Giấc ngủ trưa rất bổ ích. Thời gian còn trai trẻ, Lý Hạo luôn luôn ở
trong hoàn cảnh nguy hiểm, lúc nào cũng phải cảnh giác, đề phòng. Bởi
vậy, khi ngủ trưa hắn chưa bao giờ ngon giấc. Khi tuổi quá tứ tuần, sự
nghiệp vững bền, lúc đó hắn mới có khái niệm về một giấc ngủ sâu.
Như bây giờ, hắn đã là vua một nước. Còn phải sợ thích khách giữa trưa
nhảy vào phòng, cho hắn một nhát đao nữa hay sao? Hắn quyết định tự
thưởng cho mình một giấc ngủ bình an, sau buổi biểu diễn mệt nhọc ban
sáng.
Người ta nói, ăn được ngủ được là tiên. Có thể làm tiên, ai lại nguyện ý không muốn làm. Cho dù dòng đời có chạy theo đường ray
lịch sử, thì hắn vẫn có thể làm vua tới mười mấy năm nữa. Hắn không ngại hưởng thụ cuộc sống vương giả chí tôn này. Lo âu, sầu khổ đâu thể nào
giải quyết được vấn đề trước mắt. Lạc quan mà sống sẽ giúp tâm hồn thanh thản hơn nhiều.
Đầu giờ mùi, thái giám Lê Việt Tiến đánh thức
Lý Hạo để đi duyệt tấu chương. Hắn rời khỏi Long An cung, theo đội tùy
tùng tiền hô hậu ủng, cất bước tới điện Trường Xuân. Đến đời Lý Sảm lên
ngôi, Lý Sảm liền chọn điện Trường Xuân làm nơi duyệt tấu chương, cho
tiện bề đi lại. Vào mỗi buổi chiều tà, Lý Sảm còn hay lên gác Long Đỗ ở
ngay phía trên điện Trường Xuân, để nghỉ ngơi nhìn ngắm.
Điện
Trường Xuân được xây theo lối kiến trúc cổ thời Lê sơ. Trên các bức
tường chạm trổ những hình rồng, phượng bay múa, uốn lượn, đan xen vào
nhau. Khi Lý Hạo vào phòng duyệt tấu chương, đã cảm thấy choáng ngợp bởi vẻ cổ kính trước mặt. Hắn ngồi lên chiếc ghế dựa rất rộng, lòng ghế lõm xuống, hai bên mép ghế lại cong vành lên. Đồ vật đầu tiên đập vào mắt
hắn chính là ngọc tỷ.
Ngọc tỷ của vua là vật tượng trưng cho
quyền lực tối thượng của chính bản thân vua. Ngọc tỷ còn là được coi là
quốc bảo, nên trân quý vô cùng, lưu truyền từ đời này sang đời khác. Nó
được chế tạo từ một viên ngọc kỳ lạ, huyền bí, có thể phát ra ánh sáng
màu xanh lam và tỏa ra luồng khí trong lành, mát dịu.
Rời mắt
khỏi ngọc tỷ, Lý Hạo ngao ngán nhìn đống văn thư dày cộp đặt trên long
án. Hắn lật một tấu chương lên xem, thấy nội dung tấu chương nói về vấn
đề thu thuế, phân chia ruộng đất cho nông dân. Hắn đọc một lát, cảm giác đầu váng mắt hoa, nhưng vẫn chẳng hiểu phải phê duyệt, chỉnh sửa như
thế nào cho phải. Hắn vứt sang một bên, cầm lên tờ tấu chương khác xem
thử.
Bản tấu chương này tố cáo vấn đề nhận hối lộ, mua quan bán tước xảy ra ở lộ Hồng. Hắn kiên trì đọc hết bản tấu chương dài dằng dặc này từ trên xuống dưới. Cuối cùng hắn cho ra một kết luận: “Chẳng hiểu
thằng cha đó nói được mấy phần sự thật, ai đúng ai sai, chỉ có trời mới
biết.”
Lý Hạo lăn lộn trong thế giới ngầm hơn nửa đời người, có chuyện gì mà hắn chưa từng trải qua cơ chứ. Vấn đề tham ô, hối lộ trong chốn quan trường, hắn cũng từng tham gia trong trò chơi khắc nghiệt đó. Một tờ giấy có thể phơi bày tất cả sự thật hay sao? Hắn chỉ cấn ấn ngọc tỷ xuống là giải quyết được hết thảy mọi chuyện sao? Nực cười, đem ra
gạt thằng nhóc Lý Sảm có khi còn thực tế hơn.
