Mộng Nhập Thành Tiên
Khương Sắc mơ hồ cảm thấy điều không đúng, nhưng hắn chẳng thể nghĩ ra
được là hôm nay mắc phải vận gì.Đầu óc có chút rối bời, lúc chia tay
Khúc Bình Nhi, hắn không phải là không ấm ức ở trong lòng, nhưng mà ý
nàng đã quyết, Khương Sắc không có ý níu giữ, chỉ là…..Thế mà Khương Sắc nghĩ hắn bấy lâu nay luôn đi guốc ở trong bụng nàng…Sắp xếp mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu cho gọn gẽ, hắn lại làm một kẻ “chung tình” như
cũ.Vốn là đi gặp mặt mỹ nhân, không phải là đang bắt hắn đi vào chỗ
chết.Lần này Khương Sắc có điểm thận trọng hơn, cũng không biết hắn vì
cái gì mà xử xự kì lạ như thế.Hắn nhẹ nhàng lấy tay xê dịch một miếng
lót ngói đặc biệt ở dưới chân, ti hí con mắt một mí nhỏ xíu xuyên qua
mấy tầng cơ cấu, đúng vậy, là hắn nhìn trộm, nhưng mà đây là những lần
duy nhất Khương Sắc không có ý dâm tiện.Trước mắt hắn là một bồn tắm
lớn, dài hai bộ, rộng một bộ, bồng bềnh trôi nổi trên mặt nước là vô số
cánh hoa nhỏ với đủ loại màu sắc sặc sỡ.Có người nữ nhi độ chừng mười
tám, bóng dáng cao sang xinh đẹp, đầu thân một màu xiêm áo thúy y lục
bích, mái tóc buông dài, kéo xuống tận hông, được buộc cố định bằng một
chiếc nơ xinh xắn gần cuối.Phong thái này, tạo hình phá cách này không
khỏi khiến Khương Sắc liên tưởng đến những bậc tiên nữ mĩ miều trong
truyền thuyết, những người mà hắn trước đó hắn hằng đêm đều mộng
tưởng.Nụ cười nàng bừng sáng như mai hoa nở rộ, tươi tắn mà rất có thần, yêu kiều duyên dáng khoe ra hàm răng trắng đều như bắp.
- “Tắm?”
Khương Sắc lè lưỡi, hắn không ngờ mình lại vô tình gặp được trường hợp
đặc sắc như thế này.Nhưng hắn lại không cho là may mắn.Thiếu nữ đáng yêu kia vốn là nhi nữ độc nhất của viên quan nhị phẩm trong triều, họ Mai
tên Lan.Nàng từ nhỏ nổi tiếng xinh đẹp, băng thanh ngọc khiết nổi bật
xuất thần giữa bao con người, là loại nữ nhi thậm chí nếu cho ăn vận
bình thường, gán vào giữa đám đông hỗn tạp, người ta cũng có thể dễ dàng mà nhận ra.Bởi Mai Lan lắm tố chất quyến rũ nam nhân như thế, nên có
rất nhiều kẻ kê cao đầu nhòm ngó, nếu chuyện không quá bất ngờ, trong
năm nay sẽ có tin vui ùa đến, nàng sẽ được một công tử nào đấy may mắn
rước về dinh, làm dâu xứ người.Mai Lan đưa tay kéo cái nút thắt duy nhất ở trên người, làn áo nhung vì thế phân hai, lộ ra chiếc yếm đỏ xuân sắc làm nổi bật nụ hoa bé tí bằng hạt đậu.Khương Sắc từng nghe Lý Tịnh ba
hoa gì đấy về một người phụ nữ, nhưng hắn dám khẳng định, tuyệt đối nữ
nhân kia không thể so sánh được với nàng Mai Lan này.Nàng hai vai gầy
guộc, là thứ chẳng bao giờ bị ảnh hưởng bởi thịt mỡ; nổi bật với làn da
trắng hồng tươi trẻ của người con gái.Nhưng đó không phải là điều đặc
biệt nhất, Mai Lan nổi tiếng với bầu ngực của mình, Khương Sắc từng đem
nó đi so sánh rất nhiều lần, cả về hình dạng, kích thước lẫn màu sắc,
