Đang mải mê cầm chiếc nón tròn tròn, xinh xinh có quai màu hồng bằng tơ
lụa, Lý Hạo giơ lên trước mặt để ngắm nghía, hắn không để ý phía trước
có một đám người đang đi ngược đường. Khi hắn vừa dán mắt vào chiếc nón, vừa chuyển hồn về Hoàng cung, mà tưởng tượng tối nay sẽ sử dụng tư thế
nào để đưa ái phi lên đỉnh vu sơn, bất chợt hắn tông mạnh vào một người.
Bịch!
“Mắt chó không biết nhìn người à!” Kẻ bị Lý Hạo đụng phải rít lên.Thì ra đám người đi ngược đường với Lý Hạo là một gã công tử bột gầy như que củi,
con trai của một thương gia giàu có ở kinh thành, cùng với sáu tên gia
đinh trong nhà. Gã công tử có thói quen đi bên trái đường, ra ngoài lúc
nào hắn cũng đi bên trái, hắn luôn quan niệm đi bên phải đường sẽ toàn
gặp điềm gở, còn đi bên trái sẽ luôn mang lại chuyện hoan hỉ cát tường.
Hắn nghe nói ở lầu Mộng Xuân mới xuất hiện một ca kỹ đẹp tuyệt trần, tối
nay sẽ ra mắt, vì thế ngay xế chiều hắn vội vội vàng vàng dẫn theo đám
gia đinh tới lầu Mộng Xuân để giành ghế, hắn sợ tới trễ chỉ có nước đứng ngoài đường ngáp gió đông. Đúng là chí lớn gặp nhau, hai kẻ đang có tư
tưởng dâm dật trong đầu, đều không để ý tới phía trước, thế là đụng rầm
vào nhau. Tuy nhiên, có lẽ gã công tử bột ấy không nên sùng bái quan
niệm đi đường trái, đường phải, thì hắn sẽ không phải trả một cái giá
đắt tới như vậy.
“Hỗn Xược...” Lê Việt Công cong ngón tay chỉ
tới, eo éo quát. Lý Thông siết chặt hai nắm đấm bước lên nửa bước. Đúng
lúc đó, Lý Hạo giơ hai tay giật ngược Lê Việt Công và Lý Thông ra phía
sau. Hắn cúi đầu, nịnh nọt: “Vâng vâng, tiểu nhân đáng chết, lúc nãy
tiểu nhân mải suy nghĩ quá, không nhìn thấy công tử, mong công tử thứ
lỗi cho.”
Gã công tử khinh bỉ nhìn Lý Hạo bằng nửa con mắt, gằn
giọng: “Bổn công tử đang có chuyện bên người, nếu không bổn công tử sẽ
khiến ngươi muốn viết chữ chết cũng không xong. Cút!”
Lý Hạo rối
rít cúi đầu liên tục như gà mổ thóc, dạt sang một bên, vừa cúi đầu vừa
nói: “Vâng vâng, tiểu nhân cút, tiểu nhân cút.” Hắn giơ tay ra sau lưng
vẫy vẫy, đẩy đám người Lý Thông về phía sau. Họ hậm hực tuân theo ý muốn của Lý Hạo, không cam lòng gườm gườm nhìn gã công tử.
Đợi cho
đám người gã công tử đi được một đoạn, Lý Hạo chuyển sang bộ mặt lạnh
lùng, nghiến răng nói: “Các ngươi đi về cuối con phố, đợi trẫm ở đó,
không được đi đâu, đây là ý chỉ của trẫm.”
Đám người Lý Thông
chần chừ nhìn nhau rồi đứng nguyên tại chỗ, không ai chịu dời bước. Lý
Hạo gầm lớn: “Đi nhanh, các ngươi muốn kháng chỉ?” Lý Thông nhìn thẳng
vào mắt Lý Hạo, kế đó quay đầu đi trước, bốn người lính Túc vệ quân lục
tục theo sau, thái giám Lê Việt Công lắc mông đi cuối cùng.
Sải
chân thật dài, Lý Hạo chạy theo ngã rẽ mà đám người gã công tử vừa đi.
Thấy bóng dáng đám gia đinh khi nãy, hắn đi chậm lại, chầm chậm theo
sát. Một lúc lâu sau, chọn được địa điểm ưng ý, ánh mắt lóe lên tia
sáng, hắn vuốt ve ngón tay út trên bàn tay trái, hộc tốc chạy tới, gọi:
“Công tử ơi công tử, xin dừng bước.”
Gã công tử ngoái đầu nhìn
lại, nhận ra thằng nông dân hèn hạ khi nãy đụng phải mình đang gọi, bực
bội nói: “Chuyện gì? Bổn công tử không rảnh kết giao với ngươi, đừng có
giở thói quen thấy người sang bắt quàng làm họ. Mau cút đi.”
