Đàm Ngọc Trúc nghe thấy thế, kinh hoảng quỳ rạp xuống lạy lục liên hồi: “Hoàng thượng, thần thiếp có tội. Thần thiếp có tội.”
Lý Hạo há mồm nhìn vị hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ đang lạy như tế sao,
nghĩ thầm: “Ặc, tội quái gì vậy. Con bé này hoảng sợ quá độ dẫn đến bệnh hoang tưởng rồi. Ha hả, Hạo ta phải xuất thủ chữa trị mới được, bảo đảm căn tiêu bệnh tán.”
Hắn khẽ vươn hai tay nắm lấy vùng eo thon
của Đàm hoàng hậu, miết nhẹ vài lần, đỡ nàng đứng lên. Rồi một tay vòng
qua, ôm luôn nàng vào lòng, kéo nàng đến bên cạnh cửa sổ, nói: “Trẫm có
quà tặng cho hoàng hậu, tới đây.”
Gương mặt Đàm Ngọc Trúc ửng hồng, khi bàn tay Lý Hạo ôm lấy nàng, mùi
hương đặc trưng của đàn ông xộc vào mũi nàng. Lần đầu tiên tiếp xúc với
cơ thể người khác giới, trái tim thiếu nữ đập càng lúc càng nhanh, tạo
cho nàng cảm giác xúc động lạ thường.
Chỉ tay lên bầu trời đêm, Lý Hạo ghé vào tai Đàm Ngọc Trúc mà nói như thở: “Món quà của trẫm là
cả bầu trời đầy sao này, nàng xem có đẹp không?”
Ngước nhìn
trời cao, từng làn gió thổi mái tóc Đàm hoàng hậu bay bay, nàng thủ thỉ: “Thần thiếp đã nhiều lần ngắm sao trời, nhưng lần này thần thiếp có cảm giác rất khác lạ so với trước kia, bầu trời đêm nay đẹp thật.”
Vuốt ve mái tóc dài bóng mượt của nàng, Lý Hạo khẽ nói: “Những ngôi sao ở xa kia, ái hậu có thấy không? Rất lộng lẫy, rất đẹp. Nhưng vẫn không
bằng tuyệt đại mỹ nhân đang ở bên cạnh trẫm đây.”
Đàm hoàng hậu mỉm cười, ngả đầu lên vai hắn, đôi mắt nàng từ từ trở nên mông lung. Lý Hạo cùng nàng tâm sự rất nhiều chuyện. Từ những chuyện thời còn thơ ấu
tới lúc trưởng thành. Hắn kể cho nàng nghe những câu chuyện lạ kỳ mà
nàng chưa bao giờ được biết. Và cả hai ở bên nhau, mãi đến lúc hắn bảo
khuya rồi. Nàng e lệ cùng hắn hoàn tất buổi động phòng còn dang dở.
* * * * * * * * * *
Trên con đường lớn dẫn đến điện Trường Xuân, cái bóng chập chờn của lão thái úy Đỗ Kính Tu trải dài trên nền đất. Sau buổi chầu lúc sáng, Đỗ
Kính Tu được tiểu thái giám Lê Việt Công mật truyền ý chỉ, phải diện
kiến long nhan vào đầu giờ mùi. Đỗ Kính Tu lo âu nghĩ mãi vẫn không ra
lý do vua cho gọi mình. Từ linh cảm của bản thân, lão tiên đoán có đại
sự sắp xảy ra.
Từ khi Lý Sảm đăng cơ đến nay, hắn chưa bao giờ
gặp riêng Đỗ Kính Tu. Bởi vậy, Đỗ Kính Tu ngạc nhiên cũng phải. Lão là
công thần dưới thời Lý Cao Tông, từng lập nhiều công lớn cho triều đình. Lúc vua Lý Cao Tông còn nhỏ, thái hậu Chiêu Linh từng muốn gạt vua Lý
Cao Tông xuống đài, để thay đổi Lý Long Xưởng là con ruột của bà lên
ngôi. Nhờ có Đỗ Kính Tu dẫn đầu quan viên triều đình cực lực phản đối,
khiến cho thái hậu Chiêu Linh sợ hãi bỏ qua. Lão thái úy còn từng lập
nhiều công lao đào kênh, đào mương các vùng để giải trừ nạn lũ lụt cho
dân chúng, nên rất được lòng dân.
