“Cái gì thế? Thằng nào đánh bom nhà ông?” Lý Hạo nhảy dựng dậy, hét toáng lên, sau đó hắn mở bừng mắt.
“Đây là đâu? Không thể nào!” Lý Hạo phóng xuống sàn, chân hắn mát lạnh, hắn
sững sờ trông lại căn phòng mà hắn đã ngủ bao năm qua.
“Đây...
đây là thời hiện đại. Mình... chẳng lẽ mình đã trở về thời hiện đại...”
Hắn bước tới gần tường sờ sờ lên vách tường, hắn cảm nhận được sự thô
ráp rõ mồn một ở lòng bàn tay, rất sống động, rất chân thực.
Lý
Hạo chạy ra đến bên cạnh cửa sổ có viền xanh lam nhạt, kéo roạt tấm màn
cửa sang phải, ngó ra bên ngoài. Cảnh tượng bên ngoài quá hỗn loạn, khói lửa mịt mùng khắp nơi, hắn nghe đâu đó tiếng rú rít của máy móc, tiếng
ào ào của động cơ khuynh đảo trên bầu trời. Cảm giác lạnh lẽo chạy dọc
sống lưng, điềm báo nguy hiểm đã từng giúp hắn rất nhiều lần.
Ầm.
Tung người, phá toang cửa kính, Lý Hạo nhảy qua cửa sổ. Lăn thêm vài vòng
nữa, Lý Hạo chạy thoát khỏi vùng nguy hiểm. Hai chân vừa đứng lên, hắn
quay ngoắt đầu lại, trợn mắt nhìn cảnh hoang tàn sau lưng. Cả tòa biệt
thự đã sụp đổ hoàn toàn, những bức tường vỡ vụn, thanh sắt cong queo
nghiêng ngả, khói bụi cuộn lên thành một màu trắng xóa.
Chạy như
điên vào tòa nhà đổ nát, Lý Hạo gào lớn: “Không...” Hắn nhảy lên bậc
thềm đầy cát pha lẫn những mảnh vụn vương vãi tung tóe, mắt như rách
toạc ra, xoay người nhìn tứ phía.
Trông thấy mảnh vải màu hồng
đậm quen thuộc của chiếc áo ngủ mà Mai thường hay mặc, nàng là một trong những người vợ của hắn. Cuống cuồng chạy lại chỗ tường đổ nát ấy, dòng
máu tươi chảy ra thấm đẫm mảnh vải, rú lên như con dã thú bị thương:
“Không... Mai... Không...”
Chống hai tay lên bức tường nặng
trịch, hắn cố sức đẩy lên, nhưng không được, bức tường quá nặng. Hắn cảm thấy bất lực hơn bao giờ hết, khuỵ chân xuống sàn đất, gục đầu lên cánh tay trầy xước ri rỉ máu tươi, lẩm bẩm: “Mai, Mai ơi... Không, chắc chắn không phải là em, là người khác... người khác... Đúng rồi, còn những
người khác ở đâu?”
Hắn đứng dậy, vừa chạy quanh vừa gọi vang tên
của những người vợ, những đứa con của hắn: “Mai... Tuyết... Lan... Nam
ơi... Hùng ơi...” Bất chợt hắn nghe tiếng rên ư ử yếu ớt ở cuối tòa biệt thự, chạy mải đến mới thấy cây đàn ghita gãy đôi nằm lăn lóc, còn Hùng, cậu con trai đam mê văn nghệ bị tấm ván đè mất nửa thân dưới, với gương mặt của một cậu nhóc thiếu niên, đang hấp hối một cách yếu ớt: “Cha...
cha ơi... cứu con...”
“Hùng, nằm yên đó con, cha lại ngay đây.”
Lý Hạo tới bên cạnh người con trai, hắn vận hết sức bình sinh nâng tấm
ván nặng trịch lên, đẩy ngược ra phía sau. Hắn quỳ xuồng bằng một chân,
bàn tay hắn run run nhấc đầu đứa con trai út, đứa con trai mà hắn cưng
chiều, yêu thương nhất lên gối lên chân hắn, bi thương hỏi: “Không sao,
không sao rồi, cha đến rồi đây, con cố gắng lên.”
“Cha... cha...
con đau... đau lắm...” Hùng thở hắt ra từng hơi khó nhọc, gắng gượng mở
cặp mắt to tròn với cặp lông mi dài như lông mi con gái, hắn nhíu mày
rên rỉ: “Cha ơi, có lẽ... con... con sẽ chết.”
“Câm mồm, con trai của Lý Hạo, không ai được chết... con trai của Lý Hạo... sẽ không ai
phải chết.... Cha sẽ cứu sống con... kiên cường lên... con trai...” Lý
Hạo gằn giọng, tiếng của hắn trở nên khàn khàn, hắn không phát hiện ra
nước mắt của hắn đã nhỏ xuống áo của Hùng. Bởi vì hắn không dám nhìn
xuống nửa dưới cơ thể Hùng, cả nửa thân dưới đã bị dập nát be bét, bầy
nhầy.
“Cha... con... con tự hào là con trai của cha...” Hùng mỉm
cười mấp máy môi, hai hàng lông mi cong dài khép lại, đầu hắn ngả sang
một bên, trên đôi môi vẫn đọng lại nụ cười yếu ớt.
“Hùng... con
của cha... Hùng... A a a a...” Lý Hạo để mặc những giọt nước rơi, hắn
vùi đầu ngực đứa con thân yêu. Những hình ảnh hắn nuôi nấng, chăm chút
nó từ nhỏ đến lớn lại hiện ra chầm chậm, mạch lạc. Hắn bế nó xoay vòng
khi nó mới sinh ra. Hắn vật lộn với nó khi nó bị ốm đau, khóc lên oe óe. Hắn vỗ tay tán thưởng khi nó chập chững biết đi. Hắn gật gù khen ngợi
khi nó gẩy những khúc nhạc với cây đàn ghita lúc nó mới lớn...
"Hùng, bé cưng, con là con của ai?"
"Con của cha Lý Hạo."
"Con ai nữa?"
"Con của mẹ Tuyết Lan."
"Cha ơi con gảy đàn có hay không?"
"Hay lắm, ha ha ha, con của cha gảy đàn là hay nhất quả đất."
Khuôn mặt đẫm lệ của Lý Hạo dần dần biến hóa dữ tợn, hung ác, hằn gầm gừ:
“Bọn nào? Là bọn nào? Khoan đã, còn ở công ty, còn Long, Hoài, My ở công ty. Mình phải chạy lên công ty ngay xem tụi nó thế nào?”
Hú ú ú. Ầm.
Hắn giật mình nhìn về hướng tiếng nổ, đến bây giờ hắn mới để ý đến bầu trời. Trên cao, những vật thể đen sì đang bay lượn
ngược xuôi, một lúc lại nghe như tiếng gió hú, một lúc lại nghe thấy
tiếng nổ lớn vang rền.
“Chiến tranh? Nước nào xâm lược Việt Nam?
Khốn nạn. Không, không thể nào. Không có dấu hiệu báo trước sẽ xảy ra
chiến tranh. Sao có thể như...” Lý Hạo đang gào rú như thằng điên thì
một chùm ánh sáng màu đen vằn vện tia lửa điện lao vùn vụt về phía hắn.
Không kịp né tránh, một tay nâng đầu đứa con trai, một tay hắn vô thức
giơ lên chắn trước mặt.