Lý Hạo trưng ra bộ mặt hèn mọn, hổn hển nói: “Là chuyện tốt... công tử hãy... nghe tiểu nhân nói.”
“Nói nhanh lên, nếu không phải chuyện tốt, bổn công tử vả gẫy răng ngươi.”
Gã công tử ngửa mặt lên trời không thèm nhìn Lý Hạo, một tay đặt ngang
sau lưng, một tay cầm quạt phe phẩy, khệnh khạng đi.
“Là em gái của tiểu nhân muốn gặp công tử, nó là tuyệt sắc mỹ nhân nổi tiếng kinh thành.” Lý Hạo cười hềnh hệch tiếp lời.
“Cái gì? Tuyệt sắc mỹ nhân? Thằng ngu, e hèm, người anh em, cậu bảo cậu có
một cô em gái xinh đẹp nổi tiếng kinh thành hả?” Gã công tử dừng phắt
ngay lại, chộp lấy hai vai Lý Hạo hỏi dồn.
“Đúng thế. Tiểu nhân
có một đứa em gái vô cùng xinh xắn, có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng
thành, như chim sa cá lặn, như sắc nước hương trời. Được cả kinh thành
xưng tụng là tuyệt thế mỹ nhân, thế gian hiếm có, trông nó hệt như tiên
nữ hạ phàm, bồ tát giáng lâm.”
“Có người con gái đẹp đến thế sao? Tại sao ta lại không biết nhỉ? Làm sao mà nàng lại muốn gặp ta? Anh rể, nàng đang ở đâu, anh rể mau mau đưa em đi gặp nàng” Gã công tử không
phát hiện ra bên khóe miệng hắn, nước miếng đang nhiểu thành dòng.
“Từ từ đã công tử, để tiểu nhân nói hết lời. Rất lâu trước đây, thật là lâu trước đây, tiểu nhân không nhớ rõ ngày tháng năm nào, có một lần tiểu
nhân thấy đứa em gái cứ mãi ngẩn ngơ, tiểu nhân gặng hỏi, nó mới cho
biết là đã thầm thương trộm nhớ công tử. Nó vừa thấy công tử đã cảm mến
ngay từ cái nhìn đầu tiên. Phải chăng đây chính là tình yêu sét đánh
trong truyền thuyết? Tiểu nhân luôn tự hỏi trong lòng...” Lý Hạo bắt đầu huyên thuyên nhằm câu chết con cá ngu xuẩn này.
“Dừng, dừng,
dừng, thằng ngu, tao bảo mày nói mấy cái thứ tào lao này à? Em gái mày
đang ở đâu?” Nắm chặt vai Lý Hạo bằng cả hai tay, gã công tử rống vào
mặt Lý Hạo, kèm theo cơn mưa phùn mùa hạ.
Vuốt vuốt mặt, phẩy tay văng đống nước bọt hôi hám nhễ nhại đi, Lý Hạo chỉ tay về phía con hẻm ở góc khuất vắng tanh, ra vẻ thần bí nói: “Em gái của tiểu nhân đang sốt
ruột đợi chờ công tử ở con hẻm nhỏ đằng kia, mời công tử quá bộ sang gặp gỡ đứa em gái khờ dại của tiểu nhân ạ.”
Gã công tử hứng khởi như nhặt được vàng: “Sao không nói sớm, nãy giờ toàn nói vớ vẩn, làm tốn
thời gian ngọc ngà của bổn công tử.”
Dứt lời, gã công tử nhanh chóng đi tới con hẻm ấy, sáu tên gia đinh lẽo
đẽo theo sau. Lý Hạo chợt bước lên chắn trước mặt sáu tên gia đinh, giơ
tay ngăn lại: “Các vị đại nhân, công tử nhà các vị chỉ có thể đi một
mình, các vị không thể đi theo.”
Một tên dợm bước đi lên, lớn tiếng hỏi: “Tại sao bọn tao không thể đi theo, mày là cái thá gì hả, tránh ra.”
“Ê, ê, công tử, nếu mà em gái của tiểu nhân thấy nhiều người quá, nó sẽ sợ
và chạy mất đấy. Công tử chỉ có thể đi một mình.” Lý Hạo ngoái cổ, gọi
với theo gã công tử đang xăm xăm đi về con hẻm.
Nghe thấy Lý Hạo
nói như thế, gã công tử cuống quýt mắng: “Mấy thằng khốn kia, định phá
chuyện tốt của bổn công tử hả? Đứng tại đó, không có lệnh của bổn công
tử, không được đi theo.”
Lý Hạo hừ lạnh trong lòng, nhìn đám gia
đinh đứng bên góc đường, quay lưng, cười gằn một tiếng, hấp tấp chạy
theo gã công tử, giọng như hụt hơi: “Công tử... đợi với...”