Tan Biến Thời Không
Tất cả mọi người đều lo lắng chờ đợi. Ai cũng muốn biết kết quả của mình qua lần kiểm tra tu vi lần này. Triệu Lập cũng như thế, yên lặng ngồi
chờ ở bên ngoài phòng kiểm tra.
Nói là phòng kiểm tra nhưng trong thực tế nó chỉ là một cái phòng ở bình thường có đặt thêm thiết bị. Nghe nói đó là các thiết bị đánh giá kết
quả tu luyện và phân loại. Chỉ cần đưa chân khí vào cái dụng cụ đó là có thể biết được kết quả của bản thân.
- Cấp bậc cũng không có gì là quan trong. Những kiểu kiểm tra như thế
này cũng không cần phải lo lắng. Quan trọng nhất là chính bản thân mỗi
người có thể nắm giữ, vận dụng một cách thuần thục chân khí như thế
nào…. – Tiếng nói của huấn luyện viên Tiêu Cường vang lên trong tai mỗi
người, làm cho không ít người bớt đi một chút căng thẳng.
Tuy nhiên đây cũng chỉ là một câu nói an ủi nên mọi người cũng không để
tâm lắm. Nói đùa hay sao chứ tứ cấp, ngũ cấp, lục cấp hơn kém nhau không phải là một chút, một ít thì làm sao có thể nói cấp bậc không có gì
quan trọng? Trong lòng mọi người vừa nghĩ đến đây, ngay lập tức lại quay sang chú ý đến kết quả kiểm tra phía trước.
Trên mặt một số người hiện rõ vẻ lo lắng. Điều đó cho thấy được rằng mọi người lo lắng đến như thế nào. Mặc dù Triệu Lập cũng lo lắng như vậy.
Như sau khi nghe huấn luyện viên nói xong, nhịn không được lại quay qua
nhìn khuôn mặt ông ta. Vẻ mặt của huấn luyện viên hết sức nghiêm túc,
không hề thấy trên đó có chút nào chứng tỏ lời nói của ông chỉ là một
lời an ủi, động viên.
Khiến cho trong lòng Triệu Lập nổi lên suy nghĩ, không biết huấn luyện
viên nói ra câu đó là có ý nghĩa gì? Nếu đúng như lời huấn luyện viên
nói… thì quả thật cũng không cần thiết phải lo lắng lắm đến kết quả kiểm tra. Chẳng qua nó cũng chỉ là một kết quả đánh giá mà thôi, cũng không
có gì quan trọng. Nghĩ được như thế, Triệu Lập cũng bình tĩnh lại rất
nhiều, đối với việc kiểm tra cũng không còn lo lắng lắm.
Hiển nhiên, huấn luyện viên chú ý tới tất cả mọi người, thấy ai cũng lo
lắng nhưng có thể hiểu được lý do của nó. Cho dù cái kết quả này cũng là một trong những cơ sở của mỗi người, nhưng họ không hiểu được rằng
không cần phải đặt nặng vấn đề này lên như thế.
Nhắc nhở một câu cũng chỉ có Triệu Lập lấy lại được bình tĩnh. Nhìn qua
có thể là do lời nhắc nhở mà được như thế, mà cũng có thể là do đối với
thực lực của chính bản thân cũng rất tự tin. Mặc kệ là như thế nào thì
điều đó cũng đã thể hiện ra được tố chất tâm lý của hắn.
- Người kế tiếp! – Hồi hộp chờ đợi khoảng ba đến năm phút, người ngồi bên ngoài chợt nghe vang lên một tiếng thông báo:
- Tứ cấp! – Ngay sau đó, một khuôn mặt tân binh vô cùng hài lòng đi ra
ngoài. Cho dù như thế nào, chỉ cần vượt qua được cánh của tam cấp thì
lần kiểm tra này đều có thể vượt qua.
- Người kế tiếp! – Ngay cả cái tên của người được gọi cũng không thèm
nhắc, Triệu Lập nghe thấy liền kiểm tra lại quân phục rồi mở cánh cửa đi vào.
- Báo cáo chỉ huy! Tân binh Triệu Lập vào kiểm tra. Xin chỉ thị của chỉ
huy! – Người phụ trách kiểm tra không phải là sĩ quan ở đây nên Triệu
Lập báo cáo hết sức trang nghiêm.