Có một lần Đỗ Kính Tu cầm
quân ra trận đi đánh bọn nổi loạn ở vùng Đại Hoàng nhưng không được. Cầm đầu cuộc nổi loạn là Phi Long vốn là một quan chức cùa triều đình, từng vạch tội thái úy Đàm Dĩ Mông đục khoét nhân dân nên bị Đàm Dĩ Mông âm
mưu sát hại. Phi Long trốn về quê ở vùng Đại Hoàng rồi cùng nhân dân
khởi nghĩa. Khi Đỗ Kính Tu đem quân tới, Phi Long ra trước ngựa phân
trần. Cảm thông với hoàn cảnh của Phi Long, Kính Tu giao chiến chiếu lệ
rồi thu quân. Việc này đã mang lại hậu họa cho lão.
Đàm Dĩ Mông ôm hận, cùng với Đàm hoàng hậu thường xuyên buông lời gièm pha Đỗ Kính
Tu trước mặt Lý Cao Tông. Lý Cao Tông nghe lời sàm tấu khép tội, giáng
chức của lão thái úy, khiến cho Đỗ Kính Tu lạnh lòng với triều Lý từ
ngày ấy.
Về sau, Lý Cao Tông nhận ra sai lầm, rất hối hận.
Trước lúc băng hà, Lý Cao tông đã tin tưởng giao cho Đỗ Kính Tu nhận di
chiếu lập Lý Sảm làm vua, tức Lý Huệ Tông. Sau đó, Lý Huệ Tông đã thăng
chức quan thái phó Đỗ Kính Tu làm thái uý theo lời vua cha Cao Tông.
Nhưng Đỗ Kính Tu vẫn luôn tỏ thái độ không mặn không nhạt với vị vua mới đăng cơ này.
Thái úy Đỗ Kính Tu bước vào điện Trường Xuân,
thấy Lý Hạo đang cầm bút nghiên viết gì đó trên bức hoành phi. Lão quỳ
lạy tung hô xong, được Lý Hạo cho phép đứng lên, nhưng Lý Hạo vẫn chẳng
mảy may để ý tới lão. Đỗ Kính Tu bình thản như chưa có gì xảy ra, lặng
yên đứng đợi, không hề nóng vội.
Lý Hạo đặt nét bút cuối cùng
đoạn cười vang ha hả, cầm bức hoành phi đặt ngang trước ngực, giơ lên
cho Đỗ Kính Tu xem, hắn nói: “Ha ha, Đỗ ái khanh nhận xét thế nào về bức hoành phi này?”
Dòng chữ “Lãng Tử Hồi Đầu” trên bức hoành phi
đập vào mắt thái úy Đỗ Kính Tu. Lão nhíu mày nhìn chằm chặp vào dòng
chữ, chốc lát sau cơ thể run nhẹ, rồi bất động ngay, lão chậm rãi đáp:
“Bẩm hoàng thượng, bút lực của hoàng thượng vẫn đẹp như ngày nào. Có
điểm khác biệt, chính là ở chữ mạnh, lão thần cảm nhận được sự mạnh mẽ
qua những nét hằn xuống của đầu bút. Trước kia nét bút của ngài bay
bổng, nhẹ nhàng hơn nhiều, không giống bây giờ. Thời gian quả thực có
thể thay đổi nhiều điều.”
Đặt bức hoành phi xuống bàn, Lý Hạo
sảng khoái nói: “Bàn về thư pháp, trẫm còn phải học hỏi ở Đỗ ái khanh
rất nhiều. Thật không dám múa rìu qua cửa lỗ ban. Chẳng lẽ ái khanh chỉ
có bấy nhiêu nhận xét về bức hoành phi.”
Môi Đỗ thái úy mấp máy hai lần rồi thôi, thản nhiên trả lời: “Bẩm hoàng thượng, lão thần ngu muội, chỉ hiểu có vậy.”
Lý Hạo lộ vẻ ngạc nhiên, nói lớn: “Chẳng lẽ Đỗ thái úy Đỗ đại nhân,
tiếng tốt lan xa, vang danh thiên hạ, lại có lúc buông lời dối trá?
Chuyện này mà truyền ra ngoài, không biết dân chúng sẽ cảm nhận ra sao
đây?”