Lý Hạo cố nấn ná ở lại trò chuyện với Trần Trung Văn một lúc nữa mà vẫn
chẳng thấy người đẹp về nhà. Cơ thể hắn trong nhà, nhưng hồn cứ bay bay
ngoài cổng. Đợi mãi tới lúc gần nản chí anh hùng, thì nghe tiếng gọi
thánh thót ngoài sân: “Anh cả ơi! Anh cả sao lại vất rìu ở lung tung
ngoài sân thế này, em đã dặn bao nhiêu lần rồi. Chặt củi xong phải để
vào bếp chứ.”
Chắc có lẽ Ông Trời rủ lòng thương xót Lý Hạo bồn
chồn thổn thức nãy giờ, mới cho hắn được vui lòng toại nguyện. Tiếng nói ấy nghe sao mà êm tai, nghe sao mà dịu dàng quá. Phải chi mỗi ngày đều
được nàng ở kế bên nỉ non, âu yếm thì khác nào như ở chốn thần tiên nơi
hạ giới. truyện được lấy từ website tung hoanh
Mặc dù rất muốn
phóng ra ngoài xem mặt có giống như lão già Trần Trung Tá miêu tả hay
không? Nhưng bản năng sát thủ tình trường đã giúp hắn trấn tĩnh trở lại. Ấn tượng ban đầu đối với người đẹp là rất quan trọng. Không thể sỗ
sàng, lưu manh như mấy thằng vô học được. Phải chính nhân quân tử, phải
chính nhân quân tử. Hắn thầm niệm trong lòng.
Hắn cũng còn chừa
lại đường lui cho bản thân. Nhỡ đâu lão già kia thích phóng đại con gái
mình xinh đẹp thì sao? Lỡ mà có gặp cá sấu thì hắn cũng không quá mất
mặt. E hèm, khoan thai ngồi yên thôi. Lý Hạo nghĩ đến đây, đặt hai tay
lên hai bên đầu gối, đầu ngẩng cao, mắt nhìn thẳng. Rất có khí thế, rất
có phong phạm.
Hí ha hí hửng nghển cổ dán mắt vào cửa chính, hắn
thở rất đều, tuy nhiên trái tim lại đang đánh lô tô. A! Kia rồi. Một
người con gái bước vào. Biết tả thế nào nhỉ? Người con gái ấy mặc áo
trắng, quần trắng, đội nón trắng, có màn phủ màu trắng, ẩn hiện ở trong
là khuôn mặt cũng được che lại bằng khăn mỏng màu trắng. Nói chung là
trắng tất tần tật, trắng hết từ trên xuống dưới.
Thất vọng! Cực
kỳ thất vọng! Người đẹp đâu chẳng thấy, cô em kia mà ra đường ban đêm
thì khối người té xỉu. Con bà nó, nếu mà thế giới này có môn khinh công
bay bay như trong phim chưởng, rồi cho em này đi biểu diễn có khác gì ma trơi đâu. Lý Hạo chớp chớp đôi mắt đánh giá thiếu nữ xuất hiện trước
cửa.
“Chào anh cả. Chào anh hai. Em mới về. Chào các anh.” Trần
Huyền Trân lúc gần đến cửa nhà đã nhận ra có khách ở trong, nàng khẽ đi
vào nhà, nhìn thấy mọi người liền cất tiếng chào.
Trần Trung Văn
cười cười đi lại gần Trần Huyền Trân kéo em gái quỳ xuống, đồng thời ghé sát người nói nhỏ: “Em mau quỳ xuống, khấu đầu với hoàng thượng. Đây là hoàng đế bệ hạ.”
“Dân nữ bái kiến hoàng thượng.” Trần Huyền Trân khấu đầu, ung dung nói. Ngày từ đầu bước vào, nàng đã chú ý đến vị
khách ngồi trên ghế, nhưng thật tình nàng không tưởng tượng ra vị khách
ấy lại chính là đương kim Hoàng đế Đại Việt.
“Miễn lễ, khanh đứng lên, đứng lên đi. Lần sau các khanh gặp trẫm không cần phải quỳ gối
nữa, phiền phức lắm. Trẫm là người đơn giản, không câu nệ tiểu tiết. Nói thật lòng chứ trẫm muốn vứt quách mấy cái lễ nghĩ rườm rà này đi cho
rồi.” Lý Hạo cười sang sảng.
