Tô Trung Sang đang nằm ôm cô vợ lẽ của hắn ngủ ngon lành, thì bị tiếng
gọi dồn dập của tên quản gia trong phủ đánh thức, hắn lớn tiếng hỏi: “Có chuyện gì?”
“Thưa đức ông, dậy nhanh đức ông ơi, người của gia tộc họ Trần bao vây
phủ của chúng ta rồi. Nhanh lên đức ông ơi.” Tên quản gia gấp gáp nói,
thở không ra hơi.
Trợn tròn đôi mắt, Tô Trung Sang hoảng loạn bật dậy, chạy ra cửa, túm cổ tên quản gia lên mà hỏi: “Chuyện gì? Lũ điên đấy muốn làm gì? Tạo phản
à?”
“Con không biết, bọn chúng đã chém bay đầu một tên gác cổng rồi. Giờ đang hò hét đòi gặp ông.” Tên quản gia hồi đáp.
Tô Trung Sang vơ lấy áo khoác ngoài choàng lên người, cùng tên quản gia
đi ra cổng. Lúc này cảnh tượng ngoài phủ đang ở tình trạng bạt kiếm
giương cung, hơn trăm dũng sĩ trong phủ Tô Trung Sang đã kéo rốc hết ra
trước cổng, vũ khí tuốt trần, hằm hè đối địch với khí thế âm u của đội
thân binh thuộc gia tộc họ Trần.
Trông thấy cái xác không đầu của tên gác cổng vẫn đang nằm vất vưởng
trước cổng phủ, Tô Trung Sang gườm gườm quát hỏi: “Trần Thái Bảo Trần
Thừa Trần đại nhân, ngài làm vậy là có ý gì?”
Ngất ngưởng trên yên ngựa, Trần Thừa rống lên: “Thưa Tô Thị Lang Tô
Trung Sang, bổn quan đang truy bắt sát thủ! Chúng ta đuổi theo sát thủ
đến phủ thì biến mất, chính mắt thuộc hạ của ta đã nhìn thấy hắn trốn ở
trong phủ. Đề nghị Tô Thị Lang phối hợp cho. Người đâu, xông vào phủ,
truy lùng sát thủ.”
Đám võ sĩ sau lưng ngựa rục rịch chuyển bước, Tô Trung Sang vung tay
ngăn lại: “Gượm đã, Trần đại nhân. Ngài đừng quá ỷ thế hiếp người. Ngài
cho rằng chức tước của ngài to hơn tôi là muốn làm gì thì cũng làm được
hay chăng? Làm sao mà ngài chắc chắn được tên sát thủ gì đó đang trốn
trong phủ của tôi cơ chứ?”
Lúc này, Trần An Quốc vẫn im lặng nãy giờ, bỗng chen lời: “Tô Thị Lang,
ngài không cần kiếm cớ chối quanh. Kẻ hộ vệ trong phủ của ta đã tận mắt
chứng kiến tên sát thủ trốn vào phủ của ngài. Và chúng ta còn phát hiện
xung quanh bờ tường đó những dấu hiệu được dọn sẵn để tiện đường tẩu
thoát. Còn cả những vệt máu loang lổ nữa, tuy đã nhạt dần bởi nước mưa,
nhưng một số vệt máu vẫn còn đọng lại và hướng đi của nó chính là ở
trong phủ của ngài.”
“À, thì ra là Trần Thượng Thư Trần An Quốc cũng tự mình cưỡi ngựa đến tệ phủ. Tới giờ hạ quan mới nhận ra, thực quá thất kính, quá thất kính
rồi.” Tô Trung Sang hướng về phía Trần An Quốc chắp tay chào.
“Không cần phải tỏ ra khiêm nhường như vậy. Nghĩ đến chuyện hôm nay mà
ngài đã làm, khiến bổn quan không dám nhận hai chữ thất kính đó.” Trần
An Quốc khinh bỉ nói.
“Ngài nói về chuyện gì? Có thể nói rõ hơn để hạ quan hiểu rõ hơn được hay chăng?” Tô Trung Sang ngẩn người, hỏi.
Trần An Quốc há miệng cười lớn: “Ha ha ha, Tô Trung Sang ơi là Tô Trung
Sang, khả năng diễn tuồng của ngài quả là khiến cho bổn quan bội phục.