Hắn lại vứt sang
một bên, tiếp tục đọc các tấu chương khác, thấy các bản tấu chương đều
có một điểm chung. Mọi vấn đề đều nói khái quát chung chung, chuyện mấu
chốt, cụ thể hay hướng giải quyết lại không hề nhắc tới. Hoặc là có
những bản tấu chương yêu cầu hắn phải đưa ra đối sách, quyết định mà
hoàn toàn nằm ngoài tầm hiểu biết của hắn.
Ngồi cầm cây viết to đùng thời xưa nghịch nghịch hồi lâu, Lý Hạo chợt nghĩ ra một trò chơi
cực kỳ thú vị. Hắn đặt tên trò chơi đó là trò chơi đóng dấu. Hắn cầm một tờ tấu chương, cầm ngọc tỷ lên ấn mạnh xuống. Tiếp tục, chuyển sang bản tấu chương khác, lại ấn ngọc tỷ.
Lý Hạo cảm thấy càng lúc
càng hứng thú với trò chơi này, giống hệt đứa trẻ mua được cây kẹo mút
vậy. Hắn say sưa làm động tác mở, đóng, ấn đến quên cả trời đất. Có lẽ,
nếu một tấu chương nào đó, có ghi vào đấy là bán Lý Huệ Tông vào kỹ viện làm nam kỹ, thì hắn cũng vui vẻ mà đóng dấu lên. Công việc của hắn cứ
thế tiếp diễn cho đến bản tấu chương cuối cùng.
Lão thái giám
Lê Việt Tiến đứng hầu bên cạnh như bị thôi miên, há hốc miệng nhìn tốc
độ duyệt tấu chương thần tốc của Lý Hạo, mà không biết nói lời nào cho
phải. Lão chỉ tỉnh lại, khi nghe tiếng cười đặc biệt sung sướng của Lý
Hạo, lão chỉ nghe hắn nói: “Ha ha ha ha ... Lê ái khanh, ngươi có thấy
trẫm tài giỏi không hả? Tự cổ chí kim, có ai duyệt tấu chương nhanh bằng trẫm chứ hả?”
Lê Việt Tiến rất thức thời nịnh nọt, hắn biết
không thể đắc tội với vua ngay lúc này được, lão tung hô: “Hoàng thượng
anh minh, tài năng đức độ của ngài có thể so cùng khai quốc hoàng đế
thời xưa.”
Lý Hạo cười vui vẻ, hắn liếc nhìn lão thái giám với
ánh mắt đầy cảm mến, người trung thành cần được đối xử công bằng, hắn
rất cảm phục người thái giám già luôn luôn tận tụy bên mình Lý Sảm này.
Lý Hạo thở dài một hơi, mắt đăm chiêu nhìn lên trần nhà, sau đó hỏi: “Lê ái khanh, lão đã theo trẫm được bao lâu rồi?”
Trộm ngước nhìn
khuôn mặt vua, Lê Việt Tiến thôi không thể hiện vẻ mặt xu nịnh, chậm rãi đáp: “Từ hồi hoàng thượng mới sinh ra, lão nô đã may mắn được chọn để
phụng thị ngài, cho đến bây giờ đã hơn mười sáu năm.”
Lý Hạo
vẫn nhìn trần nhà, bi thương hỏi tiếp: “Mười sáu năm, nói dài cũng không phải dài, nói ngắn cũng không phải ngắn. Lê ái khanh, lão có từng oán
trách trẫm không?”
Lê Việt Tiến vội quỳ sụp xuống, dập đầu mạnh đầu lên thềm, khàn giọng nói: “Hoàng thượng, kiếp này, lão nô nguyện
sống làm nô tài nhà Lý, chết làm ma nhà Lý.”
Lý Hạo không hề
làm động tác đỡ Lê Việt Tiến nâng dậy, hắn biết động tác đó là thừa
thãi, hắn cúi nhìn lão, nhẹ giọng bảo: “Lê ái khanh, đứng lên đi, trẫm
có chuyện cần hỏi khanh.”
Lão thái giám đứng lên, khom mình,
thoáng nhìn mặt Lý Hạo. Lão thấy trong đôi mắt của vị vua trẻ tuổi này,
thể hiện sự tin tưởng, kiên định từ xưa tới nay chưa bao giờ có. Bất
giác nước mắt lão rơi xuống, lão run giọng: “Hoàng thượng, ngài đã
trưởng thành, lão nô nguyện vì ngài chia sẻ nỗi ưu tư.”
Cất
tiếng cười vang vọng, sang sảng khắp phòng, Lý Hạo vẫn ngồi nguyên tại
vị trí cũ, hai tay vân vê ngọc tỷ lấp lánh ánh hàn quang.