Cặp mắt cú vọ của Lý Hạo nhìn chằm
chặp vào từng đường nét cơ thể Trần Huyền Trân khi nàng duyên dáng đứng
lên. Tuy không thấy gương mặt nàng và quần áo nàng đang mặc có hơi rộng
một chút, nhưng cơ thể nàng vẫn hiển hiện ra ngoài thật hoàn mĩ. Nàng
cong người đứng dậy, vô tình tôn lên vẻ đẹp ở bờ mông cong cong tròn
trịa, ở ngọn đồi vươn lên cao vút. Tuyệt, Lý Hạo nuốt nước miệng đánh
ực, thầm nghĩ: “Nhất định phải nhìn bằng được khuôn mặt nàng, ta mới cam lòng.”
“Ha ha, theo như trẫm quan sát, ngôi nhà của các khanh
đâu có bị thủng mái, dột nóc đúng không nhỉ?” Lý Hạo vừa cười vừa ngước
lên, nhìn quanh trần nhà.
“Đúng vậy, bẩm hoàng thượng, ngôi nhà
này được dựng nên bởi các thợ thủ công lành nghề, nên rất chắc chắn.”
Không hiểu Lý Hạo nói chuyện thủng mái nhà là ý gì, Trần Trung Văn bồi
theo mấy câu cho có lệ.
“Thế sao Huyền Trân khanh gia vẫn còn đội nón che khăn, trẫm cứ tưởng mái nhà bị thủng lỗ khiến cho tia nắng rọi
vào ấy chứ?” Lý Hạo nhún vai một cái, chuyển sang vẻ mặt ngạc nhiên,
nhìn Trần Huyền Trân hỏi tiếp.
Trần Huyền Trân che miệng cười
khúc khích: “Thì ra hoàng thượng muốn dân nữ cởi nón. Để dân nữ đi vào
nhà cất nón. Bẩm hoàng thượng, dân nữ cáo lui.”
Ngẩn ngơ tiếc
nuối dõi theo bóng lưng Trần Huyền Trân, Lý Hạo định đứng lên gọi nàng
quay lại, may mà hắn ghìm cương phút chót, chứ không mà để lộ ra bản
tính háo sắc thì mất điểm ngay. Hắn quay sang trò chuyện với Trần Trung
Văn một lát. Thấy Trần Huyền Trân vào trong phòng đã lâu, tuy vậy không
có ý định trở ra, là hắn hiểu hôm nay sẽ không có cơ hội được ngắm nhìn
gương mặt nàng.
Dục tốc bất đạt, việc gì cũng cần có thời gian.
Hắn tự tin có thể tán đổ nàng, nếu không làm sao xứng danh với biệt hiệu Tình Thánh Chín Ngón cơ chứ? Vuốt ve ngón út trên bàn tay trái, Lý Hạo
mỉm cười nói: “Thôi được rồi, hôm nay trò chuyện với khanh đến đây thôi. Khi nào rảnh rỗi, trẫm sẽ quay lại thăm khanh. Về việc điều trị bệnh
tình của khanh, sẽ do Lê công công đây đảm nhiệm. Đợi cho căn bệnh của
khanh dứt hẳn, tới lúc đó chúng ta lại bàn bạc tiếp. Giờ khanh cứ yên
tâm mà dưỡng bệnh đi.”
“Tạ ơn hoàng thượng. Thảo dân cung tiễn
hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.” Trần Trung
Văn lại tiếp tục quỳ gối, tung hô. Hắn đích thực là bản sao của quan đại thần Trần Trung Tá. Lễ nghi nho giáo đã khắc sâu vào tâm hồn mỗi người
học nho, đọc sách thánh hiền. Nó có cái hay, cũng có cả cái dở. Xét về
vấn đề hay, dở thì hình như bất cứ vấn đề nào cũng tồn tại hai mặt lá
trái, lá phải của nó. Ai có thể khẳng định mình hoàn toàn đúng, hình như chưa một người biết suy nghĩ nào dám vỗ ngực làm điều đó cả. Chứ sao?