Thế thì để bổn quan nhắc lại một lượt cho ngài nhớ vậy. Chẳng lẽ con
trai của ta, Trần An Đông bị ngài cho con đi khiêu khích như thế nào mà
ngài đã quên hay sao? Chẳng lẽ ngay cả việc cho sát thủ đi ám sát con
trai của ta, khiến nó suýt chết, phải mang thương tích đầy mình mà ngài
cũng không nhớ hay sao? Từ những dấu hiệu mà các võ sĩ trong gia tộc vừa báo cáo lại ở xung quanh thì chúng ta dám khẳng định, đám sát thủ ấy có mối quan hệ mật thiết nào đó đối với cái phủ này. Ngài còn có gì để
biện luận nữa không?”
Tô Trung Sang ngửa đầu cười ngặt nghẽo: “Cái chuyện quái quỷ gì thế này? Ngài đang thêu dệt chuyện cổ tích đấy à? Thưa Tô Thượng Thư, dù gì đi
nữa ngài cũng là quan trên, hãy nói chuyện cho chuẩn mực một chút.
Chuyện này không phải chuyện đùa để đem ra bày trò được. Hãy suy nghĩ
cho kỹ trước khi nói.”
“Thôi đi, bớt nói lời thừa. Xông thẳng vào phủ, bắt được sát thủ, thì
tới lúc đó cho ngươi trăm cái miệng, ngươi cũng đành cúi đầu nhận tội mà thôi.” Trần Thừa không kiên nhẫn được nữa, quát tháo.
“Trần Thừa, ngươi dám làm điều xằng bậy như giữa chốn không người thế
này à? Đây là kinh thành, là Thăng Long, là nơi dưới chân thiên tử,
không phải là cái xứ Hải Ấp của các ngươi mà các ngươi muốn tác oai tác
quái, làm gì thì làm.” Tô Trung Sang giận dữ, giơ hai ngón tay đưa lên
đưa xuống mà thét.
“Tô Thị Lang, ta gọi ngươi như vậy là đã nể mặt ngươi lắm rồi? Đừng nghĩ rằng có anh ngươi che chở là ngươi dám đứng trước mặt ta lớn lối.” Trần Thừa bĩu môi hét.
“Trần Thừa, ngươi thực quá quắt, ta đã nhún nhường mà ngươi cứ cố tình
làm tới? Ta hỏi ngươi, tại sao lại giết người của phủ ta? Ngày mai ta sẽ lên điện chầu, dâng sớ tố cáo ngươi lạm sát người dân vô tội, lạm quyền xét nhà quan lớn triều đình, để rồi xem ngươi có còn xấc xược như bây
giờ nữa không?” Tô Trung Sang ngó nhìn cái đầu lâu ở góc tường, chỉ
thẳng về phía cái đầu lâu, lớn tiếng chất vấn.
“Chỉ bằng vào ngươi? Buồn cười, ngươi có dâng ngàn cái tấu chương cũng
chẳng làm được gì ta cả? Không tin ngươi cứ thử xem? Ha ha ha. Còn thằng gác cổng kia à? Đơn giản là vì nó đáng chết? Còn muốn quy tội ư? Được,
tội lỗi của nó vô cùng trầm trọng. Tội... Nhục mạ quan lớn triều đình,
chết! Ta nói thế ngươi có hài lòng không? Ha ha ha.” Trần Thừa ngoác
miệng cười lớn.
“Ngông cuồng, Trần Thừa, ngươi khinh người quá đáng. Ngươi cho rằng gia
tộc họ Trần của ngươi còn có thể đạp lên đầu của gia tộc họ Tô. Lúc này
đây, gia tộc họ Tô đã không còn là con cháu của các ngươi như trước kia
nữa rồi. Ngươi cứ chống mắt lên mà chờ đón cơn thịnh nộ của gia tộc họ
Tô. Dù cho hôm nay ta có chết, ta cũng không bao giờ để danh tiếng của
gia tộc bị nhơ nhuốc. Ta nói cho ngươi biết, trong phủ của ta chẳng có
tên sát thủ nào hết. Cấm ai được bước vào cổng phủ. Tất cả mọi người
nghe lệnh, ai xông vào, giết chết không tha.” Mí mắt Tô Trung Sang giật
giật liên hồi, xoay người lại vung tay ra lệnh.
“Tuân lệnh đức ông.” Những tiếng vang tuân lệnh nhốn nháo hô theo, tiếng kiếm đao va vào nhau loẻng xoẻng không ngừng.