tất cả đều khiến hắn nghĩ sở hữu của nàng là vật nhất tuyệt hoàn hảo ở
trên thế gian này.Hắn lại ráng đem dáng nàng mà thử diễn tả bằng lời,
ngực nở, eo thon, mông cong, thậm chí có dụng bao nhiêu ngôn từ hoa mỹ
về miêu tả cái đẹp, hắn nghĩ bao nhiêu cũng không đủ.Mai Lan quá đẹp,
đẹp đến nỗi sau này và sau này nữa, hắn nghĩ không có bất cứ ai dám đọ
sắc với nàng.Vẻ đẹp đó luôn khiến người ta phải trầm trồ hâm mộ.Khương
Sắc tất nhiên là đã từng ăn ngủ với nàng, thậm chí rất là nhiều lần, may mắn hưởng thụ những giây phút thăng hoa mà bất kì người đàn ông nào đều mong ước đánh đổi cả cuộc đời mình.Nàng sinh ra cứ như là âm vật yêu
quái quyến rũ người đời, là phận quốc sắc thiên hương, chim sa cá lặn,
đày đọa người ta bằng chính sắc đẹp của mình.Khương Sắc “chết”, hắn tự
thừa nhận là hắn đã “chết” trong những lần ân ái với nàng, phía dưới hạ
thân, là một thứ hắn nghĩ thậm chí chẳng phải là da thịt, mà là hi vọng, lí do sống còn của cả người trong thiên hạ, chờ một ngày, từng ngày chỉ để một lần tiến sâu vào trong đó rồi “chết”.Nhìn nàng, cái thứ đẹp đẽ
trước mặt, người ta mười phần sẽ bỏ qua mọi lí trí và cảm xúc mà sinh
lòng yêu thương, quy tụ tất cả tinh hoa nhật thực bên trong bản thể
khiêu gợi ấy.Mai Lan buông tay, làn áo mỏng nhẹ rơi trên mặt đất, chùn
lại, thần kỳ mềm mại.Nàng cứ đi một bước thì một thứ trên thân mình được trút bỏ, dáng ngọc phô ra, bỏ lại tàn cảnh phía sau một mảng tế nhị với đủ thứ áo lót, y phục gợi cảm .Hơi nước bốc lên cao, sương khói mờ ảo
tỏa ra bốn phía, càng làm cho khung cảnh thêm phần mập mờ, ảo diệu.
Khương Sắc máu đã dồn lên não, tuy không còn chút ít lí trí, nhưng không rõ vì sao hắn vẫn kiềm lại được.Mai Lan vốc ngụm ngước nhỏ, hất lên
khuôn mặt tinh xảo, từng giọt từng giọt tí tách nhảy múa, chảy dài theo
đường cong đầy đặn trước ngực, nảy lên đôi nhũ hoa quyến rũ rồi mới cam
chịu hòa chung một thể vào bồn nước.Nàng nằm im ngâm mình trong nước thư giãn một hồi, chẳng cần kì cọ tắm rửa thực sự, bởi lớp bụi trần nhân
gian là thứ duy nhất nàng chẳng bao giờ vướng mắc.Hai má hây hây đỏ
hồng, nụ cười của nàng đột nhiên biến đổi thêm mấy phần tinh nghịch.Mai
Lan một tay chậm rãi buông dần xuống dưới, ngón tay búp măng thon dài
len lỏi qua từng mảng tơ sợi mềm mịn, một lần tự chạm kích thích đến cái khu vực tuyệt đối nhạy cảm của mình.Nàng khúc khích, không biết là
trong đầu đang liên tưởng đến cái gì, chuyện gì, hay ai đó, chỉ là nụ
cười tíu tít khó giải thích ấy lại có chút âm mị.Mai Lan đưa tay còn lại lên ngực, nắn ép vài cái, ngón tay vân vê lành nghề.Tiếng cười nàng
dường như càng thêm cao vút, thánh thót như con chim oanh, chiếc lưỡi đỏ hồng vươn ra liếm lấy khóe miệng, làm ướt đôi bờ môi căng mọng :
- “Khương Sắc, chàng đến nhìn ngắm đã lâu, làm sao còn ngại ngần nữa.Mau, chàng mau xuống đây cho thiếp”.