Không thể phủ nhận một điều là động tác của hắn rất tốt. Tự nhiên một
tên lính mới, lạ lẫm xuất hiện trước mặt lại có động tác chào, báo cáo
rõ ràng, dứt khoát thì hiển nhiên sẽ tạo cho người chỉ huy có một ấn
tượng tốt. Nhất là tên lính đó lại có một ánh mắt hết sức tôn kính, phục tùng thì càng làm cho ấn tượng tốt thêm.
- Vận công! Sau đó đấm vào cái bia này mười quyền. – Viên thiếu úy phụ
trách kiểm tra với vẻ mặt ôn hòa chỉ dẫn cho Triệu Lập. Giọng điệu so
với lúc Triệu Lập ở bên ngoài cửa nghe thấy thì hoàn toàn không giống
chút nào.
Đi tới trước cái bia, Triệu Lập chỉ cần chưa tới một giây đã đưa chân
khí lưu chuyển tới bàn tay. Bàn tay nắm lại, rồi cực kỳ nhanh chóng đấm
ra mười quyền liên tiếp.
Thấy hắn thực hiện bài kiểm tra một cách nhanh chóng, viên thiếu úy cũng có một chút kinh ngạc. Chẳng qua cũng chỉ có một chút mà thôi, bởi hắn
đã kiểm tra hàng ngàn người nên việc như thế cũng không phải là ít.
Chẳng qua hắn có chút bất ngờ đó là do những người khác muốn vận công
gần như phải ngồi xuống điều tức đến hàng nửa ngày, sau đó lại phải mất
gần ba đến năm phút mới có thể điều động chân khí toàn thân, lại phải
đến ba hoặc năm phút sau mới có thể xuất được quyền. Không ngờ Triệu Lập lại có thể thực hiện nhanh đến như vậy.
Tuy nhiên, kinh ngạc thì kinh ngạc viên thiếu úy vẫn không thể để công
tác kiểm tra bị gián đoạn. Cái bia là một thiết bị được chế tạo đặc
biệt, chẳng những nó có thể tính toán được lực của cú đấm mà còn nhờ vào chất liệu đặc thù nên nó có thể xác định được mức độ công kích bằng
chân khí từ đó tính ra cấp bậc chân khí của người được kiểm tra.
Vào lúc Triệu Lập đứng chuẩn bị, hắn không hề có ý nghĩ trì hoãn thời
gian. Trong thực tế, chân khí chưa ngưng luyện trong đan điền đã được
hắn huy động ra toàn thân ngay trong lúc di chuyển. Nên nhiều hay ít hơn một chút thời gian thì đối với hắn cũng không hề có gì khác nhau.
Từ đây có thể thấy được cái hay của kiện thể thuật đó là nó có thể ngưng luyện được chân khí trong cơ thể. Phần chân khí chưa được ngưng luyện
thì dành cho công pháp chiến đấu sử dụng. Tuy đại bộ phận chân khí đã
được ngưng luyện nên chân khí dành cho công pháp chiến đấu có vẻ không
được nhiều nhưng khi được sử dụng đến lại hết sức thuận lợi. Đây là điều mà nếu chỉ tu luyện công pháp chiến đấu trong vòng có nửa năm thì không thể nào làm được.
Trong nháy mắt xuất quyền, tinh thần của Triệu Lập cũng hoàn toàn dung
nhập vào trong mười quyền đó. Mỗi quyền đều giống hệt nhau về tư thế
cũng như lực đạo. Sau khi đánh xong, ngay cả Triệu Lập cũng phải kinh
ngạc về điều đó, không ngờ trong lúc mình đang hết sức hồi hộp lại có
thể làm được như vậy.
Trong bảng phân tích số liệu, vừa mới nhìn thấy kết quả, viên thiếu úy
không nhịn được quay qua liếc nhìn Triệu Lập. Làm thế nào mà một người
có thể đánh ra mười quyền mà lực đạo của mỗi quyền khác nhau chưa đến
một kilôgam lực?
Khi Triệu Lập tiến vào phòng kiểm tra, cũng có mấy người ở bên ngoài hết sức chú ý.
