? Chắc chắn tôi sẽ tận lực tiếp đãi các vị.” Cao Ngạo niềm nở.
Lý Thông cười ha hả: “Người anh em, tôi tên Lý Thông, chê tôi thô kệch hay gì mà không chịu tiếp đón tôi?”
“Nào có, nào có. Tôi chỉ mong tất cả mọi người cùng đi. Đâu dám chê bai
ai, bộ dạng của tôi có hơn gì ai cơ chứ.” Cao Ngạo phân trần.
“Được rồi. Không cần đẩy đưa nữa. Tại hạ còn có việc ở nhà, không thể
ghé chơi. Mong các hạ thông cảm. Vệ sĩ của tại hạ sẽ giúp các hạ giải
quyết một số chuyện. Cứ thế nhé. Chúng tôi đi đây.” Lý Hạo nói xong, dẫn đám tùy tùng rẽ phải, tiến về phía Hoàng Cung.
Còn lại Lý Thông và Cao Ngạo vừa đi về nhà Cao Ngạo vừa trò chuyện, hai người có vẻ rất hợp nhau, nói cười râm ran không ngớt.
* * * * * * * * * *
Lý Hạo về tới Long An cung, ngầm chột dạ khi thấy hai cha con lão thái
giám Lê Việt Tiến và Lê Việt Công đang bồn chồn đứng chờ trước cửa. Cả
ngày hôm nay, Lê Việt Tiến báo với Lý Hạo cần Lê Việt Công giúp đỡ giải
quyết chút chuyện, vì thế trong buổi xuất cung vi hành lần này vắng mặt
Lê Việt Công. Lão thái giám đi qua đi lại trước cửa với bộ dạng lo âu,
thấy bóng người Lý Hạo đã chạy hồng hộc lao tới, thở gấp: “Nguy rồi,
hoàng thượng ơi, nguy rồi.”
“Chuyện gì mà nguy rồi?” Lý Hạo khép hờ hai mắt, trầm giọng hỏi.
“Bẩm Hoàng thượng... là Hoàng Thái hậu... Thái hậu muốn...” Lão thái
giám Lê Việt Tiến tựa như lên cơn hen suyễn, nói tiếng được tiếng mất.
Lê Việt Công đứng bên cạnh, cúi người, một tay xoa ngực, một tay vỗ lưng giúp lão. Hai cung nữ Xuân Lan, Thu Nguyệt biết điều, vội lui về phòng
của mình.
“Từ từ, vào phòng rồi nói.” Lý Hạo đi trước, vào phòng, ngồi lên ghế.
Hai cha con Lê Việt Tiến khom lưng theo sau, lão thái giám thở hắt ra,
lấy hơi nói: “Bẩm Hoàng thượng, tối nay, đột nhiên Thái hậu cho người
dọn bữa dạ yến cung đình ở cung Thái hậu, rồi cho vời một người đến dự.”
“Là ai?” Lý Hạo ngắt lời.
“Bẩm Hoàng thượng, là nguyên phi Trần Thị Dung ạ.” Lê Việt Tiến hồi đáp.
Lý Hạo thở phào: “Vậy là tốt chứ sao! Thái hậu đã muốn làm lành với
Nguyên phi thì còn gì bằng? Hà, hậu cung yên ổn là phúc phận của trẫm.”
“Bẩm Hoàng thượng, chuyện không chỉ đơn giản có vậy. Lão nô mới nhận được một tin tức xấu.” Lê Việt Tiến tiếp lời.
“Tin tức xấu?” Lý Hạo nghe Lê Việt Tiến nói, cảm nhận được tính nghiêm trọng của vấn đề.
“Bẩm Hoàng thượng, không phụ lòng Hoàng thượng, lão nô đã khống chế phần lớn số cung nữ, thái giám trong Hoàng cung. Hầu như, cung nào cũng có
tai mắt của lão nô. Buổi chiều nay, lão nô nhận được hung tin. Thái hậu
dự định giết Nguyên phi trong buổi dạ yến. Thái hậu sẽ bỏ chất độc cực
mạnh vào thức ăn và rượu của Nguyên phi, nhằm giết chết Nguyên phi.” Lê
Việt Tiến run rẩy trả lời.
Rầm!
Lý Hạo dộng nắm tay xuống bàn. Chiếc bàn rung rung chực vỡ nát, may mà
chiếc bàn trong cung được làm bằng loại gỗ quý hiếm, cực kỳ bền chắc,
nếu không đã tan tành trước cú đập vừa rồi. Đôi mắt Lý Hạo long sòng
sọc, khàn giọng bảo: “Không thể nào! Trẫm đã làm theo ý của bà ấy.
Thường xuyên tới cung Hoàng hậu. Bà ấy không có lý do gì để giết Nguyên
phi.”
Trong cơn nóng giận, Lý Hạo vô thức thay đổi cách xưng hô với Đàm Thái hậu.
Hai cha con Lê Việt Tiến quỳ sụp xuống đất, tâu: “Hoàng thượng, xin Hoàng thượng bớt giận. Xin Hoàng thượng chú ý long thể.”
“Là kẻ nào truyền tin? Có xác thực không?” Lý Hạo âm u hỏi.
Lê Việt Công chợt cất tiếng: “Là tin tức mà nô tài nghe ngóng được. Nô
tài đã nghe phong thanh từ mấy hôm trước, cho nên cả ngày hôm nay nô tài mới theo cha đi kiểm chứng sự tình. Còn tin tức là từ một cung nữ thân
cận Thái hậu trong lúc vô tình biết được. Cung nữ ấy là bạn từ tấm bé
của nô tài.”
Ánh mắt Lý Hạo quét trên gương mặt Lê Việt Công mấy lần mới dời ra ngoài cửa. Hắn nhìn những tia sáng mặt trời chỉ còn le lói mông lung, gầm khẽ trong họng: “Dã tâm! Dã tâm quá lớn!”