Hắn dở khóc dở cười phóng mình đi mất một lúc, kiếm lối vào qua khung
cửa sổ.Khương Sắc đã từng cùng nàng làm những chuyện lạ đời, lần trước
hắn thậm chí còn thấy Mai Lan đang hoan ái cùng một con…ngưu đực(?!?),
lần khác nữa hắn lại thấy nàng “lắc lư” với mớ đồ chơi kì lạ hình dáng y hệt dương vật, trò lố lăng gì cũng đã thấy qua.Đôi lúc hắn thấy nàng có vẻ dâm tiện, nhưng mà bản thân đường đường chính chính lại là dâm tặc
hái hoa, hắn chẳng có tư cách gì để nhận xét về nàng như thế.Hơn nữa,
đàn bà càng tỏ ra dâm ô, ti tiện thì hắn lại càng thích, loại nữ nhi thế này thường làm hắn thoải mái phát tác thú tính ở trong người.Khương Sắc không phải là loại thích “diễn”, đeo mặt nạ da người để che giấu đi bản sắc thực của mình, nếu là thường ngày, hẳn hắn đã xông vào liếm láp,
cắn xé ăn thịt rồi, đâu cần phải chờ mỹ nhân tuyệt sắc như Mai Lan chủ
động mời gọi.Nhưng mà quả thực hắn có nỗi khổ riêng, vị “nương tử” này
đôi lúc làm hắn sợ phải gặp mặt.Đừng nhìn vẻ ngoài nàng đậm chất nữ nhi
như thế, nhưng mà khi xung trận rồi, thì với lực lượng dư thừa còn sót
lại, nàng có thể có thể đối chiến liên tiếp ba quân.Mai Lan một mình đại chiến với dâm tặc Khương Sắc trăm hiệp còn chưa đủ, còn bày trận cưỡi
voi lậm bàn với hàng chục tên phu hầu uống xuân dược.Dâm ý dào dạt như
suối vắt kiệt sinh lực của Khương Sắc luôn, khiến hắn nhiều lần tự hỏi
Mai Lan có phải là đang lợi dụng đại dâm tặc hắn để mua vui hay
không.Nhiều lần “chết” sung sướng trên mặt trận, hắn hầu như quên mất đi cảm giác, suốt ngày đơ đơ như que củi, mặc cho nàng làm gì thì làm. Đôi ba lần, nàng quá xem trọng việc xác thịt, lại lấy cảnh máu chảy đầu rơi làm chuyện vui, bệnh hoạn đến tàn độc.Việc giết người hành xác như Mai
Lan đã từng làm, Khương Sắc tự nhận mình còn kém lắm.Đã có những khi vụ
việc bại lộ, ai ai cũng biết, chứng cứ rành rành, nhưng mà nàng thân là
lá ngọc cành vàng, thiên kim tiểu thư nhà quý tộc, lại có vẻ đẹp đến quỷ thần cũng phải mê đắm, tự có lí do người khác bịa ra giúp bác bỏ đi tội lỗi, thấy nàng cười thánh thiện, thân nhân nạn nhân cũng đồng ý cho
qua, đương nhiên thoát tội.
- “Bảo bối, làm sao nàng biết được là ta đến, nói cho lão công biết có
được hay không?Hắc hắc, chỉ là ta thấy nàng đương vui vẻ, không tiện làm phiền.Nàng có giận ta không?”.