Huấn luyện viên Tiêu Cường đối với Triệu Lập hết sức ưu ái, trong các
bài huấn luyện đều hết sức hài lòng đối với hắn. Luyện tập cầm nã thủ
hay sử dụng dùi cui đều tự mình chỉ dạy. Sự quan tấm đối với Triệu Lập
có thể thấy rất rõ. Cho dù miệng ông vừa nói đối với lần kiểm tra này
cấp bậc cũng không có gì quan trọng. Nhưng như thế cũng không làm cho
ông bỏ qua không để ý đến kết quả kiểm tra của hắn.
Cũng có hai người nữa nhưng không hề xuất hiện trước mặt mọi người.
Trong một căn phòng ở ký túc xá cách đó không xa, sau một khuôn cửa sổ,
có hai bóng người đang đứng, dáng người thẳng tắp đang xem xét kết quả
huấn luyện. Trong đó có một dáng người hết sức thon thả, đầy những đường cong quyến rũ. Còn người kia thì lưng hùm vai gấu, hết sức to lớn.
- Ngươi muốn ta xem chính là người này? – Nhìn kết quả kiểm tra của
Triệu Lập, nam tử không khỏi cau mày lại. Trong này có một thiết bị quan sát, có thể biết được tình hình ở trong phòng kiểm tra.
- Nếu chỉ có thế, ta nghĩ cũng không có gì đáng để cho ngươi phải chú ý đến như vậy.
- Có lẽ ngươi nói đúng. Chẳng qua ta muốn nhìn xem kết quả của hắn như
thế nào mà thôi. – Nữ tử đứng bên cạnh mở miệng, nhất thời một sự quyến
rũ làm cho người khác khó có thể kiềm chế hiện ra.
- Như thế cũng không được hay sao?
- Được chứ! Tất nhiên là được. – Nghe thấy nữ tử nói vậy, nam tử đứng bên vội vã đáp.
- Tứ cấp! – Viên thiếu úy nhanh chóng công bố cấp bậc của Triệu Lập.
Nghe thấy câu đó, cũng không hề nằm ngoài suy nghĩ của Triệu Lập. Chỉ có mình hắn mới có thể hiểu rõ được bản thân. Tu luyện công pháp chiến đấu được chút chân khí nào thì phần lớn lại bị ngưng luyện, không thể sử
dụng được đến nó. Trong trường hợp như thế mà vẫn có thể đạt tới cấp bậc này thì vẫn hoàn toàn chấp nhận được. Ít nhất thì vẫn hoàn toàn đạt đủ
tiêu chuẩn, và bí mật của bản thân cũng không bị phát hiện.
- Cảm ơn chỉ huy! – Triệu Lập thực hiện một động tác chào theo tiêu
chuẩn quân nhân. Viên thiếu úy cũng đáp lại hắn, đồng thời nói:
- Mười quyền vừa rồi rất tốt. Cậu cứ như vậy mà phát huy tiếp nhé. Tôi rất thích cậu đấy.
Viên thiếu úy lại tiếp tục nói:
- Cấp bậc cũng không phải là điều quan trọng nhất. Đạt tới tiêu chuẩn là được rồi, không nên vì cấp bậc của mình mà nản chí.
- Người kế tiếp! – Lúc Triệu Lập đi ra khỏi phòng kiểm tra, hắn thấy
được một số nụ cười mang theo một chút chế giễu đang hướng về phía hắn.
Nhưng Triệu Lập vẫn vờ như không thấy, bình thản đi ra chỗ khác.
- Tứ cấp! Người kế tiếp.
- Ngũ cấp! Người kế tiếp.
……
- Lục cấp! Người kế tiếp.
…..
- Ngũ cấp! Người kế tiếp.
….
Các kết quả kiểm tra liên tiếp được viên thiếu úy thông báo. Chưa đến
hai giờ, tất cả mọi người đã kiểm tra xong. Chỉ trừ Triệu Lập là thời
gian kiểm tra chỉ khoảng một phút ra, còn lại tất cả mọi người ít nhất
cũng phải đến ba phút. Có một điều may mắn đó là trong tất cả mười chín
người thì người thấp nhất cũng đạt tới tứ cấp, không có một người nào
không đạt tiêu chuẩn. Trong số đó thì có hai người đạt tới lục cấp, mười người đạt ngũ cấp, còn lại bẩy người giống như Triệu Lập đều đạt tứ
cấp.
