Thiên Kiều bị Lý Hạo đánh vào vùng nhạy cảm trên cơ thể, nàng gục hẳn
mặt xuống bàn không dám ngẩng đầu lên nữa. Nàng càng xấu hổ hơn nữa khi
nhận ra dường như ở nơi ấy, vùng thượng nguồn bắt đầu từ từ khơi dòng
suối chảy. Nàng không hiểu tại sao mình lại như vậy? Nàng chưa từng bị
đánh bao giờ, cha nàng rất cưng chiều nàng, từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới
giờ nàng luôn được nâng niu vỗ về, có ai dám làm trái ý nàng cơ chứ? Vậy mà giờ đây nàng đang bị đánh, lại bị đánh lên vị trí mẫn cảm nhất. Nàng không thấy đau, chỉ thấy xúc cảm tê dại mỗi khi bàn tay ma quỷ kia vỗ
lên, cổ họng nàng như vô thức bật ra những tiếng rên khe khẽ.
Từ trên cao, Lý Hạo nhận ra vành tai nàng đỏ dừ như trái gấc chín mọng,
cộng thêm những thanh âm run rẩy ư ư điên đảo thần hồn phát ra lúc có
lúc không, mặc dù rất nhỏ nhưng sao có thể thoát khỏi thính lực của Lý
Hạo. Hắn lật ngửa Thiên Kiều lại, nhìn chằm chặp vào khuôn mặt kiều diễm của nàng, nàng nhắm tịt mắt, không dám mở ra nhìn hắn, thể hiện sự cam
chịu, pha lẫn đón chờ. truyện được lấy từ website tung hoanh
Hắn không chần chừ nữa, cúi xuống hôn lên lên đôi mi thanh tú, lại hôn
xuống dưới như muốn nuốt chửng luôn cánh mũi dọc dừa. Hắn cuồng dại mút
lấy hai vành môi đỏ mọng như đóa hoa đào vừa chớm nở. Con tim hắn đập
thình thịch tựa hồ nhảy khỏi lồng ngực, hơi thở hắn trở nên nhanh hơn,
đưa lưỡi lùa vào tách cặp môi của nàng ra hút lấy hương thơm người đẹp
một cách tham lam man dại.
Bất thình lình, Lý Hạo chụp lấy
vạt áo trước ngực Thiên Kiều, roạt một tiếng, hắn xé thật mạnh, làm lộ
ra gò bồng đảo trắng phau, điểm bên trên là hạt nho màu đỏ hồng hào đang lung lay rung động theo từng nhịp thở của nàng. Như một gã nổi cơn
điên, Lý Hạo ghì chặt thân hình Thiên Kiều, một tay chụp lên ngọn đồi
đang vươn cao ngạo nghễ, tận tình nhào nặn.
Thiên Kiều ứ một
tiếng trong cổ họng rồi im bặt ngay sau đó bởi Lý Hạo dán chặt lấy miệng nàng. Môi kề môi, miệng áp miệng, cả hai đắm chìm trong hạnh phúc vô bờ bến. Nàng run người vài lượt, nàng thẹn thùng khẽ khép hai chân, nơi u
cốc trước đây đã biến thành vùng suối mất rồi. Có lẽ vì nàng vượt qua
trở ngại tâm lý ban đầu, nàng đón nhận hòa cùng nhịp thở với Lý Hạo,
nàng thò cánh tay mềm mại như chiếc đuôi hồ ly vòng qua cổ Lý Hạo, nhẹ
nhàng kéo đầu Lý Hạo xuống ngọn đồi đang ưỡn cao. Cặp lông mi nàng chớp
chớp, ẩn hiện ánh mắt liếc liếc nhìn Lý Hạo một cách khiêu khích, kích
thích đến tột cùng.
Dưới đôi môi tà ác của Lý Hạo, Thiên Kiều dần dần không chống đỡ được nữa, cả người nàng vô lực bị chiếc lưỡi
điêu luyện của Đoạn Vân đánh bại.
Một tay Lý Hạo bợ lên phần eo
Thiên Kiều, không ngừng vuốt ve, xoa nắn, hắn rên qua cổ họng: “Thục
phi, ta muốn nàng” Bàn tay còn lại của Lý Hạo, lần mò vuốt ve mái tóc
nàng, trượt dần xuống qua vành tai, qua chiếc cổ, rồi trực tiếp leo lên
đỉnh núi của Thiên Kiều. Vốn dĩ nàng đã là một thiếu nữ xinh đẹp, qua sự kích thích liên miên bất tuyệt của Lý Hạo, thời khắc này mị lực của
nàng càng thêm hấp dẫn, làm cho Lý Hạo dâng trào cảm xúc điên cuồng khó
tả. Đầu của hắn áp vào phần đồi bên kia của Thiên Kiều không ngừng cọ
xát, miệng không ngừng hôn hít. Bàn tay đang xoa nắn phần eo kia, hắn di chuyển xuống, với chiến ý mãnh liệt tấn công vào kiều đồn phì nhiêu,
màu mỡ, với chủ ý áp sát nhằm chơi trò chiến trận đánh giáp mặt, đánh
phủ đầu.