Hắn chối.Mai Lan nghiêng đầu chắn ngón tay lên má, thánh thiện cười rằng :
- “Hihi, chàng đến từ khi nào?Thiếp nếu tai không nghe, mắt không thấy
thì chẳng phải còn mũi để ngửi hay sao?Nhưng chàng không phải là muốn
tránh mặt thiếp đấy chứ.Hihi, chàng bấy lâu nay có khỏe hay không?Có
phải là rất thương nhớ đến thiếp hay không?”.
- “Hắc hắc, nhớ, ta tất nhiên là nhớ đến nương tử của mình rồi.Ai biết
đến nàng mà lại không nhớ chứ, chỉ là ta bận chút chuyện, không thể
thường xuyên đến thăm nàng được.Hay là, thơm một cái đền cho nàng nhé?”.
Mai Lan đứng dậy, chân vẫn nguyên ở trong nước, mái tóc suôn dài ướt
sũng, thân thể lốm đốm những giọt nước trong suốt như pha lê, tô điểm
thêm nét quyến rũ đầy sức sống, tựa như thủy thần giáng lâm, ban phước
lành cho cả thế gian này.Mai Lan rõ còn e ấp, nàng lấy tay che kín những khu vực tế nhị, từng bộ phận vốn đã hấp dẫn nay lại càng mang sắc thái
mê hoặc, ẩn hiện qua lớp sương mỏng, lấp ló, tiềm tàng dưới những kẽ tay chờ người đến khai phá.Nàng kéo sát thân hắn lại mà ôm, để hắn hôn lên
má hồng, một mùi hương dịu nhẹ thoang thoảng cuốn vào trong mũi khiến
Khương Sắc ngây ngất.U lan quanh quẩn mãi không dứt, lại có thân thể
bạch ngọc trước mặt, Khương Sắc điên đảo nửa tỉnh nửa mê.Đứng trước
người con gái như vậy, hầu như bất kỳ người nam nhân nào đều mất hết lý
trí, dù cho ác cảm lớn đến đâu, hay suy nghĩ vẩn vơ nào đấy, đều một lần tan biến hết.Ai ai cũng chung một suy nghĩ :Chuyện thế nào sau này hẵng tính, bỏ lỡ dịp này, ta đời này sẽ hối hận, đời này sẽ chẳng còn một cơ hội nào tốt đến như thế.Da thịt phía dưới của Khương Sắc đâm vào người
nàng, cồm cộp khó chịu, hắn tham lam vuốt lấy bờ mông cong vút, kiếm
chút lợi ích khó tưởng, nắn bóp từng hồi, cảm nhận độ nảy, sức đàn hồi
kì diệu của da thịt.Hắn không muốn bỏ lỡ bất kì khoảnh khắc nào, cúi đầu hôn nhanh lên chiếc cổ cao, cảm nhận sự mát lạnh, thơm tho của da thịt…
- “Tướng công , chàng ức hiếp thiếp như thế, có quá đáng hay không?Người ta còn chưa mặc áo, chàng không muốn thiếp bị cảm lạnh đấy chứ”.
Mai Lan đương lúc cao trào lại đẩy hắn ra; nàng có vẻ còn lẽn bẽn,e ngại với những chuyện thế này, thế nhưng nàng miệng lúc nào cũng cười hi hi
tỏ vẻ chờ mong, đôi mắt sâu, to tròn luyến láy lộ rõ tình ý, điều này tự nhiên lấy được xúc cảm của người đối diện.Khương Sắc thầm nghĩ, hắn
thậm chí đôi lúc còn muốn một mực cắn nát khuôn mặt thiên thần ấy ra,
cầm mớ mảnh vụn bầy nhầy cho vào trong miệng, thực tiễn phân tích điều
gì khiến nàng lại đặc biệt đến như thế.Hắn rồi sẽ hậu phẫu moi hết mọi
thứ, từ ngũ tạng cho đến xương cốt, tận lực xem xét kĩ càng từng phần,
tìm hiểu cớ đâu mà Mai Lan lại tuyệt trần đến như thế.