Thông thường, sau buổi kiểm tra, sĩ quan huấn luyện phải đi lấy kết quả ở chỗ sĩ quan phụ trách kiểm tra. Không có mặt huấn luyện viên ở đó, một
số người hoàn toàn buông lỏng. Biết được kết quả của bản thân nên một số người hết sức hưng phấn. Nhất là mấy người đạt được cấp bậc cao thì lại càng vui mừng, thiếu điều muốn nhảy lên tới tận trần nhà.
- Này! Triệu Lập! Huấn luyện viên không phải thường xuyên huấn luyện
riêng cho ngươi hay sao? Ngươi không phải là người có tốc độ tu luyện
nhanh nhất hay sao chứ? Làm sao mà lại chỉ đạt tứ cấp vậy? – Lúc này,
Triệu Lập đang ngồi một mình, yên lặng suy nghĩ, không hề để ý tới sự
huyên náo của mọi người xung quanh. Khi thanh âm này vang lên, Triệu Lập cũng không để ý lắm.
- Cái gì? – Không nghe rõ ràng câu hỏi, nên theo bản năng hắn mở miệng
hỏi lại. Nhất thời khiến cho một số người phá lên cười ha hả.
- Làm sao thế? Hay là thành tích không được như ý nên thất vọng phải
không? – Cái giọng lúc nãy lại tiếp tục cất lên, mang theo ý châm biếm:
- Không sao đâu! Huấn luyện viên nói rồi mà, cấp bậc không phải là quan
trọng nhất, cho nên đừng có mà buồn. – Nói xong, người đó lại cười lên
ha hả, xen lẫn trong đó có vài tiếng cười của những người khác.
Giọng nói này Triệu Lập hết sức quen thuộc. Tất cả cũng chỉ có mười chín người, nên không thể không nhớ được tiếng cười của người khác. Đó là
giọng của Lý Tu Viễn (mấy chương trước mình để là Lý Tu Xa). Bình
thường, Lý Tu Viễn cũng đã có chút ghen ghét với Triệu Lập. Nhất là mỗi
khi luyện công, Triệu Lập đều ra ngoài trước một chút, làm cho hắn cực
kỳ tức tối. Ngay cả trong ánh mắt cũng thể hiện rõ sự ghen ghét đối với
Triệu Lập.
Lần kiểm tra này, Lý Tu Viễn đạt được lục cấp, cùng với một người nữa là hai người cao nhất trong số tất cả. Đồng thời hắn cũng là người có kết
quả cao nhất trong quá trình huấn luyện. Biết được cấp bậc của chính
mình và cấp bậc của Triệu Lập, Lý Tu Viễn cảm thấy hết sức đắc ý. Giống
như kiểu một người bị đi tù, khổ sở bao nhiêu năm cuối cùng cũng được
minh oan nên cảm thấy hết sức sung sướng.
Tiếng cười kiêu ngạo đó giống như một lời an ủi. Nhưng dành cho Triệu
Lập thì không phải an ủi mà để chế giễu hắn thì đúng hơn. Trước kia, lần nào vị trí số một cũng bị Triệu Lập chiếm mất. Hơn nữa, huấn luyện viên giống như cố ý luôn đề cao Triệu Lập, đối với hắn chưa bao giờ thèm để
ý. Nghĩ đến điều ấy, trong lòng Lý Tu Viễn như muốn điên lên. Cho nên
lúc này, hắn vô cùng sung sướng. Mở miệng chế giễu Triệu Lập cũng chính
là vì việc đó. Đồng thời cũng có ý muốn nói huấn luyện viên Tiêu Cường
là kẻ có mắt không tròng.
- Buồn? – Triệu Lập hơi cười cười. Giấu diếm bí mật bao nhiêu năm nên
suy nghĩ của hắn cũng chín chắn hơn rất nhiều. Ít nhất so với những
người bằng tuổi, hắn cũng chín chắn hơn rất nhiều. Nên với những câu nói mỉa mai đó, hắn cũng chẳng thèm để ý.
- Như thế thì sao? Đây cũng chỉ là một cuộc kiểm tra bình thường thôi
mà. Chỉ cần đạt tiêu chuẩn là được. Có gì mà phải buồn với không buồn.