Dù sao đi nữa Thiên Kiều vẫn còn là gái tơ, là trinh nữ, nàng đâu có bạo gan như Lý Hạo. Khi một tay của Lý Hạo manh nha kéo
quần, nàng vội chụp lại, năn nỉ đứt quãng: “Đừng! Đây... ở ngoài
phòng... hoàng thượng... vào giường đi...” Thiên Kiều lo sợ nếu hai nô
tỳ của nàng mà đột nhiên chạy vào, thấy tiểu thư vô tư, hồn nhiên của họ ngày nào, dám làm chuyện kinh thiên động địa như vầy ở giữa phòng,
không đóng cửa, và còn ngay trên bàn nữa, thì nàng chỉ có nước độn thổ
xuống đất. Nghĩ tới đấy, nàng xấu hổ quá, nhấc đầu lên, cắn một phát vào vai Lý Hạo.
“Ái da, nàng thuộc họ cẩu à? Cắn thế nhụt chí anh
hùng đấy... Á á... lại tóe máu rồi... Hừ, lên giường thì lên giường...
Hà, tiếc quá, định thử tư thế mới với thiếu nữ cổ đại xem thế nào, gác
lại lần sau vậy...” Lý Hạo hậm hà hậm hực, xốc Thiên Kiều lên vai vác
như vác bao gạo đi như bay vào trong phòng, thế nhưng hắn vẫn không hề
dừng những động tác trắng trợn lại, mà cứ vừa đi vừa bóp vài cái lên hai vùng sơn cước của nàng.
Hí hửng đặt nàng lên giường thật nhẹ nhàng, thật trìu mến, đoạn hắn nhào lên người nàng như con dã thú. Rồi
từ từ, rồi khe khẽ thoát y phục hộ Thiên Kiều. Khi hoạt động đôi tay,
hắn vẫn không quên hoạt động đôi môi, hớp lấy cặp môi mọng nước đang bặm lấy nhau.
Lúc này Thiên Kiều đã chủ động hơn rất nhiều, nàng không như lần trước nữa. Chiếc lưỡi vừa mềm vừa thơm của nàng nghịch
ngợm, chọc ghẹo Lý Hạo, chốc chốc quấn lấy lưỡi hắn, chốc chốc lại né
tránh, trốn chạy, khiến cho Lý Hạo phải giục cho con rắn nhỏ chạy theo
nháo nhào mà vẫn không cách nào rượt kịp.
Dưới sự nghịch ngợm của Nguyễn Thục phi tinh quái, Lý Hạo bị lửa dục lấn át lý trí, người
anh em của hắn đã trở nên căng cứng tựa núi lửa chực chờ phun trào nham
thạch. Cảm giác ấm ức gây ra sự ham muốn cuồng dại, điên loạn hơn nữa.
Phần thân dưới Lý Hạo đã áp sát vào chỉ còn cách một lớp quần mà thôi.
Dưới sự chà xát cận kề như thế, người anh em của Lý Hạo càng khó có thể
kìm nén được nữa rồi.
Cuối cùng Lý Hạo đã không thể chi trì dưới
loại áp bách, đè chặt này, ngọn lửa tình ái hoàn toàn kiểm soát ý chí
trong tâm trí hắn. Hắn xé toạc quần áo của hắn ra, giựt phăng tất cả
xiêm y của Thiên Kiều. Bức tường chặn lại sự tiến công của quân đoàn Lý
Hạo bị sụp đổ, người anh em của hắn dựng thẳng uy vũ cạ lên phần đùi
mượt mà của Thiên Kiều, như muốn an ủi quãng thời gian thiếu thốn khổ sở trước kia.
Ngược hẳn với ý muốn của hắn, muốn làm giảm bớt
xúc cảm phun trào, chốn ôn nhu tươi mới mà người anh em đang tiếp xúc
kia, lại như đổ dầu vào lửa kích động quân đoàn bạo động khởi nghĩa đứng lên. Mặc dù hắn là kẻ lão luyện chốn phòng the, tuy thế dòng nham thạch sôi sùng sục kia thực sự đã muốn phun trào. Cố gắng hết sức lực khống
chế đoàn ai binh đang muốn lao ra khỏi vùng đất cấm, trường thương ấy
dũng mãnh đâm chọc truy tìm cửa hang mỹ lệ, vùng đất thiên thần có thể
đưa con người ta lên chốn bồng lai tiên cảnh. Và rồi mon men theo dòng
suối đang chảy ngược, binh đoàn kia đã tìm được miền đất hứa. Trường
thương ương ngạnh, vũ dũng nhưng vụng về tới đáng thương kia rốt cuộc
cũng tìm ra điểm yếu trí mạng, không chút do dự, không chút chần chờ,
cây thương hoa lên một vòng, nhất quyết đâm tới.