- “Bảo bối, nương tử, nàng đừng có đùa bỡn với ta như thế có được không, lại đây, mau để phu quân hôn nàng được không.Nàng mau lại đây, ta không chịu nổi nữa rồi!”.
Giọng điệu Khương Sắc có vài phần nài nỉ, nhưng Mai Lan tuyệt không
nghe, nàng vẫn một mực hết sức vô tư, khoác lên mình chiếc khăn lụa, ẩm
ướt dán sát vào thân thể.Khương Sắc hắn không mở lời, trực tiếp thế công bay tới, cắn vào khuôn ngực tròn trịa, dùng lưỡi không ngừng quấy đảo
lên xuống bộ nhũ hoa, tay không chà xát làn da tươi trẻ của nương tử,
lần mò đụng đến chiếc áo tơ lụa, liền dụng sức xé rách ra muôn mảnh.Hắn
càn quấy phá phách quá mức trên thân thể Mai Lan, khiến nàng đau đớn rên rỉ, âm thanh “nứt ra từ khe cổ”, như thánh âm chốn thiên đường vô tình
lưu lạc vang vọng xuống chốn nhân gian này.Khương Sắc ngón tay thay thế
“ngọn thương thịt”, “bới hoa đào cỏ” làm “màu mỡ chốn rừng rậm xanh
tốt”, động tác mỗi lúc một nhanh, thủ pháp rất chuyên nghiệp, sóng ba
đào cuồn cuộn, dòng chảy mạnh mẽ liên hoàn không dứt.
Mai Lan gương mặt đỏ ửng như phương phi, chịu không ít “khổ cực”, miệng a a mấy tiếng đứng quãng, cả người gồng lên như con rắn chịu thương, móng tay cào xuống sàn đất bằng gỗ, làm trầy xước mấy vết rách nhỏ.Khương
Sắc dường như không thấy thõa mãn, xoay ngược thân người lại, thậm chí
để hạ bộ đè hẳn lên mặt nương tử, chấm mút chùn chụt như nhai kẹo.Phu
xướng phụ tùy, hai phu thê nhà hắn tâm đầu ý hợp, vừa thưởng thức mỹ vị
khó tả, vừa thay phiên kích phá tìm hiểu cảm giác thăng hoa.Khung cảnh
đầy nhục dục này thực có vẻ quá thô tục, nhơ nhớp đối với con mắt của kẻ chính nhân quân tử “cổ hủ”, nhưng mà việc này diễn ra hầu như là hằng
ngày, không với kẻ này thì là kẻ khác, không nơi này thì là nơi khác,
nhìn nhiều sẽ thành quen, không còn thấy kinh sợ nữa.Mai Lan giơ ngửa
tay che mặt, nước mắt ươn ướt quanh tròng mắt, trách móc :
- “Chàng, chàng bắt nạt thiếp, người đâu ban ngày ban mặt lại làm chuyện như thế, thiếp đây đâu còn mặt mũi nào, chàng có phải là nợ thiếp một
tiếng xin lỗi hay không?”.
Khương Sắc tất nhiên hiểu tánh nết người đẹp, nãy giờ phát tác một phần
đã thỏa được thú tính, lấy lại bình tĩnh an ủi nàng mấy câu:
- “Phu nhân, tiểu nhân biết tội, người cứ tự nhiên trách phạt, dù là gì tiểu nhân cũng không dám một lời phản kháng”.
Mai Lan đổi sắc cười toe toét, nháy mắt mấy cái, ngón tay đẩy nhẹ tấm
ngực trần còm cõi ra, chạy huỳnh huỵch thoát ra khỏi vòng tay của
hắn.Tai, mắt cảm nhận được ý vị rõ ràng, Khương Sắc mới rõ hắn đang ở
thực tại, chính ngay tại chốn hồng trần này vẫn có thiên nữ, chỉ là các
nàng đang lẩn trốn, giấu mình đâu đó người ta khó lòng tìm thấy mà
thôi.Bầu ngực lớn dựa theo từng bước chân nảy lên mấy cái, trông như
nặng nề sắp đập thẳng vào mặt. Hai kẻ này vô tư đùa giỡn, trêu chọc ví
nhau đụng chạm một hồi, rồi tất nhiên cuối cùng cũng lại đến chính
sự.Hoan ái thật lâu, thử đủ mọi kiểu cách, góc cạnh, đếm sơ cũng hơn
chục lần, Khương Sắc thấy hơi mệt, hắn mới ngụ ý muốn dừng, nhưng nào có như ý muốn, chuyện khó giờ mới lộ rõ.