- Nếu nói thế thì đạt được kết quả thấp nhất phải ăn mừng mới đúng chứ? – Lời nói của Lý Tu Viễn vừa dứt, mấy người chỉ đạt tứ cấp đang đứng bên
cạnh Triệu Lập liền trợn mắt lên nhìn hắn. Lời nói của hắn thực sự đã
động chạm rất nhiều người. Thế nào là cấp bậc thấp nhất?
Triệu Lập còn chưa kịp nói gì, Lý Tu Viễn đã chỉ thẳng tay vào mặt hắn nói:
- Từ nay về sau, đừng có mà giả vờ tốc độ tu luyện nhanh nữa nhé. Cũng
đừng có cố mà làm ra vẻ luôn xếp thứ nhất nữa. Ta biết ngay ngươi chỉ là đồ lừa đảo mà…. Còn làm như vậy nữa, ngươi đừng có mà trách ta không
khách khí.
Đúng là một thằng nhóc đáng thương, tức tối bao nhiêu ngày, cuối cùng
cũng có cơ hội xả ra. Chẳng thèm để ý gì hết, thoải mái dùng từ mà nói.
Trong quân đội, không có một ai sùng bái kẻ yếu. Trước đây, những gì mà
Triệu Lập thể hiện đều rất tốt. Nên khi hắn được huấn luyện viên chú ý
tới cũng chẳng có ai nói gì hết. Khi kết quả vừa được thông báo, Lý Tu
Viễn liền lấy đó làm chủ đề để mà đả kích Triệu Lập. Và điều này, cũng
được một số người bình thường thân thiết với hắn, bới móc thêm vào.
Vào những lúc như này mà vẫn còn lẩn tránh, thì về sau sẽ không thể nào
mà đứng lên được nữa. Đó cũng chính là quy luật ở trong quân đội. Từ
trước đến giờ, Triệu Lập vẫn không hề thể hiện đó là bởi vì hắn muốn
giấu diếm bí mật của bản thân. Nhưng bây giờ, kết quả kiểm tra đã có.
Chẳng ai thèm để ý đến một kẻ chỉ đạt tứ cấp nên hắn cũng không cần phải ẩn nhẫn nữa.
Vì vậy, Triệu Lập cũng chẳng thèm để ý đến nụ cười kiêu ngạo của Lý Tu Viễn, cười nhạt một cái rồi thản nhiên nói với hắn:
- Nếu không khách khí thì ngươi định làm gì?
Trong quân đội, kỷ luật hết sức nghiêm minh, việc đánh nhau hiển nhiên
bị cấm. Quy định của quân đội tất cả mọi người đều biết rõ. Nếu vi phạm
vào những quy định đó, thì có sẵn những hình phạt chờ đợi phía trước.
Nghe Triệu Lập hỏi như thế, thì cơ bản bình thường Lý Tu Viễn cũng không hề có va chạm gì với hắn nên không biết nói như thế nào.
Nhưng hắn cũng chỉ ngập ngừng giây lát, rồi ỷ có mấy thằng bạn bên cạnh, nói một cách ngang ngạnh:
- Không khách khí thì ta đánh ngươi.
Không biết từ lúc nào, huấn luyện viên Tiêu Cường đã xuất hiện cách chỗ
mọi người không xa. Tất cả những lời nói chuyện của hai người, huấn
luyện viên cũng đều nghe thấy hết. Thấy xung đột sắp xảy ra, nhưng huấn
luyện viên vẫn không hề có ý ngăn cản. Ngược lại, ông ta hết sức thản
nhiên, hai tay khoanh trước ngực. Lùi lại vài bước, dựa thân vào một gốc cây, trên mặt cười cười, thản nhiên xem náo nhiệt.
Triệu Lập thoáng thấy bóng của huấn luyện viên, nhịn không được liền
quay đầu nhìn sang. Lý Tu Viễn cũng tự nhiên quay qua đó, thấy huấn
luyện viên, trong lòng hắn hết sức lo lắng. Bị huấn luyện viên biết được chuyện này, đúng là hết sức phiền toái. Cho dù huấn luyện viên hết sức
xem trọng Triệu Lập thì lúc này, Triệu Lập cũng mới chỉ đạt tới tứ cấp.
Như thế làm sao còn được huấn luyện viên xem trọng nữa chứ?