Một luồng điện chạy rần rần từ vành tai Lý Hạo lên tới bộ não rồi chạy
ngược xuống phần dưới. Lý Hạo cảm giác một luồng hơi nóng từ đan điền
như bộc phá ra khỏi cơ thể. Hắn nuốt một ngụm nước bọt, cố dằn cơn khát
đang muốn đốt khô cổ họng, hắn thầm nghĩ: “Hai con nhóc này mới thấy ta
bật đèn xanh đã muốn ăn tươi nuốt sống ta rồi. Lý Sảm làm vua quá thất
bại đi, hai vưu vật của tạo hóa nhường này mà lại không hề đụng tới.”
Lý Hạo biểu lộ vẻ mặt tán thưởng, nói: “Xuân Lan! Thu Nguyệt! Tên đẹp, tên đẹp. Các khanh quê quán ở đâu?”
Thu Nguyệt vuốt hai tay lên đầu, hai tay day day lên huyệt thái dương
Lý Hạo, nàng nũng nịu: “Tỷ muội bọn nô tì sinh ra và lớn lên ở lộ Quốc
Oai. Hoàng thượng, nô tỳ có mạnh tay không ạ? Nếu nô tỳ có làm quá tay
thì hoàng thượng nói cho nô tỳ biết nhé.”
Đôi mắt lim dim hưởng thụ, Lý Hạo ậm ừ nói: “Không quá tay, không hề quá tay chút nào. Trẫm rất thoải mái. Quốc Oai sao? Đúng là vùng đất địa
linh nhân kiệt, có thể sản sinh ra hai tiểu hồ ly như hai nàng. Đúng là
vùng đất tốt, đất tốt. Sau này trẫm sẽ chiếu cố nhiều hơn cho lộ Quốc
Oai.”
Lúc đầu, Xuân Lan còn rụt rè vì ngại ngùng thân phận,
nhưng về sau thấy Lý Hạo cợt nhả như thế nàng cũng trở nên lớn gan hơn.
Xuân Lan véo nhẹ lên vai hắn một cái, ẻo người buông lời hờn dỗi: “Cái
gì mà tiểu hồ ly? Hoàng thượng lại ghẹo chúng nô tì. Hoàng thượng, đa tạ hoàng thượng có lòng chiếu cố cho quê hương của hai tỷ muội nô tì.”
Hắn giả vờ cong người lên, kêu la oai oái: “Ái ui, nhột quá. Nàng nhéo
nhẹ tay như thế, trẫm làm sao mà đau được. Nếu có nhéo thì phải nhéo
mạnh như thế này này.” Hắn liền vươn tay vòng ra sau, bóp mạnh vào mông
Xuân Lan. Cảm giác mềm mại, đàn hồi từ bàn tay truyền lại khiến Lý Hạo
đê mê, ngây ngất.
Bị tập kích bất ngờ, Xuân Lan giật nảy mình,
một tay bóp mạnh lên vai Lý Hạo, một tay nắm đè lên tay của hắn, nàng
giận dỗi nói: “Á … hoàng thượng … ngài … không đùa với ngài nữa, hoàng
thượng mau thả tay ra đi.”
Lý Hạo cười hềnh hệch: “Ha hả, cho nàng chừa thói quyến rũ trẫm nhá.”
Thu Nguyệt ở kế bên, không cam tịch mịch, đưa bàn tay ra sau, cạ phần
mu bàn tay lên sống lưng của Lý Hạo mà vuốt ngược lên, nàng cất tiếng
ngọt lịm đến không thể ngọt hơn nữa: “Hoàng thượng thiên vị Xuân Lan tỷ, hoàng thượng chê nô tỳ xấu hơn phải không?”
Mu bàn tay Thu
Nguyệt lướt đến đâu, da gà trên lưng Lý Hạo nổi lên từng đợt đến đó. Hắn cười cười bảo: “Sao có thể chứ? Thì ra nàng là muội muội, tiểu yêu tinh xinh đẹp, đến đây nào.” Vừa nói xong hắn vung tay còn lại ra phía sau,
định chụp lấy bờ mông của Thu Nguyệt, lại bất ngờ phát hiện ra bàn tay
hắn chụp vào không khí mất rồi.