- “Tướng công, thiếp còn…muốn.Không lẽ tướng công nhẫn tâm bỏ bê thiếp
thế sao?Không lẽ người đã thay lòng đổi dạ, đành lòng đi kiếm một bóng
hình khác?
Lời lẽ đau thương, u buồn hết mực, như góa phụ giữ thân chờ chồng hàng
chục năm trời dài ròng rã.Khương Sắc tất nhiên nghe theo, hắn không kể
bất cứ hậu quả gì, trong đầu chỉ một mực dành trọn yêu thương cho nương
tử, dù cho mất mạng đi nữa hắn cũng không từ nan.Đây là một loại dũng
khí của nam nhân, là một loại đại đạo lý, nguyên tắc của dâm tặc….
Cứ thế chuyện mất cả ngày dài, sau đó còn bôi thêm không thiếu mấy cặp
đôi xông vào tập thể hành sự, muốn diễn tả cũng tả hoài không hết.Chỉ
nói đến Khương Sắc, lần này, thời khắc này hắn không chịu nổi nữa, đến
điểm “chết”, hắn mở miệng mà rống to mấy tiếng :
- “Aaaaaaaaaa…..!”.
Mai Lan nhân đây bỗng nhiên từ dưới chăn gối rút ra một thanh bảo kiếm
bí mật, lại đặc biệt sắc bén, thẳng tay vô cảm chém một đường.Khương Sắc lên đỉnh, phản ứng không còn nhanh nhạy, chỉ kịp giơ tay lên đỡ, liền
bị bay đứt một miếng thịt lớn, bàn tay năm ngón không ngờ lại cụt cả
ba.Hắn trừng lớn mắt không dám tin là Mai Lan lại nhẫn tâm ra tay với
chính “phu quân” của mình.Lông mày xếch lên, trong miệng hắn chỉ ấm ớ
được vài câu :Tại sao?Tại sao nàng lại làm như vậy?”.Mai Lan nhìn hắn
mỉm cười như chẳng xảy ra chuyện gì, duyên dáng trả lời :
- “Tướng công, không phải lúc nãy chàng bảo ta tự nhiên trách phạt hay
sao, bây giờ phiền chàng để mạng lại cho thiếp.Chuyện này vốn cũng là
thiếp bất đắc dĩ mà thôi.Tiên phụ không biết vì sao lại quen biết được
một vị tiên nhân, vị tiên nhân này thấy thiếp linh căn trời sinh đặc
biệt hiếm thấy, muốn thu nhận thiếp làm đồ đệ.Chỉ là người đối với ta
còn có khúc trắc, lệnh cho ta “cắt đứt hồng trần”, chi tiết thế nào
chàng giúp thiếp thành toàn sẽ rõ.Chàng hôm nay chắc chắn phải chết rồi, thôi thì đừng có chống cự, thân xác của chàng thiếp còn có điều “hữu
dụng”, đừng để phải bức đến mức phải phanh thây.Xấu lắm.Tướng công,
thiếp mãi yêu chàng, hihi”.
Nói rồi bọn mã nam ngựa giống xung quanh cùng nhau hét mấy tiếng xông
lên, không ngại chà đạp thân thể trần truồng của bọn thị nữ gợi cảm đang không biết xảy ra chuyện gì.Khương Sắc cả người đầy máu, ráng gắng
gượng chút sức tàn, phá cửa sổ trốn mất.Kì tích.