Chỉ nghe tiếng cười khúc khích
của Thu Nguyệt vang lên: “Hi hi hi, hụt rồi hoàng thượng ơi, hoàng
thượng tưởng nô tỳ dễ đối phó như Xuân Lan tỷ sao, còn lâu nhá.”
Tung chiêu thất bại, Lý Hạo có chút xấu hổ, thu tay về, cười hà hà:
“Tiểu yêu tinh giỏi lắm, dám trêu chọc cả trẫm. Trẫm không để ý tới tiểu yêu tinh nữa. Chỉ có tiểu hồ ly mới đáng yêu, khà khà.
Thu
Nguyệt nguýt dài một tiếng, tỏ vẻ bất mãn, hậm hực bước lại tiếp tục bóp lưng cho hắn, làm nũng: “Hoàng thượng không thú vị chút nào.”
Nghe Thu Nguyệt nói đến từ thú vị, hắn lại nghĩ tới chuyện kia, đôi mắt
gian xảo đảo quanh, bảo: “Thú vị? Trẫm có rất nhiều chỗ thú vị. Lại có
một chỗ cực kỳ thú vị nữa là đằng khác.”
Xuân Lan ngây thơ hỏi: “Hoàng thượng có chỗ nào cực kỳ thú vị vậy? Lấy ra cho chúng nô tì xem với.”
Lý Hạo cười sặc sụa: “A ha ha hả... Không ngờ nàng lại gấp gáp thế.
Nàng sẽ rất nhanh biết thôi.” Hắn dừng lại một chút để ngưng cười rồi
tiếp lời: “E hèm, phụ mẫu hai nàng vẫn mạnh khỏe chứ?”
Lúc nghe Lý Hạo nhắc về phụ mẫu, ánh mắt hai nàng toát lên niềm nhớ nhung, Xuân
Lan nói: “Bẩm hoàng thượng, nô tì cũng không rõ nữa. Đã mấy tháng rồi
chưa từng được nghe tin tức nào của phụ mẫu nô tì.”
Ngạc nhiên
trước câu trả lời của Xuân Lan, Lý Hạo hỏi tiếp với giọng kỳ quái: “Lý
do gì mà nàng lại không biết được? Phải chăng phụ mẫu các nàng không ở
kinh thành?”
Lúc này, Thu Nguyệt đã không còn dáng vẻ quyến rũ, mà biểu tình của nàng đã trở nên bi thương: “Phụ mẫu của chúng nô tì
không ở kinh thành. Họ vẫn còn ở quê. Họ đến tuổi trung niên mới sinh ra được có hai người bọn nô tì, rồi không còn sinh thêm được nhi tử nào
cả. Hiện tại, phụ mẫu đều đã già cả, lại không ai chăm sóc. Không biết
sức khỏe của phụ mẫu giờ đây có tốt không nữa?”
Lý Hạo thấy
biểu tình hoài niệm, thương tâm của hai nàng như vậy, khiến hắn cũng bồi hồi cảm xúc. Hắn chợt nhớ nhà. Dù hắn đi khỏi nhà chưa lâu. Mới hơn có
một ngày thôi. Tuy nhiên nhà của hắn ở rất xa. Xa đến nỗi không thể trở
về.
Hắn rất nhớ. Hắn nhớ về những người vợ của hắn, mà hắn
hàng đêm ôm ấp. Hắn nhớ về những đứa con của hắn, mà hắn tự tay nuôi
nấng chúng lớn lên. Hắn nhớ những khi chơi trò đuổi bắt với chúng. Hắn
nhớ những khi chúng giành nhau trèo lên lưng của hắn, bắt hắn làm ngựa
cưỡi. Hắn còn nhớ nhiều nữa, nhiều lắm.
Xuân Lan kinh ngạc nhìn khuôn mặt trắng nõn như mặt thiếu nữ của Lý
Hạo, đang có hai giọt nước mắt lăn tròn xuống từ khóe mắt. Đôi mắt vô
thần của hắn như đang nhìn vào chốn vô định mịt mờ nào đó, rất xa xôi.